*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ớt Hiểm

Na Lạp thị nhìn lại những cái móng tay không đồng đều do bị gãy trên bàn tay mình, lạnh lùng nói: “Vừa mới tiêu diệt được một Lý thị, giờ lại sinh thêm một Nữu Hỗ Lộc thị, phủ này lúc nào cũng náo nhiệt, làm ta muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được.”

“Chủ tử, vậy chuyện đó chúng ta...” Tam Phúc làm động tác cứa cổ, đây không phải là giết Nữu Hỗ Lộc thị, mà là diệt trừ hài tử trong bụng của nàng, chỉ cần không còn hài tử, nàng sẽ lập tức mất đi bậc thang để leo lên vị trí trắc phúc tấn, lúc đó sẽ dễ đối phó hơn nhiều.

“Vội gì chứ.” Na Lạp thị cười lạnh: “Mới hơn một tháng, cứ từ từ đi. Thật ra Nữu Hỗ Lộc thị mang thai, đối với ta cũng không phải là một tin quá xấu.” Thấy Phỉ Thúy và Tam Phúc tỏ vẻ khó hiểu, Na Lạp thị nhướn mi lên: “Các ngươi cứ nghĩ kỹ xem, ai là người không muốn nàng ta sinh hạ hài tử này nhất?”

Phỉ Thúy và Tam Phúc thoáng nhìn nhau, rồi ánh mắt chợt sáng, cùng thốt lên: “Diệp phúc tấn?”

“Không sai, chính là Diệp phúc tấn.” Nhắc tới cái tên này, ý cười trong mắt Na Lạp thị càng thâm sâu: “Hiện tại, Diệp Tú là phúc tấn duy nhất có con nối dõi, nàng ta lại đang nhìn chằm chằm vào vị trí trắc phúc tấn và thế tử, đối với nàng ta mà nói, uy hiếp của Nữu Hỗ Lộc thị lớn hơn chúng ta rất nhiều, thử hỏi nàng ta có thể chịu ngồi yên sao? Còn Niên thị nữa, tuy nàng ta chưa có con, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có, nên không thể không tính toán trước một bước được.”

“Chủ tử mưu tính sâu xa, không phải đám người như bọn nô tài có thể hiểu được.” Nói đến vấn đề này, hai người Phỉ Thúy sao không hiểu chứ, chủ tử là chuẩn bị mượn đao giết người, chiêu này so với chính mình ra tay, còn cao minh hơn rất nhiều.

Na Lạp thị cười nhẹ, vỗ trán nói: “Các ngươi cứ đợi mà xem, một khi tin tức Nữu Hỗ Lộc thị mang thai truyền ra ngoài, sẽ không biết có bao nhiêu người sẽ ăn không ngon ngủ không yên.” Nói tới đây, nàng giật mình sực nhớ, trước đây vài ngày từng ôm Hoằng Thời, nên bỗng hỏi: “Các ngươi thấy Hoằng Thời thế nào?”

Tam Phúc nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hiện giờ nhìn A ca bụ bẫm đáng yêu, tiếc rằng ngài ấy lại là nhi tử của Diệp phúc tấn, suy cho cũng thì cũng chỉ là con của thiếp thất, sau này khó mà có thành tựu gì.”

Nói về việc phỏng đoán tâm tư của chủ tử, Phỉ Thúy nhanh hơn mọi người một bậc, vừa nghe đã hiểu Na Lạp thị hỏi vậy là có lý do, nàng khẽ cười: “Có thành tựu hay không còn phải xem là đi theo ai nữa, nêu là Diệp phúc tấn thì khỏi phải bàn, nhưng nếu do chủ tử đích thân nuôi nấng dạy dỗ, thì lại khác.”

Na Lạp thị biết Phỉ Thúy đã hiểu ý mình, chỉ cười mà không nói gì, nghỉ ngơi thêm một lát rồi dùng ít thức ăn phòng bếp đưa tới, sau đó mới vươn người: “Đi thôi, tới chỗ Linh Tịch, đã diễn phải diễn cho tới, không được bỏ nửa chừng.” Nàng dừng lại một nhịp rồi nói với Phỉ Thúy: “Ngày mai, ngươi tới khố phòng lấy chăn gấm lần trước trong cung thưởng xuống, đem tới cho Nữu Hỗ Lộc thị, sẵn lấy mấy cuộn tố cẩm đưa tới Lưu Vân các luôn, cứ nói là để may y phục cho A ca, đỡ phải dịn nghị ta nặng bên ngày nhẹ bên kia, hiểu chứ?” Thấy Phỉ Thúy đã nhận lệnh, nàng do dự một lát rồi tiếp: “Còn nữa, ban tặng vòng cổ trường mệnh như ý hải đường qua đó luôn đi.”

“Dạ.” Ánh mắt Phỉ Thúy hơi ngạc nhiên, xong lại chần chờ hỏi: “Chủ tử, hôm nay vẫn tiếp tục bỏ thuốc sao? Linh Tịch cách cách đã sốt cả đêm rồi, nô tỳ thấy da mặt của cách cách đỏ ửng lẫn sắc xanh, e rằng nếu còn sốt nữa thì không trụ được, lại còn khiến cho Trần Thái y nghi ngờ.”

“Thật là vô dụng.” Na Lạp thị hất mặt nhíu mày, giọng đầy khó chịu, rồi nàng bỗng nói: “Nếu vậy rồi thì giảm lượng thuốc còn một nửa thôi, sau đó lại giảm tiếp, để mọi người nghĩ rằng nó đang từ từ khỏe lên.”

Dĩ nhiên nàng không phải đang quan tâm tới tính mạng của Linh Tịch, nữ nhi của người nàng xem như kẻ thù này, sống trên đời đã là quá dư thừa rồi, có điều, trước mắt, quân cờ này vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời vẫn chưa tìm được quân cờ nào tốt hơn để thay thế, nên hiện tại, không thể để nó có chuyện gì.

Trở lại phòng của Linh Tịch, Trần Thái y không có ở đây, hỏi hạ nhân đang hầu hạ thì biết được hắn đang đi sắc thuốc, còn Linh Tịch thì mới uống thuốc xong, đang ngủ rất say.

Sau khi ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, Na Lạp thị vén y phục ngồi xuống mép giường, nàng không muốn nhìn thấy Linh Tịch, nên nhắm mắt dưỡng thần, ai ngờ cứ vậy mà ngủ, trong lúc mơ màng, nàng cảm nhận được một thân mình 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play