Chỉ có hôn, không có đe dọa gì nàng, ngược lại đem chính mình lại sợ hãi.
Lôi dương nằm dưới gốc đại thụ đọc sách, cũng không ngừng nghĩ về nụ hôn đêm hôm đó ở bồn tắm lớn.
Qua một đêm hắn mới hiểu, tiềm ẩn trong con người hắn, về dã tính trong nam nhân có bao nhiêu mãnh liệt, chính mình lại khát vọng một nữ nhân...Điều này quả thực không tưởng tượng nổi, khổ vì nàng thậm chí chỉ là một cô gái, nói là cô gái có vẻ thỏa đáng đi? Đúng hết ảy đều là ngây thơ mà rắc rối, lại ngoài ý muốn chọc người động tình, hơn nữa khi đôi mắt si ngốc triền miên nhìn hắn, lý trí hắn cơ hồ như muốn đầu hàng.
Ai....hắn gấp sách lại, bởi vì một chữ cũng đọc không nổi.
"Mệt mỏi chưa, có muốn uống trà không?" Âm giọng ngọt ngào truyền đến, Phong linh bưng một khay trên có tách trà, nhẹ nhàng mà đi tới, đặt trên bàn gỗ ở cạnh đó, lại cầm tách trà đưa cho hắn "Mẹ nói anh thích nhất là vừa nhìn trời vừa uống trà, cho nên em mới đến bếp pha một tách trà, anh uống thử xem có ngon không?" Nàng nhìn hắn chờ mong, Lôi dương cũng rất phối hợp uống một ngụm, sau đó mỉm cười với nàng một cái "Chà em pha rất ngon"
"Đúng không?" Khuôn mặt bừng sáng, mọi cảm xúc vui vẻ đều không che dấu. Nàng ở trong bếp học hỏi gì bếp mất một lúc lâu mới nắm bắt được bí quyết, nếu hắn vừa miệng, hết thảy những cố gắng của nàng đều là có ý nghĩa.
"Đúng, rất vừa vặn, mùi vừa phải" Lôi dương cười buông cái chén, trong lúc vô tình lại nhìn thấy bàn tay trắng trẻo có một đốm hồng, mày nhíu lại, tay cầm lấy tay nàng kéo lại gần.
Nàng đau kêu lên một tiếng, vội vàng dấu tay về đằng sau.
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn nàng, nàng giả ngốc, ngọt ngào cười với hắn.
"Đưa tay cho anh xem"
"Tay em không có gì hay để xem" Chống lại khuôn mặt lạnh của hắn, Phong linh vẫn là cười với hắn, xem có thể hay không dời đi sự chú ý của hắn "Cái kia, em vừa cùng với dì bếp học vài món điểm tâm nha, dì ấy tay nghề quả thực rất siêu, nướng ra cái bánh ngọt ngon hết sức..." Một thân ảnh cao lớn đột nhiên đứng lên, bước một bước lên phía trước kéo nàng vào lòng.
"A" Nàng kinh hô một tiếng, thân hình yêu kiều nhỏ nhắn thoáng cái ở trong lồng ngực rộng lớn nam tính, nàng động cũng không dám động, vì vậy làm cho nàng nhớ đến cái tình cảnh hôm nào ở bồn tắm, làm cho nàng nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Nụ hôn kia, đối với nàng quả thực có rung động.
Nàng chưa bao giờ biết một cảm giác bị nam nhân hôn lại như vậy...kinh tâm động phách, toàn thân vô lực, như lửa thiêu, lại nghĩ như là bị lửa vây tới...mấy ngày nay, mỗi lần khi nghĩ đến nụ hôn kia, thân thể của nàng lại không tự chủ mà nóng lên, giống như làm cái gì cũng không cảm thấy dễ chịu.
Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ? Loại sự tình này nàng lại không biết hỏi ai? Huống chi, ở Nhật bản này nàng không có bạn, tiếng Nhật không phải thông thạo, lại không thể gọi điện hỏi bố mẹ...Dù sao nàng cảm thấy mình từ lúc kết hôn trở đi biến thành một con mèo nhỏ vào mùa xuân, chỉ cần bị tay Lôi dương chạm vào, hoặc là ánh mắt của hắn dừng trên người này quá hai giây, thân thể của nàng sẽ tự dưng nóng bừng lên...Huống chi, hiện tại hắn ôm nàng như vậy...nàng thật sự không dám nhúc nhích một chút nào, chỉ sợ chính mình không kiềm chế được, hướng hắn mà xông đến.
So với Phong linh đầu đang miên man suy nghĩ, Lôi dương có vẻ lý trí hơn, ôm nàng như vậy mà tim đập quá 100/phút, hắn đã dễ dàng xoay lưng nàng, cầm hai tay nàng lên mà xem xét cẩn thận... "Bị phỏng?"
"Hử?" Phong linh bị dọa bừng tỉnh, không rõ bàn tay mình khi nào đã bị hắn nắm lấy.
"Bởi vì muốn pha trà cho anh uống, cho nên tay mới bị phỏng, phải không?", hắn hỏi, ánh mắt đã ánh lên sự nguy hiểm.
Nàng sửng sốt một chút, không có can đảm mà ở dưới ánh mắt như vậy của hắn mà nói dối, đành phải gật gật đầu "Không đau, anh đừng lo, thật sự một chút cũng không đau...A!" Hắn như vậy nắm chặt lấy tay nàng, nước mắt của nàng thiếu chút nữa chảy ra.
"Còn nói không đau!? Tiểu lừa đảo!" Hắn dùng tay còn lại, quay nàng lại kéo cổ tay nàng vào trong nhà "Em sẽ không ngốc đi xả nước đi chứ?". Vọt, hắn bước nhanh, nàng cố gắng đuổi theo.
"Chưa bôi thuốc sao?"
"Chưa..."
"Ngồi xuống" Hắn đem nàng ấn xuống ghế ngồi, khom người tìm thuốc trong tủ, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, cầm lấy tay nàng thay nàng bôi thuốc. "Thuốc này là phương thuốc bí truyền nhà bác sĩ Vũ trạch, trị phỏng rất hữu dụng, em sẽ hết đau nhanh thôi." Động tác của hắn vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, khuôn mặt còn lộ chút xót xa, làm cho Phong Linh rất cảm động, lại cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt nhẹ nhàng ôn nhu nhìn vào khuôn mặt hắn, luyến tiếc rời đi.
Bôi xong, thu dọn thuốc lại, Lôi dương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đầy si mê nhìn mình. Tuy rằng con người kia thường ở cạnh hắn, nhưng mà rất ít khi hắn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng.
Từ ngày ở bồn tắm bị hắn hôn làm cả người vô lực sắp khóc, nha đầu kia như là thường theo bản năng trốn tránh hắn. Tuy là buổi tối vẫn ngủ chung giường với hắn, thỉnh thoảng tỉnh dậy sờ trán hắn xem có sốt hay không, còn giống như người mẹ nhỏ đắp cho hắn cái chăn, có khi lại vụng chộm ôm hắn một cái, nhưng khi ban ngày hắn tỉnh, chỉ cần ánh mắt hắn hơi lướt qua, nàng sẽ tránh né, tay vô tình chạm vào người nàng, nàng sẽ không tự chủ mà kinh hãi nhảy dựng lên...Nói thực ra, hắn rất là cao hứng, lại có một chút cũng không cảm thấy cao hứng.
"Phong linh" Hắn vẫn quỳ gối trước mặt nàng, ngẩng đầu gọi nàng.
Nghe tiếng, Phong linh thu hồi ánh mắt đang trên mặt hắn, hai tay lại khẩn trương nắm vào nhau.
"Tối hôm đó...."
"Là lỗi của em" Phong linh vội vàng ngắt lời hắn, một tiếng trống cổ vũ tinh thần đem mấy truyện giấu trong lòng mấy ngày nay nói ra "Em không nên bảo anh ôm em, anh rõ ràng là một bệnh nhân, đều là tại em...anh mới bị choáng váng đầu...thật xin lỗi, là lỗi của em"
Chậc...Lôi dương bình thản nhìn nàng.
Đêm đó, hắn rõ ràng là dục hỏa thiêu đốt muốn ngừng mà không ngừng được, lại thật sự không dám đem nàng ăn, nên mới giả bộ bất tỉnh, nha đầu kia lại tự trách như vậy, nói hắn phải làm thế nào mới tốt đây?
Hắn nghĩ muốn nói với nàng điều gì đó, nàng lại không cho hắn nói, thật là vất vả mới có dũng khí nói chuyện, liền một hơi nàng chặn lại lời hắn, lại nói "Em về sau sẽ hết sức cách xa anh một chút, không, ý của em là...tuy rằng em sợ lại nói với anh là ôm em đi, bởi vậy muốn cách xa anh một chút, nhưng mà, em muốn làm một người thê tử tốt, một người vợ tốt, tận tâm hết sức chăm sóc anh, làm bạn anh..." Lôi dương không nói gì chỉ nhìn nàng. Biết nàng còn chưa nói xong, hắn hào phóng để cho nàng nói tiếp.
"Còn có, em nghe mẹ nói, khi nào đi Đài loan một chuyến xin tạm nghỉ học, về sau em sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, chăm sóc anh mập mạp lên, mặc kệ bệnh gì đều khỏi hết.."
"Còn một năm nữa là tốt nghiệp, phải không?"
Lôi dương nhẹ giọng ngắt lời nàng "Cố mà học xong, anh ghét nhất là bỏ dở giữa trừng"
"Nhưng mà..." Phong linh nhìn hắn, muốn nói gì lại thôi.
"Anh sẽ nói với mẹ anh, không sao đâu, yên tâm đi" Về điều này, hắn sớm có quyết định an bài.
"Nhưng mà..." còn một năm nha, không biết hắn có thể sống nổi một năm nữa hay không, không phải sao? Nếu nàng về Đài loan học tiếp một năm, khi trở về, nếu không hay nàng sẽ không thể gặp lại hắn...nghĩ đến đây..sống mũi nàng cay cay.
"Anh quyết định rồi, em phải làm theo" Lôi dương nói xong định đứng lên, bàn tay lại bị một bàn tay nho nhỏ nắm lại.
"Không được, em muốn ở bên cạnh anh! Bài em sẽ học sau, chỉ có điều không phải là bây giờ"
"Đó là khi nào?"
"Chờ..." Đợi đến khi nào? Phong linh nhìn hắn, tay nắm chặt hơn "Chờ cho sức khỏe của anh tốt hơn, em sẽ đi học tiếp"
Lôi dương bỗng dưng xả môi cười "Là đợi khi anh chết đi sao?" Phong linh hốc mắt đỏ lên, nóng nảy "Không phải như thế! Em chỉ muốn chăm sóc anh thật tốt! Học khi nào cũng được, lúc này không vội, xin anh đừng xuyên tạc lời nói của em" Nhìn nàng nóng vội...Lôi dương thật sự rất muốn cười, nhưng cũng có điểm nho nhỏ cảm động, nếu nàng biết hắn căn bản không bệnh, sức khỏe vô cùng tốt, không biết sẽ là biểu hiện gì? Là tức giận hay ngạc nhiên? Hay là vui vẻ mà khóc rống lên? Nói thực ra, hắn rất muốn biết. Đáng tiếc bây giờ còn chưa được.
"Em rốt cục vì sao cứ muốn gả cho anh?"
"Hả?" Sao lại đột nhiên chuyển sang đề tài này? Phong linh bị vấn đề của hắn đe dọa, không nói được tiếp. Một đôi mắt thanh lệ bắt đầu hiện lên tia bất an, ngay cả bàn tay nhỏ bé đang nắm tay hắn cũng gấp rút thu về không có dấu vết.
Hắn đem tay nàng nắm lại trong bàn tay mình "Nói, anh muốn nghe em nói thật" Vấn đề này, Lôi dương đương nhiên đã lén lút hỏi thông qua mẹ mình, chính là hắn không nghĩ bản thân nàng là cam tâm tình nguyện gả cho hắn, theo lý thuyết, thì một tiểu thư thiên kim sống trong an nhàn sung sướng, không thể nào vì muốn báo đáp công ơn cha mẹ mà chấp nhận gả ột người bệnh sắp chết. Nói gì thì cũng phải nhốn nháo đòi tự tử, không thì cũng làm một cuộc mất tích hoặc chốn khỏi nhà.
Nhưng mà, theo hắn biết, cái gì cũng không có. Nói cách khác, khi cô gái này chính thức tiến vào cửa nhà hắn lại vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ vẻ khẩn trương bên ngoài, biểu hiện của nàng thậm chí là thích hắn...Hắn lớn mật phỏng đoán là nàng gặp qua hắn rồi thích hắn, cho nên đồng ý gả cho hắn, nhưng mà nàng gặp hắn lúc trước ở đâu? Nàng một mình đi đến Nhật bản, khi gặp hắn không phải là có trực tiếp hỏi hắn có phải thích nàng không? (Chương 1 í). Có phải nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý phải gả cho hắn, cho nên, phỏng đoán như vậy có vẻ là đúng hơn.
Cũng có thể, nàng và cha nàng có một bản hợp đồng nào đó? Ví dụ như là, nếu sau này hắn chết, nàng có thể làm gì cũng được?
Vốn là, hắn là không quá tưởng tế cứu giữ chi nhánh cuối, dù sao mục đích của hắn là làm anh trai hắn thuận lợi thừa kế mới đồng ý đáp ứng lấy một cô vợ xung hỉ, thuận tiện làm cho hắn được một cái tự do thôi.
Nhưng mà, bây giờ hắn muốn biết, muốn biết cô gái này trong đầu suy nghĩ cái gì? Lúc trước là tại sao lại gả cho hắn?
Hắn thậm chí suy nghĩ lý giải thật nhiều, về gia đình của nàng, tất cả về nàng... "ba và mẹ có một cái ân tình, có ân báo ân là nguyên tắc làm người của ba, cho nên..."
"Có phải là ân tình của ba vợ với mẹ anh phải không?"
"Nhưng thân là con gái phải thay cha báo đáp ân tình này"
"Cho nên em mới cam tâm tình nguyện thay hắn báo đáp?"
Lôi dương khuôn mặt bừng sáng nhìn vẻ bất an của nàng, đem ánh mắt nhìn sâu vào mắt nàng.
"Là...em rất yêu ba, rất thương ông, cho nên em tự nguyện" Cho dù như vậy là lừa gạt mọi người, bao gồm cả người đàn ông mình thích trước mặt này, nàng cũng không hối tiếc.
Trời ạ...nàng thích hắn?
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, nàng bị ý nghĩ thích hắn của chính mình làm bất động, trong lòng có chút sợ hãi.
Là đi? nàng sớm biết là mình thích hắn, rất thích, thích đến nỗi không ngần ngại muốn hắn ôm nàng, thích đến nỗi chỉ cần hắn nhìn qua nàng, nàng liền hoảng, tay hắn chỉ hơi chạm vào người nàng, nàng liền rối loạn, bối rối đến mức không biết nên đặt tay ở đâu? Tâm để ở đâu?
Nàng là thích hắn như vậy, cho nên không muốn rời khỏi hắn, không muốn hắn chết, vì chính mình gả cho hắn trong một cảm giác tội lỗi áy náy, cũng không thể nói thật với hắn, điều này làm cho nàng khổ sở, nhưng cũng không thể làm gì.
Nếu có thể, nàng hi vọng hắn có thể lấy Vân vân với số mệnh tốt, sống tốt hơn.
"Anh sao?"
"Hả?" Nghe được là bởi vì em yêu ba em nên mới gả cho anh, anh không mấy vui vẻ đâu" Lôi dương tay giữ chặt tay nàng, đem vẻ mặt đáng yêu giật mình của nàng trong đáy mắt, khóe môi không khỏi gợi lên một ý cười.
"Không phải như thế..." Nàng tuyệt đối không muốn hắn phật ý, huống chi, nàng còn thích hắn như vậy.
"Hay là em thích anh?"
"Hả?"Khuôn mặt nhỏ đột nhiên hồng, đúng là ngây ngốc nhìn tuấn nhan của hắn, đã quên dời đi "Thật sự..." có thể nói sao "Đúng chứ?" Một lúc lâu sau, môi của nàng cuối cùng cũng giật giật "Vâng"
"Anh nghe không rõ"
"Vâng.........." hay là nghe không rõ
"vâng, là em thích anh, em thích anh, được chưa?" Bị hắn khích làm nàng vừa thẹn vừa giận, tiểu Phong linh cũng phát nổ.
Khả phát hoàn phiêu, nhìn thấy hắn đang nén cười. Rất muốn như vậy vùi vào để vĩnh không thấy người kia.
Chân xoay đi, Phong linh xoay người chạy đi.
Lôi dương không có giữ chặt nàng, đôi mắt dõi theo dáng chạy của nàng, khuôn mặt đang cười lại có nét ảm đạm.
"Rõ ràng đối người ta vô tình, cần gì phải gây xích mích nhất trì xuân thủy? Nói ra, cậu thật đúng là cái tai họa.” Vũ Trạch Du không biết khi nào đã đi vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực xem kịch vui.
“Chậc, xuất quỷ nhập thần, cậu chừng nào thì đổi nghề làm quỷ?” Lôi Dương lạnh lùng ngắm Vũ Trạch Du liếc mắt một cái, lướt qua anh đi ra bên ngoài sân.
Bên ngoài ánh mặt trời sáng chói, làm cho Lôi dương theo bản năng nheo nheo mắt.
Vũ trạch du ngoắc ngoắc môi cười, bước đi tiếp, cứ như vậy nhàn nhã mà kiếm một tảng đá lớn ngồi xuống "tớ là quỷ từ lâu, cậu không phải là đã thấy thành thói quen rồi sao? Nếu cậu không thất thần thì vừa rồi tuyệt đối không chờ tớ lên tiếng mới phát hiện ra tớ đến chứ."
"Tớ không xuất thần"
"Thì là thất thần" Vũ trạch du bí hiểm nhìn hắn.
"Lôi nhị thiếu gia vì mới cưới vợ nên mới thất thần? Thật là một tin tức lớn." Lôi dương quay mặt, đôi lông mày nhếch lên.
"Tiếng Trung của cậu cũng thật tiến bộ a, dám ở trước máy chém mà đùa giỡn, đến đây bày trò với tớ".
Hai người đều là con lai Trung nhật, lại đều lớn lên ở Nhật bản, vì thế nên tiếng Trung kẻ tám lạng người nửa cân cũng không hơn nahu lắm, nhưng mà Vũ trạch hạo cha của Vũ trạch du rất yêu mẹ anh, tuy rằng mẹ anh đã qua đời, nhưng có mời giáo viên đến dạy hắn tiếng Trung, còn Lôi dương thì cha hắn là người Đài loan, lại thêm truyền thống văn hóa Phương đông, trên cơ bản hắn ở nhà thì tiếng Trung được coi là tiếng mẹ đẻ, còn tiếng Nhật chỉ là tiếng phụ, cho nên đương nhiên tiếng Trung nói rất tốt.
Vũ trạch du không để ý tới hắn, đôi tay dài vươn tới bình trà bên cạnh, rót vào tách, ngửa đầu uống cạn sạch một hơi, uống xong, rót cho Lôi dương một chén đưa đến trước mặt hắn.
"Trà ngon, nhưng đáng tiếc là lạnh"
"Uống được chứ?" Lôi dương đưa tách trà lên miệng, tinh tế thưởng thức, dường như luyến tiếc, kỳ thật là nhớ đến trà do cô gái kia vừa pha, vẻ mặt chuyên chú, nghĩ nghĩ, khóe môi không kiềm chế được khẽ nở một nụ cười nhẹ.
Quả thật là quỷ quái mà.
Vũ trạch du không nghĩ gì vẫn cúi đầu xuống, Lôi nhị thiếu gia như vậy quả thật cách xa trí tưởng tượng của hắn, thà rằng đem tầm mắt nhìn lên tán lá xanh trên cao còn hơn lại thêm bầu trời xanh biếc.
"Đúng rồi, vừa mới nghe tớ nói muốn đi Đài loan, ba tớ mắng tớ bất hiếu, nói rằng ông đã từng này tuổi, tớ lại còn để ông lại một mình sống ở Nhật, cho nên không cho phép tớ đi."
"Ông ấy tưởng là cậu bỏ lại tất cả ở Nhật để đi với tớ sao?". Vũ trạch du nở nụ cười. "Quả thật là cha con chúng tôi đều như ở trong bàn tay a Lôi nhị thiếu gia, xem ra chúng tôi cả đời này đều không thoát khỏi tay của cậu rồi".
"Đâu có, Vũ trạch gia nhà cậu ở Nhật bản không chỉ nổi tiếng về địa vị, tiền tài, quyền thế, ai cũng phải e dè, Lôi dương tớ may mắn được lệnh tôn yêu quý mới có thể làm càn như vậy chứ, một bác sĩ như cậu không phải suốt ngày cứ lấy chuyện này ra giễu cợt tớ, tớ ngại lắm."
"Cậu? ngại? ha"
"Cứ cười đi, đến lúc ở Đài loan, cuộc sống không quen, tớ sẽ không cứu cậu"
"Vậy cậu đừng trách tớ trước mặt cha mẹ cậu đem chân tướng của cậu nói ra"
"Nếu cậu cũng muốn danh tiếng gia đình mình bị ảnh hưởng thì xin mời"
"Chậc, lương tâm bị chó ăn"
"Cho nên, đồng ý chứ?"
Vũ trạch du tà tà liếc mắt một cái "Có sao không? cậu đường đường là danh họa Nhật bản, có thể tự mình đến Đài loan giảng dạy cho người ta còn cầu không được"
Lôi dương nở nụ cười "Cám ơn, được bác sĩ thiên tài khen ngợi, tớ thật sự là được coi trọng quá"
Vũ trạch du nheo mắt lại "Chậc, người ta nói lễ nghĩa sinh dối trá, Lôi dương cậu hôm nay đúng là nhiều lễ nghĩa quá, làm cho tớ có điểm bất an"
"Ha ha"
"Nói đi còn nói lại, vì một cái tiểu Linh Đang mà phải lôi kéo tớ đến Đài loan sống, có phải rất khoa trương không?" Đến bây giờ Vũ trạch du không còn cảm thấy bị ức hiếp nữa liền tỉnh táo lại.
Nếu không phải chính bản thân anh muốn thăm lại quê hương của mẹ, nếu không phải vì anh căn bản không quyến luyến quyền vị danh tiếng, cũng không muốn quyến luyến, nếu không phải anh muốn đến Đài loan xem cách chữa trị bệnh, thuận tiện cứu người, nếu không, một Vũ thiếu gia đường đường đầy tôn quý, thì việc gì lại chịu sắp đặt của hắn?
Cố tình, người này chính là nắm bắt được điểm này, mới có thể buộc anh đi cùng hắn đến Đài loan định cư một năm, đẹp đẽ là nói muốn giúp vợ học tiếp, trên thực tế là người này muốn hưởng thụ cuộc sống tự do, chỉ có rời Nhật bản, rời khỏi tầm mắt của Long điền nhã tử, người này mơi có thể trở thành "Người bình thường". Tóm lại một câu, chính là một kẻ đáng thương.
"Là Phong linh, không phải Linh đang" Đã không biết lại nói nhiều, Lôi dương sửa lời.
Điều này, căn bản không phải là trọng tâm, người này rốt cục là muốn so đo cái gì?
Đột nhiên, Vũ trạch du có một cảm giác chưa từng có, cảm giác muốn nôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT