Tôn Ngôn ngâm suối nước nóng không ngồi quy củ giống Nghiêm Hải An, hai tay anh mở ra khoác lên bên cạnh ao, thoáng cái thì chiếm giữ hơn nửa cái ao rồi. Ở bên ngoài Nghiêm Hải An thờ ơ, thân thể vẫn không tự chủ mà căng thẳng, thẳng sống lưng rời khỏi bờ ao.
Về sau Tôn Ngôn chải tóc mấy lần đi, lộ ra đường nét khuôn mặt kiên nghị. Tay dài của anh tìm tòi, cầm quần, lấy thuốc là và bật lửa từ trong túi, kẹp lấy, hút một hơi.
Khói màu xám nhạt nhẹ nhàng trộn lẫn cùng hơi nước lượn lờ bay lên.
Anh mới từ bên ngoài quay về, vốn định ngâm suối nước nóng thì ngủ, không nghĩ tới chờ trong ao một người như vậy, lặng yên không một tiếng động, dứt khoát muốn phá hỏng tất cả khung cảnh hòa hợp. Bất chợt Tôn Ngôn quay đầu nhìn có một cái đầu ở trên mặt nước, mẹ nó vẫn làm cho hoảng sợ.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại, Nghiêm Hải An vẫn luôn là như vậy, im lặng, yên ổn ở ngoài tầm mắt mọi người. Đặc biệt xuất hiện cùng Mạc Dịch Sinh thì anh cuối cùng vẫn ẩn núp trong mặt sau chói mắt của Mạc Dịch Sinh, tựa như một cái bóng.
Lần đầu nhìn qua có thể cảm thấy là nơm nớp lo sợ đi nịnh nọt cái loại người kia, sẽ đùa giỡ tâm tư và thủ đoạn, trên thực tế không có gì thú vị. Nhưng mà thực sự vừa tiếp xúc, lại phát hiện sự việc cũng không phải như vậy, mặc dù Tôn Ngôn có đôi khi sẽ bị ánhDieenndkdan/leeequhydonnn mắt ghét bỏ này của anh làm cho tức giận, nhưng không thể không nói, không giống với Mạc Dịch Sinh trước sau đơn thuần như một, Nghiêm Hải An cho là không có giống với cậu một chút.
Rũ tàn thuốc trên mặt đất ở ngoài ao, Tôn Ngôn híp mắt đánh giá qua loa Nghiêm Hải An đứng quay lưng về phía anh.
Có thể là do bề ngoài Mạc Dịch Sinh quá dễ dàng cho mọi người chú ý, Nghiêm Hải An vào cùng cậu sẽ là người qua đường làm nền, thực ra thì chỉ cần cẩn thận nhìn, có thể phát hiện bộ dạng Nghiêm Hải An không tệ. Hình dáng môi của anh rất đẹp, đổi góc sắc bén, môi đỏ lại đầy đặn, cho nên không khiến người khác cảm thấy bạc tình. Mà hình dáng đôi mắt lại vểnh lên, đuôi mắt gần huyệt thái dương, đôi mắt dài khác thương lại luôn khiêm tốn thu lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn thẳng người khác, một chút cũng không khúm núm, ngược lại có thần thái bức người.
Lúc này cách rất gần, Tôn Ngôn mới phát hiện trên vành tai mượt mà của anh có một cái lõm nho nhỏ, chứng tỏ nơi đó đã từng có lỗ tai, chỉ là lâu không đeo đồ mà gần như mất hẳn. Đàn ông có lỗ tai vốn không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng đặt ở trên người Nghiêm Hải An thì có loại cảm giác mới lạ rất mâu thuẫn.
Khuỷu tay Tôn Ngôn khoác lên cạnh ao, tay kia kẹp điếu thuốc như nghĩ tới cái gì mà nhẹ nhàng gõ trán. Một người như thế, giúp đỡ Mạc Dịch Sinh, rốt cuộc là có lí do gì.
Không biết là hơi nước ngưng tụ lại hay là ngâm nước toát mò hôi, vài giọt nước dọc theo gò má Nghiêm Hải An rơi xuống, di chuyển qua đường cong của cằm, hội tụ đến ba chỗ, sáng chói mà rơi xuống một giọt, vỡ trên mặt nước.
Ánh mắt Tôn Ngôn di động theo giọt nước. Nghiêm Hải An ở trong suối nước nóng khôi phục rồi ngồi nghiêm chỉnh, ngực liền lộ ra, ấm áp từ trong nước đột nhiên bại lộ ở trong không khí lạnh lẽo, da thịt bắt đầu có chút sởn gai ốc, ngay cả ru đầu màu nhạt cũng run rẩy mà đứng lên, tại mặt nước như ẩn như hiện giữa làn sóng xao động.
Tôn Ngôn: “….”
Từ sau tai nạn lần đó, cuộc sống Tôn Ngôn vẫn luôn chơi bời hưởng lạc, ham muốn bị hình thành một loại quán tính, đã có chút không thể kiểm soát bản thân. Hoàn toàn là theo bản năng, anh không được tự nhiên mà nuốt nước miếng.
Anh đi đến gần phía trước một chút, đẩy nước đánh trên người Nghiêm Hải An, khiến ấn đường Nghiêm Hải An dựng lên.
“Tôi nói, anh thích Mạc Dịch Sinh như vậy, thì anh đến đi nha.” Tôn Ngôn đã tỉnh ngộ lại, tìm lời trò chuyện: “Tôi xem hai người các anh không phải rất tốt sao?”
Nghiêm Hải An nói: “Tôi nhớ rõ tôi nói qua với anh, tôi chỉ là bạn bè với Dịch Sinh.”
“Con mẹ nó vẻ bạn bè.” Tôn Ngôn cười nhạo, ngồi xuống ở bên cạnh Nghiêm Hải An, giọng có chút ý tứ sâu xa: “Tôi nhìn cũng thấy mệt mỏi thay anh. Có ý gì đây?”
Nghiêm Hải An không có ý định trò chuyện với Tôn Ngôn có ý tứ gì với Mạc Dịch Sinh, nhưng bởi vì thái độ Tôn Ngôn đã dao động rồi, anh cũng không có ngốc đến mức còn muốn tiếp tục di@en*dyan(lee^qu.donnn) cố gắng đối đầu với Tôn Ngôn: “Ngài Tôn, Dịch Sinh thật sự là một người rất đơn thuần, cậu ấy không thích hợp chơi đùa.”
Trong bầu trời đêm đầy sao buông xuống, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, làn nước ấm áp bao quanh thân thể của bọ họ, toàn bộ xung quanh đều mềm mại như vậy. Cho dù bên ngoài lạnh lẽo cứng rắn đến đâu, cũng sẽ mở ra một vết thương mềm yếu nho nhỏ.
Tôn Ngôn lười biếng nói: “Nhưng mà cái gì mới không phải chơi đùa đây? Nghiêm Hải An, trên thế giới này cái gì cũng nói là không có, có thể hưởng thụ thì khi đó cố gắng hưởng thụ, không cần hao phí nhiều tâm lực trên bất cứ chuyện gì.”
“Đây là triết học đời người của ngài Tôn sao?” Nghiêm Hải An mím môi, vậy gần như xem là nở một nụ cười.
Đây là quen biết sơ mà đã có lời thắm thiết, nói từ trong sâu thẳm trái tim, anh mơ hồ có chút đồng ý với Tôn Ngôn.
Vô sự có thể dài lâu, cuối cùng chỉ là một câu, việc đời khó đoán.
Nghiêm Hải An thử có nhận thức với bản thân, mặc dù suy nghĩ trái phải là anh không biết nhìn người, tính cách thiếu niên. Nhưng tóm lại vẫn là như thế này, khi bạn cho rằng cuộc sống hạnh phúc thì sẽ bị dốc sức mà đánh một cái tát.
Bạn có thể làm gì bây giờ chứ? Chỉ không ngờ có thể chiếm đoạt tâm huyết như vậy.
Ánh đèn lờ mờ nhu hòa tầm mắt, làm cho tất cả vật thể cũng hiện ra một tầng cảm giác đẹp đẽ mông lung, từ khoảng cách này Tôn Ngôn nhìn sang, làn da Nghiêm Hải An bị suối nước nóng ngâm qua trắng nõn, xương quai xanh ướt át trơn bóng nhô ra phản chiếu đầm nước, giống như trong ao chứa ít nước vậy, nhìn đã cảm thấy khát nước.
Tôn Ngôn hít thuốc lá một hơi, nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng của Nghiên Hải An, nhẹ nhàng cười mà nhả ra khói thuốc với hắn: “Anh thắng rồi, thời giờ của tôi rất quý giá, chẳng muốn hao tổn với các anh. Ngày mai tôi đi rồi, anh để Mạc Dịch Sinh từ từ vẽ.”
Nghiêm Hải An không thoải mái mà quay mặt, chờ khói tan đi mới quay đầu lại nói: “Cảm ơn, tôi tin tưởng ngài Tôn nói lời giữ lời. Đã đến lúc rồi, tôi đi trước, ngài Tôn từ từ ngâm nước.”
Vừa rồi trong đầu anh thay đổi luyện tập rời đi nhanh như thế nào mấy lần, lúc này đứng dậy lên bờ quấn khăn tắm, động tác liền mạch lưu loát, nhưng Tôn Ngôn vẫn nhìn anh, chỗ nên xem cũng vẫn nhìn một lần, Nghiêm Hải An cũng không gầy yếu, đường cong nên có đều có, hai chân thẳng tắp, cái mông vểnh cao, có lẽ nếu ở trên giường mùi vị nhất định cũng không tệ.
Chỉ là…..
Tuy rằng tính cách Nghiêm Hải An ngoài ý muốn có khẩu vị với mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến thái độ của Nghiêm Hải An với Mạc Dịch Sinh, Tôn Ngôn liền cảm thấy chán ngán cực kì, với anh mà nói, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, đối tượng lăn ra giường càng nhiều, lần trước Hứa Kha kia đã qua tay rồi, dựa theo thói quen của anh, anh cũng không nghĩ đến lần thứ hai, nếu không thì cho Hứa Kha một cái cầu, sẽ tìm một ở trong hội này?
Tôn Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, Nghiêm Hải An sớm đã đi. Trong nước chỉ còn một mình anh. Anh nằm ở bên cạnh áo, dập tắt khói thuốc trên mặt đất, lại cảm thấy rất không có ý nghĩa: “Nhàm chán….”
*
Sau khi ngâm suối nước nóng toàn thân thả lỏng, Nghiêm Hải An thấy ngủ rất ngon, ngày hôm sau bò dậy lúc 7 giờ như bình thường. Thay bộ quần áo thể thao, anh đi ra ngoài chạy nửa tiếng đồng hồ, ra mồ hôi cả người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Lúc quay lại vừa vặn gặp Tôn Ngôn mặc một bộ thể thao vận động.
Tôn Ngôn khều một bên mày, dường như không ngờ tới: “Chạy bộ?”
Nghiêm Hải An lau mồ hôi, gật đầu, lại khôi phục thành bộ dáng cung kính: “Ngài Tôn đây cũng là ra ngoài chạy bộ?”
“Chạy xong quay về, không sai biệt lắm Tô Ấn sẽ đến đón tôi.” Tôn Ngôn nghiêng đầu cười: “Yên tâm chứ?”
Nghiêm Hải An cũng cười cười: “Ngài Tôn không ăn sáng rồi mới đi sao?”
Tôn ngôn quay lại nhìn một chút, vỗ vỗ bả vai Nghiêm Hải An, bước ra cửa.
Bên kia phòng bếp đã có tiếng động, Vụ Ninh Thục dậy cũng rất sớm, làm cho khách bánh trứng gà mùa xuân tươi mới. Chị làm thông thạo những thứ này, chờ khi tùy tùng Tô Ấn kia tới đón vừa vặn lấy ra nồi, cả sân đều bay bổng mùi thơm của đồ ăn.
Nghiêm Hải An dùng hết đủ loại thủ đoạn lặng lẽ đẩy điện thoại di động Mạc Dịch Sinh chơi tối qua lên, tay nắm tay mà giúp cậu mặc quần áo rửa mặt, lại xốc đến trước bàn ăn.
Mạc Dịch Sinh rất mệt, ăn cơm toàn dựa vào bản năng, híp mắt cuộn bánh trứng gà mùa xuân đút vào trong miệng. Nghiêm Hải An tìm Vụ Trữ Thục hỏi một cái mâm, ra vẻ cắt thành hai miếng bánh nhỏ, đưa cho Tôn Ngôn.
