Quỳ lâu lại gặp mưa, sức khỏe yếu lại cảm mạo, Phong linh bị bệnh, nằm trên giường hai ngày đêm liền.

Ý thức nàng mơ mơ màng màng, chỉ nhớ rằng bất kỳ khi nào nàng mở mắt cũng nhìn thấy Lôi dương đang mỉm cười dịu dàng, khi khát nước thì hắn lấy giúp cho nàng uống, giống như lúc nào cũng ở bên nàng, làm cho nàng vừa an tâm vừa lo lắng.

Nàng thật là vô dụng, đến ngay cả sức để đứng dậy cũng không có, không chăm sóc được hắn, mà ngược lại để hắn chăm sóc ình, nghĩ đến lại càng ảo não, hơn nữa khi nàng muốn đi toilet, đều là hắn bế nàng đi, làm nàng xấu hổ ngay cả một câu không đồng ý cũng không nói được.

Khi nàng khỏi bệnh thì cũng đã vào sáng ngày thứ ba, đầu óc không hề hỗn loạn, thần trí cũng hoàn toàn hồi phục, bên tai nghe được tiếng chim kêu, mũi ngửi được hương thơm của hoa ngoài sân vườn, Phong linh nhẹ nhàng ngồi dậy một chút, lấy gối kê lên thành giường tựa lưng vào, cứ như vậy lười biếng ngồi trên giường.

Không nhìn thấy Lôi dương, nàng lại định đi tìm, lại chợt nghĩ ra, kí ức về tất cả những chuyện xảy ra hiện lên, bao gồm việc nàng hôn mê, rồi những lời mẹ chồng nàng nói, từng tiếng gằn hiện rõ lên trong đầu nàng.

Vẫn chưa bị đuổi đi sao?

Cho dù bác sĩ Vũ trạch du có cam đoan với nàng, nàng tuyệt đối là cô gái có mệnh số tốt với Lôi dương, nhưng mà mẹ chồng không tin, ngay cả chính bản thân nàng cũng không tin được, càng không thể lấy mạng sống của Lôi dương ra đánh cược, cho nên đến cuối cùng là vẫn phải ra đi....

"Em tỉnh rồi à, sao không gọi anh?" Lôi dương bưng khay đồ ăn đến, trên khay có một cốc sữa nóng, một ít bánh mỳ cùng salad.

Phong linh nhìn hắn, vẫn là ngồi yên một chỗ, không nói chuyện gì.

Đặt đồ ăn lên bàn bên cạnh, Lôi dương ngồi lên mép giường gần nàng, tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng "Còn chưa tỉnh à? có muốn anh giúp em không?"

Giúp nàng? là ý tứ gì? Giúp nàng tỉnh táo sao? Phong linh không hiểu nhìn hắn một cái.

Lôi dương liền ghé lại gần nàng, cúi xuống đôi môi đỏ mọng của nàng hôn...không phải chỉ là lướt qua, mà là mạnh mẽ, nhấn trìm đôi môi mềm mại của nàng, lại dùng đầu lưỡi mở hàm răng của nàng ra, tiến sâu vào thâm nhập, cùng đầu lưỡi của nàng dây dưa qua lại....

"Không, Dương, em đang ốm...." Nàng hốt hoảng muốn lùi lại.

"Không sao" Một bàn tay lớn ép vào gáy ót của nàng, không cho nàng trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn hôn.

Không được, nàng sẽ lây bệnh cho hắn, sức khỏe của hắn vốn không bình thường, làm sao có thể...?

"Buông, Dương..."

"Không sao" Hắn ôm chặt lấy người nàng, đem nàng áp vào lồng ngực hắn, nụ hôn nồng nàn hôn xuống xương quai xanh của nàng, đi đến bờ ngực phầm phồng của nàng, ôn nhiệt quanh quẩn ở một mảnh tuyết trắng, cũng làm cho phiến tuyết trắng ma chút ửng đỏ lưu tinh, mĩ động lòng người.

Đúng vậy, áo ngủ của nàng màu trắng không cài phần cúc trên, vốn chính là muốn cho nàng ngủ có vẻ thoải mái một chút, hiện tại lại làm cho hắn hảo hôn lại hảo sờ, xem như vừa mới sổ.

Nàng tức giận đẩy hắn ra, đành phải dùng tay đấm vào lưng hắn, tuy rằng chỉ như muỗi đốt, Lôi dương cũng dừng lại việc hôn nàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc xem xét nàng.

Ánh mắt này, rất kỳ lạ, như chứa rất nhiều điều, lại giống như ánh mắt của kẻ ăn no say sưa, ánh mắt mà thế gian người ta gọi là ánh mắt của hoa hoa công tử, vẻ mặt như là muốn thông báo cho nữ nhân việc sắp làm, làm cho người ta tâm hoảng ý loạn, đứng ngồi không yên.

"Dương...anh hãy nghe em nói..." Hôm nay bất luận thế nào, nàng cũng phải nói rõ mọi chuyện, kể cả quyết định của nàng.

"Em trước hết hãy nghe anh nói đã" Lôi dương dịu dàng ngắt lời nàng, che đi miệng của nàng một cái, sau đó mới ngồi lại tử tế ở trên giường, ưu ưu nhìn lại nàng "Kỳ thực, anh mới là người từ đầu đến cuối lừa dối em, anh vốn dĩ không có bệnh, có nguyên nhân làm anh phải giả bệnh, rốt cuộc hại em phải gả cho anh để xung hỉ tân nương. Bởi vì tại anh, quấy rấy cuộc sống của em, hôn nhân của em, tất cả của em, điều này anh thực sự rất có lỗi."

"Cái gì?" Phong linh ngơ ngác "Anh nói anh không có bệnh? Những lời đồn đại anh bị bệnh sắp chết đều là giả?"

"Anh thực sự xin lỗi" Chắc chắn là bất kỳ người nào nghe thấy điều này, đều sẽ tức giận, bởi vì một chuyện liên quan đến sống chết, rất khó có thể giải thích cho người khác tha thứ?

Phong linh cắn môi, nước mắt đã đong đây trong hốc mắt "Anh thực sự là nên xin lỗi, đáng giận, thật là đáng giận, hại em lo lắng có thể sẽ hại chết anh...oa...thì ra toàn bộ đều là giả, anh là đồ trứng thối, đại phôi đản, lại đây cho em!"

Hả? Đổi tính? cho nên mới trở nên hung dữ như vậy, có điều, Lôi dương vẫn ngoan ngoãn đi lại gần nàng.

Kết quả là, vừa mới rồi như hổ mẹ bây giờ lại ôm lấy cổ hắn, ở trong lòng hắn mà vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi cứ thế lau dây hết ra quần áo hắn.

Em rốt cuộc là cười hay khóc thế?" Hắn cúi đầu nâng mặt nàng lên, nàng lấy tay che mặt đi không cho hắn nhìn thấy mặt nàng.

"Rốt cuộc là vì sao phải làm như vậy? anh quấy rầy tất cả mọi cuộc sống của em rốt cuộc là vì cái gì? anh giả bệnh lâu như vậy, ngay cả mẹ chồng cũng bị lừa...em muốn biết vì sao?"

"Bởi vì anh muốn anh hai Lôi lạc có thể thuận lợi trở thành người thừa kế của tập đoàn Á thái Nhật bản", Lôi dương bình tĩnh nói "Anh ngay từ khi còn bé đã hiểu được, chỉ cần anh bệnh nặng hoặc chết đi, vị trí này trong gia đình mẫu hệ nhà anh mới có thể để anh trai anh thừa kế, cho nên anh chỉ có thể làm như vậy"

"Vì sao cứ phải đem vị trí thừa kế nhường cho anh hai mới được?" Nàng thật sự không hiểu lắm "Anh hai có trở thành người thừa kế hay không, đối với anh rất quan trọng sao?" Quan trọng đến nỗi hắn phải nhiều năm giả bệnh để giúp cho đối phương, chuyện này thật là không thể tưởng tượng được.

"Đúng vậy, rất quan trọng, bởi vì đây là anh nợ anh ấy". Nói đến đây Lôi dương lại ôm chặt lấy nàng hơn, hô hấp trở nên khó thở.

“Dương......” Nàng rất lo lắng, bởi vì, nàng cảm nhận được trên người hắn nồng đậm sự sợ hãi cùng bi thương.

Nàng không hỏi nữa, nhưng là Lôi dương lại chủ động mở miệng nói tiếp "Khi anh tám tuổi, anh theo ba đến Đài loan công tác, có một ngày ba đi đến tìm mẹ của anh hai, không biết vì sao hai người lại tranh cãi ầm ỹ bên đường, anh có điểm sợ hãi chạy đi, chạy đến đường cái, ngay tại lúc anh thiếu chút nữa bị xe đụng có một bàn tay liền đẩy anh ra, đó là mẹ của Lôi lạc...anh còn sống khỏe mạnh...còn mẹ anh ấy lại chết, là anh hại anh ấy mất mẹ....

Phong Linh khiếp sợ không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy thân hình của Lôi dương.

Khi đó, hắn mới có tám tuổi đã chịu đả kích như vậy, nàng không thể tưởng tượng nổi.

"Ba bảo rằng anh không cần nói cho Lôi lạc. Về sau mẹ anh biết cũng bảo anh tuyệt đối không thể nói chuyện này cho Lôi lạc, bởi vì nếu anh ấy biết mẹ anh ấy vì anh mà chết, sẽ càng phá hư mẹ và anh, mẹ đã đoạt đi ba ba Lôi lạc, anh cũng đoạt đi mạng sống của mẹ anh ấy, nếu anh ấy biết nhất định sẽ hận anh đến chết...Anh không sợ anh ấy hận anh, nhưng mà mẹ nói, nếu mà anh nói cho Lôi lạc biết, mẹ sẽ tuyệt đối không bao giờ c anh ấy tiến vào cửa, như vậy chẳng khác nào rước hổ về rừng. Anh không thể để cho anh hai không có nhà ở, thành trẻ môi côi lưu lạc, tuyệt đối không thể, cho nên cái gì cũng không nói được....liên tục nửa năm sau, anh ngày nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy mẹ anh hai vì cứu anh mà bị tai nạn, sau đó dần dần thành vài ngày một lần, mấy tháng một lần, vài năm một lần...Ngay cả khi nhìn thấy mặt của anh hai cũng làm anh cảm thấy áy náy vô cùng, cho nên anh đã quyết định, tất cả những gì anh hai muốn, anh đều cho anh ấy, không thể cho cũng nghĩ cách cho bằng được, chỉ cần duy nhất một điều kiện là anh ấy không làm tổn hại đến ba mẹ anh, cái gì anh cũng có thể đáp ứng.

Phong linh khóc, bởi vì bi thương trong lòng với những áp lực hắn phải chịu.

Ai có thể nhìn thấy, vẻ ngoài nhã nhặn dịu dàng, không ham tranh đấu, người đàn ông luôn nở nụ cười với người khác, trong lòng như vậy có thật nhiều thương đau chứ? Hắn chỉ có một mình chịu đựng suốt nhiều năm như vậy, cái gì cũng không thể nói ra.

Nghe được tiếng khóc của người trong lòng, Lôi dương ngạc nhiên cúi xuống nâng mặt nàng lên "Em khóc gì thế?" Người nên khóc phải là hắn chứ?

Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, thấy trên mặt hắn là nụ cười dịu dàng mê người, trong lòng càng thêm đau, bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn.

"Chuyện đó không phải lỗi của anh, Dương. Em nghĩ mẹ của anh hai trên trời có linh thiêng sẽ mỉm cười vì mình đã cứu được một đứa trẻ thiện lương như vậy. Nghe vậy, Lôi Dương tươi cười ngẩng đầu, môi mân thành vẫn tuyến, ánh mắt nhìn ra khoảng không xa xa, dần dần phủ một tầng lại một tầng sương...... Tiểu nha đầu này, có thể hiểu được nỗi khổ của hắn sao?

Nhiều năm trước, hắn từng ao ước mẹ mình có thể ôm hắn như vậy, vỗ nhẹ lưng hắn, nói với hắn "Không phải lỗi của con, con trai" Nhưng là không có, cái gì cũng không có...Bởi vì mẹ của Lôi lạc cứu con trai bà, cho nên đó là lý do bà không thể không nuôi Lôi lạc, nếu Lôi lạc biết, điều này làm ẹ rất đau khổ, cũng luôn lo lắng sợ hắn nói chuyện này ra, nên liên tục ân cần dạy bảo hắn, cảnh cáo lại cảnh cáo, làm cho hắn không được an ủi lại càng trách bản thân hơn.

Bởi vì mang trong mình bí mật đó, làm ẹ hắn khi đối diện với anh hai Lôi lạc, như là áy náy, lại đồng thời mang theo khẩn trương cùng bất an, điều này làm ẹ hắn luôn mang tâm ý phòng bị chặt chẽ với Lôi lạc, chỉ sở bản thân quản lý công ty một ngày nào đó không cẩn thận bị Lôi lạc phá hỏng.

Thường thường, hắn hoài nghi chính mình có thể thừa nhận bao nhiêu? Thừa nhận bao lâu?

Sự thật chứng minh, khả năng của con người là vô biên, chỉ cần hắn cắn răng chịu đựng thì không có gì là không thể vượt qua được...Chính là khổ cực, lại sợ hãi.

Hắn thích mẹ Lôi lạc, mặc dù mẹ hắn đã cướp chồng của bà, nhưng là bà đối với hắn vẫn là mỉm cười dịu dàng, tự tay nường bánh quy cho hắn ăn, thân thiết xoa xoa đầu hắn...hắn thích bà như vậy, bà là vì cứu hắn mà chết...

Nếu mẹ Lôi lạc trên thiên đường có thể nhìn thấy hắn, có phải cũng ôm lấy hắn như Phong linh, dịu dàng nói với hắn "Đứa trẻ này, không phải là lỗi của con" Nói như vậy sao?

Hẳn là...sẽ như thế.

Đột nhiên, hắn như vậy cảm thấy.

Bởi vì bà là một con người dịu dàng như vậy, cho nên, nhất định sẽ như vậy, cũng sẽ dịu dàng nói với hắn như vậy...Thoải mái, Lôi dương vùi mặt vào người Phong linh, một giọt nước mắt lặng yên theo khóe mắt chảy ra, không thanh vô tức.

Nàng điều gì cũng không hỏi, chỉ là ôm hắn chặt hơn, dùng hai tay dịu dàng ôm lấy hắn.

Nàng biết, điều gì đó xảy ra...cho dù hắn không nói, nhưng nàng biết, bởi vì khi ai đó cô đơn một mình trên đời, loại cảm giác này nàng đã từng trải qua khi vô tình biết mình chỉ là con nuôi, cảm thấy bị cha mẹ bỏ rơi là lỗi của mình, dường như cảm giác ngay từ nhỏ mình đã không được yêu thương.

So với hắn vẫn là may mắn hơn, nàng được cha mẹ nuôi yêu thương bù đắp tình yêu thương cho nàng, nàng luôn luôn cảm kích trong lòng.

Mà Lôi dương, hắn lại khuyết thiếu sự yêu thương, mặc dù hắn có đủ cha mẹ, nhưng là hắn vẫn phải sống trong sự cô đơn bất lực, một người như vậy là vô cùng thống khổ, làm cho lòng nàng đau đớn vô cùng.

Nàng thực sự biết hắn cần cái gì...đó là tình yêu.

Có tình yêu, là có thể vượt qua tất cả. Nàng rất tin. Điều này cũng là điều duy nhất mà nàng có khả năng cho hắn, mà nàng sở hữu.

Trái đất dường như ngừng quay, chỉ có hai người yên lặng thân mật đứng đó ôm nhau.

Cho dù nam nhân này có khả năng chỉ là tạm thời ôm ấp nàng, nàng vẫn là thật là cao hứng, bởi vì...... Chung quy, nàng đã trở thành cô gái thân thiết nhất của người đàn ông này.

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy hắn nói "Anh yêu em, Phong linh. Tuy rằng anh đã từng nói, anh một chút cũng không yêu em, đó đều là giả, ảnh chỉ sợ hãi sẽ mất đi.” Phong Linh nở nụ cười, ánh mắt toàn mị lên như vậy còn chưa đủ, lòng của nàng, cao hứng nổi lên, vui sướng nổi lên, vui vẻ nổi lên...... Mặc kệ là cái gì nổi lên, từng cái đều nhắm thẳng phía chân trời bay lên.

"Em tha thứ cho anh chứ?"

Nàng chớp mắt mấy cái hỏi: "Chuyện giả bệnh ư?"

"Ừ"

"Không...."

Nghe được nàng nàng dám can đảm cự tuyệt, Lôi Dương từ trong lòng ngẩng hé ra khuôn mặt vừa chật vật lại vẫn buồn bã không dấu diếm, nhìn chằm chằm vào mặt nàng không chớp mắt một cái.

Phong linh bị hắn nhìn như vậy thì không có cách nào, thẹn thùng đỏ mặt, khi hắn khuôn mặt còn đang giả tức giận, liền chạy nhanh giơ hai tay đầu hàng -- “Trừ phi anh cũng tha thứ cho em về việc đã lừa dối anh, em sẽ liền tha thứ cho anh!” Đối với chuyện này, nàng vẫn là canh cánh trong lòng.

Lôi dương hơi nhíu mày "Đây là điều kiện đi kèm sao?" Không biết là ai lúc trước đau khổ quỳ gối cầu xin tha thứ?

Nàng nhìn hắn, hốc mắt đỏ.

Hắn nhìn nàng có cái khuôn mặt mau khóc, tâm cũng dịu di.

“Được, biết rồi.” Điều nàng lấy ra làm điều kiện? Cuối cùng chính là tự làm khó chính mình, người đâu mà...

Còn nưa, nàng rất yêu hắn, hắn cũng không thể không thương nàng, ai còn mất công đi so đo cái việc nhỏ nhoi này làm gì.

Phong linh nín khóc mỉm cười, nhưng một giây sau lại hiện lên nét buồn bã "Nhưng còn mẹ chồng...."

"Anh sẽ thuyết phục chuyện này, yên tâm đi"

Một tháng sau.

Lôi dương tìm đến vị pháp sư kia nói hắn căn bản từ trước đến nay không có bệnh, cho nên việc lão đoán có vấn đề, chỉ là tham lam muốn vơ vét tiền của, nói hắn sẽ kiện, còn mang theo cả luật sư, lão pháp sư sợ đến mức quỳ xuống van xin tha thứ, Lôi dương muốn hắn thay mình nói một chuyện, nói cho Long điền nhã từ biết: Phong Linh tướng mạo cốt tướng nãi thiên chi dị sổ, không chỉ vượng phu, còn làm cho Lôi nhị thiếu gia từ đó có thể thay đổi lại vận mạng......

Bác sĩ thiên tài Vũ trạch du cũng lấy tính mạng ra đảm bảo với Long điền gia tộc, đưa ra giấy tờ khoa học có thể chứng minh, nay sức khỏe Lôi dương đã khỏi hơn nửa phần, chẳng bao lâu nữa, có thể "Sinh long hoạt hổ", thật là một điều "Không thể tưởng tượng nổi"

Hơn nữa, nay con trai đã có vợ sẽ phải rời xa mẹ, sẽ phải ra ngoài sống, Long điền nhã tử tự nhiên hoàn toàn tin vào lời của pháp sư cùng bác sĩ, coi như người con dâu Phong Linh này mới thật sự là thực mệnh thiên nữ cho Lôi Dương nhà bà.

Hơn nữa, một ngày nào đó, tin tức Phong linh có bầu rơi đến Nhật bản....

"Trời ơi, thật như vậy sao?" Long điền nhã tử ngạc nhiên lên tiếng, lấy tay che miệng lại, vẫn như vậy không ngừng vui sướng hoan hỉ.

"Đương nhiên là vậy" Đầu bên kia điện thoại Lôi dương trả lời, trong lòng còn đang bận ôm bà xã có lẽ vì đang mang thai mà trở nên lười biếng.

"Ông trời rôt cuộc cũng có mắt..." Long điền nhã tử nghen ngào "Nhất mạch của Long điền gia chúng ta cuối cùng cũng có hậu..."

"Đúng vậy, Long điền gia rốt cuộc cũng có hậu, mẹ, con và Phong linh cũng đã quyết định sẽ cho đứa nhỏ mang họ Long điền, mẹ cảm thấy sao?"

"Điều này...là thật sao?" Long điền nhã tử nghẹn ngào nói không nên lời, một cỗ bàng hoàng chặn ở trong ngực, cảm động không thôi.

Bà cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, không ngờ chúng lại nghĩ xa như vậy, bởi vì bà biết, không có con vẫn là bậc cha mẹ tiếc nuối, nhưng mà, lúc trước bàà cha Lôi dương chỉ sinh được một mình hắn, nếu muốn cho Lôi dương mang họ long điền, Lôi Minh Viễn thực sự bị kêu là ở rể, cho nên ông không dám đặt, cũng cho rằng làm như vậy không ổn, không nghĩ tới...... Lôi Dương giúp người mẹ là bà chu toàn mọi chuyện như vậy.

"Ba không biết có phản đối hay không?"

"Mẹ sẽ thử nói cho ông ấy, mặc kệ như thế nào, con trai, cảm ơn con"

"Mẹ, muốn cảm ơn, thì cảm ơn con dâu đi, chủ ý này là của Phong linh, không biết sao trong đầu cô ấy lại có thể nghĩ nhiều như vậy..." Lôi dương cười khẽ, nói chuyện với mẹ một lúc nữa, mới gác máy.

Một bàn tay trắng bất chợt đánh vào mặt hắn "Anh đứa con này thật là bất hiếu, lại dùng lời nói dối dỗ ngon dỗ ngọt mẹ, đầu của em làm sao có thể nghĩ gì, cũng sẽ không nghĩ đến việc đem con mình mang họ mẹ chồng, rõ ràng là anh mưu tính sâu xa, cẩn thận sắp xếp lại có lòng hiếu thảo, mới có thể động não nghĩ đến việc này nói với bề trên, đem công lao thuộc về em Nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, không muốn thừa nhận điều căn bản không phải là công lao của nàng.

"Nha đầu ngốc, như vậy mẹ sẽ yêu thương em cả đời" Hắn hi vọng mẹ yêu thương nàng, yêu nhiều như bà đã yêu thương hắn, nếu không, cũng phải bằng một nửa tình yêu bà dành cho hắn.

Chuyện này là như thế nào? Phong linh vẫn là không thích cảm giác lừa dối người khác.

Nàng cũng muốn biết mẹ chồng có hay không thích nàng, nhưng cũng không nên làm theo cách này.

"Còn có, bà sẽ yêu thương đứa trẻ cả đời, cảm động tôn trọng em, cũng cảm động đối với những gì em làm cho Long điền gia tộc, từ nay về sau, địa vị của em ở Long điền gia tộc sẽ vững vàng không đổi, cho dù anh chết, cũng không có ai đuổi em đi..."

Một bàn tay hoang mang rối loạn vội vã chặn miệng hắn, Phong linh có điểm tức giận, trừng mắt nhìn hắn "Ai muốn nghe anh nói những lời này? Không được nói, nếu nói nữa, cho dù không có ai đuổi em đi, em cũng sẽ tự trốn đi"

Thật là tức giận a...phụ nữ mang thai, quả nhiên tính tình thay đổi.

Có điều, nàng tức giận bộ dáng thật đáng yêu, thấy thế nào, đều vẫn là giống như lúc trước, rất thuận mắt hắn......

"Biết rồi, bà xã" Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn môi một chút "Có điều, nếu có một ngày em muốn bỏ nhà đi như vừa nói, thì nhớ dẫn anh đi theo nhé?"

"Em vì sao phải thế?"

"Bởi vì, anh không có em thì không được a, không có tình yêu của em, trời mới biết anh có thể sống được bao lâu a"

Lại nói nhảm rồi, giống như là người nghiện giả bệnh, những lời nói như vậy nói ra tự nhiên như không, ăn vạ lại bá đạo, giả vô tội lại giả đáng thương, nhưng mà nàng biết là hắn rất yêu nàng.

Rất rất yêu, yêu đến không có nàng không được.

Hại nàng, lúc đi đường môi nhịn không được mà luôn nhếch lên đến...... Bởi vì, nàng thật sự thật sự rất hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play