Đi ra khỏi nghĩa trang, Đồng Duyệt đề nghị đi ăn ở nhà Diệc Tâm thường lui tới khi chị còn sống.
Diệc Tâm thích những món Triều Châu với những phần thức ăn nho nhỏ để trong các đĩa sứ trắng tinh cùng các món điểm tâm được làm tinh tế trong các lồng hấp nhỏ nhắn.
Trà ở đó cũng rất ngon, Diệc Tâm nâng tách trà sứ xương, khẽ nhấp một ngụm thật nho nhã, nét cười nơi khóe mắt như nở rộ.
Tô Mạch nhướng mày đầy vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ một giây sau anh ta đã nhoẻn miệng cười dịu dàng: "Được."
Khách quen ắt sẽ có chỗ ngồi ở vị trí đẹp.
Đồng Duyệt không nhận cuốn menu cô gái phục vụ đưa cho bởi Tô Mạch rất rõ sở thích của cô, chưa bao giờ cô phải tự thân chọn món cả.
Mưa lúc lớn lúc nhỏ, bất chợt như một đứa trẻ thích cười.
"Lần khám thai tiếp theo là khi nào vậy?" Tô Mạch dịu dàng hỏi.
Cô khẽ cắn môi, rời tầm mắt khỏi phong cảnh ngoài cửa sổ chuyển về phía anh ta: "Cục trưởng Tô, mặc dù Diệp Thiếu Ninh đã làm nhiều chuyện khiến tôi đau lòng nhưng anh ấy là một người cha tốt."
Anh rất yêu trẻ con, câu "chúng mình có con nhé" anh đã nói với cô không dưới một lần!
Khi thấy cô nôn nghén, vẻ mừng rỡ tột độ hiện rõ trên khuôn mặt anh, cô không nhìn lầm.
Chẳng biết ma sai quỷ khiến thế nào, khi anh hiểu lầm đứa bé không còn, anh đã đau lòng tột cùng.
Tối hôm đó, anh rón rén xoa bụng cô, lòng Đồng Duyệt đau đớn khôn nguôi.
Những tiếng thở dài cứ nối tiếp nhau như đòn roi quất vào trái tim cô.
Sáng hôm sau cô vội trốn về Ánh trăng hồ sen, lập tức nói rõ mọi chuyện với anh.
Cô sợ nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ không đủ dũng cảm để rời xa anh.
"Tiểu Duyệt, anh không mong có thể thay thế anh ta, anh chỉ muốn cùng em nuôi con mà thôi." Tô Mạch nhìn cô chăm chú, bàn tay chìa sang nắm lấy tay cô, "Có một điều chắc hẳn em hiểu rõ hơn ai hết, trẻ con chỉ có thể phát triển tốt nhất khi được sống trong gia đình đầy đủ.
Mặc dù anh chưa có diễm phúc được làm cha nhưng anh tin mình đủ tư cách làm cha, chỉ cần em cho anh cơ hội."
Thấy phục vụ đưa đồ ăn tới, Đồng Duyệt liền ngoảnh mặt đi.
Đến khi nhân viên đi khỏi, cô mới nói tiếp: "Ngày mai chúng tôi ra ủy ban làm thủ tục."
Tô Mạch luống cuống làm đổ tách trà nhưng anh ta không vội đặt cái tách ngay ngắn lại, mà đưa tay sang nắm chặt tay cô, giọng cất lên run run: "Tiểu Duyệt…"
Cô cúi xuống thật thấp: "Thực ra tôi một mực đòi ly hôn là vì tôi nhận ra… mình đã yêu anh ấy."
Nói tới đây, cô buồn bã nhếch môi, như một cách tự trào.
Tô Mạch vẫn nhìn cô chăm chú.
"Ngạn Kiệt đã ở trong trái tim tôi một thời gian rất dài.
Khi tôi quyết định đi xem mắt, quyết định lấy chồng, tôi nghĩ mình đã không còn hy vọng gì nữa, tôi chấp nhận số phận của mình.
Anh ấy thật sự chỉ còn là anh trai.
Đem lòng yêu Diệp Thiếu Ninh là vì tôi không thể kiểm soát được trái tim mình.
Tôi cũng không thể giải thích lý do là gì.
Vì yêu mà nhỏ nhen, trở nên khắt khe, trở nên ích kỷ nên mới không chấp nhận một tì vết nào.
Xa Hoan Hoan rất giống mối tình đầu của anh ấy, hai người đó lại sớm chiều gặp gỡ, nếu là tôi, có lẽ tôi cũng động lòng! Anh ấy nói đó chỉ là thích chứ không phải yêu, tôi không thuyết phục được bản thân tin anh ấy.
Xa Thành, Nhạc Tĩnh Phân, mẹ tôi, bi kịch của thế hệ trước vừa hạ màn, bây giờ đến lượt tôi chuẩn bị lên sân khấu chăng? Cả Giang Băng Khiết lẫn Nhạc Tĩnh Phân đều rơi vào cái kết không có hậu.
Còn Xa Thành, lẽ nào ông ta hạnh phúc? Ông ấy trở thành vị thần tình yêu mà bỏ rơi vợ con, chạy tới ở bên mẹ tôi.
Sau đó lại vì con gái mà từ bỏ tình yêu.
Tôi có thể thấy được bóng dáng của chúng tôi ở họ.
Vì trách nhiệm, Diệp Thiếu Ninh sẽ ở bên tôi, nhưng trong tim anh ấy có Xa Hoan Hoan.
Họ cùng làm trong ngành bất động sản, không thiếu cơ hội gặp gỡ, ai dám chắc không có một ngày lửa làm cháy rơm?"
"Anh ấy về muộn, tôi sẽ như đi đánh trận.
Trên người dính chút mùi nước hoa, tôi sẽ không kiềm chế được bản thân mà cãi lộn, nhất quyết phải hỏi cho ra ngô ra khoai.
Đọc được tin nhắn mập mờ trong điện thoại sẽ làm tôi buồn rầu cả ngày.
Thấy anh ấy đi cùng người khác, tâm trạng sẽ lập tức sa sút.
Đó không phải cuộc sống, quả thực là đi trên bờ vực của sự sụp đổ.
Qua lại giữa hai người phụ nữ, anh ấy cũng lấy gì làm vui vẻ.
Diệp Thiếu Ninh là người dịu dàng, không muốn làm ai phải buồn lòng.
Yêu thì sao chứ? Một ngày nào đó tôi sẽ trách móc chính sự dịu dàng của anh ấy, rồi có khi không kiểm soát được bản thân mà làm điều điên rồ.
Tôi không cho anh ấy biết về đứa bé chính vì không muốn anh ấy có trách nhiệm.
Chia tay thế này, anh ấy không nợ tôi gì cả.
Sau khi chuyển tới Thượng Hải, chúng tôi sẽ không còn gặp nhau nữa, tôi nghĩ cuộc sống sẽ trở nên yên bình thôi."
"Ừm." Đôi mắt Tô Mạch đen láy, sâu không thấy đáy.
Nói liền một mạch cả tràng dài làm Đồng Duyệt không khỏi hụt hơi, cô uống liền vài hớp trà.
"Tôi rất mong đợi một tình yêu nhưng tình yêu đó phải hoàn hảo không tì vết, chỉ thuộc về riêng tôi, không phải suy nghĩ sẽ không mệt mỏi."
"Chỉ cần em bước tới, người đó đã ở ngay trước mặt em rồi."
Cô lắc đầu, "Nhưng tình yêu của tôi lại không hoàn hảo, tình yêu phải đến từ hai phía, phải ngang bằng."
"Đến tuổi của anh, cái gì có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua, chẳng còn quá khắt khe nữa.
Được yêu một chút cũng phải quý trọng gấp đôi.
Tiểu Duyệt, anh không yêu cầu em phải yêu anh ngay bây giờ.
Anh cũng không đòi hỏi em vừa tới Thượng Hải là phải cưới anh ngay.
Trước khi em bé ra đời, anh sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng đến lúc em bé quấn quýt anh, anh sẽ không cho phép em viện lý do nữa." Anh vừa nói vừa cười, nhưng rất quả quyết.
"Tôi có gì tốt đẹp kia chứ."
Tô Mạch là người quả quyết, sắp xếp người chụp ảnh để vạch trần chân tướng cho cô, thậm chí, sợ cô do dự, anh không tiếc dùng khổ nhục kế… mượn lời người khác để công khai thông tin về khu chợ máy tính.
Cô hiểu anh, khu chợ máy tính có thể kín đáo hoạt động suốt bao năm, trừ khi có người "nằm vùng", nếu không người ngoài làm sao có thể biết được?
Trong lễ tang của Giang Băng Khiết, thấy Diệp Thiếu Ninh ở bên cô, Tô Mạch sốt ruột nên đã đi nước cờ nguy hiểm này.
Những điều này trước giờ anh luôn khinh thường, nhưng lần này có thể ra tay chỉ vì muốn kéo cô tới bên mình.
Chỉ vì yêu.
"Không có tốt hay xấu, chỉ có yêu và không yêu.
Tiểu Duyệt, em nói xem, ngoài yêu em, tôi làm vậy để làm gì?"
Phải, làm vậy để làm gì?
Nhưng thật tình cô không có gì tốt đẹp cả!
Tiếng mưa rơi tí tách bầu bạn cùng bóng đêm tối tăm, Đồng Duyệt ngủ rất say, lòng bình yên kỳ lạ.
Hôm sau bầu trời nhiều mây, cô tới văn phòng luật sư đúng hẹn đã thấy Diệp Thiếu Ninh ở đó, anh ăn mặc chỉn chu, tóc tai gọn gàng, giày da bóng bẩy không một hạt bụi như đến dự một buổi lễ long trọng nào đó.
Cô mặc chiếc váy cotton dáng rộng, chính là dáng vẻ của một bà nội trợ luộm thuộm không phấn son, chạy ù ra siêu thị mua thức ăn.
Cô hạ thấp tầm mắt, không cho phép bản thân nhìn anh thêm lần nào.
Luật sư đưa cho hai người bản thỏa thuận đã đóng dấu, cô lúc này mới biết bản thỏa thuận đã được sửa đổi: căn nhà ở Thư Hương Hoa Viên và chiếc Buick chuyển sang cho cô, và cả một phần tiền gửi ngân hàng.
Anh nhận ra vẻ hoài nghi của cô: "Nhà và xe đều mang tên em, đỡ phải sang tên.
Tiền tiết kiệm cũng chỉ có một phần nhỏ thôi.
Dù em từ chối thế nào thì sự thật vẫn là chúng ta là vợ chồng.
Đây là những gì nên thuộc về em, không phải đền bù, không phải anh tặng anh, cũng không phải bố thí."
Cô thoáng trầm tư rồi không phân bua nữa, ký tên mình vào bản thỏa thuận.
Bản thỏa thuận được lập thành ba bản, anh nhìn cô rồi cũng ký tên lên đó.
Ký xong, hai người tới thẳng ủy ban.
Ngày mưa nên rất ít người tới đăng ký kết hôn hay ly hôn.
Hai người không phải chờ đợi, mọi thủ tục làm rất nhanh gọn.
Lúc đi ra, anh đứng trước cửa ủy ban, quay lại nhìn tấm biển màu đen rồi nói: "Ly hôn không khó, chỉ có yêu nhau không dễ."
Vẻ bất lực hiện rõ mồn một trên gương mặt ưa nhìn đó.
Nghe câu này, cô bần thần một lúc, những sợi rễ chua cay trỗi dậy trong trái tim, đâm chồi nảy lộc trong không khí oi ả ngày mưa.
Anh tiễn cô tới Thư Hương Hoa Viên, Diệp Thiếu Ninh muốn lên nhà lấy đồ của mình.