“Nếu ngài Tôn đang vội, tôi sẽ không ở lâu. Trên đường lót qua một chút đi.” Thấy Tôn Ngôn quả thực nói được làm được, trong lòng Nghiêm hải An rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thái độ với Tôn Ngôn càng không phạm một chút sai lầm, tránh lại chọc đến ống dẫn phổi người lão Tôn, thiêu thân gì đó gây ra tai vạ.
Tôn Ngôn liếc liếc, Tô Ấn lập tức hiểu chuyện nhận lấy: “Được lắm, cảm ơn, có duyên gặp lại.”
“Ngài Tôn.” Nghiêm Hải An thấy anh nói đi là đi, đuổi theo đến cửa: “Ngài làm thẻ năm ở phòng vẽ tranh chúng tôi, cần tôi giảm tiền cho ngài sao?”
Tôn Ngôn không quay đầu lại, đưa tay mở rút lấy bánh từ mâm Tô Ân bưng, một tay khác cũng vẫy vẫy về phía sau, không biết là đang nói khỏi cần hay là nói tạm biệt.
Động cơ Land Rover vang lên, sức bật đầy đủ mà biến mất trong tầm mắt của Nghiêm Hải An.
Rốt cuộc đưa vị thần này đi, Nghiêm Hải An ném tất cả chuyện liên quan đến Tôn Ngôn tới sau đầu, quay về giải quyết bữa sáng.
Phong cảnh không cùng một dạng như vậy cho Mạc Dịch Sinh linh cảm cực lớn, sau nghỉ ngơi được Nghiêm Hải An chia thỏa đáng, cả ngày đợi ở bên ngoài vẽ thực vật. Họa sĩ khác vào trong thôn rất nhiều, bình thường cũng sẽ chào hỏi lẫn nhau, trao đổi hai câu, chỉ có Mạc Dịch Sinh như hành động một mình riêng biệt, vô tình lại bị tất cả người khác cô lập.
Chỉ có Hà Linh lúc trước nhận biết gặp qua thường tìm đến cậu, có đôi khi là trò chuyện hai câu, có khi cùng ăn bữa cơm. Hà Linh là một người rất khó làm người ta chán ghét, qua lại giữa mọi người đều nắm bắt rất chuẩn, cũng không làm cho người ta cảm thấy xa lánh, cũng không làm người ta cảm thấy khẩn trương. Nghiêm Hải An cảm thấy nhân duyên cậu ta vô cùng tốt, điều này cũng có thể suy ra, dù sao thìdfienddn lieqiudoon... Mạc Dịch Sinh cũng bằng lòng gần gũi với cậu ta, thật muốn nói tiếp, đây coi như là người đầu tiên bỗng nhiên ở trong vòng bức tranh của Mạc Dịch Sinh.
Bọn họ ở trong tỉnh nhỏ xa này đợi hơn nửa tháng, trong lúc Lê Hi gửi qua vào tin nhắn, hỏi Nghiêm Hải An đã lâu không tới, là xảy ra chuyện gì. Sau khi đợi Nghiêm Hải An nói rõ là đi công tác, cậu ta liền không hỏi nhiều, mỗi ngày ân cần hỏi thăm vừa đúng, loại khoảng cách thân mật này đúng yêu cầu của Nghiêm Hải An.
Lê Hi rất thông minh mà nắm Nghiêm Hải An đúng mực.
Vừa về đến nhà, Mạc Dịch sinh lại chuyên tâm ra sức vẽ lên, làm việc và nghỉ ngơi thật vất vả bình thường lại bị xáo trộn. Nghiêm Hải An đành phải cố gắng để Mạc Dịch Sinh ăn uống đúng giờ, làm một bảo mẫu tận chức tận trách, thỉnh thoảng sẽ đi quán bar một lần, có kế hoạch mà từ từ thân thiết với Lê Hi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu công Tôn thật nông cạn nha, vẻ mặt cún, chậc.
Tôn Ngôn: con gà tê cay, cô đặc biệt không nông cạn sao? Nếu không mỗi lần hiệp hội viết bề ngoài chúng tôi đẹp mắt như vậy làm gì???
Ôi, lúc ngâm suối nước nóng không thể hút thuốc, bé ngoan không nên bắt chước nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT