*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

Bệnh của Linh Tịch cứ tái đi tái lại liên tục, chưa lúc nào là khỏe hắn, Dận Chân không yên tâm, trừ lúc phải lên triều, suốt mấy ngày đều ở lại Hàm Nguyên cư, về phần Lăng Nhã, hắn bảo Cẩu Nhi tới truyền lời, bảo nàng tĩnh dưỡng cho thật tốt, đợi bệnh tình Linh Tịch thuyên giảm, hắn sẽ tới thăm nàng; còn lệnh cho các phòng các viện chuyên tâm hầu hạ, bất cứ yêu cầu gì của Tịnh Tư cư đều phải dốc hết lòng chu toàn, không được chậm trễ.

Mệnh lệnh như vậy khiến cho mọi người vốn đã ghét vì Lăng Nhã mang thai, nay lại càng thêm hận, xem nàng như cái đinh trong mắt, mà mạch nước ngầm trong Ung Quận vương phủ, vì chuyện này cũng âm ỉ sục sôi.

Tháng tư, đã là đầu hạ, xuân sắc qua đi, hoa cỏ tàn dần, hơi gió cũng bắt đầu nóng lên, trong phủ, không ít chủ tử đã dùng tới quạt tròn làm từ gấm Tô Châu, xua tan hơi nóng là một phần, mục đích chính vẫn là muốn lấy nhiều màu sắc che nửa mặt, hòng thu hút sự chú ý của Dận Chân.

Ở Lưu Vân các, Diệp thị vừa bước vào liền ném mạnh cây quạt được vẽ tranh sơn thủy nhũ kim thượng hạng lên bàn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Một tiểu nha hoàn dâng trà lên, Diệp thị vừa nhấp một ngụm đã trợn mày quát lớn: “Con tiện nhân này, trà nóng như vậy là muốn cho ta bỏng chết sao?” Dứt lời, không cho tiểu nha hoàn kia có cơ hội thanh minh, Diệp thị lập tức hất thẳng chén trà vào người tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn tội nghiệp không dám né tránh, khuôn mặt thanh tú nhận đủ không thiếu một giọt nào, phải biết rằng trà này vừa mới được pha bằng nước sôi, hắt lên trên mặt, nóng rát cỡ nào cũng có thể hiểu được, tiểu nha hoàn đau tới mức lập tức ôm mặt khóc lớn.

Diệp Tú vốn đang ôm một bụng ấm ức, nếu không thì cũng không trút giận lên đầu hạ nhân, thấy tiểu nha hoàn khóc như vậy, giận lại càng thêm giận, tiện tay chụp lấy cây chổi quét bụi, đánh tới tấp vào người tiểu nha hoàn, vừa đánh vừa mắng: “Hay cho tiện nhân ngươi, đã làm sai mà còn dám khóc, để xem ta có đánh chết ngươi không.”

Cây chổi quét bụi được làm bằng gỗ cứng, đánh vào da thịt chắc chắn rất đau, hơn nữa mùa này, y phục mặc trên người rất mỏng, mỗi một nhát đánh xuống, tiểu nha hoàn đều đau tới lăn lộn trên đất, luôn miệng xin tha, chỉ tiếc là, nàng càng van xin thì Diệp Tú đánh càng mạnh, mạnh tới mức gãy cả chổi, rồi lại gọi hạ nhân đưa một cây khác tới, tiếp tục đánh.

Tính tình Diệp Tú vui buồn thất thường, động chút là đánh, động chút là mắng, đám hạ nhân tận mắt thấy tiểu nha hoàn bị đánh tới mức không ra hình người như vậy, cũng không dám mở miệng cầu xin giúp, cả đám cúi đầu, thở cũng rụt rè, chỉ sợ Diệp thị sẽ giận chó đánh mèo lên người mình.

Đợi đến khi cây chổi thứ hai cũng gãy, Diệp thị mới ném nửa còn lại trong tay xuống đất, đặt người ngồi xuống ghế, thở hổn hển, trận đòn vừa rồi nàng không hề nương tay, một mạch làm gãy cả hai cây chổi, sau khi 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play