Hai va ly rất to đặt trong phòng khách, còn cả chồng túi giấy chưa mở niêm phong, là những bộ đồ cô mua cho anh bằng tấm thẻ ngân hàng với hạn mức đáng sợ của anh vào khi tâm trạng không tốt.
Đa số rất khó dùng hàng ngày nhưng lại có mức giá trên trời.
"Tiền nước, tiền điện, tiền gas anh đã trả trước đến hết năm, tạm thời không có vấn đề nào khác.
Một mình ở nhà, em nhớ khóa kỹ cửa sổ, cửa chính.
Xe của em vẫn ở vị trí cũ." Anh nhẹ nhàng đặt chìa khóa nhà, chìa khóa xe lên góc bàn uống nước rồi nhìn một lượt căn nhà: "Anh đi đây."
Cô xách giúp anh một va ly hành lý đến cửa thang máy.
Sau đó đứng cạnh anh đợi thang máy đi lên.
Hành lang im phăng phắc, đến mức chiếc kim rơi xuống cũng nghe thấy.
"Đồng Duyệt, anh chưa bao giờ ủng hộ ly hôn.
Không, phải nói là anh coi thường ly hôn." Tự nhiên anh bất ngờ lên tiếng.
Cô ngước lên, chạm phải ánh mắt lãnh đạm của anh.
Cô vân vê ngón tay, tim đập loạn xạ, nín thở.
"Ra khỏi cửa Bóng đêm hớp hồn, anh thấy cô ấy đứng bên đường, ánh mắt cô ấy nhìn anhnhư vừa vội vã đưa ra một quyết định nào đó.
Anh ngỏ lời tiễn cô ấy một đoạn, cô ấy đồng ý lên xe anh.
Lúc ở Ánh trăng hồ sen, cô ấy khen đẹp, anh bèn thuận ý mời cô ấy lên thăm nhà.
Mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên giống như khi tình cảm nam nữ khó kìm nén đã bùng phát.
Khi anh ôm cô ấy, cả người cô ấy run lẩy bẩy vì thật tình cô ấy đang sợ hãi.
Nhưng cô ấy không trốn tránh.
Trời chưa sáng cô ấy đã rón rén thức dậy, trong ánh bình minh mờ ảo, anh ấy thấy cô ấy tháo sợi dây chuyền ngọc Phật trên cổ rồi lén lút nhét xuống dưới gối, sau đó mới ra về.
Anh cố tình đợi thêm một lúc mới đuổi theo.
Rồi sau đó, cô ấy chủ động liên lạc với anh vì miếng ngọc.
Thực ra tối hôm đó, Tang Bối đã lên phòng tiếp khách xin lỗi thay bạn, Tang Bối nói bạn mình dị ứng cồn, dễ lên cơn hen.
Thế nhưng một hôm, có một hiểu lầm nhỏ, cô ấy đã uống liền một lúc vài ly rượu, cho đến khi ngất lịm trước mặt anh.
Cô ấy đưa anh tới quán mì gặp mẹ mình.
Cô ấy mong đợi hôn nhân nhưng lại sợ hãi nó, thế nhưng cô ấy vô cùng khao khát một mái nhà … Cuối cùng anh tự nguyện để cô ấy gài bẫy, cô ấy muốn thế nào anh liền như vậy.
Vì vậy khi cô ấy nói ra hai chữ ly hôn, anh cũng chẳng phản đối nhiều.
Xưa nay cô ấy vẫn biết rõ bản thân muốn gì, đang làm gì, cô ấy cũng chẳng mấy quan tâm đến cảm xúc của anh, anh chỉ cần làm theo là được."
Nói đoạn, anh khẽ nhắm mắt.
Thang máy đã tới, anh xách từng túi hành lý vào trong rồi khẽ gật đầu với cô: "Anh đi đây."
Anh không nói câu hẹn gặp lại.
Cô thẫn thờ nhìn cửa thang máy khép lại, nhìn anh biến mất khỏi tầm mắt mình.
Đồng Duyệt thấy rát mặt, đau như bị ai đánh.
Buông thõng đôi vai, cởi bỏ áo giáp, hổ thẹn không chốn dung thân..