Tỉnh Rượu Cùng Đón Ánh Bình Minh

Chương 9


1 năm


Từ lúc Đông Phương Đình và Giáng Yến bắt đầu song tu, Đỗ Kình Vũ vừa nghe được ý kiến này từ chỗ quân sư đại nhân, đã chạy ngay về nhà quấn lấy Hi Minh láo nháo. Hồ vương không chịu nổi sự phiền nhiễu của hắn, chỉ còn cách đồng ý song tu.

Sau khi Hi Minh và Giáng Yến chịu ngồi xuống hòa đàm, mối quan hệ giữa thiên hồ và hồng hồ quả nhiên được cải thiện rất nhiều, một phần cũng vì cả hai bên đều siết chặt việc quản lý thuộc hạ, cho nên những màn đánh nhau không đâu cũng được giảm bớt, những bất hòa suốt mấy ngàn năm qua tuy không thể chấm dứt trong một sớm một chiều, nhưng ít nhất mối quan hệ giữa hai bên bây giờ cũng đã bắt đầu trở nên tốt đẹp hơn.

Hai người sau khi đã gỡ bỏ thành kiến của mình với đối phương, cũng từ từ có chút thông cảm cho đối phương, mặc dù Giáng Yến thủy chung vẫn không thể quên được cái chết của Kỳ Hàn, mà Hi Minh cũng không có cách nào lượng thứ cho sự chèn ép của thiên hồ suốt mấy ngàn năm qua.

Về phần chuyện Triệu Tố Hoa thăng thiên, Đông Phương Đình nói rất đúng. Triệu Tố Hoa tuy đã bế quan, nhưng vẫn có những người tu chân lượn lờ xung quanh tìm hiểu tin tức của hồ tộc. Hi Minh tiếp nhận đề nghị của Đông Phương Đình, thỉnh thoảng thả ra ngoài một chút tin tức giả, làm cho người ta tưởng rằng hồ tộc vẫn còn đang nội chiến.

Chuyện Đông Phương Đình bị ám sát, Hi Minh phóng tin tức ra ngoài nói rằng hắn đã bị giết chết, dù sao tên nội gian kia cũng đã chết, không có người đối chứng, hồ tộc hầu như không biết thân phận thật sự của Đỗ Kình Vũ và Đông Phương Đình, nhờ vậy có thể thành công tách khỏi sự điều tra của Triệu Tố Hoa.

Nếu hỏi Hi Minh có muốn đến núi Vĩnh Thương tự tay kết liễu Triệu Tố Hoa hay không? Hắn đương nhiên sẽ trả lời là rất muốn, vì vậy cũng coi như đã đồng ý kế hoạch của Đông Phương Đình, nếu có cơ hội, sẽ do bọn họ trực tiếp đến đó đối phó Triệu Tố Hoa.

***

Trong rừng trúc, bên dòng suối nhỏ, hai người sóng vai nhau nằm trên bãi cỏ, yên lặng nhìn những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời biếc xanh.

Một lúc lâu sau, Đỗ Kình Vũ rốt cục không nhịn được thở dài một hơi, “Đông Phương, ngươi nói bọn họ vì sao lại đuổi chúng ta ra ngoài? Gần đây ta đều có ảo giác, tưởng rằng mình thật sự chính là hồ ly. Có lẽ trong hội nghị lần này sẽ có những biến động rất lớn, cho nên bọn họ không muốn người ngoài nghe được. Hắn đã muốn đuổi ta đi từ sớm rồi phải không? Nếu không hôm nay sao lại đột nhiên bảo ta cút đi?”

“Ngươi nếu có đầu óc, như thế nào nghĩ hoài nghĩ quỷ vẫn không nghĩ ra được đáp án chính xác?” Đông Phương Đình mỉm cười nhún nhẹ vai, “Hai người bọn họ tuy chưa đến nỗi như nước với lửa, nhưng chẳng lẽ lại có thể đạt đến cảnh giới không cần nói cũng thông hiểu nhau sao? Bọn họ đồng thời đuổi chúng ta ra ngoài, tất nhiên chính là vì muốn nói đến chuyện của chúng ta rồi.”

“Nói đến chuyện chúng ta?” Đỗ Kình Vũ khẩn trương ngồi dậy, “Ta vốn cho rằng chuyện của ta và Hi Minh đã rất ổn định rồi mà.” Vừa nói vừa nắm tay áo kéo lên, để lộ những dòng chữ màu đỏ vòng quanh trên cánh tay, đó chính là lời chú khế ước song tu. Một cặp tình nhân sau khi đã quyết định song tu, sẽ không dễ dàng thay đổi
mối quan hệ, vì vậy Đỗ Kình Vũ vô cùng an tâm.

