*Máu chó: ý nghĩa chỉ sự bậy bạ, khoa trương, không thể tưởng tượng nổi. Gọi là máu chó, chính là không ngừng phục chế bắt chước mô phỏng lại trong nội dung kinh di3n d a nn* l33 quy d0n kịch của phim truyền hình, để hình dung những loại tình tiết truyện thường xuyên xuất hiện, bắt chước vụng về, hoặc là biểu diễn rất khoa trương giả tạo. (Nguồn: theo Baidu.)

Bận rộn hơn hai tháng, thời tiết dần dần nóng nực, cuối cùng Mạc Dịch Sinh cũng vẽ xong bức tranh, hơn nữa quả nhiên là Tôn Ngôn từ trong cuộc sống của bọn họ hoàn toàn biến mất, tâm trạng của Nghiêm Hải An rất tốt, giống như bầu trời lúc này vậy, trời quang mây tạnh.

Lê Hi nói: “Tâm trạng của cậu gần đây rất tốt.”

Nghiêm Hải An ừ một tiếng: “Có thể thoái mái được mấy ngày, cậu và Dịch Sinh có thể nghỉ ngơi tốt một chút.”

“Nhiều lúc tôi cũng hoài nghi cậu và Mạc Dịch Sinh có phải hay không có một chân?” Lê Hi mở miệng cười nói, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười. Trước kia Nghiêm Hải An cũng không thảo luận quá nhiều chuyện của mình với cậu ta, cũng chính là gấp gáp theo đuổi mấy tháng gần đây, hao tổn tốn sức.

Mà đề cập tới chuyện riêng tư của Nghiêm Hải An, hầu như đều có Mạc Dịch Sinh tồn tại.

Lê Hi thật sự là không thể không để ý.

“Tôi và Dịch Sinh chỉ là bạn bè.” Nghiêm Hải An lại nói câu nói đã biết bao nhiêu người nhắc đi nhắc lại qua: “Chúng tôi quen biết rất lâu rồi.”

Cậu mặc một cái áo bông ngắn tay có cổ áo có khuya áo, sau khi uống hai hớp rượu chắc là diennn%daaanleequyyd@n hơi nóng, bị cậu tháo ra. Nghiêm Hải An nghiên người, khuỷa tay chống ở trên bàn, thắt lưng hiển nhiên hơi hơi cong, cổ áo mở rộng.

Lê Hi mặt không đổi sắc mà nhìn thoáng qua, chậm rãi nói: ‘Hải An, chuyện các cậu đối với tôi rốt cuộc đã suy nghĩ như thế nào?”

Cậu ta không nói rõ ràng, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ là đang ám chỉ điều gì. Trò chơi mập mờ cũng đã chơi xong một đoạn thời gian ngắn, Nghiêm Hải An không thể không cho một cái ý kiến, trải qua quan sát của cậu, Lê Hi quan tâm chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, khéo hiểu lòng người, rất có năng lực, bản thân chính là một người con trai có sức hấp dẫn phi thường, cũng sẽ là đối tượng không tệ đáng để quan hệ.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Nghiêm Hải An chỉ là vừa vặn có ấn tượng tốt với cậu ta, trình độ hời hợt này lại làm cho Nghiêm Hải An cảm thấy an toàn.

Sự việc phát sinh qua nhất định sẽ phát sinh, nhưng cậu không thể luôn luôn ôm nó trải qua.

Nghiêm Hải An không phải là không biết đạo lý này, trên vách tường bị đóng lên một cây đinh, thì nơi đó vĩnh viễn lưu lại một cái lỗ đen thui mù mịt. Một nửa của cậu ngoảnh dfienddn lieqiudoon mặt làm thinh, hiểu rõ cho dù Lê Hi trước mắt thật tình như thế nào cuối cùng cũng sẽ có một ngày thay lòng đổi dạ, một nửa khác của cậu lại đang khuyên giải an ủi, nếu đã có tỉnh ngộ như thế này, lại sợ cái gì chứ? Hà cớ gì phải tiếp tục lẻ loi một mình nữa? Được ngày nào hay ngày đó, có bao nhiêu lâu thì được bấy nhiêu.

Cậu giương mắt lên nói: “Chuyện này tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, tôi cảm thấy..........”

Điện thoại của cậu vang lên, âm thanh hòa với những thứ khác không giống nhau, là do Mạc Dịch Sinh cài đặt. Nghiêm Hải An lập tức bắt máy: “Alô? Dịch Sinh? Làm sao vậy?”

Cái tên này làm cho sắc mặt của Lê Hi trầm xuống, cậu ta kéo Nghiêm Hải An. Nghiêm Hải An kinh ngạc mà nhìn cậu ta, chỉ chỉ điện thoại, sau đó không đợi Lê Hi phản ứng liền đi xuống băng ghế, đi hướng ra ngoài quán bar, hiển nhiên là việc nghe điện thoại là việc đầu tiên nên làm.

Lê Hi nhìn bóng lưng của cậu, sau một lúc lâu mới quay đầu lại, tự giễu mà lắc lắc đầu.

Nghiêm Hải An đứng ở trước quán bar liên tục nói chuyện như vậy bỗng cười lên: “Bức tranh lần này sao lại lâu như vậy? Làm sao vẫn chưa ra tay?”

Lê Hi bĩu môi một cái, rất buồn phiền, từ trong túi móc ra một gói giấy nhỏ, bên trong có chứa bột phấn màu trắng, giống như bột thuốc đau đầu: “Khỏi phải bàn nữa, dầu muối đều không ăn.”

“Khiêu chiến cao độ đây, tôi đã để ý cậu lâu như vậy rồi, nam nữ đều không tiếp cận qua, cậu đã là tiếp cận thành công nhất rồi.” Người phục vụ chậc chậc hai tiếng, nhìn thấy cười nhạo hành động của cậu ta, “Cậu là người cặn bã.”

“Mắt mù bản lĩnh của tôi lâu như vậy.” Lê Hi trút hết phiến giấy vào ly Vodka của Nghiêm Hải An, sau di@en*dyan lee^qu.donnn đó vo thành một cục bỏ lại vào túi, cầm lấy ly rượi lắc qua lắc lại, để bột phấn hòa tan hoàn toàn, “Vốn dĩ lần này còn muốn thẳng thắng nói chuyện tình cảm.”

Người phục vụ lau chùi chiếc ly thủy tinh, cười nhạo một tiếng.

Qua hơn mười phút, Nghiêm Hải An mới quay lại: “Thật xin lỗi, Dịch Sinh có cây cọ vẽ tìm không thấy.”

Lê Hi hoàn toàn không có cảm giác chột dạ, biểu diễn chút kỹ xảo lộ ra vẻ mặt có chút mất mác, bưng ly rượi lên: “Tôi hiểu rồi, ở trong lòng của cậu, Mạc Dịch Sinh chính là quan trọng nhất.”

Nghiêm Hải An nhìn ra cảm xúc của cậu ta không đúng, kinh ngạc vô cùng: “Lê Hi?”

Lê Hi không nói chuyện: “Làm rồi?”

Nghiêm Hải An im lặng mà nhìn cậu ta trong chốc lát, ngửa đầu uống cạn ly rượi: “Lê Hi, vừa nãy..........”

“Uống với tôi một ly đi.” Lê Hi gõ bàn, người Dieenndkdan/leeequhydonn phục vụ pha xong hai ly rượi, rót lên trước mặt hai người. Nghiêm Hải An cau mày: “Lê Hi, tôi với Dịch Sinh thật sự chỉ là bạn bè, chỉ là tôi và cậu ấy đã quen biết rất lâu rồi, lúc tôi khó khăn nhất chính cậu ấy giúp đỡ tôi.”

Hiện tại Lê Hi đối với tâm lý thế giới của Nghiêm Hải An đã không có một chút hứng thú, cậu ta cười với vẻ trống trải: “Có thể cùng tôi uống một ly không?”

Nghiêm Hải An thở dài, liền nhìn cậu ta, tính cách ồn ào náo loạn của Lê Hi. Cậu từ trước tới nay luôn kiềm chế, mỗi lần chỉ uống một ly rượu, nhưng nếu đã quyết định phát triển cùng với Lê Hi, cậu không để ý mà thuận theo đối phương.

Hai người uống một ly rồi lại một ly, trên bàn trước mặt mỗi người xuất hiện ba cái ly rỗng.

Nghiêm Hải An cảm thấy có điểm không đúng lắm, cậu không phải chưa uống say qua, nhưng sẽ không nhanh như vậy. Cậu quay sang muốn nói cái gì, ý thức lại càng thêm mơ hồ.

Mới uống ba ly rượu, liền say thành như vậy rồi.

Cậu nhịn không được chống đỡ đầu, tim đột nhiên đập nhanh, ngay cả hô hấp cũng không thể khống chế được. Có người nắm bả vai của cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói gì đó, nhưng cậu cũng nghe không rõ.

*

“Tôn tổng, ngài không sao chứ?”

Tôn Ngôn đầu óc mê mang mà đưa đầu dựa vào cửa sổ xe, trong lòng chửi trời mắng đất. Anh tốt. Mẹ nó ghét nhất là đám lão già cấp trên chết tiệt, cố tình hết lần này đến lần khác dinendian.lơqid]on ông anh trai bụng dạ đen tối nhà anh mỗi lần đều đẩy anh đi xã giao. Đám lão già này bị ông anh nhà anh bóc lột từ trên xuống dưới, mặt khác làm không được cái gì, chỉ biết lúc này gây sức ép một chút, lượng rượu này đều bị Tôn Ngôn đổ vào bụng rồi, có thể nghĩ giọng điệu ở trong lòng bọn họ lớn đến mức nào.

Anh trai của anh cứ nói, thực thế thì đồ vật đã bị hai anh em bọn họ chiếm rồi, cái đám người hư đầu ba não* gì đó chỉ cấp cho bản thân một đồ vật để bù thêm cảm giác an ủi cho bản thân, tội gì mà đem người dồn ép đến sốt ruột.

*Là một người có vẻ dối trá, làm cho người khác có cảm giác không thiết thực.

Mẹ. Thật là, tội gì chứ, dù sao cũng không cần cậu tỏ ra vẻ đáng thương.

Nhưng mà tính toán xong, Tôn Ngôn cùng với Tôn Lăng cũng chính là thế hệ nhà họ Tôn.

Xe vừa chuyển đến khúc cong, không tính lực ly tâm dao động của Tôn Ngôn mạnh mẽ một chút, anh ta che miệng lại, dùng lực gõ gõ cửa sổ, tài xế nhanh chóng đạp phanh xe lại, lần này thì tốt rồi, Tôn Ngôn cũng cảm thấy từng dòng nước chua đến từ cổ họng.

Anh ta đẩy cửa ra lao xuống phía dưới, cũng mặc kệ chỗ này là chỗ nào, há mồm mà ói.

“Nhìn chút xíu coi! Anh ói chỗ nào này?!”

Tôn Ngôn hừ một hơi, cuối cùng cũng thoải mái một chút, say tí bỉ mà đứng thẳng thắt lưng, híp mắt đánh giá tên nhóc vừa mới mắng chửi người.

Đối phương mặt người dáng người, cũng khiêng một người có vẻ say đến không biết phương hướng, đứng ở ven đường này hình như là cần gọi xe, chính mình thiếu chút nữa mà ói lên đùi anh ta rồi.

Đợi chút..........

Tôn Ngôn dụi dụi mắt, cảm thấy hình dáng người bị khiêng có chút quen mắt. Người này hình  như là luôn luôn lăn qua lăn lại, có lẽ như muốn đẩy cái người bên cạnh ra, chỉ là đã quá say, bị bạn túm lấy chặt chẽ.

Đầu óc của anh lúc này đã có chút lờ mờ, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, một phát bắt được cánh tay của đối phương: “Nghiêm...... Hải An?”

Cả người Nghiêm Hải An gần như đều treo một bên người, luôn luôn khó chịu mà thở dốc một tiếng.

Người nọ cảnh giác mà đem cậu nhích lại gần trên người mình, dự định muốn đi.

“Cậu như thế nào lại ở chỗ này?” Tôn Ngôn hỏi cậu xong, nghiêng đầu mà đánh giá người nọ, “Cậu là ai?”

“Chào anh, tôi là bạn của Nghiêm Hải An.” Người nọ thật cẩn thận mà nói: “Cậu ấy uống say rồi, tôi đưa cậu ấy về nhà.”

Khoảng khắc Tôn Ngôn không ngừng nhìn thoáng qua Nghiêm Hải An, dung sức nháy mắt, phản ứng chậm nửa nhịp mà nói: “À, vậy để tôi đưa cậu ấy trở về.”

Vẻ mặt của người nọ ngay lập tức có chút khó coi, cầm lấy cánh tay đang xô đẩy của Nghiêm Hải An đè lại: “Cái này cũng không cần, tôi tương đối thuận đường hơn.”

“Tôn, Tôn Ngôn?” âm thanh của Nghiêm Hải An cũng đều say rồi, choáng váng mà hừ hừ, ánh mắt die,n; da.nlze.qu;ydo/nn của cậu rời rạc mà nhìn về phía Tôn Ngôn, đầu óc giống như bị đình chỉ mà nhìn như vậy, nói không ra lời.

Tôn Ngôn bị gió lạnh bên ngoài thổi một hơi, thoáng tỉnh táo một chút. Anh ta là người từng trải đủ loại trường hợp xuất hiện, cảm thấy nhìn ra một chút điểm không đúng, bắt lấy cánh tay của Nghiêm Hải An dùng lực nắm lấy, giọng nói cứng nhắc mà nói: “Tôi nói, để tôi đưa cậu ấy.”

Người nọ mím thật chặt khóe miệng, dường như không cam lòng, nhưng nhìn Tôn Ngôn một chút, cuối cùng cũng từ từ bỏ tay ra. Tính tình của Tôn Ngôn vốn dĩ không tốt, lại càng không nói đến hiện giờ lại chính là lúc không thoái mái, không đợi cậu ta buông ra hoàn toàn, tiến lên một bước thô lỗ mà đẩy ra, thuận tiện ôm lấy Nghiêm Hải An.

Đối phương bị đẩy loạng choạng một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, còn thô tục mà mắng chửi, Tôn Ngôn đã ôm Nghiêm Hải An lên xe được một nửa rồi.

Di chuyển một chút như vậy, anh lại cảm thấy ghê tởm mắc ói, nhưng mà mới nãy đem thức ăn trong bụng nôn ra sạch sẽ rồi, cũng không còn gì để nôn nữa, chỉ có thể chịu đựng.

Anh mang Nghiêm Hải An nhét vào ghế sau, tự mình ngồi xuống, “lái xe.”

Tài xế chần chừ mà hỏi: “Tôn tổng, đi chỗ nào ạ?”

“Đi...........” Tôn Ngôn cầm lấy chai nước khoáng súc miệng, lắc lắc Nghiêm Hải An đang dựa vào cửa sổ xe, “À mà nhà cậu ở chỗ nào vậy?”

Thân thể Nghiêm Hải An nghiêng nghiêng vẹo vẹo, chỉ nghe tiếng hít thở khó chịu, những phản ứng khác đều không có. Tôn Ngôn thật sự Ni Mã * mà phiền não, như thế nào lại nhặt được một cục diện rối rắm này.

*Ni Mã: là một cách diễn đạt ở Internet. Thực sự chính là “Con mẹ nó.” Là hài âm mắng chửi người thô tục. Ngoài ra cũng chính là một giọng điệu nói, so với từ tiêu chuẩn chửi người thô tục “Con mẹ nó!” thì nó ít đi một chút sự căm phận và phẫn nộ. Bây giờ đa số là nói ngoài miệng thôi.

Bây giờ anh chỉ muốn lên giường dieendaanleequuydonn nghỉ ngơi, mọi suy nghĩ khác đều không có, càng không muốn gọi điện cho Mạc Dịch Sinh, liền lựa chọn một biện pháp nhanh gọn lẹ nhất: “Tìm một cái khách sạn, đưa người sắp xếp ổn định trước đã.”

Tài xế trả lời một tiếng, Tôn Ngôn dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghiêm Hải An yên tĩnh không tới nửa phút, lại náo loạn lên. Cậu không biết là uống quá nhiều rượu, đầu óc hoàn toàn mơ hồ không rõ ràng, nói ra những lời mê sảng.

Bản thân Tôn Ngôn cũng choáng váng lắm, một chữ cũng không nghe rõ ràng.

Giữa tiếng nỉ non của Nghiêm Hải An mang theo một chút âm thanh như muốn khóc, một chút âm thanh Die nd da nl e q uu ydo n này rất nhanh bị sự quật cường mà ép xuống phía dưới, ngược lại càng làm cho người ta muốn truy tìm một chút dấu vết âm thanh này. Cậu bình thường đem đến cho mọi người một hình tượng rất trầm tĩnh mà chững chạc, lúc này lại vỡ vụn hỗn loạn quả thực khiến người khác đau lòng.

Tôn Ngôn giật mình một cái, có chút lúng túng mà khó chịu: “Cậu có thể an tĩnh một chút được....”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play