Chuyện là, tình cảm vợ chồng Phong gia luôn luôn mặn nồng, không hiểu vì sao hôm này một ngày mùa tràn đầy nắng ấm giữa trưa lại nổi lên một trận cãi vã ầm ĩ.

"Tôi không đồng ý, tuyệt đối không thể nào" phu nhân Phong gia, cung là chủ vợ của chủ nhân Phong gia Phong Cảnh - Cao Giai Lệ, nghe vậy biến sắc, rất giống với trạng thái của người có bệnh tâm thần!!!

"Tôi cũng không đồng ý, nhưng là bát tự hợp vô cùng (ngày tháng năm sinh ấy), Phong điền gia có tìm một vài vị cao nhân xem xét, nói con gái chúng ta có mệnh vượng phu, là một lương duyên không thể tưởng tượng nổi, chắc chắn có thể làm cho nhị thiếu gia của nhà Long điền thoát khỏi tai ách."

"Tôi mặc kệ, tuyệt đối không thể nào gả Vân Vân ột người sắp chết như vậy" Cao Giai Lệ có điểm không kiềm chế được cao cao giọng, bất an trong lòng không ngừng nổi lên.

Bà rất hiểu tình tình chồng mình, ông là một người đàn ông ai có ân với mình tất sẽ báo ân, Long điền nhã tử hơn hai mươi năm trước vô điều kiện giúp ông vượt qua được cơn khó khăn, chuyện này ông vẫn canh cánh trong lòng, nay con trai ruột của Long điền nhã tử mắc bệnh nặng, cấp bách muốn tìm một người vợ xung hỉ, họ vừa điện thoại đến đây, ông liền ngoan ngoãn đem ngày sinh tháng đẻ của con gái Vân Vân nói cho họ biết.

Bây giờ thì hay rồi, tưởng như sắp chết lại không chết, nàng nữ nhi mệnh cách lại cùng con trai thứ hai của Long điền nhã tử một chữ "Hợp" to tướng hiện ra, Long điền nhã tử vui sướng không thôi, hi vọng khẩn trương cho hai người thành hôn, hơn nữa còn phái người từ Nhật bản đến Đài loan để đón người, nói là muốn gặp con dâu tương lai trước khi cưới, cũng là muốn nàng nhìn thấy mẹ chồng tương lai.

Bây giờ là thời đại gì, thế nào lại còn cưới vợ xung hỉ? Quả thực là khó hiểu đến cực điểm.

Chuyện chồng bà muốn báo ơn bà không xen vào, nhưng đừng có đem con gái bà mang thai khổ cực gần mười tháng trời nhúng vào... Chuyện là, bà lấy chồng đã lâu, thử qua mấy trăm loại phương pháp nhưng vẫn không có thai, cuối cùng đành phải nhận một đứa con nuôi về, không nghĩ tới vừa nhận con được mấy tháng sau bà liền mang thai...đứa con này không dễ mà có, dù có nói gì đi nữa bà cũng không bao giờ chấp nhận gả con gái đi dễ dàng như vậy mà làm quả phụ được!

"Bà xã à, mọi người đều nói Vân Vân mệnh tốt vô cùng, không chừng có thể làm con người ta trở nên khỏe mạnh được, tôi nghe nói vị nhị thiếu gia Lôi dương này thường ngày ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phi phàm, tính cách lại tốt, nhà Long điền từ trên xuống dưới đều xem hắn là bảo bối. Thêm nữa, Long điền gia tộc lại gia tài lớn, lại không có đàn ông nối dõi, chồng của Long điền nhã tử là Lôi Minh Viễn tuy rằng không tính là ở rể, nhưng vẫn ở tại Long điền gia, quản lý sự nghiệp của nhà Long điền, hiện nay bọn họ chỉ có hai con, sau này...."

"Đủ rồi! Nhà họ Phong chúng ta không thiếu tiền" Phong gia tuy rằng gia thế kém xa Long điền gia tộc, nhưng mà tiền có cả đời này tiêu cũng không hết, cần gì phải bán cả con gái?

"Bà xã, cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, nếu cứu được, con gái chúng ta cưới được một người chồng tốt, nếu không cứu được, dù sao đối phương bệnh nặng không thể trở thành vợ chồng thật sự với con gái mình, con gái chính là chỉ gả đi trên danh nghĩa, nếu thật sự không được...ai, sau một thời gian có thể tái giá, cũng không bị người ta nói gì, tôi nghĩ..."

"Nghĩ cái quái quỷ gì? Ông tự đi mà báo đáp ân tình, đừng động đến Vân Vân" Cao giai lệ lại một lần nữa ngắt lời ông "Nói gì đi nữa tôi cũng không cho Vân vân thay ông báo ân, đi gả ột người sắp chết, muốn báo ân, ông tự mình đi mà báo"

"Nếu tôi có thể báo, thì sớm đã báo rồi, còn để đến giờ phút này làm gì? Hơn hai mươi năm qua, Long điền nhã tử đều không bao giờ nhắc tới chuyện ân nghĩa này với tôi, nếu không phải con trai bà ấy đang vào tình thế nguy kịch, thì sẽ quyết không bao giờ mở miệng đề nghị với tôi, Bà xã, tôi bây giờ rất khó xử, nếu như mệnh số không hợp cho dù, cố tình...ai, như vậy, tôi sao từ chối được?"

Trong lúc Phong gia đang không khí nặng nề, thì có một âm thanh kiên định trong trẻo từ góc phòng truyền tới

"Con thay Vân Vân gả đi" Đó là giọng của con gái, cũng là con gái nuôi bọn họ: Phong Linh.

Phong cảnh cùng Cao giai lệ ngạc nhiên, không nghĩ tới đối thoại của hai người bị người thứ ba nghe thấy, nhưng lại là con gái nuôi yêu quý của bọn họ.

Sự xuất hiện của nàng, như là ánh sáng cuối đường hầm, làm người ta vui sướng muốn nhảy cẫng lên, toàn cảnh như sáng lên.

Tuy rằng, bọn họ cũng thực sự yêu thương đứa trẻ năm đó mà bế về, tuy rằng bọn họ cũng đối xử với nàng như con gái ruột của mình suốt hơn hai mươi năm qua, nhưng, bây giờ là thời khắc đặc biệt, lòng người luôn có sự thiên vị, cho dù có một giấy ngắn ngủi chần trừ, đều có thể nhìn thấy một chút thiên vị đó.

"Không được" Phong cảnh là người đầu tiên khôi phục thần trí, lý trí cuối cùng cũng có thể chiến thắng tình cảm.

Cùng lúc đó, lại thấy Cao giai lệ cảm động thốt ra.

"Con thực sự muốn thay em gái gả đi sao? Phong Linh?" Cuối cùng cũng không uổng công nuôi dưỡng yêu thương đứa con này a.

"Con nguyện ý" Phong linh mỉm cười gật gật đầu, mái tóc búi lộ ra ngũ quan thanh tú, tạo nên một cảm giác ôn nhu độc đáo.

"Không được" Phong cảnh lại một lần nữa lên tiếng.

Cao giai lệ quay đầu lại, lạnh lùng trừng ánh mắt nhìn chồng "Ông rốt cục là làm sao vậy? Nói muốn báo ân người ta, bây giờ có đứa con gái đồng ý gả đi, ông sao lại không chịu?"

"Điều đó không giống nhau! Tôi là đem ngày sinh tháng đẻ của Vân Vân nói cho họ" Phong linh là cô gái được ôm từ cô nhi viện về, căn bản không có ngày sinh tháng đẻ chính xác, cho nên lúc trước Long điền nhã tử hỏi ngày sinh tháng đẻ của con gái mình, ông đương nhiên là đem bát tự con gái mình nói ra.

"Tôi mặc kệ, nếu ông thực sự muốn đem con gái gả đi để báo ân, thì phải là Phong Linh, nếu không, ông tự mình nghĩ ra cách mà từ chối hôn sự này đi."

"Cái bà này sao có thể như vậy? con nào mà chả là con...bà..."

"Ba, con thật sự là muốn gả đi mà" Phong linh vội vàng đứng lên ngắt đi sự cãi vã của ba mẹ nàng "Hãy gả con đi, cứ cho là....Linh linh báo đáp công ơn dưỡng dục hơn hai mươi năm qua của ba mẹ đi”

"Phong linh, con đang nói cái gì vậy?" Phong cảnh khiếp sợ không thôi nhìn nàng.

Cao giai lệ cũng vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ rằng Phong linh biết mình không phải là con ruột của họ...sao lại vậy? bà đối xử thiên vị rõ ràng như vậy với nàng sao?

Hơi làm cho ba mẹ ngạc nhiên, Phong linh có vẻ trấn định phi thường, ngược lại thản nhiên cười nói: "Lúc trước đây, con có một ngày con đi đến phòng tìm ba mẹ, nghe thấy ba mẹ đang nói chuyện, nên con biết. Tuy rằng, con khó có thể chấp nhận được sự thật mình không phải con ruột ba mẹ, nhưng mà, hai người thực sự đối với con rất tốt"

"Phong linh" Phong cảnh mắt ươn ướt, nói không nên lời.

Phong linh đi lên phía trước, hai tay nhẹ nhàng mà ôm lấy ba ba, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dấu trong lòng ông.

"Con yêu ba, ba biết không? Khi con biết mình không phải do ba mẹ sinh ra, con liền tự hứa với chính mình, nếu có một ngày có thể báo đáp công ơn của ba mẹ, con điều gì cũng đều nguyện ý...ba, cứ gả con đi, thật sự không sao đâu. Tuy rằng con không có bát tự để xem xét, con vừa đến ba mẹ liền có em gái con, mệnh của con chắc chắn là mệnh tốt, tin con đi, ba ba."

Đây là số mệnh của nàng, một khi đã như vậy, nàng nên dũng cảm đối mặt...

***

Tháng 7 ở Kyoto, trời nóng dị thường.

Sân nhà Long điền đại thụ che mát, gió mấy lững lờ, có phần làm giảm đi cái nóng bức oi ả này.

Một người đàn ông mặc trang phục màu trắng, nhàn nhã một nam tử cao lớn, mười phần thảnh thơi phơi nắng ở trong sân, đôi chân thon dài theo chiếc ghế gấp khúc lại gác qua nhau, chân không đi dép thuận thế dừng ở thanh ngang chắn ghế, hai tay chắp ngang qua ngực, khuôn mặt tuấn tú bị cuốn tạp chí văn học hững hờ che đi, chỉ lộ ra mái tóc đen bồng bềnh bị làn gió nhẹ ngẫu nhiên mà bướng bình thôi lay.

Nam tử này nghe nói bị bệnh nặng, đang dưỡng bệnh, lại dưỡng thập phần u nhàn, bên cạnh ghế nằm là một cái giá vẽ, vẽ phong cảnh Nam dương sắc thái không bị cản trở, giá vẽ trên ghế chống, bên cạnh nữa là cái bàn màu lam thủy tinh bên trên là đĩa hoa quả, trong phòng lại truyền đến bản nhạc cổ điển Baroque từ đàn dương cầm, phong cảnh hoa lệ lãng mạn của ngày hè xung quanh là hoa cỏ lung linh, nhẹ nhàng mà lay động, làm cho người ta không muốn dời đi.

Thật là một hình ảnh du nhàn đầy hạnh phúc a, làm cho hồng trần thế tục trở nên diễm lệ hơn.

Có điều, trong khung cảnh hồng trần thế tục này, nếu người ta biết dưới gốc cây đại thụ là một nam tử đang nằm ngủ, lại là người bị bệnh nặng, đích thị là nhị thiếu gia Lôi dương, chỉ sợ cũng không còn hâm mộ cái hạnh phúc đó nữa.

Nghe được tiến bước chân bước tới, nhanh mà thanh thản, từ âm thanh này truyền đến, Lôi dương không cần mở mắt cũng có thể nhận ra là người bạn học kiêm bạn thân, bây giờ lại là bác sĩ riêng của hắn, lại đại danh đỉnh đỉnh, thiên tài y sư của Nhật bản Vũ Trạch Du.

"Cậu tới rồi à" Lôi dương miễn cưỡng lên tiếng chào, khuôn mặt kia vẫn lười biếng hướng ra gặp người, nói là phơi nắng, khuôn mặt lại không phơi nắng, phơi nắng đen thì không giống người bệnh a (anh này thủ đoạn gớm)

"Ừ" Vũ trạch du cũng một thân y phục trắng, quần lửng, lộ ra một ít lông chân xù xù gợi cảm, đến Long điền gia ở như là nhà mình, thoải mái tự nhiên, nửa điểm cũng không giống bác sĩ thiên tài.

Con người mang trong mình hai dòng máu Trung Nhật này thật sự dễ hiểu.

Nói ra thì, đơn giản là, chính là một thiếu niên tìm tới nghe đâu là một học sinh mới chuyển đến tìm một bác sĩ, chủ định là muốn người này giúp hắn giả bệnh để lừa gạt người, thiếu niên này vốn tìm bác sĩ, nhưng lại có trò giỏi hơn thầy, bác sĩ thiên tài phong hào bất hĩnh, thiếu niên tử lại đương nhiên đổi lại, sau đó đem hắn trở thành bác sĩ đảm đương cho bệnh tình của mình.

Lại nói, danh y nổi tiếng nhất nhật bản Vũ trạch hạo nhi cũng chính là cha của Vũ trạch du, cùng dược giới y học Nhật bản phong làm bác sĩ thiên tài, hai vị danh y này đối với bệnh của hắn đều không có cách, chắc hẳn nghĩ như vậy, mẹ hắn Long điền nhã tử cũng chỉ đau lòng mà mong cứu chữa, tìm đến thật nhiều thầy bói rồi đạo sĩ, Nhật bản, Trung quốc, Đài loan đều có, cuối cùng tất cả đều đưa ra ý kiến muốn hắn lấy một cô vợ để xung hỉ, nếu không bệnh tình khó qua.

Chậc chậc chậc, thật đúng là chuyện đáng buồn, nếu không phải vì giúp anh hai Lôi lạc thuận lợi trở thành người thừa kế gia nghiệp tập đoàn Á thái, nếu không phải làm ẹ cam tâm tình nguyện buông tay, hắn cũng không cần phải đồng vì một lời nói dối mà đồng ý lấy một cô vợ để xung hỉ vào cửa.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, anh hai Lôi lạc kết hôn cũng đã hơn một tháng, cũng đã hơn nửa tháng trở thành người nối nghiệp tập đoàn Á thái, ngoài hôn sự của Lôi nhị thiếu gia hắn, thì mọi việc vẫn là trời yên biển lặng a.

Nghĩ vậy, khuôn mặt Lôi dương đều là ý cười.

Lôi nhị thiếu gia nhà Long điền đang bệnh sắp chết, nghe đồn muốn cưới một tân nương để xung hỉ, chỉ sợ sự việc ồn ào xuyên cả cả biển cả mà chuyển hướng đến khắp các quốc gia, khằng định trên đời này chẳng có cha mẹ nào đồng ý gả con gái mình, trừ phi đối phương tham tiền của nhà Long điền.

Trời này muốn tham tiền cũng không dễ dàng, ngày sinh tháng đẻ phải đưa qua mấy vị đạo sĩ kia, căn bản chính là nan càng thêm nan, nếu không, hắn sao có thể yên bình mà nằm đây phơi nắng vẽ tranh dưới gốc cây a?

"Cậu như vậy thật tốt qua ha?" Vũ trạch du vươn tay giật lấy cuốn tạp trí trên mặt Lôi dương, đi đến một tảng đá lớn ngồi xuống, cầm trong tay phẩy phẩy quạt.

"Sao vậy? ngưỡng mộ tớ sao?" Liếc đôi mắt, Lôi dương nheo nheo lại một đôi mắt đẹp mê người lại.

"Tớ việc gì phải ngưỡng mộ một người suốt ngày hành động lén lút chứ?" Vũ trạch du đạm mạc đáp lại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Anh thật sự là một chút cũng không ngưỡng mộ Lôi dương, nhưng lại là thương hại hắn.

Đi chơi cũng phải lén lút, tìm sự phụ luyện võ cũng phải lén lút, đi dạo phố bình thường như người trên đường cũng phải lén lút, không chỉ thế, ngay cả trên người bởi vì tập võ bị thương, còn phải nói dối cha mẹ là vết xưng do chứng bệnh hiếm có, không những thế còn có chứng thiếu máu khiến chóng mặt hoa mắt, có khi thân thể yếu một chút còn có thể giả bộ trưng ra những âm thanh mệt mỏi...thật sự là quỷ quái mà!

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như gặp sự cố, việc Lôi dương giả bệnh bị phát hiện, thì danh tiếng y thuật của cha con họ chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, chính vì vậy, anh mới có thể bị Lôi dương quản chế, mang tiếng là bạn bè tốt, căn bản chính là kẻ thù không đội trời chung thì đúng hơn...

"Cậu nói như thế làm tớ thương tâm quá a" Lôi dương vừa cười, nét cười điềm đạm, nhìn không ra nụ cười này là thật lòng hay giả dối.

Vũ trạch du kinh chậc một tiếng "Cậu thật sự là đáng thương"

Nói thật ra, quen biết Lôi dương nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc hắn đối với anh trai Lôi lạc là tình yêu vô cùng bao dung, Vũ trạch du chưa từng thấy qua Lôi dương đối với người ngoài nhìn thấy bộ dáng "Làm cho người ta thấy được" tình cảm. Cũng nói Lôi dương là con người lạnh lùng, hay nói đúng hơn là hắn đem tình cảm chôn kín trong lòng, như là sợ người khác nhìn thấy nội tâm mình.

Cho nên, muốn thấy hắn vì ai mà thương tâm? Thật muốn đợi cho thiên hạ sáng mắt.

Anh có thể cam đoan, bản thân mình cũng không phải là đối tượng làm cho Lôi dương cảm thông.

Lôi dương cũng không vì chính mình phản đối lại, ánh mắt đã thích ứng với ánh nắng mặt trời bên ngoài, đôi mắt đen sâu thâm trầm nhìn về phía Vũ trạch du "Lúc ở đại sảnh, có phải đã nghe thấy chuyện gì hay ho?"

Vũ trạch du gật gật đầu "Ừm đùng" Ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào cuốn tạp chí trên tay, không phải chữ Nhật, là chữ Trung quốc, có điều điều này không làm khó anh được, anh có thể dễ dàng đọc chúng.

"Chuyện gì?"

"Là việc chọn người để cưới vợ xung hỉ cho cậu đã có người đồng ý"

Lôi dương nửa nằm nửa ngồi trên ghế bố không tự chủ nháy mắt lăn xuống đất, hết hẳn vẻ tự tại, ngược lại giống như người ngớ ngẩn: "Cậu nói lại xem nào"

"Tớ nói là đã tìm được vợ cho cậu, nghe nói chút nữa sẽ đến đây gặp cậu" Vũ trạch du dường như không có việc gì, vẫn chuyên tâm xem tạp chí.

"Đợi...một chút" Lúc này đừng nói là tao nhã nói, Lôi dương nhất thời biến thành một con sư tử xổng chuồng, thân hình cao lớn bỗng dưng đứng thẳng lên, đi tới giật lấy cuốn tạp chí trên tay Vũ trạch du "Sao có thể được? Ai muốn lấy tớ? Là người cha mẹ nào tham tiền đem gả con gái mình ột người sắp chết?"

Mới vừa rồi còn không chú ý gì đến cảnh xung quanh, trong nháy mắt đột nhiên lại nghe thấy hung tin....

"Không rõ lắm" Vũ trạch du nói xong, tay vươn đến bắt mạch cho Lôi dương, đây là công việc anh phải giả bộ làm.

"Cậu nhất định biết, mẹ tớ không thể nào không nói với cậu, thậm chí còn có khả năng hỏi ý kiến của cậu nữa" Lôi dương cũng rất phối hợp cho anh bắt mạch, dù sao thì không có việc gì làm để cho bác sĩ thiên tài này bắt mạch cũng tốt, bằng không nhiều việc làm của hắn từ trước đến nay hóa thành công cốc sao?

"Ừ thì, bộ dáng coi như là trong sáng đáng yêu"

"Cậu đã gặp?" Không thể nào "Lúc nào chứ?"

"Vừa mới ở đại sảnh a. Cậu gần đây có thấy không thoải mái chỗ nào không? Khí có cảm giác không tốt, bị cảm à? Thức ăn không hợp à?" Không ý thức được mặt Lôi dương đang biến sắc, Vũ trạch du vừa bắt mạch vừa hỏi.

"Này, Vũ trạch tiên sinh, ý của cậu là cô ấy đã ở nhà tớ? cậu cũng gặp qua cô ấy? mà sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết?"

Vũ trạch du tỉnh bơ nhìn hắn liếc mắt một cái "Tớ vừa mới đến"

Ý tứ là, thông báo tin tức ngay như vậy còn chưa nhanh sao?

Lôi dương thân mình tựa nhẹ vào thân cây, bàn tay thon dài nhẹ vuốt ngược mái tóc, ngẩng mặt lên trời, mắt khẽ khép lại, phát ra tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Tớ có thể nói không sao?"

"Bỏ qua chuyện này, tiếp đó không phải là tốt sao?" Long điền nhã tử yêu con đến sốt ruột, vội vã muốn tìm một tân nương làm cô dâu xung hỉ, khả năng không từ thủ đoạn.

"Khả năng không tìm thấy người thích hợp tiếp"

"Cậu nghĩ không tốt?" Vũ trạch du nhíu mày "Bệnh của cậu là giả, tiếp tục làm như thế này e không phải là biện pháp tốt, tớ cũng không muốn phải giả bộ với cậu cả đời, cậu nên biết sự nhẫn nại của tớ rất giới hạn."

"Chậc, không phải cậu muốn tống người bạn thân thiết của mình vào nấm mồ hôn nhân chứ?" Thật là một con người vô tâm không chịu được.

"Đây là kế của cậu, bây giờ trách móc thật buồn cười" Không hiểu anh ở đây cùng hắn cãi cọ làm gì? Từ đầu đến cuối việc này không phải do Lôi dương bày trò sao? Chẳng lẽ không nói đùa sao? Xem ra, Lôi dương cũng không giống người như vậy.

"Đúng vậy, buồn cười cực kì, tớ xem ra nên nhận thức một chút, tự mình nên ra đại sảnh nghênh đón vợ sắp cưới của mình, thất lễ cũng không hay" Nói xong, đôi chân dài như muốn bước đi.

"Nhanh chóng như vậy muốn đi gặp người sao?"

"Đây là tự nhiên, tuy nói là tớ đồng ý lấy vợ, cũng phải xem mặt mũi của đối phương như thế nào chứ"

"Đừng quên cậu đang bệnh nặng, nên nằm trên giường bệnh gặp người ta" Vũ trạch du nhịn không được nhắc nhở.

Nghe vạy,chần chừ một chút, Lôi dương dơ tay đảo đảo mái tóc.

Đúng vậy, hắn là một người đang mang bệnh nặng, ai da, vẫn là nên ngoan ngoãn trở về phòng nằm trên giường dưỡng bệnh, có lẽ người ta thấy bộ dạng hấp hối của hắn sẽ thay đổi chủ ý.

***

Kết quả là, tính toán trước của Lôi dương hiển nhiên bị thay đổi. Đứng trước cửa là một nữ sinh chừng 20 tuổi, giống như một sinh viên đại học nhỏ bé, nói nàng là nhỏ, là vì vóc dáng của nàng không cao, bộ dáng thanh tú, cái mũi nhỏ, đôi mắt rất đẹp, rõ ràng tràn đầy e lệ, lại giả bộ kiên cường, mái tóc ngắn mà xinh đẹp, làm cho cả người nàng phát ra khí chất tươi mới thoát tục, đôi mày loan, lại mang theo nàng một tia bướng bỉnh cùng đáng yêu.

Đáng yêu cực kì.

Hắn liếc mắt qua một cái vừa ý.

Trong đầu không hiểu sao lại nảy lên ý định muốn trêu chọc nàng, hơn nữa là muốn nghe giọng nói của nàng.

Lôi dương xem xét người xong, rồi mới khẽ nhắm mắt lại khẽ hừ một tiếng.

Long điền nhã tử bước lại gần giường con, thấy con giống như không vừa lòng với bộ dáng của con dâu tương lai, lòng có chút nóng nảy, hai tay vụng chộm đẩy Phong linh một cái, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói gì đi, đừng giống như là tượng gỗ, sau đó chính mình lặng lẽ dời khỏi phòng, đem không gian trả lại cho hai người kia bồi dưỡng tình cảm.

Dáng người nhỏ nhắn của Phong linh bị mẹ chồng tương lai đẩy, thiếu chút nữa đụng vào giường, lộ ra khuôn mặt nóng bừng, lại có chút bất an.

"Cái kia....gọi tôi là Phong linh, Lôi nhị thiếu gia"

Không có người thèm để ý nàng.

"Lôi nhị thiếu gia..."

Vẫn là không có ai thèm để ý nàng.

Phong linh ngẩng mặt, đem ánh mặt lo sợ nhìn lên giường, muốn đem ánh mắt nhìn rõ Lôi dương một chút.

Vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa hồn phách bay đi, bởi vì không biết khi nào mắt Lôi dương lại mở, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, hại nàng đem ánh mắt dấu đi.

"Chuyện kia..." Tai nàng đỏ bừng, bị bắt gặp làm chột dạ làm cho nàng càng cảm thấy hoảng loạn cùng bối rối.

"Chuyện gì?"

"Hả?" Hắn lại cùng nàng nói chuyện. Không nghĩ tới, tiếng nói cùng tuấn mạo của Lôi nhị thiếu gia lại giống nhau, tuấn mị vô cùng. Phong linh nhìn hắn, lại có một chút xíu choáng váng.

Khuôn mặt đẹp như vậy, vì sao lại bệnh tật hủy hoại chứ?

Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, mặc dù Lôi nhị thiếu gia cũng không phải là hồng nhan, nhưng khuôn mặt đẹp như vậy nên được những thứ tốt nhất trên đời, có điều nói đi cũng nói lại, trên thực tế, ngoại trừ bệnh nan y, hắn cái gì cũng có được tốt nhất, không phải sao?

Ở trong một căn phòng đẹp, trước sân có cỏ bình, có người hầu hạ, có cha có mẹ, ăn thứ tốt nhất, ngủ giường tốt nhất, mặc quần áo tốt nhất, muốn cái gì đều có.

Cho nên ông trời mới muốn hắn chết sớm sao?

Nghĩ vậy, hốc mắt Phong linh đỏ lên, nội tâm đúng là thập phần khổ sở.

Có thể như vậy sao? Nếu như lời thấy tướng số nói là sự thật, hắn thực sự cần lấy một người vợ có mệnh tốt mới có thể sống xót, như thế, nàng nếu như gả cho hắn, hắn không phải sẽ chết sao?

Một đôi mắt sáng ngời mang theo nước mắt, cứ như vậy chằm chằm nhìn hắn.

Đã quên sợ hãi, đã quên e lệ, ý chí kiên định lúc trước đơn thương độc mã một mình đến Nhật bản trong nháy mắt có chút dao động.

Phong linh cắn phiến môi hồng, cũng vẫn thẳng tắp mà chằm chằm nhìn Lôi dương.

"Tôi hỏi cô muốn nói cái gì?" Lôi dương than khẽ, mồm đã chịu mở miệng, không đành lòng nhìn thấy nàng hành hạ phiến môi hồng kia.

Giờ phút này, hai tròng mắt đẹp của Lôi dương mang một ý cười ôn nhu, giống như trong núi sâu phát hiện ra luồng gió, gió làm kinh động, dễ dáng làm chạm vào mi mắt nàng, làm cho lòng nàng có chút rung động.

"Anh thích tôi sao?" Lời nói không hiểu sao bất giác phát ra không chủ ý.

Đến khi nàng chính mình nghe thấy lời nói của mình nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng lên một mảng. Nàng thật ra là muốn hỏi hắn tại sao lại nhìn nàng lâu như vậy, có vừa lòng không? cảm thấy nàng có thể là vợ hắn không? Nếu không hài lòng, hãy để cho nàng mau chạy khỏi nơi đây, như vậy mới là kết cục tốt đẹp, nàng cũng không cảm thấy áy náy.

Lại không nghĩ rằng, lời nói ra lại thành ra như vậy...

Giờ phút này đầu nàng bất động, căn bản không thể tự hỏi, không thể nói chuyện, không thể tự mình thanh minh một chút gì.

Không khí trong phòng yên lặng, giống như chỉ có tiếng gió vù vù thổi, phiêu phiêu bay bay, cứ như vậy bay thẳng vào lòng hắn.

Lôi dương mi gian, đáy mắt tất cả đều là ý cười.

Thật sự là.....rung động a....

Cô gái này thoạt nhìn thì nhu nhược ngược lại lại rất kiên cường a, còn dám trước mặt hắn, công khai nói những lời thân mật như vậy nói ra a.

Thật sự là cảnh thú vị a.

"Thích"

Hả? Phong linh lăng lăng nhìn hắn

Càng ngây người ra.

Hắn nhìn lại càng vừa ý

"Chính là em, tiểu nữ tử" Lôi dương nở một nụ cười chết người không cần đền mạng ra với nàng "Chúng ta lập tức thành hôn đi"

Con người yêu kiều nhỏ nhắn đáng yêu, bộ dáng ngơ ngác không hiểu sao lại đi vào mắt hắn, mỗi ngày nhìn nàng chắc hẳn không chán, nếu chán có thể đem ra chơi đùa một chút...

Đi đâu mà tìm được một bà xã như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play