Đông Phương Đình liếc nhìn chú văn trên cánh tay hắn, “Đáng tiếc ta không thể cho ngươi xem chú văn của ta.” Bởi vì Giáng Yến khắc chú văn ở phía dưới bụng của hắn, hơn nữa lại khắc ở vị trí vô cùng nguy hiểm, hại hắn vì muốn trả thù nên khắc ngay phía sau eo Giáng Yến, kết quả mỗi lần hoan ái, cả hai người đều thích hôn vào
vị trí khắc chú văn của đối phương, chỉ cần cọ sát một lúc là y như rằng tình nồng cháy bỏng.

Đỗ Kình Vũ kéo người hắn dậy, nắm chặt vai hắn, nghiêm túc hỏi: “Ngươi rốt cục cảm thấy thế nào? Hi Minh có ý kiến gì với ta không?”

Đông Phương Đình nhìn bộ dáng trầm trọng hiếm thấy của hắn, bật cười nói: “Ta nghĩ ngươi không cần phải lo lắng đến như vậy đâu.”

“Ta đương nhiên phải lo lắng rồi! Hắn chính là hồ vương, mà ta thì chỉ là một tên tiểu đạo sĩ vô danh tiểu tốt!” Đỗ Kình Vũ ôm đầu kêu gào, “Mặc dù sau khi khế ước được thành lập ta an tâm không ít, nhưng ta vẫn vô cùng lo lắng a!” Lại quay sang hỏi Đông Phương Đình: “Ngươi không có chút lo lắng nào sao?”

“Ta không lo lắng, ta rất tự tin.” Đông Phương Đình cười cười, nhún nhún vai, “Ngươi thật kỳ quái, đã cùng người ta thành phu thành phụ rồi, lại còn quan tâm cái này lo lắng cái kia làm gì nữa. Ngươi nếu có thời gian ngồi đây lo lắng, chi bằng dành thời gian ở bên cạnh Hi Minh, cố gắng hiểu thấu suy nghĩ của hắn. Bọn họ nếu muốn nói chuyện riêng với nhau, kẻ bất an kỳ thật chính là bọn họ,
ngươi chỉ cần tìm ra được sự bất an của Hi Minh để giải quyết, còn vấn đề gì nữa đâu chứ?”

Đỗ Kình Vũ cuống quít gật đầu, “Bạn thân, ngươi thật sự là người thông minh nhất mà ta được gặp! Thật tốt quá, ta cứ như vậy mà làm!” Hiển nhiên hắn bây giờ đã tràn ngập ý chí chiến đấu rồi.

Đông Phương Đình mỉm cười gật đầu, “Bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự thôi. Triệu Tố Hoa xử lý thế nào?”

“Ta chỉ hy vọng hắn đừng tìm đến chúng ta gây phiền toái...” Đỗ Kình Vũ sờ sờ cái mũi, “Hắn công lực siêu tuyệt, chúng ta thật sự có thể đấu lại hắn sao?”

Đông Phương Đình cười phá lên, “Bạn tốt à, ngươi vì sao lại nâng cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong mình như vậy? Quả thật Triệu Tố Hoa rõ ràng khó mà bỏ qua cho chúng ta, nhưng chúng ta cũng không nên dùng cứng chọi cứng, chỉ cần những chuyện ta đã dự tính đều chính xác, không sai chuyện nào là được.”

Đỗ Kình Vũ gãi đầu nói: “Ngươi trước nay chưa từng
tính sai, bản thân ta nguyện ý tin tưởng ngươi, nhưng ngươi nên biết, ta không thể mang sinh mệnh của Hi Minh ra đánh cược được, những người khác thế nào ta không quan tâm, nhưng Hi Minh thì không được.”

Đông Phương Đình cười khẽ, “Ngươi nghĩ ta muốn mang sinh mạng của Giáng Yến ra đánh cược sao?”

Đỗ Kình Vũ chợt hiểu, nói: “Đương nhiên không. Này, ngươi có nắm chắc được hoàn toàn không?”

“Nếu nói chưa từng tính sai thì ta không dám đương, thế sự không có chuyện gì có thể nắm chắc được hoàn toàn, nhưng ta sẽ dùng hết tất cả khả năng của mình, cố gắng bảo toàn sinh mạng của các ngươi.” Đông Phương Đình mỉm cười nhè nhẹ vỗ vào vai Đỗ Kình Vũ, “Bạn tốt, ta sẽ không để người ngươi yêu bị thương, giống như lúc ngươi biết Giáng Yến có thể sẽ chết, lập tức chạy đến báo cho ta vậy, ngươi yên tâm đi.”

Đỗ Kình Vũ thở dài, “Được rồi, ta tin ngươi. Dù sao Hi Minh cũng đã quyết tâm phải diệt trừ Triệu Tố Hoa cho bằng được rồi. Ta xem qua đủ loại yêu quỷ, không có tên nào là không thù hằn Triệu Tố Hoa.”

Đông Phương Đình bật cười, “Đủ loại yêu quỷ... cụm từ này tốt nhất đừng nói trước mặt Hi Minh.”

“Ta biết, đại bộ phận ta đều cho rằng mình chính là hồ ly.” Đỗ Kình Vũ gật nhẹ đầu, trong lời nói mang theo một chút sự chán nản: “Kỳ thật điều ta sợ hãi chính là... chúng ta không phải là người cùng tộc, nếu ta thành tiên, tiên yêu kết hợp chính là trái ý trời, mà ta ngàn vạn không muốn bỏ rơi hắn. Đông Phương, ta không phải đạo tâm không yên, ta chỉ là không có tâm tu đạo thôi.”

Đông Phương Đình vẫn điềm tĩnh hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào? Tập trung hết tâm trí vào chuyện tu đạo, hoặc là tìm phương pháp tránh khỏi việc bị trời phạt?”

“Tìm phương pháp tránh khỏi chuyện bị trời phạt.” Đỗ Kình Vũ dửng dưng cười, “Nếu ta tập trung hết tâm trí vào chuyện tu đạo, thì đã sớm rời khỏi đây rồi. Ngươi cũng biết ta là kẻ ham vui, thích xem náo nhiệt, khoái những chuyện lạ, thế thì vì cớ gì lại cứ ở lỳ mãi chỗ này vậy chứ?”

Đông Phương Đình mỉm cười nói: “Vậy tham gia vào kế hoạch của ta đi, đừng quên tình cảnh ta cũng giống y đúc
như ngươi, sau khi xong chuyện của Triệu Tố Hoa, nói không chừng những chuyện còn lại cũng dễ giải quyết thôi.”

Đỗ Kình Vũ ngẩn người một chút, rồi gật đầu nói: “Ta hiểu, ta sẽ thuyết phục Hi Minh.”

“Yên tâm đi, không chỉ có chúng ta sợ, bọn họ cũng đang rất lo sợ.” Đông Phương Đình mỉm cười, nhìn bầu trời vẫn xanh thẳm một màu, “Đông Phương Đình ta từ trước tới giờ chưa từng có ý chống lại mệnh trời, nhưng khi cơ hội tới, ta cũng rất biết cách nắm chặt.”

Đỗ Kình Vũ lại nằm ngửa trên đất, cười ra tiếng, “Ngươi còn nhớ mục tiêu trước kia của ta là được cưới một tiên nữ tuyệt đẹp sống đến hết cuộc đời này hay không? Mục tiêu đó mặc dù không đạt thành, nhưng ta nghĩ cuộc sống của ta bây giờ cũng tốt hơn thế rất nhiều rồi.”

“Ta chẳng phải cũng giống thế sao?” Đông Phương Đình mỉm cười, đứng dậy, “Được rồi, ta cảm giác được Giáng Yến đã lên đường hồi phủ, chúng ta cũng nên về nhà thôi.”

Đỗ Kình Vũ vui vẻ nhảy dựng lên, “Rốt cuộc cũng về rồi.”

Đông Phương Đình mỉm cười, lắc đầu, “Cần gì nửa khắc không thấy đã gấp đến như vậy rồi, ngươi với Hi Minh cột chặt cùng một chỗ cho xong.” Thấy Đỗ Kình Vũ không để ý đến lời mình nói, chỉ nhún vai, Đông Phương Đình cười cười chỉ điểm: “Chỉ mấy tháng nữa Triệu Tố Hoa sẽ thăng thiên, các ngươi tốt nhất nên bế quan tu luyện, có thể nâng cao công lực thêm một tầng thì càng tốt, tận lực cố gắng đi.”

Đỗ Kình Vũ gật đầu: “Ta biết rồi.”

Hai người chia tay nhau, ai về nhà nấy.

***

Giáng Yến cũng không lấy làm ngạc nhiên khi hắn vừa đặt chân vào cửa, đã thấy Đông Phương Đình vừa về tới ngay phía sau lưng mình, hắn biết từ trước đến giờ Đông Phương Đình luôn quang minh chính đại theo dõi mọi hoạt động của hắn, nhưng hắn cũng không vì vậy mà tức giận.

“Ngươi cùng bệ hạ bàn luận về chuyện gì vậy?” Đông Phương Đình giúp hắn cởi áo ngoài, đỡ hắn ngồi xuống, mang lên cho hắn vài món điểm tâm được chế biến tinh xảo, còn thêm một bình trà nóng ngào ngạt hương hoa.

“Ngươi nếu đã biết, cần gì phải hỏi lại ta?” Giáng Yến mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn, cầm lên một miếng điểm tâm, nhẹ nhàng cắn vào, thưởng thức một cách từ tốn và tỉ mỉ, đến khi nuốt hết, mới quay đầu về phía Đông Phương Đình đang chống cằm, mỉm cười nhìn hắn ăn, “Còn hơn chuyện của Triệu Tố Hoa, Hi Minh hỏi ta có thực sự tin tưởng ngươi hay không, tin đến nỗi mang tính mạng ra đánh đố? Ta nói Đông Phương Đình sẽ không để ta mang sinh mạng ra đánh đố, nếu ta có thể sẽ chết, hắn tình nguyện cả đời không báo thù.”

Đông Phương Đình cười lên ha hả, dịu dàng nói: “Ta rất muốn hôn ngươi.”

“Ngươi lúc nào cũng có thể hôn ta.” Giáng Yến cắn thêm một miếng điểm tâm khác, thong thả thưởng thức.

Đông Phương Đình mỉm cười chồm người đến, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt đáng yêu của hắn một nụ hôn, “Ta sẽ dốc toàn lực của mình, để sống cùng ngươi, ta có thể không cần báo thù, nhưng tất nhiên vì tương lai của hai chúng ta, ta buộc phải liệu định. Đây là một thời cơ rất tốt, ta muốn ra tay một lần giải quyết hết tất cả mọi
chuyện khiến ta bất an.”

Giáng Yến khẽ liếm những bột bánh còn dính lại trên đầu ngón tay, “Ngươi không cần giải thích với ta, ta biết ngươi thích nhất là chuyện thừa nước đục thả câu mà.”

Đông Phương Đình bật cười, “Ngươi hiểu ta rõ quá đó.”

Giáng Yến hừ giọng: “Nếu không hiểu sẽ bị ngươi lừa đến chóng cả mặt, ta trước kia chẳng phải cũng thế sao, mỗi ngày đều tức chết được, cho nên bây giờ mới không cần phải hành động ngu ngốc như lúc trước.” Thấy Đông Phương Đình vẫn cười, Giáng Yến đưa tay nhéo má hắn, “Chúng ta có cần phải làm gì chuẩn bị trước không? Triệu Tố Hoa sắp thăng thiên rồi kìa?”

Đông Phương Đình gỡ tay hắn ra khỏi mặt mình, nhẹ nhàng mân mê, “Ngươi và Hi Minh đều đã hồi phục như cũ, thương thế của ta cũng lành hẳn rồi, nhưng nếu có thể nghĩ ra biện pháp nâng cao sức mạnh thêm một tầng, chỉ tốt chứ không xấu... Ngươi mất bao lâu mới có thể tu được đến chín đuôi?”

Giáng Yến suy nghĩ một chút rồi nói: “Căn cứ theo tốc độ của ta, ít nhất cũng phải mất hai trăm năm.”

“Được rồi, long vương châu ngươi dùng chưa?” Đông Phương Đình hỏi.

“Vẫn chưa, không có người hộ pháp, ta không dám hấp thu nguồn sức mạnh quá lớn...” Giáng Yến nhìn về phía Đông Phương Đình, “Ngươi muốn hộ pháp cho ta? Nhưng làm vậy cũng sẽ tốn một thời gian khá dài.”

Đông Phương Đình mỉm cười nói: “Nếu hai ta đồng thời hấp thu sẽ không cần tốn nhiều thời gian lắm đâu.”

Giáng Yến ngạc nhiên nói: “Người tu chân chẳng phải không thể hấp thu sức mạnh từ nội đan sao?” Đây là những điều hắn biết được sau khi bức bách Đỗ Kình Vũ khai ra, đương nhiên kể cả chuyện liên quan đến lai lịch của long vương châu. Hắn không trách Đông Phương Đình, có lẽ là do trong mắt tình nhân xuất Tây Thi, cho dù Đông Phương Đình có bày mưu tính kế thế nào, đều làm cho hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

“Đúng vậy, việc đó đối với người tu chân chúng ta mà nói hoàn toàn đi ngược lại cách làm của chính đạo.” Đông Phương Đình cười nhẹ, “Nhưng Giáng Yến, ta chưa bao giờ đi theo con đường chính đạo, làm thêm vài chuyện chệch đường lối nữa thì có xá gì đâu?”

“Ta hiểu, ngươi cứ việc định đoạt.” Giáng Yến gật nhẹ đầu, giơ tay chụp vào hư không, lấy ra một viên tinh thể tỏa ánh sáng đủ các sắc màu đang thi nhau luân chuyển.

Hai người ngồi trên giường, đối mặt với nhau, luân lưu đưa sức mạnh nội đan vào trong cơ thể, khi người này hấp thu công lực, người còn lại sẽ hộ pháp cho, cứ như vậy bế quan hai ngày một đêm, cuối cùng cũng đã hấp thu hết sức mạnh của nội đan hải long.

Hai người thu hồi công lực, Giáng Yến chậm rãi đứng dậy, lắc người hóa trở lại nguyên hình.

Đây là lần đầu tiên hắn hóa trở lại nguyên hình trước mặt Đông Phương Đình, một thiên hồ cao quý tám đuôi, bộ lông trắng như tuyết hoa ánh lên sắc bạc lấp lánh, đặc biệt bởi vì mới vừa hấp thu một nguồn công lực cực lớn, nên toàn thân như được phủ thêm một tầng ánh sáng mềm mại nhu hòa tuyệt đẹp, đôi mắt đen láy của động vật mang theo sự ngạo nghễ lạnh lùng, dùng tư thế duy ngã độc tôn ngẩng đầu lên kiêu ngạo. Yêu quỷ chính là như thế, thích hóa thành hình dạng con người, nhưng lại vì nguyên thân của chính mình mà hãnh diện và kiêu ngạo, tựa như chủng tộc thiên hồ đặc biệt kiêu ngạo này vậy.

Đông Phương Đình lộ ra vẻ mặt tán thưởng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại đang tỏa ánh quang hoa, rồi lại chồm người đến, ôm lấy thân hình hồ ly ấm áp, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, “Ngươi thật là đẹp.”

“Đương nhiên.” Hồ ly đắc ý đong đưa những chiếc đuôi màu trắng, “Nhưng mà ngươi cũng kỳ quái thật đó, nam nữ ngươi đã không chối từ, hồ ly ngươi cũng thích nữa sao?”

“Thích.” Đông Phương Đình lại dịu dàng hôn lên gương mặt hắn, “Cho dù Giáng Yến là nam hay nữ, người hay hồ ly, ta đều thích cả.”

Giáng Yến hừ nhẹ một tiếng, hắn đang là hồ ly nên rất khó nhìn ra biểu hiện trên gương mặt hắn, nhưng đôi tai hắn lại đang run rẩy, những chiếc đuôi không ngừng đong đưa, cũng đủ để nhìn ra tâm tình trong lòng hắn vào giờ phút này quả là cực kỳ sung sướng.

Đông Phương Đình tiếp tục vuốt ve hắn, cười hỏi: “Nhưng ngươi vì sao phải hóa trở lại nguyên hình vào giờ phút này?”

Giáng Yến chỉ dửng dưng trả lời: “Không có gì, chỉ là muốn cho ngươi xem mà thôi.” Nói xong lại nằm trên chân Đông Phương Đình, khép mắt hưởng thụ sự vuốt ve của hắn.

Đông Phương Đình suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra, suy cho cùng Giáng Yến vẫn còn lo lắng chuyện cả hai không cùng giống loài, tuy vẫn tin tưởng vào tình cảm của Đông Phương Đình, nhưng vẫn sợ hắn chưa nhìn nhận rõ ràng, sự khác biệt giữa hai người không phải là một vấn đề đơn giản, cho nên bây giờ mới dùng bộ dáng đáng yêu, nũng nịu của hồ ly, mang hết những lo lắng trong lòng, đem tất cả những hình dạng của mình giao cho hắn.

Giáng Yến à... Đông Phương Đình cười khẽ, rồi lại nhẹ thở dài, cúi đầu yêu thương hôn lên Giáng Yến, thành thật mà nói, tuy rằng cuối cùng Giáng Yến cũng đã ủy thân cho hắn đúng như hắn đã liệu định, nhưng nghĩ đến chuyện mọi việc đều có thể thuận lợi tiến hành, chỉ có thể nói ông trời đã đứng về phía hắn, bây giờ chỉ cần thêm một bước nữa là hắn đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Kỳ thật hắn cũng chẳng có gì phải oán hận Triệu Tố Hoa, sư phụ mặc dù uất ức, nhưng trước khi qua đời cũng có nói với hắn, sinh mạng con người là do trời định, cá tính của chính bà và dã tâm của Triệu Tố Hoa đã tạo thành kết cục thế này, đến cuối cùng bà cũng không hận hắn, tuy nói cho cùng bà vẫn không thể bỏ qua, nhưng nếu Đông Phương Đình không muốn báo thù, thì cũng đừng nên báo.

Đông Phương Đình vốn cũng không có ý định báo thù, hắn tu theo con đường của hắn, quan tâm gì đến chuyện Triệu Tố Hoa thăng thiên?

Nhưng tình huống bây giờ đã đổi khác, trong lòng hắn bây giờ đang lo lắng cho Giáng Yến, mà Giáng Yến lại là yêu, nếu hắn tiếp tục tu tiên, tiên yêu nếu chung đường, sẽ phải chịu thiên kiếp.

Hắn muốn ra tay một lần giải quyết hết tất cả mọi chuyện, sau đó hắn có thể ở bên cạnh Giáng Yến vĩnh viễn.

Triệu Tố Hoa cho dù có thêm dã tâm, có thêm bản lãnh, tại cửa ải quan trọng vào lúc này, hắn cũng không đoạt được thiên thời địa lợi, đừng nói chi tăng thêm một người đã chuẩn bị sẵn kế mưu chu đáo như Đông Phương Đình.

***

Mượn danh của hồ vương để đưa ra quyết định, dưới sự biểu quyết của trưởng lão thiên hồ, hồng hồ hai phái, tất cả đều không có lời dị nghi và đã được thông qua.

Hồ tộc mặc dù bên trong phân hóa nghiêm trọng, nhưng gần đây đã có dấu hiệu hòa bình, dù sao trong thời điểm phải chuẩn bị để đối phó với người ngoài, người của mình vẫn đáng tin hơn cả. Triệu Tố Hoa giỏi việc gây thù chuốc oán và lòng dạ hẹp hòi ai ai cũng biết, hắn phái tới hai thám tử - chính là tên tiểu hồ ly kia và Đông Phương Đình, dù sao cũng không một ai biết chính là Đông Phương Đình – đều đã chết. Mọi người cũng đều hiểu rõ, ai ai trong hồ tộc cũng đều sợ hắn nếu thành tiên rồi chắc chắn sẽ quay lại báo thù, vì vậy gỡ bỏ định kiến, liên thủ với nhau trở ngại ý định muốn tu tiên của hắn.

Trong nội đường, hồ vương bệ hạ và thủ lĩnh thiên hồ đang nghe người đưa ra đề án tiến công là Đông Phương Đình giảng giải về bố cục của núi Vĩnh Thương. Đông Phương Đình bình thường đều mang bộ dạng ai cũng không thể thỉnh hắn đi làm việc được, nhưng khi đã làm việc thì quả thật rất có hiệu quả. Chỉ trong mấy ngày hắn đã làm ra được một bản đồ địa hình tinh tế tỉ mỉ, hắn cũng lấy ra bản đồ về các cơ quan, địa đạo của sư phụ hắn để lại, mang hết tất cả những bí mật trong Thiên Thương môn ra cho hồ vương xem mà không hề do dự.

Mặc dù hồ vương sẽ mang theo những tinh anh của hồ tộc để tập kích núi Vĩnh Thương, nhưng chính thức tiến vào trung tâm để cản trở Triệu Tố Hoa kỳ thật chỉ có bốn người bọn họ. Hi Minh nghiêm sắc mặt, hỏi Giáng Yến một lần cuối cùng: “Ngươi thật sự tin hắn?”

“Ta tin, nếu hôm nay hắn nói cho ta biết, tự vẫn cũng có thể thành tiên, ta cũng sẽ tự vẫn.” Giáng Yến nói xong thì dừng lại một chút, lộ ra một nụ cười phải nhìn kỹ lắm mới có thể nhận ra được, rồi tiếp tục bổ sung: “Nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói như vậy, cho nên ta tin hắn.”

Đông Phương Đình nhìn Giáng Yến nở một nụ cười dịu dàng.

“Được, vậy chúng ta cứ theo đó mà làm.” Hi Minh nghiêm nghị gật đầu, “Thám tử hồi báo, núi Vĩnh Thương liên tiếp mấy ngày qua đất trời đều xuất hiện những hiện tượng dị thường, xem ra vài ngày nữa là đến lúc độ kiếp, người của chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng,
ngày mai sẽ xuất phát.”

Đỗ Kình Vũ lắc người một cái, làm bộ dạng “hổ giả bộ thân thiết với hồ” tuyên bố: “Được rồi, vậy chúng ta giải tán ở đây, mọi người quay về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đánh một trận ác chiến.”

Cuộc họp tan, Giáng Yến và Đông Phương Đình sánh vai nhau về phủ, mấy ngày nay bọn họ nếu không bế quan tu luyện thì lại phải hội họp thương nghị, đột nhiên nói đến nghỉ ngơi, bọn họ nhất thời không biết phải làm thế nào ngơi nghỉ.

Hai người vẫn làm theo những lịch trình thường ngày, đồng thời tu luyện, rồi dùng cơm tối, Đông Phương Đình lại giúp Giáng Yến chải tóc sau khi đã thay quần áo cho hắn, rồi lên giường ngủ sớm.

Ánh trăng ngoài cửa sổ uyển chuyển lan tỏa khắp phòng, Giáng Yến khẽ hé mắt, bắt gặp ánh mắt thâm thúy, đen thẳm của Đông Phương Đình vẫn đang nhìn mình, “Ngươi cũng không ngủ được à?”

Đông Phương Đình cười khẽ, rồi nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng vẫn đang hé mở, “Làm sao có thể ngủ được...”

Giáng Yến càng tiến sát vào lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của đối phương, “Căng thẳng hay là sợ hãi?”

“Sợ hãi, sợ sơ xuất, sợ thất bại, sợ mưu kế bại lộ, sợ phải trả giá bằng tính mệnh của ngươi.” Đông Phương Đình thu tầm mắt, nhợt nhạt cười, “Thế nhưng, ta lại không thể không làm vậy.”

Giáng Yến trầm mặc một lúc, khẽ ngẩng lên trao tặng một nụ cười mê hoặc lòng người, “Ta muốn ngươi.”

Đông Phương đình ngẩn ra, rồi cười nói: “Ta cũng muốn ngươi.”

Môi lại quyện lấy môi, Đông Phương Đình cởi quần áo của Giáng Yến, cho ngón tay xâm nhập vào nơi hiểm yếu bí mật, chỉ mở rộng qua loa, rồi tiến vào thân thể đối phương. Giáng Yến đã sớm quen với cách thức giao hoan thế này, rất nhanh thích ứng hắn, khẽ lay động thắt lưng, ra hiệu Đông Phương Đình đã có thể bắt đầu tác động.

Đông Phương Đình biết Giáng Yến dùng cách thức thân mật nhất để an ủi hắn, vì vậy cũng không muốn nhẫn nại, tận tình ra tay hành động. Phản ứng của Giáng Yến cũng rất kịch liệt, hoàn toàn không kiềm chế thanh âm rên rỉ và tiếng thở dồn dập của mình.

Cả phòng tràn đầy ý xuân ngào ngạt, hai người trong lúc giao hoan vẫn yên lặng không nói gì, chỉ không ngừng hôn đối phương. Giáng Yến lại nhanh chóng rơi nước mắt, bị Đông Phương Đình dịu dàng hôn, cho đến khi đối phương rì rầm bên tai tiếng yêu mà hắn mong chờ, hắn lại một lần nữa giống như trong dĩ vãng, không kiềm chế
được chân thân của mình, đạt đến đỉnh điểm cao trào, rồi lại mềm mại ngã vào lòng ngực đối phương.

Đông Phương Đình ôm chặt lấy hắn, thỉnh thoảng khẽ cắn vào chiếc tai hồ lạnh lẽo, một lúc sau mới ôm hắn ngồi dậy, dùng pháp thuật biến ra một bồn tắm đầy nước, rồi cả hai người đồng thời tắm rửa.

Tắm xong, Đông Phương Đình lại ôm hắn quay về giường, nhẹ nhàng ve vuốt những chiếc đuôi của hắn.

Bọn họ vốn đi ngủ rất sớm, bây giờ chỉ mới vừa qua khỏi nửa đêm, bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung phe phẩy ánh hào quang của mình.

Giáng Yến gối đầu lên ngực Đông Phương Đình, khe khẽ nói: “Cho dù có vào ma đạo, ta cũng không hối hận...”

“Ta cũng không hối hận...” Đông Phương Đình ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, giơ ngón út ra, thấp giọng hát: “Thề sớm sớm chiều chiều, nguyền năm năm tháng tháng...”

Giáng Yến cười khẽ, giơ ngón út của mình móc vào ngón út của hắn, hát lên: “Nguyện đời đời chung gối, ước kiếp kiếp chung chăn...”

Tiếng hát của hắn vẫn giống như tiếng hát lần đầu tiên Đông Phương Đình được nghe, vẫn sâu thẳm, luyến lưu, rồi lại nhu hòa, uyển chuyển, thấm nhuần vào trong lòng hắn, dao động linh hồn.

Thế nhưng, trong tiếng ca vốn mang theo u uất, ai oán, như than như vãn lúc ban đầu, vào giờ phút này chỉ còn lại ý vị ngọt ngào, nũng nịu, tựa như ánh mắt ỷ lại của Giáng Yến khi nằm trong lòng ngực hắn lúc mới vừa
tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn hắn yêu thương.

Đông Phương Đình nở một nụ cười, ôm chặt người trong lòng ngực, lại một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào vẫn đang hé mở.

Cuối cùng, hắn cũng đã nghe được... tiếng hát hạnh phúc rồi.

***

Sáng sớm hôm sau, hồ tộc đột nhiên phát động tổng công kích với quy mô lớn đánh lên Thiên Thương môn. Trên núi Vĩnh Thương mây đen giăng phủ, ánh chớp lóe liên hồi. Mấy ngày nay trời đất đều có những hiện tượng dị thường, những người trong Thiên Thương môn đều gia tăng đề phòng, hồ tộc mặc dù đột nhiên đến làm khó làm dễ, nhưng bọn họ vẫn ứng phó được dễ dàng, nhưng lại không biết vì sao hồ tộc xem ra có vẻ quen thuộc địa hình còn hơn cả người của Thiên Thương môn, làm bọn họ luống cuống cả tay chân.

Dưới chân núi đã đánh đến mịt mù khói lửa, hồ vương vốn phải lãnh quân chiến đấu giờ lại cùng ba người còn lại ẩn thân trong mật đạo tiến vào bên trong Thiên Thương môn.

Những mật đạo do Đông Phương Tuyền chế tạo vô cùng tuyệt diệu, bà là cơ quan sư duy nhất của Thiên Thương môn vào thời gian đó, còn hơn cả việc tu đạo, chế tạo những thứ tinh xảo mới là hứng thú của bà, hơn nữa bà cũng là một cơ quan sư thiên tài trăm năm khó gặp, vì vậy sau khi bà phản môn rời đi, không một người nào trong Thiên Thương môn có đủ khả năng thay đổi lại các mật đạo do bà đã chế tạo, sau khi thử vài lần đều phải bỏ cuộc, dù sao người ngoài cũng không ai biết đến những mật đạo này, nên vấn đề này không ai quan tâm nữa.

Khi Đông Phương Tuyền rời đi đương nhiên cũng phải làm lời thề độc, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật mật đạo của Thiên Thương môn cho người ngoài, vấn đề chính là Đông Phương Đình không khéo lại nhập môn trước khi bà rời đi không lâu, đứa nhỏ này trầm tĩnh, ngoan ngoãn, cho nên không có mấy ai nhớ đến nó, vì vậy khi Đông Phương Tuyền rời đi cũng chẳng mang theo bất cứ đồ đệ nào, chỉ mang theo một mình Đông Phương Đình, nhờ đó Đông Phương Đình đã nhận được tất cả chân truyền từ bà.

Đông Phương Đình và sư phụ có vài điểm giống nhau, tu đạo tuy chăm chú nhưng không đủ chăm chỉ, đối với chuyện gì cũng đều có chút hứng thú, nhưng không đủ để chuyên sâu, tuy Đông Phương Tuyền dù sao cũng dồn hết tâm lực vào cơ quan học, nhưng đối với Đông Phương Đình điều đó cũng chỉ nhạt nhẽo, vô vị.

May mắn Đông Phường Đình đối với cơ quan học cũng học được ít nhiều, hơn nữa sư phụ cũng giải nghĩa cho hắn tường tận mật đồ, vì vậy suốt dọc đường đi không hề có một chút sai lầm nào cả, chưa đến hai canh giờ đã có thể vào được tận bên trong.

Mục tiêu phát động công kích của hồ tộc cũng không phải vì muốn đánh bại Thiên Thương môn, mà là muốn dẫn dụ chủ lực của Thiên Thương môn ra ngoài, tính toán thời gian, vừa quá hai khắc hồ tộc lập tức rút quân.

“Cứ theo đường này mà đi sẽ dẫn tới nội thính, sau đó tiếp tục đi con đường phía sau mật thất sẽ dẫn đến nơi bố trí pháp trận, trong nội thính sẽ có ít nhất bốn hộ pháp, trong pháp trận cũng sẽ có thêm ít nhất bốn hộ pháp nữa, không thành vấn đề chứ?” Đông Phương Đình thấp giọng hỏi.

Ba người còn lại đồng thời gật đầu.

“Được rồi, đi thôi, chúng ta phải hành động thật nhanh.”
Đông Phương Đình bước tới trước bắt đầu tháo cơ quan của cửa đá, “Thiên lôi kiếp hình như tới sớm hơn chúng ta dự đoán.”

“Đúng, ta cũng cảm giác được một nguồn linh lực nặng nề đang tụ tập lại...” Đỗ Kình Vũ nhăn mũi, “Nhưng nếu như chúng ta có thể đến kịp lúc, xem như trời đã giúp chúng ta rồi.”

“Đúng vậy.” Đông Phương Đình gật nhẹ đầu, cánh cửa đá vừa dày vừa nặng nhẹ nhàng mở ra, “Nhanh lên, chúng ta phải đến trước lúc thiên lôi kiếp giáng xuống.”

***

Trên núi Vĩnh Thương mây đen đã giăng mù mịt, trong không trung ẩn hiện ánh chớp, tiếng vang ì ầm làm người ta cảm thấy sợ hãi và khó chịu.

Cuộc tập kích của hồ tộc đã mang đến một áp lực rất lớn, các tinh duệ của Thiên Thương môn đều phải xung trận hết, cuối cùng cũng đánh cho hồ tộc thua trận, phải độn thổ bỏ chạy, nhưng Thiên Thương môn cũng trả giá không ít.

Ngoại trừ một số lượng đệ tử nhất định được lưu lại đang tới lui tuần tra, những người còn lại và người bị thương đều quay về đại sảnh của Thiên Thương môn, khiến cả sảnh đường đầy mùi vị và âm thanh hỗn tạp.

Tình trạng có chút hỗn loạn, các sư phụ an ủi chúng đệ tử, chữa cho người bị thương, còn phải phái người đi tuần tra xung quanh, miễn cho hồ tộc trên đường rút lui quay ngược lại phản công, sẽ mang đến thương vong nhiều thêm nữa.

Trong không khí căng thẳng và hỗn loạn, hầu như không một ai chú ý tới bốn gã hộ pháp trấn thủ ở đại sảnh đã biến mất cả rồi, cho dù có người chú ý tới, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, bởi vì làm gì có ai có đủ năng lực tiến vào đại sảnh mà không gây kinh động, lại còn im hơi lặng tiếng đánh gục hộ pháp của Thiên Thương môn?

Từ phía sau đại sảnh đi thêm một đoạn nữa chính là con đường dẫn lên nơi cao nhất của đỉnh Vĩnh Thương, thạch thất trên núi chính là nơi độ kiếp, cũng chính là nơi duy nhất trong tu chân giới có bày ngũ hành trận pháp để chống đỡ thiên lôi kiếp, giờ phút này bên ngoài thạch thất mây đen đã bao phủ mịt mù, sấm chớp đánh liên hồi, âm phong thét gào, mọi người đều bận bịu công việc, không ai có can đảm đến gần nơi thạch thất dùng để bế quan.

Từ trên bầu trời truyền xuống một áp lực mạnh mẽ chỉ chực nổ bùng bất cứ lúc nào.

Thiên lôi kiếp đã sắp tới rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play