La Giai Anh lại bắt đầu tìm đối tượng cho Diệp Thiếu Ninh.
"Bà già đến lú lẫn rồi hả? Bà nghĩ người ngoài kia ai cũng như chồng, như con trai bà, bà muốn đi người ta phải đi theo, bà muốn chạy người ta phải chạy, bà muốn đứng người ta phải đứng, chiều lòng bà mọi chuyện đấy à?" Ông Diệp Nhất Xuyên bất lực giật ống nghe điện thoại ra khỏi tay bà.
La Giai Anh lườm ông, thắc mắc: "Tôi có làm gì sai? Tại chúng nó chủ động ly hôn, tôi có kề dao vào cổ bắt nó ký tên đâu?"
"Hai đứa ly hôn, chắc thiếu công lao của bà?" Diệp Nhất Xuyên cau mày, "Đã có lúc nào bà thật lòng đối xử với Đồng Duyệt như dâu trong nhà chưa? Tôi cho bà biết, sở dĩ tôi không đi khuyên Đồng Duyệt vì tôi thấy xấu hổ quá.

Người ta có bằng cấp lại xinh đẹp, công việc ổn định, có đáng phải chịu tủi hổ ở nhà này đến thế không?"
"Chịu tủi hổ? Chẳng phải nó được chia một căn nhà với một cái xe sao, nó kiếm được khá đấy chứ.

Nó đã làm được gì cho nhà này?"
"Thời Từ Hy thái hậu nắm quyền, người ta còn biết thức thời, khom lưng uốn gối chịu ký hiệp ước lấy lòng người Tây.

Thật sự bà còn Từ Hy hơn cả Từ Hy thái hậu.

Nhà họ Diệp đã đến nước này, nếu bà không biết hối cải, cả đời này Thiếu Ninh đừng mong lấy được vợ."
"Cứ chờ xem!" La Giai Anh cười đắc chí.
Diệp Nhất Xuyên lắc đầu, "Tôi sẽ chờ để xem bà đi vào ngõ cụt."
Đầu tiên La Giai Anh nói cho Xa Hoan Hoan biết Diệp Thiếu Ninh đã ly hôn nhưng bà không biết con bé đang bận gì mà đã lâu lắm không gọi điện cho bà, chỉ nói đang đi Tahiti, không thấy mặt mũi đâu.
Nghe xong Xa Hoan Hoan im lặng thật lâu.
"Hoan Hoan, cháu có đang nghe không?" La Giai Anh vội hỏi.
"Cháu có ạ.

Tâm trạng anh Diệp thế nào ạ?" Xa Hoan Hoan kiềm chế sự ngạc nhiên rất lớn trong lòng.
"Dĩ nhiên nó không vui vẻ gì, ở công ty cả ngày không về nhà, gọi điện nó cũng chỉ dạ vâng hai tiếng chứ chẳng nói gì.

Có thời gian cháu đến khuyên nó nhé."
"Vâng."
Đặt điện thoại xuống, Xa Hoan Hoan cố nén lại trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Ở Hải Nam hai mươi ngày, chưa xét tới việc bỏ thai, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức đến tê liệt, ngoài ra không còn cảm giác gì khác.

Cô đi bộ trên cát, phơi nắng bên bờ biển đến khi thấy mệt thì về khách sạn ngủ.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ tới bất cứ con người hay sự việc nào.

Nói thẳng ra thì cô chỉ là một cái xác không hồn.
Cô từng cho rằng buổi tối ở khách sạn Hilton là ký ức đẹp nhất trong đời, thì ra chỉ là một lần bị bóng đè.

Nhiều lần cô mơ thấy phòng thay đồ đó, một bóng người đứng trước mặt, cô mừng rỡ bổ nhào vào lòng người đó nhưng khi đèn bất ngờ sáng lên, bóng người đó biến thành một con ma đáng sợ.

Cô gào thét tỉnh dậy khỏi giấc mộng, mồ hôi túa ra khắp người.
Không thể trách móc người khác, chỉ giận bản thân đã quá nóng vội nên mới phản tác dụng.

Không những không thể tiến gần anh Diệp hơn nữa mà còn ngày càng xa cách.
Trong suốt hai mươi ngày đã qua, cô không nhận được cuộc gọi nào của Diệp Thiếu Ninh, cả một tin nhắn cũng không.
Tình yêu như một bông hoa, rồi sẽ có ngày héo tàn, nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.
Nhạc Tĩnh Phân đến sân bay đón cô, bà bảo cô ông Xa Thành đã đơn phương đệ đơn ly hôn.
Lúc nói ra câu đó, Nhạc Tĩnh Phân không còn thái độ ngang ngược như thường ngày, giọng bà lạnh nhạt như đã nhìn thấu mọi chuyện.

