*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ớt Hiểm
Hồng Ngọc lén liếc qua những ngấn mỡ hằn sau lớp y phục thêu hoa rực rỡ trên người Diệp thị, cười nịnh nọt: “Là do Niên thị ganh ghét với chủ tử người thôi, tuy địa vị trắc phúc tấn của nàng ta cao quý, nhưng từ lúc vào phủ tới nay, vẫn chưa có một mụn con, đâu có như người, dưới gối có Hoằng Thời A ca, là trưởng tử của Vương gia, nói về tôn quý, người đứng đầu trong các vị phúc tấn, ngay cả đích phúc tấn còn không thể so bì, uy phong của Niên thị chẳng qua cũng chỉ nhất thời mà thôi.”
Những lời này Diệp Tú nghe rất vừa tai, nàng ngã hẳn người về phía sau, thoải mái nói: “Nói thì nói vậy, nhưng trước mắt, gặp Niên thị ta vẫn phải hành lễ thỉnh an, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt nàng ta. Thức phúc tấn... thứ phúc tấn...” Nàng lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy không cam lòng, thân phận này đã từng khiến nàng đắc ý, nhưng hiện tại, nàng lại bất mãn vô cùng.
Tưởng đâu sau khi Lý thị bị phế, nàng sinh hạ Hoằng Thời thì Dận Chân sẽ tấn phong nàng làm trắc phúc tấn, nhưng đợi lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không nghe thấy, lòng nàng nóng như lửa đốt, hôm nay, đi thăm Linh Tịch cũng là muốn thăm dò ý tứ của Dận Chân, ai ngờ lại bị Niên thị làm cho bẽ mặt.
“Theo nô tỳ thấy, Vương gia là vì Linh Tịch cách cách bệnh nặng, nên nhất thời quên mất, đợi Linh Tịch cách cách khỏe rồi, sẽ lập tức hạ lệnh tấn phong phân vị cho chủ tử, đến lúc đó, Niên thị cũng không còn đáng ngại, người đừng buồn lo vô cớ nữa.” Hồng Ngọc vừa nói vừa bóp vai trấn an nàng.
“Buồn lo vô cớ? Ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng mà thôi.” Diệp thị cười lạnh một tiếng, khó giấu được lo âu: “Ngươi đừng quên, Nữu Hỗ Lộc thị đang mang thai, Vương gia đối đãi với nàng ta ra sao thì ngươi cũng thấy rồi đó. Nhớ lại ta trăm cay nghìn đắng sinh hạ Hoằng Thời, đã vậy còn mất đi một nữ nhi, bây giờ mới được đãi ngộ theo phân vị trắc phúc tấn, còn nàng ta, vừa mang thai thôi đã có thể ngồi chung mâm với ta rồi, nếu sau này nàng ta cũng sinh hạ được một tiểu A ca, vị trí trắc phúc tấn thuộc về ai, cũng còn chưa biết được.” Khi nói câu cuối cùng, trong mắt nàng hiện lên một tầng âm lãnh.
Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, nàng đã cảm thấy được Nữu Hỗ Lộc thị này là một uy hiếp lớn đối với nàng, tới nay thì quả nhiên ứng nghiệm.
“Thật ra...” Tròng mắt Hồng Ngọc bỗng láo liên, nàng nói: “Nô tỳ cảm thấy Vương gia đối với nàng ta cũng chỉ là say mê nhất thời mà thôi, hiện tại nàng ta đang mang thai, không còn hầu hạ Vương gia được nữa, nếu có người nhân cơ hội này chi phối tâm tình của Vương gia, không chừng Vương gia sẽ quên nàng ta ngay lập tức, đến lúc đó thì hiển nhiên nàng ta không còn uy hiếp được địa vị của chủ tử nữa rồi.”
Diệp Tú là người thế nào, ngay cả khôn khéo như Lý thị mà nàng còn qua mặt được, chút tâm tư nhỏ bé của Hồng Ngọc sao thoát khỏi đôi mắt của nàng, nàng liền cười lạnh, nâng cằm nhọn của Hồng Ngọc lên: “Người thích hợp nhất chính là Hồng Ngọc cô nương ngươi đúng không? Thật không ngờ ngươi vẫn luôn nuôi mộng bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, chưa từng quên đi, lần trước lỡ mất dịp, chắc tới giờ trong lòng ngươi vẫn còn khó chịu.”
Hồng Ngọc nghe thấy giọng điệu của Diệp thị hơi gằn thì vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ chỉ muốn phân ưu thay chủ tử thôi, tuyệt nhiên không dám có ý đồ gì khác, nếu chủ tử không tin, nô tỳ xin thề với trời, đời này kiếp
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT