Edit: Lạc Tâm Vũ

Mùa xuân ở thành phố B trước sau cũng không có một độ ấm nào, nhiệt độ không khí tùy hứng lên xuống, không có một con số nhất định, làm người trên đường lâm vào cảnh mặc quần áo lộn xộn.

“Chúc mừng.” Nghiêm Hải An ký tên xong, đưa một bó hoa tú cầu xanh lam cho Lý Khanh đang mặc một bộ váy hở vai, nói lời khen tặng: “Nơi này không tệ.”

Lý Khanh nhận lấy bằng một tay, ôm anh một cái thật niềm nở. Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người của hai người hòa quyện lại với nhau trong nháy mắt, tạo ra một cảm giác tùy tiện thân mật.

“Cảm ơn mấy người có thể tới cổ vũ.” Tuổi cô ấy năm nay gần bốn mươi nhưng gương mặt rạng rỡ được chăm sóc nên không thể nhìn ra một chút khuyết điểm nào, vẻ đẹp tự nhiên cùng năm tháng làm tỏa ra sức quyến rũ của phụ nữ. Vẻ mặt cô tươi cười nhìn về phía người ở đằng sau bọn họ: “Dịch Sinh? Bức tranh mới như thế nào rồi?” 

Mạc Dịch Sinh còn đang ở đó đánh giá xung quanh, trong ánh mắt tự nhiên rất hiếu kì, nghe được câu hỏi của Lý Khanh, anh xoay đầu lại: “Vừa mới có ý tưởng tốt.”

“Từ từ.” Lý Khanh nở nụ cười hết sức chân thành, mời hai người vào cửa chính: “Tôi treo tranh của Dịch SinhDie nd da nl e q uu ydo n ở nơi dễ thấy nhất, đi vào liền có thể nhìn được. Các cậu cứ tùy ý, tự tôi sẽ tới tìm sau.”

Lời này hiển nhiên chỉ là khách khí, mặc dù hôm nay có bao nhiêu người tới thì cô cũng là nhân vật, là chủ của hành lang trưng bày tranh này. Nghiêm Hải An hiểu được cô nhất định rất bận rộn, thức thời nói: “Vậy chúng tôi đi vào trước.”

Lý Khanh lấy lại bình tĩnh giữa hành lang trưng bày tranh ồn ào chọn ở tầng cao nhất của một khu trung tâm thương mại sang trọng trong thành phố, chiếm toàn bộ nửa tầng, tranh vẽ sắp xếp theo hình dáng bố cục vòng quanh, đồ trang trí trên trần nhà rất cao, ánh đèn sáng rõ, được trang hoàng và chỉnh sửa hết mức sao cho gần giống nhà trưng bày mỹ thuật công lập. Chỉ là trang trí quá mức lạnh nhạt, tuy làm người ta cảm thấy xa hoa, nhưng điều hòa ở cao không phân phối đủ độ ấm, ngược lại tạo cảm giác không thoải mái.

Lúc này đã có không ít người đến, nhưng thảm dày làm giảm tiếng bước chân, người tới lại đều không thể mất thân phận, nên trong hành lang trưng bày tranh cũng không quá mức ầm ĩ.

Mạc Dịch Sinh vốn đang có chút sốt ruột, lúc này bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn các bức tranh đang treo trên tường, phía dưới mỗi bức đều ghi chú lại thông tin chi tiết, gồm tên bức tranh và tác giả khá nhỏ. Mà Nghiêm Hải An đặt sự chú ý vào mọi người nhiều hơn. Lý Khanh vốn giao tiếp hết sức vững vàng, hôm nay có không ít họa sĩ tới, cũng có người ở hiệp hội, xem như hành nghề trong giới có đủ thể diện.

Trên tường trắng như tuyết đối diện hành lang chỉ treo một bức họa, bối cảnh màu tối và nhân vật màu sáng làm hiện ra cảm giác hình ảnh hoàn mỹ cân đối, nét vẽ thay đổi linh hoạt chia thành từng mảng màu sắc và đường nét, phác họa quanh một tượng thiếu niên bán thân, tư thế và vẻ ngoài trẻ trung khôi ngô như bước ra từ trong truyền thuyết thần thoại Hy Lạp, lộ ra một bờ vai mượt mà trắng nõn. Cậu thiếu niên ở chính giữa bức họa, trong đôi mắt thâm thúy sạch sẽ mang theo một chút tò mò, nhìn chằm chằm vào từng người đang tán thưởng mình. 

Trên nhãn ở dưới bức tranh ghi tác giả: Mạc Dịch Sinh.

Mạc Dịch Sinh cũng chưa nhìn mà đi qua, trái lại Nghiêm Hải An dừng bước, nhìn thật cẩn thận.

Đi thêm hai bước thấy người không theo kịp, Mạc Dịch Sinh quay lại, bất đắc dĩ mà nghi ngờ nói: “Cậu xem còn chưa đủ sao?”

Từ lúc bắt đầu phác họa bức tranh, mãi cho đến khi làm xong thành phẩm, Nghiêm Hải An đều ở bên cạnh nhìn toàn bộ, khả năng hiểu biết của cậu về bức tranh này không hề ít hơn bản thân tác giả, Mạc Dịch Sinh thật sự không nghĩ ra bây giờ còn có gì để nhìn.

Nghiêm Hải An nghe vậy, quay đầu cười: “Mình thích bức tranh của cậu.”

Bản thân biết bạn tốt mình dù không đến nỗi cứng nhắc, nhưng trên cách đối nhân xử thế vẫn có chút nghiêm túc, có rất ít khi cười, lúc này anh cười, Mạc Dịch Sinh bị cuốn hút dường như cũng cười lên: “Cậu đã nói rất nhiều lần.”

Âm thanh rung rung từ trong túi truyền ra, Nghiêm Hải An lấy điện thoại ra đi tới nơi vắng người: “Alo? Ừ, tôi biết rồi, vốn mấy ngày nay cũng muốn gọi qua bên kia cho. Thứ sáu tuần sau anh có lúc nào rảnh không? Được, vậy hẹn vào lúc đó.”

Hai năm đầu, tranh của Mạc Dịch Sinh vẽ bán không được giá, vì duy trì kế sinh nhai, hai người mở một phòng học vẽ tranh cấp tốc, tiền thuê nhà hẹn thêm một năm, chẳng mấy chốc bây giờ đã qua một năm rồi. Nhưng Mạc Dịch Sinh ngoại trừ lúc lên lớp, còn lại cũng không quan tâm, tất cả đều giao cho Nghiêm Hải An xử lí.

Lời ít ý nhiều nghe xong điện thoại, Nghiêm Hải An xoay người lại, nhanh mắt phát hiện ra bên cạnh Mạc Dịch Sinh có nhiều người, anh chỉ biết Lý Khanh, ngoài ra đều là người xa lạ.

Anh bước nhanh tới, vừa lúc nghe được Lý Khanh đang giới thiệu: “Đây là ông chủ Tôn, Tôn Ngôn.”

Người đàn ông được cô giới thiệu đột nhiên nở nụ cười, cắt ngang lời nói của cô với Mạc Dịch Sinh: “Ông chủ gì chứ, không có việc gì, cứ gọi tôi Tôn Ngôn là được rồi.”

Trong bốn người Tôn Ngôn cao nhất, so với Nghiêm Hải An 1m76 vẫn cao hơn một đoạn, hai gò má của anh thon gầy, mặt mũi có hồn, là khuôn mặt của người châu Á chính thống, so với người bình thường thì ngũ quan thâm thúy hơn một chút, đặc biệt là sống mũi thẳng, cao vút mà xinh đẹp.

Ngay cả Lý Khanh cũng đặc biệt ngồi ở bên cạnh anh, có lẽ thân phận cũng không tầm thường, một người như vậy nổi bật là không thể nghi ngờ, nhưng trong miệng anh khiêm dinendian.lơqid]on tốn, lại dường như trong lòng cũng biết rõ ràng về bản thân mình, khi cười mặc dù nhìn tao nhã lễ độ, nhưng trong dáng vẻ luôn kèm theo một chút bất cần đời.

Nghiêm Hải An đi đến trước mặt họ, hăng hái tiến lên chào hỏi. Một người khác tên là Hứa Kha, trước kia anh đã từng gặp ở trong hành lang trưng bày tranh của Lý Khanh, cũng là một họa sĩ mới, tranh của cậu ta cũng nhìn không vui tai vui mắt, quá cứng nhắc mà thiếu sự linh động, từ trước đến nay Lý Khanh không thể nào coi trọng cậu ta, hôm nay trên tường của hành lang trưng bày tranh lại cho phép treo một bức tĩnh vật của Hứa Kha, mới đầu Nghiêm Hải An còn nghi ngờ, bây giờ nhìn thấy Hứa Kha là đi theo Tôn Ngôn tới, thì có hiểu một chút.

Tự bản thân Hứa Kha ngược lại biết mình, đối với tất cả mọi người rất khách khí. Tầm mắt của Tôn Ngôn chỉ lướt qua người Nghiêm Hải An, giống như anh chẳng qua chỉ là một món đồ không đáng để chú ý đến, rồi trở lại trên Mạc Dịch Sinh: “Bức tranh ở trên tường này là của Dịch Sinh vẽ sao?”

Nghiêm Hải An khẽ nhíu mày một chút.

Tôn Ngôn, cái tên này anh là nghe nói qua, dù sao muốn vào giới nghệ thuật ở thành phố B, cứ tìm hiểu các tình huống nơi này một chút. Nhà họ Tôn lập nghiệp dựa vào sở hữu đất đai, sau khi không tiến vào danh sách có tiền nhất kia cũng có tên tuổi. Tôn Ngôn có một anh hai, là người hiện tại nắm quyền ở nhà họ Tôn, bản thân anh thì nổi danh là chơi đùa ở trong hội này, không sợ sống nguội, nam nữ đều xơi.

Ở cảm nhận của Nghiêm Hải An, đủ để hình dung bốn chữ: ăn chơi trác táng.

Thật không thể nghĩ tới hôm nay vậy mà có thể nhìn thấy người thật ở nơi này, thật sự mà nói bộ dạng của Tôn Ngôn so với tưởng tượng của Nghiêm Hải An có tinh thần hơn nhiều, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi hình tượng ở trong mắt Nghiêm Hải An.

Người như thế chỉ mang đến rất nhiều phiền toái, Nghiêm Hải An hoàn toàn không muốn để Mạc Dịch Sinh giao thiệp với anh.

Lý Khanh giỏi nhất là nhìn ánh mắt, lập tức nói: “Dịch Sinh vẽ rất có sức cuốn hút, vô cùng được hoan nghênh, bức tranh này đã từng có không ít người hỏi giá rồi, ngài Tôn cũng có hứng thú?”

Tôn Ngôn cười, không hề che giấu thưởng thức của anh với Mạc Dịch Sinh: “Vẽ như kì nhân.”

Đang nói bức tranh lại hướng tới Mạc Dịch Sinh đánh giá một vòng: “Rất đẹp.”

Hình dung một người đàn ông đẹp có phần kì quái, nhưng quả thực Mạc Dịch Sinh gánh được một câu đánh giá này. Anh đam mê vẽ tranh, có chút không rành việc đời, loại khí chất ngây thơ đó ở giữa ngũ quan hoàn mỹ có tác dụng làm nổi bật nét chính, thậm chí loại xinh đẹp này có đôi khi lẫn lộn giới tính, khiến anh có thể luôn ở trong đám người biến thành một dòng nước trong, làm cho người khác chú ý.

Anh đứng trước bức tranh, cùng thiếu niên chăn cừu đứng đối diện nhau, loại mỹ lệ ăn ý lẫn nhau này khiến người ta có ấn tượng sâu đậm.

Mạc Dịch Sinh có chút nghi ngờ, điều này khiến anh thoạt nhìn càng trong sáng hơn, cuối cùng chỉ coi là Tôn Ngôn khen ngợi mình, chần chờ nói: “Cám ơn.”

Từ đầu tới cuối Hứa Kha hoàn toàn không được để ý đến vẫn duy trì im lặng, thản nhiên nhìn Mạc Dịch Sinh, sau đó lại mỉm cười nhìn về phía Tôn Ngôn.

Nghiêm Hải An cảm thấy phiền lòng một hồi.

Tôn Ngôn mang theo nụ cười khó hiểu, nói với Lý Khanh: “Tôi muốn bức tranh này. Dịch Sinh còn có tác phẩm khác không?”

Trong lúc vô tình thúc đẩy một cuộc làm ăn, mặc dù Mạc Dịch Sinh đắc ý phải có người có năng lực mới hiểu được bức tranh nên thời gian qua không lo bán, Lý Khanh vẫn thật cao hứng như cũ: “Cũng đã bán ra, nếu ngài Tôn thích, có thể xem phong cách khác nữa.”

Tôn Ngôn mỉm cười một cái: “Quả nhiên được hoan nghênh.”

Anh chuyển sang Mạc Dịch Sinh: “Thật đáng tiếc, tôi biết cậu quá muộn, trước khi bức tranh tiếp theo đi ra có thể cho tôi biết không?”

Được người khác thưởng thức và coi trọng lúc nào cũng vui vẻ, ấn tượng của Mạc Dịch Sinh đối với Tôn tiên sinh trở nên vô cùng tốt: “Vậy ngài còn phải chờ một thời gian ngắn, tôi mới vừa bắt đầu.”

“Không sao, loại chờ đợi này vốn đáng giá.” Tôn Ngôn nhướng mày, cười nói: “Nhưng tôi thật tò mò bức tiếp theo cậu định vẽ về chủ đề gì, đã có ý tưởng tốt rồi chứ?”

Mạc Dịch Sinh thích nhất là cùng người khác bàn luận về bức tranh, lập tức liền giống như cái máy hát: “Là câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp xưa. Tôi muốn vẽ một loạt tranh.”

Nghiêm Hải An ở một bên yên lặng quan sát thầm hít sâu một hơi, cố gắng không để mày nhíu càng chặt hơn. Mặc dù trong lúc đó hai người hễ có việc gì đều do anh quyết định, nhưng anh dfienddn lieqiudoon ở bên ngoài chưa hề ngăn cản Mạc Dịch Sinh giao lưu với người khác, Mạc Dịch Sinh không để ý đến những thứ này, nhưng anh không thể không suy xét, anh không muốn làm cho những người khác nghĩ Mạc Dịch Sinh là người bị quản.

Nhưng bây giờ nếu anh còn không mở miệng nói gì, chó Samoyed trong nhà sẽ bị người ta bắt cóc rồi.

Trên mặt Nghiêm Hải An xếp thành nụ cười thích hợp: “Dịch Sinh, vừa rồi trong điện thoại nói phòng vẽ tranh bên kia xảy ra chút vấn đề. Đoán chừng chúng ta phải trở về một chuyến.”

“Ơ?” Mạc Dịch Sinh không hề suy nghĩ mà hỏi lại: “Làm sao vậy?”

Nghiêm Hải An cười không nói, vẻ mặt một bộ “Đây là vấn đề riêng không dễ nói trước mặt người khác”, người ở chỗ này đều là những người thông suốt, đương nhiên sẽ không hiểu chuyện mà truy hỏi đến cùng.

Nhận thấy được một ánh mắt sắc bén đặt ở mặt mình, Nghiêm Hải an nhìn lại một cách tự nhiên, đối với ánh mắt lạnh lùng của Tôn Ngôn thì anh còn hơi áy náy cười cười: “Thật xấu hổ.”

Lý Khanh nhìn ra chút cách thức, hơi do dự chốc lát, cô xem rồi nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Hứa Kha, nói với Mạc Dịch Sinh: “Các cậu cũng tới rồi, có việc thì cứ đi trước đi.”

“Cám ơn, chúc cô làm ăn thịnh vượng.” Nghiêm Hải An vỗ lưng Mạc Dịch Sinh, “Vậy chúng ta đi trước đi.”

Mạc Dinh Sinh một là không hiểu đối nhân xử thế, hai là từ trước đến giờ rất nghe lời Nghiêm Hải An, gật đầu một cái, rồi đi theo anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Kho tây á…. Tôn Ngôn X Nghiêm Hải An, khởi đầu bạn bè nói phía trước hai người đều có mặt vật hi sinh, mọi người không nên đứng sai ha ha ha. Dự tính trong 20w chữ kết thúc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play