Đêm đến, Giáng Yến ủ mình trong lòng ngực Đông Phương Đình, khép hờ đôi mắt, để đối phương chải giúp mái tóc dài óng mượt.

Ánh trăng xuôi theo làn tóc trắng bạc, vỡ tung ra rơi xuống thành giường. Một lúc lâu sau, Đông Phương Đình buông chiếc lược, hôn nhẹ lên trán Giáng Yến, dịu dàng nói: “Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Giáng Yến gật đầu, thả lỏng người, để Đông Phương Đình đỡ hắn nằm xuống giường, rồi lại chui vào lòng ngực ấm áp của đối phương, an tâm khép đôi mắt lại.

Trước kia chỉ cần có người bên cạnh là hắn không cách nào ngủ được, thế nhưng bây giờ, chỉ cần được nằm trong lòng ngực ấm áp của người này thì mới có thể ngủ an lành.

Đông Phương Đình từ khi bước được xuống giường, thì rất tự nhiên tha hết vật dụng sinh hoạt, công việc của mình sang phòng Giáng Yến. Nếu hắn có chút biểu hiện vô lại, Giáng Yến đã có thể ý tứ đuổi hắn ra khỏi phòng, đằng này hắn lại tự nhiên cứ như ở trong phòng mình, vừa đến giờ ngủ là tự động ôm Giáng Yến đi ngủ. Giáng Yến ban đầu còn cự nự hắn, nhưng chỉ sau vài ngày thì đã trở thành thói quen.

Vì bọn họ cùng vào cùng ra rất rõ ràng, lại không kiêng kỵ ánh mắt người khác, mọi người trong phủ đều biết Đông Phương Đình và Giáng Yến là một đôi, kết quả mọi người đều cúi đầu sùng kính và dùng ánh mắt không thể tin để nhìn tên “tiểu hồ ly” tầm thường này, nhưng bởi vì ai cũng biết hắn đã cứu Giáng Yến một mạng, hơn nữa cũng không có quyền xen vào chuyện của chủ tử, cho nên không ai dám nói đến chuyện này. Bất quá để tránh có thêm rắc rối, ở bên ngoài Đông Phương Đình cố hạ thấp mình một chút, thân phận của hắn dù sao cũng chỉ là một hồng hồ bình thường, thủ lĩnh thiên hồ mà lại ủy thân cho một hồng hồ, không cần nói cũng biết sẽ phải nhận bao nhiêu loại phản kích.

Đêm đã khuya, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau ngủ, một lúc lâu, Giáng Yến cảm giác lưng mình bị vỗ nhè nhẹ, Đông Phương Đình thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Giáng Yến biết Đông Phương Đình nhận thấy hơi thở của hắn vẫn chưa đều đặn, quyết định mở hẳn mắt ra, “Không có việc gì, ta chỉ nghĩ đến vài việc nên không ngủ được thôi.”

Đông Phương Đình mỉm cười nhẹ nhàng, “Nghĩ chuyện gì? Chuyện của thiên hồ và hồng hồ? Đừng lo, các ngươi nếu đã đồng ý ngồi xuống hòa đàm, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết cả.”

Giáng Yến nhẹ gật đầu.

Đông Phương Đình vỗ nhẹ lên tóc hắn, “Ta nghĩ Hi Minh sẽ đồng ý thôi, chuyện diệt trừ Triệu Tố Hoa đối với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa đừng ngó bề ngoài của Đỗ Kình Vũ mà vội vàng nhận xét, kỳ thật hắn là kẻ rất biết cách thuyết phục người khác, vị trí và bố cục trong Thiên Thương môn ta lại thông hiểu rất rõ ràng, cho nên chuyện diệt trừ Triệu Tố Hoa cũng không thành vấn đề đâu.”

Giáng Yến lại gật gật đầu.

Đông Phương Đình thấy bộ dáng hắn dường như không tập trung vào chuyện này, suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra, bật cười hỏi: “Chuyện của Đỗ Kình Vũ và Hi Minh?”

Giáng Yến rốt cục cũng hồi thần, cắn nhẹ môi dưới, gật đầu, “Bọn họ... thật sự sao?”

“Thật chứ! Chỉ có thể nói là kẻ ngu thì có ngốc phúc thôi, thật sự Ngô hữu đã đuổi kịp hồ vương. Hắn mặc dù vì hồ vương mà đến, nhưng cũng không nghĩ chuyện lại có thể phát triển đến tận đây.” Đông Phương Đình cười lên ha hả, “Sao vậy? Ngươi không tin à?”

“Ừ, bởi vì đối phương là Hi Minh mà...” Giáng Yến khép mắt lại, “Ta đã suy nghĩ rất lâu, ta đánh với Hi Minh một trận, linh lực của hắn chẳng những đã mất hết, hơn nữa vì bị ta đánh bị thương nặng nên mới phải hao tổn đến lực nội đan, cho nên mới miễn cưỡng thư phục đối phương, nếu không Hi Minh là một kẻ cao ngạo còn hơn ta, sao lại có thể...”

Đông Phương Đình bật cười, nói: “Nếu đổi lại là ngươi, có một kẻ đánh ngang tay với ngươi bắt ngươi phải thư phục, ngươi sẽ làm thế nào?”

Đôi mắt Giáng Yến chợt lóe lên tia sắc bén, “Chỉ nằm mơ thôi, cho dù đối phương mạnh hơn ta rất nhiều, ngày sau ta cũng sẽ cho hắn biết thế nào là hối hận.”

Đông Phương Đình mỉm cười, gật đầu, “Cũng vậy thôi, ngươi nói Hi Minh còn cao ngạo hơn ngươi, phản ứng của hắn chắc hẳn sẽ còn kịch liệt hơn ngươi, cho dù hắn bị thương, Đỗ Kình Vũ làm sao có đủ bản lĩnh bắt hắn thư phục cho được? Nếu không phải do hắn đồng ý, làm sao có thể phát triển thành thế này? Theo ta thấy, chuyện diễn tiến đến mức này chắc chắn là vì Đỗ Kình Vũ vừa
chiếm được thượng phong liền mất đi khả năng khống chế bản thân mình, Hi Minh chỉ còn cách thuận theo mà thôi.”

“Ngươi xem ra còn hiểu Hi Minh hơn ta nữa.” Giáng Yến tỉnh ngộ, rồi hạ tầm mắt, tựa hồ có chút do dự.

Đông Phương Đình cười hỏi: “Ngươi có phải muốn hỏi, Hi Minh dùng nữ thân hay nam thân để cùng Đỗ Kình Vũ...”

Giáng Yến kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi làm sao biết ta muốn hỏi chuyện này?”

Đông Phương Đình cười cười, nựng nựng khuôn mặt hắn, “Chuyện này có liên quan đến ngươi.”

Giáng Yến nghiêm sắc mặt, phất tay hắn xuống.

Đông Phương Đình ôm chặt lấy hắn, hôn lên khuôn mặt xinh xinh, cười ha ha nói: “Ta đoán nhất định là dùng nam thân.”

“Vì sao?” Giáng Yến nhíu mày, giơ hai tay nhéo má Đông Phương Đình, “Ngươi đừng vì muốn có lợi cho ngươi mà ăn nói lung tung.”

“Ta được lợi chỗ nào?” Đông Phương Đình phì cười, “Chuyện này rất đơn giản, ngươi và Hi Minh đều giống nhau, đều là những kẻ xuất thân vọng tộc, vốn đã được cưng chiều từ bé nên coi trời bằng vung...” Nói đến đây, mặt đã bị hai tay Giáng Yến dùng hết sức kéo giãn ra, Đông Phương Đình cười khổ rồi nói tiếp, “Loại người như các ngươi, cho dù cùng người khác giao hoan, cũng sẽ không chịu thư phục, tất nhiên cũng không biết chuyện nam tử cũng có thể giao hoan. Ta đoán, Hi Minh chắc chắn cho rằng nếu dùng nam thân Đỗ Kình Vũ sẽ chẳng làm được gì, không nghĩ tới sự hiểu biết của Đỗ
Kình Vũ lại còn cao siêu hơn hắn. Hắn mắc phải sai lầm liên tiếp, sao còn có thể oán trách đối phương đã ra tay cho được?”

“Hừ, xem ra ngươi cũng thông thái quá nhỉ?” Giáng Yến lại dùng hết sức kéo kéo má hắn.

Đông Phương Đình cũng không để ý, mỉm cười nói: “Ngươi nếu đang ghen, thì cũng không cần phải làm vậy đâu, điều đạo sĩ coi trọng nhất chính là thanh tâm quả dục, ta ngay cả nữ nhân cũng chưa từng đụng đến.”

Giáng Yến bị hắn nói trúng tim đen, hừ lạnh một tiếng, nghếch mặt hỏi: “Ngươi thanh tâm quả dục? Vậy tốt nhất ngươi không nên đụng đến ta.”

Đông Phương Đình chợt nhếch mày lên, xoay người ôm
chặt Giáng Yến trong cánh tay mình, “Giáng Yến, ngươi muốn khiêu khích ta sao?”

Giáng Yến không muốn nhìn vẻ mặt nguy hiểm của hắn, hạ tầm mắt quay đầu sang một bên, “Ta không có.”

“Ngươi không có?” Đông Phương Đình nhìn hắn bởi vì căng thẳng mà đôi mi khẽ run, cơ thể dường như cứng lại, kỳ thực vẻ mặt đã mang theo sự âm thầm ưng thuận rồi, bật cười nói: “Ta thông cảm cho ngươi, ngươi lại trách ta là không muốn? Giáng Yến, ta nghĩ biểu hiện của ta cũng đã rất rõ ràng rồi, ta mặc dù là một kẻ rất cố chấp, thứ gì không muốn ta sẽ không để ý tới, nhưng nếu đã muốn ta muốn có được đầy đủ, mỗi đêm ta đều phải nhẫn nại rất khổ cực.”

Giáng Yến vô cùng xấu khổ, đẩy đẩy hắn ra, “Ngươi câm miệng lại, ngươi có cần nói chuyện đó thẳng thắn đến vậy không?”

“Ngươi nếu chê ta không tình thú, ta có thể sửa đổi.” Đông Phương Đình đưa tay xoay mặt Giáng Yến lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào, “Có thể cho ta sao?”

“Câu trước vừa nói sửa đổi, câu sau lại thẳng thắn nói như thế nữa rồi...” Giáng Yến thở hổn hển, đáy mắt ánh bóng nước long lanh, “Ngươi đừng mơ chính miệng ta sẽ nói đồng ý...”

Đông Phương Đình đương nhiên biết rõ hắn nói những lời này cũng chính là đã đồng ý rồi, khẽ mỉm cười, không nói toạc ý của hắn ra, cúi xuống liên tục hôn lên gương mặt trắng ngần như tuyết và đôi môi mềm mại như áng mây hồng, chậm rãi cởi quần áo của đối phương, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên khuôn ngực trần, rồi từ từ
lướt dần xuống dưới, đôi khi lại tăng thêm chút lực, để làn da trắng nõn nở rộ những đóa hoa đỏ tươi.

“Đợi... đợi một chút...” Giáng Yến khẽ run đặt tay lên ngực hắn, nhẹ đẩy hắn ra, “Không... không được, ta.... ta hóa thành nữ thân thì tốt hơn, ta nghĩ dùng thân nam tử để thư phục lại càng xấu hổ...”

Đông Phương Đình bật cười nhìn hắn, một tay đỡ lấy thân thể, một tay vẫn tiếp tục cởi y phục của hắn ra.

Giáng Yến bắt pháp quyết, lại có chút do dự, “Không, dùng thân thể nử tử cũng không tốt hơn thế này được...”

Đông Phương Đình để mặc hắn tự đấu tranh với mình, đôi môi không ngừng dùng nụ hôn vỗ về thân thể vẫn đang run rẩy, ngón tay lần ra phía eo lưng láng mịn xoa dịu.

Giáng Yến chợt tỉnh, đỏ mặt đẩy Đông Phương Đình ra, “Ngươi chờ một chút, để ta quyết định đã...”

Đông Phương Đình nắm được tay hắn, cho vào miệng bập bập lên những đầu ngón tay trắng như tuyết, rồi lại liếm láp.

Giáng Yến cảm thấy một trận tê dại từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, khẽ rên lên, cả người mềm nhũn.

Đông Phương Đình buông ngón tay hắn ra, rướn người tới hôn lên môi hắn, tinh tế quyện lấy hai bờ môi mềm mịn, đôi tay lại ấn lên điểm nhỏ mẫn cảm trước ngực, nhẹ nhàng vân vê, tay khác lại xâm nhập vào trong tiết khố, cầm lấy phân thân mềm mại, tăng thêm chút lực ve ve vuốt vuốt, vân vân về về.

Toàn thân Giáng Yến run lên, hai tay nắm chặt lấy thành giường, khẽ nhấc eo, dùng sự nhiệt liệt ẩn trong e dè đáp lại nụ hôn của Đông Phương Đình.

Đông Phương Đình dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên hạt hồng đậu vừa có phản ứng, tay cầm phân thân nắm lại thật chặt, vừa tranh thủ thời gian cười hỏi: “Ngươi bình thường vẫn tự mình làm chuyện này à?” Giọng nói của hắn mặc dù vẫn điềm tĩnh, nhưng đã lộ ra một chút gấp rút căng thẳng, trong đáy mắt lửa cũng đã bốc lên, hiển
nhiên lòng cũng đã rục rịch rồi.

Giáng Yến khẽ rên, nói: “Ngươi... ngươi đừng mong ta sẽ bày ra cho ngươi xem, ta chỉ có thể nói ngươi nằm mơ đi...” Miệng tuy nói thế, nhưng từ khi hắn được sinh ra đến nay, thực sự có rất nhiều chuyện được xếp trước ái ân, bình thường làm xong việc liền đi ngủ ngay, ngoại trừ những lần đầu tiên tình triều tìm đến bản thân đều chọn
cách tự an ủi mình để giải quyết, nhưng cũng chỉ có vài lần, vì vậy khi Đông Phương Đình chạm vào nơi yếu đuối nhất, hắn gần như không có khả năng chống cự.

Đông Phương Đình buông hắn ra, nhẹ cắn lên bờ môi mềm mịn, cười nói: “Ngươi bây giờ nếu không thể cũng không sao cả, ta còn rất nhiều thời gian mà.” Vừa nói vừa cởi tiết khố hắn ra.

Giáng Yến hơi nghiêng người phối hợp với động tác của hắn, khẽ hỏi: “Không phải chứ? Ngươi thật sự muốn nhìn à?”

“Đương nhiên muốn.” Đông Phương Đình vẫn thong thong thả thả cười cười, quẳng tiết khố xuống giường, bắt lấy hai cổ chân Giáng Yến căng rộng sang hai bên, làm lộ ra con đường bí mật tiến vào trong hẻm núi, “Ta chẳng những là một nam nhân bình thường, mà còn là một kẻ rất thành thực.”

“A!” Giáng Yến hơi túng quẫn, quên cả phản bác, cố gắng khép hai chân lại, nhưng Đông Phương Đình lại dùng lực khá mạnh, đủ để ngăn cản ý định của hắn. 

“Ngươi buông ra...”

“Không được, ta không muốn làm ngươi bị thương.” Đông Phương Đình tủm tỉm cười, cố ý để ánh mắt di chuyển thật chậm rãi để nhìn cho rõ ràng, “Ta rất tò mò, ngươi dám lớn mật khiêu khích ta, tới cùng có biết phải làm như thế nào không?”

“Ngươi còn không chịu nói...” Giáng Yến khẽ cắn môi
dưới, dùng ánh mắt u oán nhìn Đông Phương Đình.

“Ngươi làm vậy chẳng khác nào đang khuyến khích tâm tư xấu xa của ta.” Đông Phương Đình vừa cười vừa thở dài, dùng đầu lưỡi nhẹ liếm cửa vào nhỏ hẹp bởi vì bất an mà có hơi co rút lại.

“Đừng!” Giáng Yến chấn động, gồng mình cong chiếc lưng ong lên, bối rối hỏi: “Có... có cần phải làm như vậy không? Nơi đó rất là dơ mà.”

“Đồ ngốc, ngươi đâu phải phàm nhân, ngươi đã đạt cảnh giới bụi trần không lấm, còn nơi nào dơ bẩn nữa kia chứ?” Đông Phương Đình cười thành tiếng, lại tấn công, lần này động tác của hắn kiên quyết hơn, nhanh chóng hơn, đưa đầu lưỡi chậm rãi tiến vào hậu huyệt hạn hẹp, cố chấp đi sâu vào thăm dò.

Chiếc lưng ong của Giáng Yến giờ đã như cánh cung căng cứng, hai hàng lông mày nhíu lại, trong đôi mắt đen huyền long lanh ngấn lệ, đôi môi đỏ mọng khép khép mở mở như cá rời khỏi nước, những đầu ngón tay bấu chặt vào chăn đã gần như trắng bệch, bị dị vật xâm lấn khiến hắn có hơi khó chịu, nội bích không thoải mái nỗ lực đẩy
đối phương ra ngoài, nhưng đầu lưỡi linh hoạt lại luôn nhân lúc nội bích co rút mà đi theo vào trong, lục lọi, liếm láp... Thân thể Giáng Yến không ngừng run rẩy, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đê mê.

Một lúc lâu sau, Đông Phương Đình mới chịu rút đầu lưỡi ra, rồi nhanh chóng cho hai ngón tay vào thăm dò tiểu huyệt giờ đây đã gần như mềm mại, “Nếu đau thì cứ nói...” Trên mặt hắn mặc dù vẫn còn lưu lại nụ cười, nhưng tiếng nói giờ đã khàn đục, hiển nhiên đã phải ẩn nhẫn rất khổ cực rồi.

Giáng Yến không còn chút sức lực nào để lắc đầu nữa, chỉ có thể cảm giác được hai ngón tay xâm nhập vào trong cơ thể hắn đang khuấy động, cố gắng khoét rộng nội bích vẫn còn rất hạn hẹp, kỳ thật lúc này bên trong cơ thể đã khá ẩm ướt rồi, cho nên hoàn toàn không thấy đau, chỉ cảm giác có chút quái lạ. Hắn hít sâu vào một hơi, thử thả lỏng người, “Ngươi... Ngươi định tiến vào từ chỗ đó à?”

“Ừ.” Đông Phương Đình mỉm cười đáp lời hắn, chậm rãi giương ngón thứ ba cắm vào, ôn nhu mà tỉ mỉ mở rộng cửa vào ra.

Giáng Yến chống tay đỡ người mình dậy, xoay ngược thân mình đè lên Đông Phương Đình, áp đảo hắn ngã về phía sau. Đông Phương Đình chỉ cười để mặc hắn muốn làm gì thì làm, ngón tay vẫn di động tiến vào càng sâu. Giáng Yến rên rỉ, thân thể quỳ phía trên áp đảo Đông Phương Đình không ngừng run lẩy bẩy.

“Ngươi làm sao vậy?” Đông Phương Đình hỏi, những ngón tay hoàn toàn không có ý định dừng lại, bàn tay kia khẽ giơ lên, dịu dàng ve vuốt những lọn tóc trắng bạc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Giáng Yến không đáp, vừa cố gắng thích ứng động tác thăm dò ở phía sau mình, vừa dùng những ngón tay khẽ run cởi quần áo của Đông Phương Đình ra.

“Ngươi gấp cái gì? Trừ phi Triệu Tố Hoa mang người đến triệt phá hồ tộc, ta nghĩ không có gì có thể ngăn cản ta làm được đến lúc cuối cùng đâu.” Đông Phương Đình hiếm khi nói những câu trêu đùa như vậy. Ngón tay đã có thể ra vào hậu huyệt dễ dàng, ban đầu thì vẫn bị nội bích thà chết chống cự đến cùng, nhưng từ từ cũng đã hiểu được động tác của ngón tay, gắt gao hút vào, giữ chặt.

“Ngươi... Ngươi câm miệng.” Giáng Yến đỏ mặt, cắn môi xé toạc tiết khố Đông Phương Đình ra, phân thân đã đứng lên từ lâu nhảy ngay vào mắt của hắn, Giáng Yến hít sâu một ngụm hơi lạnh. 

“Ngươi cần gì phải bày ra bộ mặt kinh hãi đến vậy? Bản thân ngươi không phải cũng có sao?” Đông Phương Đình bật cười ngồi dậy, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ run, Giáng Yến, ngươi bây giờ nếu muốn chạy trốn, ta sẽ lập tức mạnh bạo ngay đấy.” Tuy nói như thế, nhưng hắn không có làm ra động tác gì biểu lộ ý muốn ngăn cản, hiển nhiên nếu đối phương thật sự muốn chạy trốn, hắn vẫn sẽ mở rộng một mặt lưới để đối phương bay thoát.

Giáng Yến lại cắn môi, “Nhưng mà... cái này... cái này không có khả năng... tuyệt đối sẽ không tiến vào được...” Tưởng tượng và chứng kiến thật ra là hai chuyện khác nhau, nó có thể vào được hay không thì vẫn là một chuyện khác. Cố gắng quên đi những ngón tay vẫn còn lộng hành trong cơ thể, Giáng Yến run giọng hỏi: “Nếu ngươi nhất định muốn tiến vào, ta có cần dùng pháp thuật mở rộng ra...”

Đông Phương Đình lại cười thành tiếng, chậm rãi rút ngón tay ra, “Giáng Yến, ngươi thật sự khả ái đến chết đi được, nếu như lúc nãy ta còn nguyện ý thả ngươi đi, thì bây giờ ta không muốn làm chuyện đó nữa rồi.” Căn cứ vào vị trí của hai người lúc này, Đông Phương Đình dễ dàng nhắm ngay vào bí huyệt vẫn còn đang căng rộng chưa kịp khép lại, đôi tay nắm lấy thắt lưng Giáng Yến, chậm rãi ép xuống.

Giáng Yến rên nhẹ một tiếng, hai tay đặt lên ngực Đông Phương Đình, trong đôi mắt long lanh ngân ngấn lệ. Ngạnh vật kia thong thả tiến vào bên trong hắn, có lẽ bởi vì sự chuẩn bị trước đó đã được làm rất tốt, nên không khiến hắn đau đớn như trong tưởng tượng, chỉ là có chút căng cứng hơi khó chịu, cảm thấy không quen.

Đông Phương Đình cười khẽ hôn lên môi hắn, “Nhìn này, tiến vào rồi, ta đã nói là có thể mà.” Một cái lắc eo, đã hoàn toàn tiến sâu vào, lại reo lên nho nhỏ: “Thật sự hoàn toàn có thể, ta cũng không có kinh nghiệm, nếu không vào được thật chẳng biết phải ăn nói thế nào với ngươi.”

Giáng Yến đang cố gắng hít vào thật sâu rồi thả lỏng thân thể, lại bị câu nói của hắn khiến cho khí nghẹn ngay cổ họng, dở khóc dở cười giơ tay đập vào vai hắn, “Tên khốn này! Ngươi có thể tự tin hơn chút được không? A!” Phân thân mới vừa tiến vào vẫn đứng yên bất động bỗng nhiên lại rút ra đâm vào, khiến hắn hoảng sợ chụp lấy bả vai Đông Phương Đình, lấy lại tinh thần không dám sơ xuất, ngoại trừ cảm giác khác thường do bị lấp đầy ra, còn có một loại cảm giác mơ hồ từ trong thân thể lan tỏa ra ngoài.

Bây giờ hắn mới chính thức hiểu được, hắn đã giao hẳn thân xác cho đối phương rồi, giao mà không đòi hỏi gì cả, giao cho một kẻ chẳng những là nam tử, mà còn khác loài, nhưng đối phương lại chính là đối tượng đầu tiên khiến hắn động tình.

Mọi giới đều bảo rằng, cảm giác giao hoan như là được bay đến tận trời mây, nhưng hắn không quan tâm cũng như không có khả năng quan tâm đến chuyện ấy, khi hắn đã không tin thì sẽ nghi ngờ mọi nơi mọi lúc mọi thứ, nhưng khi đã tin tưởng thì lại vạn phần kiên định, chỉ cần Đông Phương Đình nói, hắn sẽ tin; chỉ cần Đông Phương Đình muốn, hắn sẽ cho.

Hắn yêu nam nhân này, nên cho phép đối phương tiến vào nơi sâu thẳm trong cơ thể mình, nơi chưa một ai được phép chạm đến.

“Thật xấu hổ quá...” Đông Phương Đình cười khổ vuốt mái tóc bạc của hắn, “Ta từ trước đến nay vốn luôn tự hào về khả năng tự khống chế của mình, nhưng bây giờ ta hình như đã không còn nhẫn nại được nữa rồi.” Đôi bàn tay nóng hổi giữ chặt lấy chiếc eo thon, bắt buộc Giáng Yến phải chuyển động lên xuống, ngạnh vật nóng rực cũng bắt đầu rột roạt ra vào trong cơ thể hắn.

Giáng Yến khẽ rên rỉ, đôi mắt rưng rưng lệ, hai tay bám chặt vào bờ vai cứng cáp của Đông Phương Đình, ngửa người ra sau, đối phương lập tức rướn người đến đáp nhẹ lên bờ môi, tặng những nụ hôn ngọt ngào; mái tóc như suối băng lạnh lẽo đã ướt đẫm mồ hôi khẽ bung ra, uyển chuyển phủ xuống chiếc lưng trần; chiếc eo thon nâng lên, vai lại ngã về sau, đẩy lưng ong uốn cong như cánh cung được căng ra hết cỡ; hậu huyệt như đã thích ứng với tần suất ra vào, ngượng ngùng phối hợp với động tác của nam nhân.

“Giáng Yến...” Đông Phương Đình khe khẽ gọi tên, chỉ cần dùng bàn tay xoa lên chiếc lưng ong đang run rẩy, nơi đang bao dung cho hắn sẽ lại thu vào trong, để hắn có thể theo đó thảo phạt nơi mà bản thân hắn không thể tự tiến tới được. Hắn chưa bao giờ thỉnh cầu bất cứ ai, cũng chưa từng động tình với bất cứ ai, thay vì giao hoan, hắn
thà rằng tĩnh tâm đọc sách hay làm những chuyện khác hứng thú hơn... Vì vậy, cho đến bây giờ hắn mới biết được, thì ra trên đời lại có một loại khoái cảm kịch liệt thế này, có thể làm cho người ta quên đi việc chuyên tâm tu đạo. Thanh âm ngân nga của Giáng Yến quyện cùng hơi thở nhẹ nhàng lượn lờ quanh quẩn trong phòng, mang tất cả lý trí của hắn thiêu cháy ra tro.

Ban đầu, lúc vừa mới gặp, hắn cũng đã yêu thanh âm của người này rồi; trong ngần, lạnh lẽo, nhưng lại lộ rõ sự chờ mong; cô đơn, kiêu ngạo, nhưng lại mang theo sự khát cầu. Giáng Yến sẽ không thừa nhận bản thân mình cô tịch, hoặc có lẽ cũng chẳng nhận ra mình cô tịch; lúc đó hắn chỉ nghe loáng thoáng nhưng có thể hiểu được, Giáng Yến đã hát: “Quân ngôn ngô tâm như thử nguyệt, tuy hữu viên khuyết vĩnh bất di, ngã ngôn mạc quản nguyệt khởi lạc, duy nguyện thử sinh lưỡng tương y”, vì vậy hắn rất muốn biết, phải làm thế nào mới khiến được tiếng hát trong lành vốn dĩ phải mang theo một cảm giác ấm áp hạnh phúc, chứ không phải tủi hờn như thế này.

Khi đó, Kỳ Hàn đã nói với Giáng Yến, nhất thốn tương tư nhất thốn hôi, hắn biết Giáng Yến tin vào điều đó.

Vì vậy, hắn muốn làm cho tên hồ ly đa nghi này hiểu rõ, không phải tất cả tương tư đều sẽ hóa thành tro, không phải tất cả ái tình đều trôi theo dòng nước. Hắn muốn ôm lấy thân hình rõ ràng đang run rẩy lại cố làm ra vẻ cứng rắn này, muốn lau đi giọt nước mắt rõ ràng muốn rơi nhưng lại cố gắng níu kéo trong đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm.

Hắn trước tiên yêu sự cô tịch của Giáng Yến, sau đó lại yêu đến sự yếu đuối hiển hiện rõ ràng. Có lẽ ngay cả bản thân Giáng Yến cũng không rõ, mỗi lần đánh hắn, chửi hắn, trong đôi mắt kia đều mơ hồ lộ ra sự sợ hãi, như sợ hãi sự chịu đựng của hắn đã đến mức cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay người bỏ đi.

Cho nên hắn không cách nào có thể bỏ đi cho được.

Chỉ có người tín nhiệm đối phương một cách vô điều kiện mới có thể đa nghi, chỉ có người khát khao ái tình thực sự, khát khao được bầu bạn, được chung sống muôn đời muôn kiếp mới có thể trốn tránh.

Hắn nâng gương mặt Giáng Yến lên, ôn nhu hôn làn môi ngọt ngào của đối phương, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?” Miệng tuy hỏi như thế, nhưng động tác cũng không chậm lại chút nào.

“Không đâu...” Giáng Yến hổn hển rên rỉ, như đã bắt được tiết tấu, chiếc eo thon nhịp nhàng theo sự ra vào của hắn lay động, phối hợp với sự lấn lướt của hắn; đôi mắt đen huyền ngân ngấn lệ chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, gương mặt vốn đã nóng bừng giờ lại phủ thêm một đám mây hồng mịn màng, “Đừng... đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta...”

“Ta cũng không còn cách nào khác.” Đông Phương Đình mỉm cười, hạ tầm mắt xuống, ác ý dựng thẳng lưng, làm rối loạn tiết tấu, mạnh bạo xâm nhập sâu vào bên trong.

“A!” Giáng Yến run lên mãnh liệt, một chút khó chịu khi mới bắt đầu xâm nhập giờ đã tan thành mây khói, luồng khí tê dại nóng bỏng theo đó tràn vào. Hắn không biết lý do vì sao, nếu bị tiến vào mạnh bạo như vậy đáng lẽ sẽ làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất vui, bên trong người hắn giờ đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự kiềm giữ của lý trí, chỉ còn muốn
hấp thụ sự ra vào của đối phương. Hắn càng xấu hổ, thân thể lại càng buộc chặt hơn, động tác của Đông Phương Đình lại càng thêm điên cuồng.

Đông Phương Đình đương nhiên nhìn ra được sự cảm thụ nơi Giáng Yến, không cần hỏi thêm, từ từ phóng túng dục vọng của mình, bắt buộc chiếc lưng thon giờ đã mềm nhũn phải nhanh chóng lên xuống, nuốt vào rồi lại nhả ra phân thân.

“Hư... a.... ưm...” Giáng Yến nhẹ nhàng bấu vào lưng Đông Phương Đình, giọt lệ nơi khóe mắt chỉ chực trào ra, hắn cảm thấy bản thân mình giống như đang đứng trên vách đá cheo leo, chỉ cần đạp sai một bước là sẽ tan xương nát thịt, đầu thì lại rỗng không.

Đông Phương Đình không ngừng gọi tên Giáng Yến, tiếng nói êm dịu vang vọng bên tai, mỗi một lần gọi, nội bích lại nhiệt tình gắt gao co rút. Hắn biết trong suốt cuộc đời mình chưa bao giờ lại đánh mất lý trí như lúc này, khoái cảm như thủy triều dồn dập đánh vào, hắn muốn nghe được thật nhiều âm thanh vui vẻ trộn lẫn ngượng
ngùng. Giáng Yến khi lạnh lùng vốn đã rất đẹp rồi, khi động tình lại càng đẹp đến nỗi khiến hắn không cách nào khống chế được mình, hắn không biết mình còn muốn chiếm đoạt thêm bao nhiêu nữa mới có thể thỏa mãn được khao khát.

Đôi môi hai người lại quyện lấy nhau, nhiệt tình trao nhau những nụ hôn cháy bỏng, cuốn lấy... cuốn lấy... mê say...

Đông Phương Đình để cho nụ hôn mình thuận theo đôi má lướt nhẹ ra sau, tiến đến bên tai Giáng Yến, thì thầm, “Giáng Yến, ta yêu ngươi.”

Ngạnh vật tiến sâu vào bên trong cơ thể, đồng tử của Giáng Yến bỗng co rụt lại, “A!”, cho hắn sự kích thích to lớn nhất không phải là sự vui sướng của thân thể, mà là tiếng yêu được dịu dàng thốt lên, giọt lệ nóng hổi cuối cùng cũng trào ra khỏi khóe mắt, chậm rãi chảy xuống. Hắn cảm giác nguyên thần rung chuyển mãnh liệt, không cách nào khống chế được nữa. Những chiếc đuôi trắng như tuyết túa ra từ phía sau lưng, đôi tai hồ ly bé nhỏ cũng nhú ra ngoài, không ngừng run rẩy. Thân thể mềm nhũn ngã vào lòng ngực Đông Phương Đình, hắn cố bám lấy bờ vai đối phương thở dốc, từng giọt từng giọt nước mắt nương theo chiếc cắm tinh xảo tí tách rơi...

Đông Phương Đình khẽ rên lên một tiếng, bóp chặt thắt lưng mềm mại, theo sự co rút lại bên trong mà xâm nhập sâu vào, mang tất cả dục vọng của mình đặt hết vào trong cơ thể đối phương.

“Ưm...” Nội bích mẫn cảm như bị bỏng lửa, có hơi co rút lại, Giáng Yến khẽ rên nhẹ một tiếng, móng tay cào lên lưng Đông Phương Đình, hai chiếc tai trắng nõn nà không ngừng run rẩy.

Đông Phương Đình hạ thấp đầu xuống, cùng hắn trao đổi nụ hôn mê say, ngọt ngào.

Thật lâu sau, hai đôi môi cũng chịu tách rời, Giáng Yến cố gắng gượng người dậy, suy nghĩ một chút, lại ngã vào lòng ngực Đông Phương Đình, nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai của hắn.

Đông Phương Đình cười khẽ, dịu dàng vuốt ve mái tóc trắng bạc và chiếc tai hồ ly mềm mại, “Giáng Yến, chúng ta song tu nhé?”

Thông thường, chỉ có một cặp tình nhân tin tưởng nhau tuyệt đối mới chọn lựa cách song tu, để có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể cùng sóng vai vượt qua kiếp nạn, nhưng thật sự chưa từng nghe qua lại có người song tu cùng với hồ yêu.

Nhưng Giảng Yến cũng không phản bác, chỉ mím môi cười một nụ cười mong manh, khe khẽ đáp: “Ừ.”

Đông Phương Đình mỉm cười đáp lại, rồi hôn lên trán hắn, đôi tay ve vuốt dọc theo sống lưng, theo những chiếc đuôi màu bạc, “Nè, có thoải mái không?”

Giáng Yến hừ nhẹ, “Ngươi muốn hỏi bây giờ hay là mới vừa rồi?”

Đông Phương Đình cười nói: “Tất nhiên là mới vừa rồi.”

Giáng Yến nhếch mắt, khiêu khích nói: “Một chút cũng không thoải mái.”

“Hả?” Đông Phương Đình cười cười nhéo nhéo lỗ tai hắn, làm cho chiếc tai trắng ngần run lên, “Là ai thoải mái đến nỗi chân thân cũng hiện ra luôn cả rồi? Hay là ngươi muốn ngầm ám chỉ ta cần phải cố gắng nhiều hơn?”

“Thật không biết xấu hổ.” Giáng Yến dụi đầu vào vai hắn, đưa tay nhéo má hắn, “Ta chính là một hồ ly biết dùng thải bổ thuật, ngươi phải cẩn thận hơn một chút.”

“Ngươi nghĩ ta vì sao lại muốn cùng song tu với ngươi?” Đông Phương Đình vẫn ung dung cười, “Ta lo lắng cho thân thể mình không chịu đựng nổi còn hơn ngươi nữa kìa.”

“Ngươi!” Giáng Yến ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng lên, hai tay dùng hết sức nhéo má hắn, “Sắc quỷ! Thì ra bụng dạ ngươi chỉ nghĩ đến chuyện này.”

Đông Phương Đình bắt được hai tay của hắn, luân lưu hôn lên từng đầu ngón tay, lại tủm tỉm cười, “Ngươi nếu muốn làm thêm một lần nữa, cứ việc tiếp tục dùng bộ
dáng khả ái này khiêu khích ta.”

Giáng Yến không dám nói thêm nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương Đình, chậm rãi cựa người ngồi dậy, lại bị khí quan cứng rắn cọ sát vào thành vách mỏng manh, sự tê dại do cọ sát khiến hắn không chịu được nhẹ rên lên một tiếng, chất lỏng mang màu trắng đục chảy một chút ra ngoài, lưu lại trên đùi hắn một dấu vết dâm mỹ.

Đông Phương Đình nhẹ thở dài, “Ta vừa mới nói ngươi khiêu khích ta là quá lời rồi, ngươi vì sao lại muốn ta phải thực hành ngay lập tức vậy?”

“Sắc quỷ, câm cái miệng ngươi lại.” Giáng Yến khẽ quát lên, lao tới kéo banh hai má hắn.

Đông Phương Đình vừa cười vừa chụp lấy hắn, xoay người đè xuống giường, rồi gắt gao quấn lấy.

Giáng Yến khép mắt lại thu người vào lòng ngực Đông Phương Đình, ngoài cửa sổ sắc trời đã bắt đầu sáng dần, bây giờ chính là thời điểm lạnh lẽo nhất trong ngày, khuôn ngực nóng bỏng của nam nhân đã hoàn toàn bao trọn lấy hắn, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên tóc hắn, rất lâu sau, Giáng Yến đột nhiên hỏi: “Này, tại sao ngươi lại yêu
ta? Chúng ta chẳng những không đồng tộc, ta lại không thích hóa thành nữ thân, ngay cả hoan ái cũng chỉ dùng nam thân, ngươi cũng không phải đoạn tụ, vì sao lại chọn ta?”

“Ngươi có muốn nghe lời nói thành thật không?” Đông Phương Đình mỉm cười vỗ nhẹ lên lỗ tai hắn, thấy hắn gật đầu, cười khẽ: “Thành thật mà nói, ta cũng thật sự không biết... Có lẽ là vì thương cho sự cô tịch của ngươi, muốn mang đến vui vẻ cho ngươi, nhưng trong thiên hạ cũng có không ít những kẻ thống khổ, cô đơn, cũng không thiếu những nữ tử xinh đẹp, vì sao ta lại không động tình? Giáng Yến, ta thật sự không biết, ta chỉ thầm nghĩ trong lòng muốn có được ngươi, ta theo đuổi ngươi không phải vì muốn hoan ái cùng ngươi, mà là vì muốn được sánh đôi với ngươi, ngươi hiểu không?”

Giáng Yến chỉ để lộ một nụ cười thật nhẹ, “Ừ.” Hắn ôm lại Đông Phương Đình, chậm rãi khép đôi mắt lại.

Nếu lúc này yêu cầu hắn hát, hẳn là có thể nghe được tiếng hát hạnh phút của hắn chứ? Đông Phương Đình cũng nhẹ cười, ôm chặt người trong lòng ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play