"Hạnh phúc giả tạo dù sao cũng không thể lâu bền, ly hôn thôi, mẹ cũng mệt rồi."
Cô ôm lấy vai mẹ, "Còn con yêu mẹ mà."
Nhạc Tĩnh Phân trìu mến xoa đôi má hao gầy của con gái, cười cay đắng: "Nếu con muốn báo thù cho mẹ thì hãy làm việc cho tốt, vượt mặt Diệp Thiếu Ninh trên thương trường.

Đừng lo, con còn trẻ, trên đời đàn ông tốt thiếu gì."
Nhưng cô không cười nổi.

Phụ nữ thất tình sẽ dồn toàn bộ sức lực vào công việc, như vậy công việc sẽ ngày càng khởi sắc, có vẻ là rất thành công.

Nhưng có thành công đến đâu cũng không đổi được một ánh mắt của người đó.

Nếu được chọn lựa, cô vẫn muốn chỉ là trợ lý đứng sau lưng anh Diệp, chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, cứ vui vẻ trải qua từng ngày chứ không hề muốn làm đối thủ của anh.
"Xa tổng, đến giờ chúng ta phải đi khách sạn Sea Star rồi." Trợ lý gõ cửa đi vào.
Người trợ lý này ban đầu là của Nhạc Tĩnh Phân, bây giờ được điều chuyển tới làm trợ lý cho cô, là một người rất có tinh thần trách nhiệm.

"Tôi xuống ngay." Cô vào phòng nghỉ trang điểm lại.

Hội nghị bất động sản năm nay được tổ chức ở khách sạn Sea Star, đội ngũ quản lý, kiến trúc sư và kế toán trưởng của tất cả các công ty bất động sản đều có mặt.
Chắc hẳn Diệp Thiếu Ninh cũng tham gia.

Cô mặc bộ váy dạ hội màu xám bạc, thướt tha như một nàng tiên, tóc và gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, không ngoa khi nói ăn diện đến từng chi tiết.
Anh sẽ chào đón cô với sắc mặt thế nào?
"Trời lại mưa rồi." Trợ lý lái xe tới trước sảnh, cô bước thẳng lên xe.

"Mưa này không ảnh hưởng đến thi công chứ?" Cô ngước lên nhìn.

Trời chỉ mưa lất phất, có người đi bộ còn không bung dù.
"Hôm nay đổ mái tầng cao nhất của Thế Kỷ Building, trời mưa lất phất thế này, xem ra công trình đó mai này sẽ phát triển không ngừng!"
"Ừm." Cô lấy gương trang điểm ra ngắm lại lần nữa.
Trợ lý nhìn gương chiếu hậu, cười nói: "Xa tổng cứ yên tâm.

Chắc chắn hôm nay cô sẽ là viên ngọc sáng nhất trong bữa tiệc hôm nay."
Viên ngọc sáng này sẽ thu hút anh chứ?
Lúc này đây, tại sao anh quyết định ly hôn? Cô thật lòng rất muốn biết đáp án.
Sải bước tiến vào cửa chính khách sạn, vừa ngước lên đã thấy ngay Diệp Thiếu Ninh, anh đang bắt tay trò chuyện với người khác, nụ cười điềm đạm và ấm áp, tiếng nói rõ ràng dễ nghe.

Cô đứng đó, cơ thể bất giác run lên, lâu dài như đã trôi qua cả thế kỷ.
Cảm nhận có người đang nhìn mình chăm chú, anh bèn nhìn về phía này.
Bình thản bắt tay, chẳng nói năng câu nào, ánh mắt khiến người ta không sao hiểu được.
Có người tới bắt chuyện với cô.

Là gương mặt mới trong giới bất động sản, lại là người thừa kế tương lai của Thái Hoa dĩ nhiên Xa Hoan Hoan rất được chú ý, chẳng mấy chốc cô đã bị đám đông vây quanh.
Cô cười đến mỏi miệng, khó lắm mới thoát khỏi đám đông thì đã không còn thấy Diệp Thiếu Ninh đâu nữa.
Cô đi tìm anh khắp nơi, cuối cùng thấy anh đứng trước hòn giả sơn sau khách sạn, anh bỏ hai tay trong túi quần, ngước lên nhìn trời như đang suy tư, hai bờ vai anh ướt nước mưa.
"Anh Diệp." Cô cố gọi anh bằng giọng rất tự nhiên.
Anh quay người lại rồi sau một thoáng phân vân, cũng đi về phía cô.
Lòng cô ấm áp hẳn.

Dù sao anh vẫn rất quan tâm cô, cô đi giày cao gót, mặt đất ướt và trơn, bộ váy dạ hội lại hở vai.

Anh và cô đứng cạnh nhau trên hành lang dưới mưa, trước mặt có một gốc tùng bách, lá cây rơi đầy đất.
"Bác gái gọi điện cho em, kêu em qua nhà chơi.

Công trình Thế Kỷ Building đang trong giai đoạn gấp rút, em hơi bận, phải vài hôm nữa mới tới thăm bác được."
Anh chỉ à một tiếng rồi tiếp tục ngước lên nhìn trời.
"Anh thế nào?" Cô sợ bầu không khí tẻ nhạt, vội kiếm đề tài mới.

"Bình thường."
"Anh Diệp lạnh nhạt với em quá, chẳng thèm hỏi em thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không còn làm cùng một chỗ thì đã thành người lạ?" Cô khẽ bĩu môi.
"Làm người lạ sẽ tốt hơn nên em đừng lấy lòng mẹ anh nữa, không đáng đâu."
Cô giật mình, "Thế chẳng phải tự lừa mình dối người sao? Chúng ta rõ ràng quen biết mà."
"Ý anh người lạ không phải không quen nhau, mà chỉ là quen biết thôi, không có gì khác."
"Vì sao? Vì chuyện đó, anh… ngại à?"
Anh mỉm cười, "Nếu anh nói là phải, em có thất vọng không?"
Vẻ ngạc nhiên hiện trong mắt cô.
"Em thấy anh cổ hủ phải không? Ừ, đúng rồi, anh là người truyền thống.

Nhưng điều đó chẳng liên quan tới em, anh thích tôn trọng người khác cũng như trân trọng người con gái của mình.

Xin lỗi, anh không tiếp chuyện em được nữa!"
Hai mắt cô tối đen, "Bây giờ anh coi em như ôn dịch nhỉ, vậy sao hồi đó… lại tử tế với em thế? Em sẽ không vô duyên vô cớ yêu một người lạ."
"Em muốn biết thật hả?" Anh dừng bước.
"Phải!"
"Mẹ em hận mẹ của Đồng Duyệt thế nào, em biết rõ mà.

Còn anh lại là tổng giám đốc của Thái Hoa, mặc dù công tư phân minh, anh làm được nhưng chủ tịch Nhạc có làm được không? Đồng Duyệt đứng trước tòa nhà Thái Hoa, muốn vào thăm anh cũng không được.

Tất niên hàng năm, tất cả các quản lý bậc trung trở lên đều đưa người nhà tới tham dự nhưng anh chỉ có thể đi cùng em.

Đây là những gì anh đã đoán được nên không có gì bất ngờ cả.

Nếu tiếp tục như vậy, Đồng Duyệt mãi mãi không thể đường hoàng ở Thái Hoa.

Không cần biết anh giành được bao nhiêu thành công trong công việc nhưng lại không thể chia sẻ với cô ấy.

Thực ra trước khi em về nước, Hằng Vũ đã mời anh sang đó rồi.

Anh chỉ đợi em về nước mà thôi.

Có lẽ anh sốt ruột quá, anh muốn bàn giao hết công việc cho em sau một hoặc hai tháng nên mới giành hết thời gian cho em, thậm chí không tiếc hy sinh tuần trăng mật của hai vợ chồng.

Nhưng em lại không dốc lòng cho công việc, anh đành chiều theo tính em, dùng cách em thích dỗ dành em nhận việc một cách tập trung và thích thú, từ đó mới khiến em hiểu lầm, anh thật lòng xin lỗi."
"Anh… suy cho cùng vẫn vì chị ấy, tại sao chứ, em không tốt bằng chị ấy ư? Nếu chị ấy tốt thế, sao anh lại ly hôn?"
"Hình như đây là việc riêng của anh, anh không có nghĩa vụ trả lời em."
Tiếng bước chân dần xa.
Cô lặng lẽ nhìn vũng nước cạnh hành lang, nét mặt buồn rười rượi.
Thì ra trước giờ không hề có đấu tranh tư tưởng hay đắn đo, anh chỉ vào vai một người thầy tốt mà thôi.

Sự săn sóc hiểu ý, nụ cười ấm áp, vững vàng như một ngọn núi cho cô nương tựa đều chỉ là công cụ để anh rời khỏi Thái Hoa càng sớm càng tốt.
Thảo nào đã nhiều lần khéo léo từ chối cô, anh vẫn không hề chủ động tạo khoảng cách với cô, lúc nào cũng rất dịu dàng, đó không phải yêu chiều, không phải bao dung mà là bất đắc dĩ, vì cô còn tác dụng với anh.
Cũng coi như vô tình, ít nhất anh không muốn trả thù Thái Hoa giúp Đồng Duyệt, anh còn tử tế nghĩ cho Thái Hoa.
Tuyệt vọng như cơn mưa rào, làm cô ướt đẫm từ trong ra ngoài.
Diệp Thiếu Ninh chỉ dự hội nghị, không ở lại ăn tối.

Anh ra đại sảnh liền gọi điện cho trợ lý Phó.

Dạo này anh hay mất tập trung, lần trước suýt chút đâm phải bình chữa cháy trên vỉa hè, sau khi biết chuyện, trợ lý Phó chẳng nói chẳng rằng đảm nhiệm thêm chức tài xế.
"Diệp tổng, chờ một lát, tôi tới ngay."
Chẳng bao lâu sau trợ lý Phó đã chạy vào, anh thuận miệng nói: "Anh đi đâu thế?"
"Có một công ty làm bản tham luận về quản lý nội bộ rất hay, tôi mượn đi mang về nghiên cứu, sau này Hằng Vũ chúng ta cũng có thể áp dụng." Trợ lý Phó trả lời.
"Trung tâm hội nghị của khách sạn có máy photo mà."
"Vừa nãy trong đó đông quá, tôi sợ người quen thấy lại hỏi này hỏi nọ nên chạy ra ngoài, lại gặp..." Trợ lý Phó tự nhiên không nói nữa, chỉ cười hai tiếng.
Nhân viên bãi đỗ xe khách sạn đưa xe lên tới cửa, trợ lý Phó đóng cửa xe lại cho Diệp Thiếu Ninh.
Bóng đêm lặng lẽ phủ kín không gian.
"Anh vừa gặp Đồng Duyệt à?" Xe chạy ra khỏi khách sạn, vô lăng vừa bẻ anh đã thấy một bóng người đi ra từ cửa hàng photo đối diện.
Trợ lý Phó gật đầu, "Vâng, tôi có nán lại nói mấy câu.

Cô ấy đang photo tài liệu, có vài giấy chứng nhận và giấy khen, có cả hồ sơ làm việc ở Thực Trung, hình như đang làm CV, cô Đồng sắp chuyển trường à?"
Anh nhìn chăm chú bóng dáng lẻ loi của người đang bung dù đi bộ kia đến không chớp mắt, cô đi đứng cẩn thận như vậy, vừa thấy người đi qua liền dừng bước, nhường họ đi trước.
Trịnh Trị không biết họ đã ly hôn, ông ta hỏi anh có phải Đồng Duyệt thấy không hài lòng với lương thưởng của Thực Trung? Nếu cô chịu ở lại tiếp tục đón lớp chọn, ông ta có thể âm thầm tăng một bậc trợ cấp giảng dạy cho cô, nhưng không được công khai với người khác.
Anh cũng muốn giữ cô lại nhưng chẳng có lý do nào để làm vậy.
Chuyện cô đã quyết, không ai lay động được.
"Ngày mưa khó bắt xe, hay chúng ta thuận đường đưa cô giáo Đồng về?" Trợ lý Phó nhiệt tình gợi ý.
Có người đã tới đón cô, không, không phải tới đón, nên nói là đi cùng cô.

Thảo nào cô đi chậm như vậy, hóa ra đợi người khác.

Tô Mạch cầm hai túi giấy, một túi có logo nhà sách Tịch Thù, cái kia là túi đồ ăn của nhà hàng Nguyên Tổ.

Anh ta chạy tới đứng dưới dù của cô rồi đón lấy cây dù và đưa túi giấy cho cô.
Cô lấy một món điểm tâm trong túi, hình như cô đang đói nên ăn ngấu nghiến, vụn bánh dính lên miệng cũng không biết, Tô Mạch mỉm cười giơ tay lên.
"Trùng hợp quá, cục trưởng Tô!" Một câu chào lạnh nhạt vang lên sau lưng.
Tô Mạch quay lại, trong màn mưa giăng mắc, Diệp Thiếu Ninh đứng đó.
Giữa đường, trợ lý Phó mỉm cười nói với đồng chí cảnh sát giao thông đang nghiêm mặt: "À, tôi nghe thấy tiếng động lạ nên xuống xem sao, tôi không cố tình đỗ xe ở đây đâu."
Cảnh sát giao thông hơi nhướng mày, nghĩ bụng: anh tưởng tôi thiểu năng à?
"Đừng viện cớ nữa, đỗ xe trái quy định, mau nộp phạt ba trăm.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play