Tô Mạch không khỏi ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là chuyện trong một giây, hoàn toàn có thể xem như không có.

Đến khi quay lại, từng động tác của anh ta đã vô cùng dứt khoát: "Diệp tổng đã lâu không gặp, anh đi ngang qua đây à?"
Diệp Thiếu Ninh cũng không có vẻ gì thái quá, chỉ khẽ đánh mắt về đường cái: "À, tôi bị bắt xe."
Anh không cố ý nhìn Đồng Duyệt, nhưng Đồng Duyệt lại vì anh mà mắc nghẹn miếng bánh trong miệng, đôi mắt cô trợn trừng, mặt mũi đỏ bừng, hai má phồng ra, trông tệ hại và đáng xấu hổ.
"Đã nói với em nhiều lần rồi, trước khi ăn nhớ uống nước, bánh phải xé nhỏ ra, nhai kỹ ăn chậm thôi." Giọng anh cất lên đều đều, nghe không dịu dàng như lại có vẻ thân thiết như người nhà.
Đồng Duyệt xấu hổ vô cùng, thậm chí cô còn không đủ dũng cảm nhìn thẳng vào anh.
Thực ra cô hiếm khi ăn ngấu nghiến như vậy.
Dạo này cô ăn rất nhiều, hễ thấy đói là người ngứa ngáy khó chịu, chỉ chăm chăm đi tìm đồ ăn.

Cô gặp Tô Mạch ở nhà sách, anh ta nói trời mưa đường trơn nên dặn cô chờ ở ngoài, còn mình đi mua đồ ăn.

Đây là đường sách, xung quanh không có hàng ăn.
Ánh mắt Diệp Thiếu Ninh đảo qua Đồng Duyệt một cách tự nhiên, nói tiếp: "Trên miệng em có dính vụn bánh kìa, không đi dạy nên không cần giữ hình tượng nữa hả?"
Một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng xuất hiện.
Lúc này cô chỉ mong có cái lỗ nẻ mà chui xuống.
Đồng Duyệt không muốn tỏ vẻ với ai, nhưng sau khi ly hôn, dáng vẻ này của cô lọt vào mắt anh, cảm giác trong lòng khó tả thật sự.
Tô Mạch vẫn rất phong độ, lửa lan tới đâu anh ta dập ngay tới đó: "Tiểu Duyệt là con gái mà, Diệp tổng nể mặt chút đi, trông anh làm cô ấy sợ quá kìa."
Đồng Duyệt hít sâu một hơi, nuốt miếng bánh cuối cùng một cách khó nhọc.
"À, tôi chỉ có ý nhắc nhở vậy thôi." Tay cầm khăn chưa thu về.
"Cảm ơn!" Sau một thoáng ngập ngừng, cô nhận lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau miệng.

Chẳng biết trong đầu nghĩ gì mà chiếc khăn bị cô vo viên trong bàn tay, không trả cho anh.
Diệp Thiếu Ninh đã thản nhiên chuyển tầm mắt sang Tô Mạch bên cạnh, "Hôm đó ở sân bay tôi có lỗi quá, do tôi hiểu nhầm cục trưởng Tô, cứ muốn tìm cơ hội xin lỗi anh.

Tối nay anh rảnh không?"
Chỉ một câu nói được thốt ra bình thản đã khiến Tô Mạch không thể không nhượng bộ.
Anh ta biết hết rồi sao?
Tô Mạch khoan dung cười: "Diệp tổng nói gì vậy, việc đó chẳng đáng gì, tôi quên lâu rồi.

Tôi và tiểu Duyệt còn bận đi thăm một người bạn, hôm nào rảnh chúng tôi sẽ hẹn Diệp tổng sau."
Chúng tôi bao gồm cô và anh ta.

Ánh mắt Diệp Thiếu Ninh lạnh đi dưới những cột đèn cao áp đang dần được thắp sáng, anh lơ đãng nhìn qua túi giấy đựng sách trong tay Tô Mạch, ngoài cùng là một vài chiếc đĩa CD, trên đó có hình em bé mũm mĩm đáng yêu cười rạng rỡ vung tay múa chân, bên cạnh là dòng chữ "những bản nhạc cho bà bầu", anh chỉ hơi chau mày nhưng trong lòng khó chịu vô cùng.
Anh nghĩ đến đứa trẻ vô duyên với anh.
"Hình như bạn anh đã giải quyết xong chuyện cái xe rồi." Tô Mạch nhìn sang phía đường đối diện.

Trợ lý Phó đã lái xe về phía này, hai tay bỏ trong túi quần, vẻ mặt bất lực hết sức.
"Tạm biệt." Diệp Thiếu Ninh gật đầu, ánh mắt dửng dưng, nụ cười khách sáo trên môi thực sự rất xa cách.
Đồng Duyệt im lặng từ đầu đến cuối.
"Để tôi lái xe." Diệp Thiếu Ninh giằng lấy chìa khóa xe trên tay trợ lý Phó.

Trợ lý Phó trợn mắt, "Trời ơi!"
"Anh có lên xe không?"
Vẻ ấm ức hiện rõ trên mặt, trợ lý Phó vội thắt dây an toàn, nuốt nước bọt rồi nói: "Diệp tổng, đây là khu đông dân, tốc độ tối đa chỉ có 40km/h."
Diệp Thiếu Ninh như không nghe thấy, anh giẫm chân ga gần đến sàn xe, chiếc xe lao vọt đi, cây kim đỏ trên mặt đồng hồ lập tức vọt lên số 60, rồi 70…
Mặt trợ lý Phó tái mét.
"Khụ, khụ, vừa nãy ở cửa hàng photo tôi có nói chuyện với cô giáo Đồng… Cô ấy hỏi tôi hôm trước tôi tới nghĩa trang à, còn khen bó cẩm chướng đó rất đẹp.

Tôi nói hoa Diệp tổng mua, không có cửa hàng nào làm được chiếc bánh sinh nhật hàng mã đó, chúng ta phải đi vài tuyến phố mới có nhà bán."
Tốc độ xe chậm lại, Diệp Thiếu Ninh liếc kính chiếu hậu… Trong màn mưa lất phất và ánh đèn nhòe nhoẹt, thế giới bị phủ một lớp sương mờ ảo, khiến anh không thế thấy rõ điều gì.
"Rồi sao?"
"Rồi cô ấy cảm ơn, tôi bèn nói Diệp tổng dạo này hăng hái, rất thích tốc độ nên tôi đề nghị anh ấy không cầm vô lăng vì sự an toàn của người dân Thanh Đài.

Cô giáo Đồng nói vâng ba lần liền."
Diệp Thiếu Ninh dùng ánh mắt dữ dằn lườm sang người kế bên, trợ lý Phó ôm đầu cười ngặt nghẽo.
Tô Mạch thì không lái nhanh, xe cũng như con người anh, lúc nào cũng bình thản và thong thả.
"Hay đi ăn rồi về?" Tô Mạch hỏi lại lần nữa.
Cột đèn cao áp kia chẳng có gì đặc biệt mà Đồng Duyệt lại nhìn nó đến xuất thần.
"Tiểu Duyệt?"
"Hả, anh bảo sao?" Cô quay lại, vẻ mặt thảng thốt.
Anh mỉm cười: "Chúng ta đi ăn tối."
Đồng Duyệt lắc đầu, "Vừa ăn bánh xong, tôi còn no lắm."
"Nhà có đồ ăn gì không?"
"Có."
Tô Mạch mỉm cười dịu dàng, không thuyết phục cô thêm nữa.

Anh ta mở túi, lấy cuốn sách có tựa đề là "Mười tháng mang thai" ra, "Cuốn này ngày trước anh đọc rồi, có rất nhiều kiến thức hữu ích, em cầm về đọc kẻo sau này bối rối lắm đó."
Đồng Duyệt hốt hoảng rời tầm mắt.
Hoàn toàn không cố ý nhưng chẳng hiểu sao ngày nào cô cũng đi cùng anh ta, hôm thì có hẹn trước, hôm chỉ tình cờ, cứ như ở Thanh Đài, cô chỉ có mình Tô Mạch vậy.
"Em vào đi, tối anh gọi điện." Giọng nói cất lên đầy trìu mến, thầm ám chỉ mối quan hệ thân thiết giữa hai người.
Anh ta nhìn theo cô đi vào cổng chính của Thư Hương Hoa Viên.

Sau khi trường chính thức cho nghỉ hè, cô liền dọn về đây.

Đã mấy lần anh đưa cô tới cửa nhưng không lần nào cô mời anh vào nhà, anh cũng không nhắc tới.

Tất cả những gì xảy ra ở Thanh Đài chỉ là phần dạo đầu, Thượng Hải mới là mảnh đất họ sẽ bắt đầu.
Đã hẹn tuần này đi Thượng Hải nhưng mấy ngày nay Thượng Hải lại cứ nắng nóng liên miên, căn nhà anh đang tu sửa ở đó nóng nực như lò thiêu, nên đã quyết định ở lại Thanh Đài thêm vài ngày.
Đã ly hôn rồi, đâu cần lo lắng gì nữa? Tô Mạch khẽ chau mày rồi quay đầu xe, hòa vào dòng xe cộ tấp nập giờ tan tầm.
Đồng Duyệt cắm cúi đi vào thang máy lại vô tình va phải người khác, cô vội xin lỗi đối phương.
"Cô giáo Đồng về rồi à, tôi vừa gõ cửa nhà cô lâu ơi là lâu." Là người hàng xóm ở tầng trên, có họ hàng đang học ở Thực Trung, đã có lần nhờ cô để ý.
"Có chuyện gì không ạ?"

"Con tôi thứ bảy lấy vợ, cô phải tới dự đám cưới đấy nhé.

Thiệp mời đây." Người hàng xóm mừng rỡ đưa tấm thiệp đỏ thắm cho cô.
"Vâng, vâng ạ." Làm đám cưới giữa mùa hè, nghe đã thấy cực rồi.
Người hàng xóm nói nhỏ: "Hết cách.

Bầu ba tháng rồi, sắp không giấu được bụng nữa."
Cô giật mình, sờ tay xuống bụng theo bản năng, cô cũng hơn ba tháng rồi nhưng cơ thể vẫn bình thường, bác sĩ nói cô quá gầy.

Nhưng bây giờ cô ăn khỏe, chắc chẳng bao lâu nữa là thấy bụng.
Nếu còn gặp Diệp Thiếu Ninh như hôm nay, anh mà thấy thì không biết sẽ ra sao?
Tự nhiên cô giật mình.
Đáng lẽ anh phải chịu phần lớn trách nhiệm trong sự tan vỡ của cuộc hôn nhân này nhưng trong khi anh có thể đường đường chính chính nhìn thẳng cô thì cô lại xấu hổ, không đủ dũng cảm nhìn lại anh.
Lê bước rời khỏi thang máy chậm như sên rồi kín đáo rời tầm mắt.
Hôm đó anh đứng đây nói với cô những lời đó, rõ ràng, mạch lạc.
Ban đầu cô không mấy chú ý tới anh.

Cô đi cùng một nhóm đồng nghiệp thì tự nhiên đám đông trở nên ồn ào, ai nấy cười duyên dáng mắt chớp lúng liếng chứa chan tình cảm, đến lúc đó cô mới giật mình ngước lên.

Người đàn ông đi cùng Trịnh Trị dịu dàng mỉm cười bắt tay ngài hiệu trưởng.
Đồng nghiệp nói anh là tổng giám đốc công ty xây dựng khu ký túc xá Thực Trung cũng như Thế Kỷ Building.
Cô thực sự ngỡ ngàng trước một người xuất sắc ở độ tuổi còn rất trẻ như anh.
Khi gặp lại lần thứ hai, cô không khỏi nhìn anh thêm vài lần, lúc đó chỉ đơn thuần là do cô đánh giá anh rất cao cũng như tò mò về con người này.
Một hôm cô đang đi một mình thì thấy anh và trợ lý của mình đi về phía này.

Chẳng hiểu sao Đồng Duyệt tự nhiên quay ngoắt mặt đi, cổ đỏ bừng.
"Chào cô." Anh chủ động chào cô trước.
Không chỉ sở hữu gương mặt ưa nhìn, anh còn có một chất giọng cực kỳ dịu dàng và trầm ấm, cảm giác gần gũi ấm áp của anh khiến người ta tự động phá tan tâm lý phòng bị, không kiềm chế được mong muốn lại gần anh.
"Chào… anh…" Cô lúng túng đến nỗi một câu đơn giản cũng ngập ngừng.
"Cô đi dạy à?"
"Không, tôi… đi nhận sách.

Anh tới tìm hiệu trưởng Trịnh?"
"Tôi mang bản vẽ tới."
Hôm đó mới đầu hạ, những cành liễu trong sân trường xanh mướt.

Anh đứng dưới gốc cây, mỉm cười nhìn cô.

Chẳng hiểu sao lúc này cô lại liên tưởng đến câu "dịu dàng như ngọc".

Lần gặp mặt tiếp theo, cô cố tình đi vòng khi nhìn thấy anh từ phía xa.

Thế nhưng ánh mắt lại mất kiểm soát chạy theo bóng dáng anh, anh lịch sự với tất cả mọi người, điều này khiến lòng cô không vui.
Vào buổi tối của lễ Thất tịch, cô tình cờ thấy anh đi xem mắt.

Đồng Duyệt thực sự ngạc nhiên, một người đàn ông như anh mà phải đi xem mắt? Đáng lẽ anh phải được vô số người đẹp vây quanh mới đúng chứ??
Những nữ đồng nghiệp còn độc thân của cô không giấu tình cảm giành cho anh.

Mỗi khi người ta nhắc đến anh, cô chỉ đứng đó im lặng lắng nghe.
Cô không có cơ hội tiếp xúc nhiều với phái nam, Đồng Đại Binh là người nhu nhược, Ngạn Kiệt thì hơi lạnh lùng, ít nói, Tô Mạch tuy dịu dàng nhưng lại khá mưu mô khó lường, anh ta giống biển đêm sâu không thấy đáy, khiến người khác dễ mất phương hướng, Triệu Thanh là kẻ mồm mép, chẳng mấy khi nghiêm túc, anh ta là đồng nghiệp hay bạn bè thì được chứ nếu là bạn trai thì có vẻ không đáng tin, còn người như Mạnh Ngu lại cần một cô gái chủ động và cá tính như Lăng Linh bởi anh ta khá cổ hủ, gặp chuyện gì cũng lôi điển cố ra làm dẫn chứng, khiến đối phương dở khóc dở cười.
Nhưng anh lại khác hẳn những người này.
Anh vừa ấm áp như gió xuân lại dịu dàng như làn gió tươi mát trong đêm hè, mặc dù là người có chức vụ rất cao nhưng lại không khiến người ta thấy xa cách.
Dường như được ông trời sắp đặt, ở quán bar Bóng đêm hớp hồn, họ gặp được người hớp hồn mình.
Quyết định đó được đưa ra vào chính giây phút mở cửa xe.

Tuy chưa am hiểu nhưng cơ hội ở ngay trước mặt, nếu cô không nắm bắt thì có lẽ cuộc đời sẽ rẽ sang một hướng khác.
Cô nắm bắt rồi dò dẫm đi từng bước thật thận trọng.

Anh đưa ra lời hứa tình yêu, lời hứa hôn nhân.
Ban đầu cô cho rằng chỉ cần bản thân luôn giữ được cái đầu lạnh thì cho dù có gì xảy ra chăng nữa, cô cũng có thể bảo vệ mình không bị tổn thương.

Thực ra anh đã biết trước kết cục này từ lâu, cô mới chính người trầm luân…
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Lại tiếp tục là những ngày mưa rào khiến không khí trở nên ngột ngạt oi bức, Đồng Duyệt không ra ngoài mà lủi thủi trong nhà viết Nhật ký mang thai.

Cô rất muốn được nói chuyện nhưng không tìm được người lắng nghe.

Thế là cô viết ra, sau này con gái sẽ là một thính giả trung thành.
Các phụ huynh sau khi nhận được giấy báo nhập học thì bắt đầu chuẩn bị tiệc tri ân thầy cô, đây là câu chuyện được lặp đi lặp lại ở các nhà hàng sang trọng trong mùa hè.

Mới sáng sớm cô đã nhận vài cuộc điện thoại, ai cũng nhiệt tình mời mọc, không cho cô cơ hội khước từ.
Cô chọn một buổi chiều để ra ngoài, đi dự tiệc tất nhiên phải mua chút quà cáp.

Với các cô gái, Đồng Duyệt chọn những chiếc cặp tóc xinh xinh đi kèm cùng tấm thiệp còn với nam sinh, có người cô tặng đĩa CD, có người cô chọn đồ dùng học tập.

Cô biết rõ sở thích của các học trò nên chọn quà không phải việc khó.

Cô cũng chắc chắn sẽ đến dự đám cưới của người con nhà hàng xóm, cô đi vài con đường mới chọn được cặp ví đôi làm kỷ niệm.
Xách túi lớn túi bé về nhà, lúc mở cửa cô còn thở dốc mấy cái.

Có thêm một người khiến mọi hoạt động của cô trở nên nặng nhọc thấy rõ.
Tắm rửa sạch sẽ mới khiến thể lực khôi phục được chút ít.

Như thói quen, cô viết nhật ký một lát rồi uống sữa, sau đó nghe vài bản nhạc an thai.

Tiếng nhạc vừa vang lên cô đã thấy buồn ngủ.
Ngủ tạm một giấc trước vậy, chỉ cần con gái thức là được.

Cô chống cắm thả người xuống sofa.
Chẳng biết bao lâu sau cô nghe thấy có tiếng động lạ.

Đồng Duyệt mở mắt, nhận ra âm thanh đó phát ra từ cửa, hình như ai đó đang mở cửa, loay hoay từ nãy đến giờ.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn chín giờ, có lẽ chưa đến giờ hoạt động của đội "anh hùng hảo hán" (1).

Cô đánh liều ra mở cửa rồi thảng thốt nhìn người đứng ngoài nồng nặc mùi rượu, không ai khác, chính là Diệp Thiếu Ninh.
(1) Ý chỉ trộm cắp.
Anh lắc chùm chìa khóa trong tay, lẩm bẩm kêu ca: "Hỏng khóa hay sao, mai phải gọi thợ đến sửa mới được!"
Lúc đi, chẳng phải anh đã đưa hết chìa khóa của mình cho cô sao?
"Dép của anh đâu rồi?" Anh đi qua cô, sải bước vào trong rồi quay sang hỏi.
Cô đã cất dép của anh đi từ lâu, vì chẳng bao giờ có khách đến nhà nên cô chỉ giữ lại đôi dép mình hay đi thôi.
Chẳng đợi cô trả lời, anh đã vội vàng thảy cặp sách trên tay xuống đất, lao thẳng vào toilet.
Cô chau mày, anh uống bao nhiêu mà nôn mửa tới mức đó?
"Đồng Duyệt, khăn đâu rồi?" Anh la lối trong nhà vệ sinh.
Cô đi vào, lấy khăn mặt của mình trên giá rồi nhúng nó vào nước, vắt khô, đưa anh.
Anh đứng dậy mở vòi nước, vỗ nước lạnh lên mặt, súc miệng, sau khi lau khô mặt mũi, anh nhìn lại mình trong gương rồi nhìn sang Đồng Duyệt đứng bên, đôi mắt chậm rãi chớp vài cái sau đó nhắm nghiền lại.
"Xin lỗi, anh đi nhầm, anh quên mình đã không còn sống ở đây nữa…"
Trái tim cô se sắt, "Không… không sao, anh ổn chứ?"
"Xin lỗi đã làm phiền em, anh đi đây." Anh treo khăn lên giá rồi vịn vào tường quay người đi ra phòng khách, nhặt cặp sách của mình lên.
Lúc mở cửa, bước đi loạng choạng làm anh suýt ngã.
Cô vội đỡ lấy thắt lưng anh.
Anh vỗ trán, "Cảm ơn em, anh không sao."
"Anh… uống hớp nước không?" Nói xong, cô hối hận chỉ muốn tự tát mình vài cái.
Anh ngạc nhiên quay lại, "Ở nhà có nước à?"
Cô thở dài bảo anh ngồi đợi ở bàn ăn.

Mùa hè, tối nào cô cũng đun một ấm nước sôi, không bỏ đá, trà lạnh không tốt cho dạ dày.
Cô pha cho anh một tách trà mật ong, không quên cho thêm chút bạc hà, mùi vị thơm mát ngon miệng.
Nhưng hình như anh không thích lắm, chau mày nhấp từng ngụm chậm rãi.
"Em đang nghe thể loại nhạc gì thế?" Anh nghe điệu nhạc này, âm điệu chậm rãi du dương như bàn tay mềm mại của người mẹ vỗ về làn da non nớt của em bé.
"Em chỉ nghe lung tung thôi." Cô vội tắt nhạc, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.
"Bây giờ sở thích của em khác trước nhỉ." Câu nói gợn lên đôi chút tự trào, lại có phần chua chát.
"Ngày nghỉ nên cũng rảnh." Cô đứng khá xa anh.
"Ừ, nên làm mấy việc thú vị ấy."
Cô lặng im, ngón tay vân vê qua lại.
Một ly trà có bao nhiêu đâu, dù có nhấp thật chậm thì cũng chỉ một lát là hết, anh đứng đậy.
Cô cũng đứng lên.
"Cảm ơn trà của em, anh đỡ hơn rồi."
"Không có gì, anh về cẩn thận nhé." Cô mở cửa cho anh.
"Thói quen thật đáng sợ." Đây là lời giải thích anh dành cho hành vi tối nay của mình.
Cô chỉ cười.
Thang máy cũng rất phối hợp, đúng lúc đang dừng ở tầng này.

Anh đi vào trong, giơ tay chào cô.
Giây phút cửa thang máy khép lại, toàn thân cô bải hoải, chậm rãi ngồi xuống nền đất, trong đầu chỉ có hai chữ: Sợ quá!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play