Trong thạch thất, trên nền đá lạnh lẽo, những dòng văn tự phức tạp lần lượt hiện ra rồi thi nhau phát sáng. Triệu Tố Hoa ngồi ở trung tâm pháp trận, bốn bên là bốn lão nhân mặc đạo bào màu trắng chia ra đứng ở bốn phương vị, tất cả đều tóc bạc râu dài, tiên phong đạo cốt, hiển nhiên chính là bốn môn nhân Thiên Thương môn có công lực chỉ đứng sau Triệu Tố Hoa, bây giờ đến đây làm hộ pháp cho hắn.
Một lúc sau, Triệu Tố Hoa bỗng nói: “Đến rồi!” Hai tay kết ấn, vách chắn lập tức dựng lên.
Trong không khí đột nhiên lóe lên một ánh chớp rất nhỏ, ngay sau đó một tiếng nổ vang rền.
Năm người đồng thanh niệm chú, pháp trận phát ra ánh sáng chói lòa, bốn đạo sĩ đứng bốn góc thúc dục lực lượng nguyên đan, để linh lực chảy về phía trung tâm, giúp Triệu Tố Hoa đối kháng thiên lôi. Công dụng của trận pháp này chính là tập trung linh lực của năm người làm một, người ở giữa sẽ có lực lượng tương đương năm
người, về phần bốn người còn lại, tuy trong nháy mắt linh lực sẽ gần như cạn kiệt, nhưng nhờ đứng gần trung tâm nên cũng không bị sấm sét ảnh hưởng.
Từ phía đỉnh thạch thất, lôi quang ầm ầm giáng xuống...
Trong khoảnh khắc lôi quang đánh xuống, Triệu Tố Hoa biến sắc, “Không tốt!”
Lôi quang đã biến mất, nhưng bên ngoài thạch thất mây đen vẫn vần vũ, Triệu Tố Hoa đưa mắt nhìn về phía bốn góc – bốn lão đạo đều đã té ngã xuống đất, bị đá bay ra ngoài pháp trận. Vị trí phía đông hiện giờ là vị hồ vương tuấn mỹ, thân mặc bạch sam, hai tay Hi Minh chắp ra sau lưng, gương mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng; vị trí phía tây là Đông Phương Đình, miệng thì mỉm cười, ngón tay vẫn giữ kết ấn, hiển nhiên thiên lôi giáng xuống mới vừa rồi chính là kiệt tác của hắn; phía nam là Giáng Yến, thân mặc hồng y, bên ngoài khoác chiếc áo choàng trắng làm bằng lụa mỏng, thong thả phất phơ, tỏa ánh quang hoa rực rỡ; vị trí phía bắc là Đỗ Kình Vũ, vẫn cười hì hì, thân mặc áo vải thô, tay đang cầm một thanh kiếm làm bằng gỗ đào.
Triệu Tố Hoa nhanh chóng hiểu ra, Đông Phương Đình giỏi việc điều khiển sấm chớp, bọn họ lại trông gà hóa cuốc, vừa nhìn thấy sấm sét lại tưởng thiên lôi giáng xuống, kỳ thật chính là do Đông Phương Đình điều khiển. Bốn hộ pháp đều đã chuyển hết linh lực của mình về trận nhãn, tất nhiên muốn đánh lén bọn họ cũng sẽ rất
dễ dàng, may mắn có người lập tức đứng ngay vào bốn vị trí mới giữ cho trận pháp không bị rối loạn, nhưng bốn người này tâm địa khó lường, đương nhiên là họa không phải phúc.
Triệu Tố Hoa tính toán trong phút chốc, trên người hắn tuy tụ tập linh lực của cả năm người, nhưng linh lực của người khác hắn không thể sử dụng, mà với linh lực của chính mình hắn chỉ có thể đánh được một đòn trí mạng vào một trong bốn người, huống chi cho dù tập trung được lực lượng của cả năm người để đánh một đòn, hắn cũng không có đủ lực lượng để đối kháng thiên lôi kiếp sẽ diễn ra ngay sau đó...
Đôi mắt khẽ nhíu lại, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi vì sao lại đến đây?”
Đông Phương Đình mỉm cười một cách nho nhã, “Tiên sư Đông Phương Tuyền.”
Triệu Tố Hoa thoáng rùng mình. Sau khi bức Đông Phương Tuyền phải rời khỏi Thiên Thương môn, hắn đương nhiên đã điều tra rõ ràng từ trên xuống dưới, vấn đề chính là trong sổ đã ghi rằng vị tiểu đồ đệ của Đông Phương Tuyền mới vào Thiên Thương môn không lâu đã bệnh chết, chuyện này chắc chắn là do Đông Phương Tuyền mó tay vào thay đổi, đáng hận lúc đó hắn đang bận bịu bình định nhân tâm đang dao động trong Thiên Thương môn, không có thì giờ chú ý đến chi tiết này... Khi Đông Phương Đình xuất hiện trong tu chân giới, hắn cũng từng hoài nghi người này có phải đệ tử của Đông Phương Tuyền hay không, dù sao người mang họ Đông
Phương cũng không nhiều lắm. Nhưng nếu Đông Phương Đình thật sự là đồ đệ của bà ta, đáng lẽ không thể bình thản đứng trước mặt hắn, hơn nữa bản thân hắn cũng không cảm nhận được một chút hận ý phát ra từ người này, lại càng không cảm nhận được một chút ý đồ báo thù, không ngờ...
Triệu Tố Hoa cười lạnh: “Giỏi, giỏi lắm! Không nghĩ ngươi lại có thể nhẫn nại đến giờ này, quay lại đây tìm lão phu tính sổ!”
Đông Phương Tuyền là một nữ tử ôn hòa, rộng rãi, một người không tính kế mưu toan, thế mà lại có thể dạy thành tài một đệ tử lòng dạ thâm hiểm đến thế này!
Đông Phương Đình chỉ nhẹ nhàng cười, nói: “Sư thúc, ta cũng không phải muốn nhắm vào ông, bất quá chỉ xin ông tạm thời ở lại nhân gian này thêm một chút mà thôi.”
Hi Minh cũng lạnh lùng nói: “Những việc làm của Triệu đạo trưởng khiến cho thiên nộ nhân oán, e rằng chết cũng không trả đủ.”
Triệu Tố Hoa im lặng không nói, hắn bận suy nghĩ phải làm thế nào để thoát khỏi hiểm cảnh trước mặt, không biết bao lâu nữa thiên lôi sẽ thực sự giáng xuống, nếu không độ được thì hắn sẽ hồn phi phách tán, bây giờ chỉ còn cách miễn cưỡng khởi động trận pháp, hấp thu hết linh lực của cả bốn người này mới đủ sức kháng cự thiên lôi, vấn đề khó khăn chính là bốn người này sẽ không ngoan ngoãn mang hết linh lực ra giao cho hắn. Thế nhưng mới rồi Đông Phương Đình thừa lúc pháp trận phát động lập tức đột nhập vào, bây giờ nếu muốn triệt khai, có thể sẽ bị pháp trận cắn trả, nói cách khác, đây là một cục diện mà không ai có thể nhích chân được, chỉ có thể căn cứ theo pháp trận dưới chân đối kháng lẫn nhau thôi.
Bầu không khí giữa năm người thoáng chốc đông cứng lại, Triệu Tố Hoa nhanh chóng kết ấn, phát động pháp trận trong nháy mắt, quyết định cầm cự đến cùng.
Trong khoảnh khắc pháp trận phát động, Đỗ Kình Vũ phất tay, thanh kiếm làm bằng gỗ đào ngay lập tức cắm vào trận tâm, bốn người kết ấn niệm chú.
Triệu Tố Hoa kinh ngạc, cảm giác linh lực mới vừa rồi tụ tập vào mình giờ phút này đột nhiên tản ra, kinh hoảng la lên: “Nghịch chuyển trận pháp?”
Đông Phương Đình vừa niệm chú vừa mỉm cười, tựa hồ có ý nói “ông đoán đúng rồi đó.”
Ngũ Hành trận căn cứ theo ngũ hành, đương nhiên dựa theo sự tương sinh tương khắc của ngũ hành mà bày trận pháp. Nếu những người hộ pháp căn cứ trên mệnh cách đứng đúng theo vị trí tương sinh của ngũ hành, thì trận pháp này sẽ phát huy hiệu quả lớn nhất. Nhưng nếu muốn nghịch chuyển pháp trận này cũng không khó, chỉ cần căn cứ theo sự tương khắc của ngũ hành mà đứng, sau đó đọc thêm chú văn tương ứng, linh lực của những người đứng ở bốn góc cao hơn trận nhãn, là có thể nghịch chuyển.
Đông Phương Đình đã tìm hiểu tất cả những điển tịch về pháp trận do sư phụ để lại, lôi ra được những trận thế có khả năng chống đỡ được thiên lôi, mặt khác bắt buộc ba người còn lại học thuộc những câu chú dùng để nghịch chuyển. Thêm nữa, vì mệnh cách của Triệu Tố Hoa thuộc thổ, vừa vặn đứng ở vị trí chính giữa, Đông Phương Đình suy ra khả năng sử dụng trận ngũ hành là lớn nhất, lại xét
thêm mệnh cách của những người khác, hắn thuộc hỏa, Hi Minh thuộc kim, Giáng Yến và Đỗ Kình Vũ đều thuộc thủy, vì vậy suốt mấy ngày cuối cùng phải lục lọi, tìm kiếm vật mang tinh lực của đất đá, cuối cùng tìm được một bộ y phục mang toàn lực của đất đai đưa cho Đỗ Kình Vũ mặc vào, để che đậy mệnh cách của hắn. Thanh kiếm gỗ đào hiện giờ đang cắm giữa trận tâm cũng tràn đầy tinh hồn cây cỏ, dùng để che đậy mệnh cách của Triệu Tố Hoa.
Triệu Tố Hoa hiểu ra, quát lên: “Các ngươi điên rồi à?! Nếu nghịch chuyển pháp trận, ta và các ngươi phải đồng thời gánh chịu thiên lôi kiếp.” Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn an tâm sử dụng pháp trận này, công dụng của Ngũ Hành trận chính là dồn lực của năm người thành một, dùng cường địch với cường,
một khi đã nghịch chuyển pháp trận, linh lực sẽ phân tán ra bốn phía, thiên lôi sẽ bổ xuống toàn trận, mỗi cá nhân đều phải nhận lấy kiếp nạn này, đặc biệt chính là bốn người đứng bốn góc.
Nghe những lời ấy, cả ba người còn lại đều ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía Đông Phương Đình – Này này, bọn họ chưa nghe hắn nói bọn họ cũng phải nhận lấy thiên lôi kiếp nha!
Đông Phương Đình vẫn ung dung cười như cũ, miệng vẫn niệm chú văn liên tục không dừng lại. Giáng Yến chỉ run lên một chút rồi khôi phục thái độ bình thường. Đỗ Kình Vũ và Hi Minh liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tiếp tục, dù sao hiện giờ cũng đã không thể rời khỏi trận pháp rồi, cũng không muốn giúp đỡ Triệu Tố Hoa thành tiên, phương pháp duy nhất bây giờ chính là rút hết linh lực của hắn, để xem có thể ứng phó được với thiên lôi hay không thôi.
Triệu Tố Hoa vừa nhìn đã hiểu ra ngay Đông Phương Đình không nói cho bọn họ nghe đầy đủ mọi chuyện, vừa cố gắng ổn định nguyên thần, vừa cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ba vị muốn vì Đông Phương đạo hữu mà chết sao? Hẳn chỉ lợi dụng các ngươi thôi! Nếu bây giờ hắn vượt qua được thiên lôi kiếp thì sẽ thành tiên ngay lập tức.”
Nhưng thế cục lúc này không khác gì đang đứng ngay bờ vực, không thể bước thêm một bước nào cả, Đỗ Kình Vũ và Hi Minh tự hỏi bản thân chưa đến vài giây, quyết định trước mắt nên tin tưởng Đông Phương Đình, người này mặc dù lòng dạ thâm hiểm, giỏi tính kế, nhưng đối đãi với bằng hữu rất tốt, lại rất biết giữ lời, nếu hắn đã nói không hại bọn họ, vậy bất luận thế nào nên tin tưởng hắn trước sẽ không sai.
Về phần Giáng Yến, tuy kinh ngạc trong chốc lát, nhưng
hắn vốn đã mang hết tất cả tín nhiệm giao cho Đông Phương Đình, tất nhiên sẽ không hoài nghi đối phương, chỉ ngẩng đầu trao cho Đông Phương Đình một ánh mắt dịu dàng, Đông Phương Đình cũng mỉm cười đáp lại.
Bầu trời bên ngoài ầm ầm vang dội, đột nhiên mặt đất bị chấn động mạnh, cả thạch thất rung lên, nóc đá trên đỉnh thạch thất nứt toác ra, những hòn đá lớn nhỏ thi nhau rơi xuống tới tấp, nhưng khi rơi xuống đỉnh đầu năm người thì giống như va phải vật gì nên bị bắn qua một bên. Trên bầu trời mây đen dày đặc như ai vẩy mực, ánh chớp chạy loằng ngoằng, một cánh tay sấm to lớn lộ ra khỏi những tầng mây, thò xuống giương móng vuốt lục tìm trên mặt đất, bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng rít của không khí đang bị xé toạc ra.
Bốn người Đông Phương Đình vội vàng thúc dục lực của chân nguyên, phút chốc pháp trận miễn cưỡng nghịch chuyển. Triệu Tố Hoa cảm giác linh khí toàn thân bắt đầu bị rút ra ngoài, nổi giận quát lên, rốt cục biết chính mình không đánh lại bốn người bọn họ, lập tức ngưng tụ tất cả khí lực còn lại trong cơ thể, tung một chưởng bổ vào Giáng Yến.
Triệu Tố Hoa biết rõ trước sau cũng xong đời, đã chết phải có người chết cùng, năng lực hiện tại chỉ có thể giết chết được một người, nhìn bốn người đang đứng trong pháp trận hắn cũng đã tính toán qua, căn cứ theo sự nhạy bén của hắn, không khó để nhìn ra được ánh mắt giao tình của Đông Phương Đình và Giáng Yến khi cả hai trìu mến nhìn nhau, hắn nhanh chóng hiểu được vì lý do gì Đông Phương Đình phản bội tu chân giới, không, nói không chừng ngay từ đầu Đông Phương Đình đã lợi dụng sự trợ giúp của hắn, danh chính ngôn thuận xâm nhập vào hồ tộc. Nếu Đông Phương Đình thực lòng yêu thương Giáng Yến, yêu đến nỗi không tiếc mạng mình
mạo hiểm xâm nhập vào hồ tộc, vậy thì thay vì giết Đông Phương Đình, chi bằng giết chết Giáng Yến chẳng phải tốt hơn sao?
Một chưởng này uy lực không nhẹ, Giáng Yến phun ra một ngụm máu tươi, té ngay xuống đất.
Hi Minh kinh ngạc, Đỗ Kình Vũ lạnh cả mình, quay đầu nhìn Đông Phương Đình, hắn vốn tưởng rằng chứng kiến cảnh này Đông Phương Đình sẽ vô cùng hoảng hốt và tuyệt vọng, không ngờ nét mặt Đông Phương Đình vẫn rất bình thản, cười lên ha ha.
Triệu Tố Hoa mở to mắt, khóe mắt tựa như muốn toét cả ra, “Đông Phương Đình! Ngươi thật sự là một tên tiểu nhân gian xảo!” Đông Phương Đình còn cười được, chứng tỏ hắn hoàn toàn không yêu Giáng Yến, hắn đã sớm đoán được cá tính của Triệu Tố Hoa, biết rõ thay vì giết hắn, Triệu Tố Hoa chắc chắn sẽ giết người hắn yêu thương, cho nên mới đẩy Giáng Yến ra làm kẻ thế mạng!
Lôi quang trên đầu từ từ giáng xuống, Đông Phương Đình vẫn thong thả ung dung, khẽ cười, nói: “Ta quả thật không phải là người quân tử!”
“Giỏi... Giỏi lắm...” Triệu Tố Hoa nghiến răng cười lạnh.
Thấy hai người bọn họ dùng ánh mắt kinh ngạc và tức tối nhìn mình, Đông Phương Đình lại cười, rồi nói tiếp: “Mà cũng thật đáng tiếc, ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân.”
Chỉ thấy xác Giáng Yến đột nhiên hóa thành những sợi lông vũ màu trắng tản mát tung bay, Giáng Yến một thân hồng y xuất hiện giữa đám lông vũ, dùng ánh mắt không hài lòng nhìn về phía Đông Phương Đình.
Triệu Tố Hoa la lên thất thanh: “Áo choàng lông quạ! Hóa ra là áo choàng lông quạ!” Lông quạ vốn là màu đen, áo choàng lông qua lại trắng như tuyết, có tác dụng biến giả thành thật, chuyên dùng để thế thân, so với việc truy tìm tung tích thì công dụng của nó lại càng quan trọng hơn gấp nhiều lần, cho nên lúc đầu, Đỗ Kình Vũ đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Đông Phương Đình mang chiếc áo choàng này tặng cho Giáng Yến, vì công dụng của pháp bảo này có thể cứu được một mạng người. Thế nhưng áo choàng lông quạ bề ngoài lại là một chiếc áo choàng lông, áo choàng Giáng Yến khoác hôm nay lại
bằng lụa, chính vì vậy, trên thực tế, không ai có thể đoán ra được.
Nói cách khác, Đông Phương Đình quả thật đã đoán ra được Triệu Tố Hoa thế nào cũng sẽ ra tay giết chết người mà hắn thương yêu, vì thế mới choàng thêm chiếc áo choàng này cho Giáng Yến, lại sợ Triệu Tố Hoa nhìn ra nó là áo choàng lông quạ, cho nên mới dùng phép thuật hóa nó thành bộ dáng khác biệt thế này.
Giáng Yến vừa trúng một chưởng đã lập tức hiểu ra ngay, hắn sở dĩ nhìn Đông Phương Đình một cách không hài lòng, chính là bởi vì trước đó Đông Phương Đình không hề nói với hắn một câu nào cả, nếu một chưởng kia của Triệu Tố Hoa không nhằm vào hắn thì sao?
Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Đông Phương Đình quả là hiểu rất rõ Triệu Tố Hoa, cũng bởi vì Đông Phương Đình trước đó một câu cũng không chịu nói, nên sự trao đổi ánh mắt của bọn họ tuy nhẹ nhàng, nhưng cũng tỏ rõ ý thân mật, nếu không như vậy, e rằng sẽ gây hiệu quả trái ngược.
Bốn người tập trung tinh thần, lại tiếp tục niệm chú văn, pháp trận bị nghịch chuyển hoàn toàn, Triệu Tố Hoa biết rõ đã không còn hy vọng gì nữa, gương mặt tái nhợt, khụy xuống đất.
Thiên lôi trên bầu trời không ngừng ngưng tụ lôi quang, càng ngày càng dày đặc, tiếng sấm rền cũng càng ngày càng lớn khiến người ta không khỏi sợ hãi, đì đùng đinh tai nhức óc, gây ra cảm giác nặng nề đến nỗi kẻ khác tưởng như mình bị bóp nghẹt trái tim.
Bốn người cố gắng đưa linh lực đang chảy vào trong cơ thể của mình hóa thành linh lực của chính bản thân, bắt ấn duy trì pháp trận, trên đầu họ bỗng chốc hiện ra một vách chắn ánh sáng màu ngũ sắc thi nhau luân chuyển, theo sự thúc dục lực chân nguyên mà càng tỏa ra ánh sáng rạng rỡ hơn.
Một khắc sau, dường như đã tụ tập hết tất cả năng lượng, thiên lôi đột nhiên giáng xuống, tựa như cự long gầm thét đánh thẳng xuống pháp trận, phát ra một tiếng nổ to đến kinh hoàng.
Ngoại trừ Hi Minh công lực thâm hậu có thể miễn cưỡng chịu đựng được, ba người còn lại khóe môi đều chảy đầy máu tươi.
Thiên lôi có hơi lui về, rồi lại lập tức bổ xuống, lần này chia ra làm bốn luồng sét, hung hãn chém xuống bốn góc pháp trận.
Mặc dù thiên lôi đã phân tán ra, bốn người vẫn cảm thấy tâm mạch mình gần như bị đứt đoạn, khóe môi Hi Minh cũng bắt đầu tràn máu, Đỗ Kình Vũ có cảm giác nghe được tiếng gãy răng rắc của xương cốt mình do bị đè ép. Căn cứ trên tu vị của bọn họ, muốn thăng thiên vẫn còn quá sớm, nếu không có trận pháp này, thì chỉ cần luồng sét đầu tiên cũng đủ để họ tan thành tro bụi rồi, hiện tại
có thể miễn cưỡng dùng linh lực mới vừa hấp thu được để chống cự đến giờ phút này, người thật sự gặp nguy hiểm không chỉ một mình Triệu Tố Hoa, mà cả bốn hộ pháp bốn góc mệnh cũng đã nối lại thành một đường.
Cự lôi không ngừng gầm rú giận dữ, chỉ chực phá nát vách chắn ánh sáng của bọn họ, cả bốn người miễn cưỡng thúc dục chân nguyên, giờ phút này đầu óc cũng không còn muốn nghĩ thêm gì nữa, chỉ hy vọng có thể cố gắng chống đỡ vượt qua khỏi kiếp nạn này rồi tính.
Lực đạo khổng lồ dồn dập đánh xuống, bên tai vang rền tiếng sấm rú gào, mắt không thể trông thấy thứ gì ngoài ánh chớp không ngừng lóe lên, trong miệng chỉ toàn mùi vị của máu, các bộ phận cơ thể giờ phút này đã hoàn toàn tê liệt, rã rời, mệt mỏi vô cùng vô tận. Đứng trước thiên lôi kiếp đáng sợ này, bao nhiêu tu vị cũng biến thành nhỏ bé, bọn họ hầu như đã dốc hết toàn bộ sức lực, thế nhưng
không biết kiếp nạn này đến khi nào mới chịu chấm dứt đây?
Sấm sét ầm ầm đánh chằng chịt suốt hai khắc, cả tòa Vĩnh Thương sơn rung chuyển dữ dội, chim chóc và muôn thú co đầu rúc cổ không một tiếng động, cả thạch thất gần như bể tanh bành. Ánh quang hoa lưu chuyển trên vách chắn ánh sáng đã không còn rạng rỡ như lúc đầu, hiện tại chỉ còn lại một bức màng bàng bạc.
Trong lòng Đông Phương Đình kêu thầm đã hỏng, thế nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, hắn thật vất vả mới hạ được Triệu Tố Hoa, nếu không qua khỏi kiếp nạn này, bốn người bọn họ đều sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không có ngày gặp lại.
Lôi quang bắt đầu ít dần, phảng phất như lực đạo đã từ từ bị tiêu mòn, nhưng thanh thế vẫn còn mạnh mẽ, tựa như một con thú dữ bị dồn đến đường cùng.
Đông Phương Đình cảm giác lồng ngực mình trống rỗng, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế này, hắn tuy giỏi tính kế, nhưng cũng biết rõ không phải lúc nào cũng có thể xuôi chèo mát mái, nếu kiếp nạn này không qua được thì sao? Lòng không khỏi khiếp sợ, một áp lực khổng lồ ập tới, hắn ọc ra một ngụm máu tươi, cố gắng trấn định tinh thần, dùng hết sức quay đầu lại nhìn Giáng Yến.
Khóe miệng Giáng Yến vẫn đầy máu, mái tóc trắng bạc không ngừng tung bay trong ánh lôi quang, như mưa rơi phiêu lãng theo cơn gió thổi, đôi mắt đen huyền vẫn thâm trầm điềm tĩnh, đó là sự kiên nghị Đông Phương đình chưa bao giờ gặp qua. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của hắn, Giáng Yến chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt bất an của Đông Phương Đình, lập tức nhẹ nhàng nở một nụ cười như hoa như ngọc.
Đông Phương Đình kinh ngạc trong chốc lát, rồi cũng cười với Giáng Yến. Hắn chưa bao giờ mang tính mạng mình ra đánh cược, không biết một giây sau hắn có còn sống sót hay không, nhưng vào giờ phút này, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi... hạnh phúc đến nỗi hắn vẫn muốn sống sót, không, hắn tuyệt đối không thể chết được.
Đông Phương Đình lấy hơi hít sâu vào, lại thúc dục nguyên đan, đan điền trống rỗng, hắn mang tất cả linh lực còn có thể sử dụng được rút hết ra ngoài, toàn lực phát ra, định liều chết đổ một ván.
Cả bốn người đều biết đây là thời khắc sống chết, mang toàn bộ linh lực trong người tống ra, vách chắn vốn đã mỏng manh gần như biến mất hoàn toàn, bây giờ lại một lần nữa phát ra ánh sáng rực rỡ. Cự lôi rú gào, phảng phất như không cam lòng, thẳng tay giáng xuống.
Từng đầu ngón tay run lẩy bẩy, đầu đau như búa bổ, máu tươi đã thấm đỏ vạt áo, lôi quang trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ lại thành một đường, canh ngay pháp trận nện thẳng xuống.
Thạch thất nát thành từng mảnh, vách chắn ánh sáng chợt chớp lên, rồi cũng vỡ tung ra, mỗi người phun một ngụm lớn máu tươi, ngã ngay xuống đất.
Mây sấm trên bầu trời chậm rãi tản ra, bình yên từ từ khôi phục, ánh sáng một lần nữa lại tỏa rạng, chiếu rọi bốn phương.
Khi các trưởng lão của Thiên Thương môn tìm đến thì trước mắt chỉ còn những mảnh vỡ của thạch thất văng lung tung khắp nơi, tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc.
Hi Minh đứng dậy trước nhất, tóc hắn dài đến tận gót chân, mang sắc màu tựa như ngọn lửa cháy rực, tỏa ánh quang hoa lưu chuyển, đôi mắt cũng mang màu lửa đỏ tươi, chân thân hiện ra, chín chiếc đuôi hồ ly còn rực rỡ hơn cả khi hắn là hồ vương, cũng mang màu đỏ lửa, hắn nhìn hai bàn tay của mình, hơi thúc dục linh lực, lòng bàn tay liền phụt lên ngọn lửa màu đen, Hi Minh lấy làm kinh hãi, “Đây... đây là...”
Giáng Yến cũng đứng dậy, mái tóc trắng bạc của hắn hiện giờ tỏa ra ánh quang lạnh lẽo còn hơn cả sương tuyết, tròng mắt mang màu vàng nhu hòa như màu của ánh trăng, hắn khẽ đong đưa những chiếc đuôi của mình, phát hiện bản thân đã tu được đến chín đuôi, nhưng đó không phải nhờ vào thiên lôi kiếp, mà chính là nhờ nguồn công lực cực lớn mà hắn đã hấp thu tạo nên.
Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ đồng thời đứng dậy, liếc mắt nhìn đối phương, Đỗ Kình Vũ thì lộ ra vẻ khiếp sợ, còn Đông Phương Đình thì lại cười ha hả. Tóc bọn họ đều biến thành màu trắng, tròng mắt lại mang màu tím thẫm. Đỗ Kình Vũ thảm thiết kêu lên thất thanh, vội vàng vận lực của chân nguyên, quả nhiên – “Thành ma rồi! Ta quả nhiên cũng thành ma rồi!”
Đông Phương Đình vẫn thong thả cười nói: “Tất nhiên, hấp thu linh lực của người khác, vốn chính là tà ma ngoại đạo mà.”
“Cho dù có vào ma đạo, ta cũng không hối hận... thì ra là ý này đây.” Giáng Yến bật cười, hỏi hắn: “Ngươi vốn dĩ đã dự định trở thành ma rồi phải không? Lời thề kia chẳng phải cũng chỉ vì muốn lừa ta hay sao?”
“Đương nhiên.” Đông Phương Đình híp mắt cười, “Tiên ma không thể chung đường, thay vì như vậy, chi bằng mọi người đều thành ma cho xong.”
Hi Minh không nói được lời nào, chỉ còn cách vỗ trán thở dài thật là dài.
Đỗ Kình Vũ há rộng mồm la lên: “Đông Phương Đình! Ngươi nếu muốn thành ma cũng phải thương lượng với ta trước chứ? Chẳng phải đã tiêu hủy cả đời tu tiên của ta rồi sao?” Khi hắn tham gia vào trận đồ hấp thu công lực, thì đương nhiên cũng biết cách làm này không phải chính đạo, nhưng dù sao cũng không mất mạng, ai mà thèm quan tâm nó chính đạo hay không chính đạo làm gì?
Đông Phương Đình tủm tỉm cười, nói: “Ngươi trong lòng mang chấp niệm, nếu thật muốn thành tiên, thiên lôi kiếp này e là ngươi không vượt qua được.” Thiên lôi kiếp rốt cục là độ tiên hay là độ ma, điều này tùy thuộc vào bản thân người độ kiếp, bọn họ dùng phương thức này để độ kiếp thực chất hoàn toàn không dự định gì trước đó, nguyên nhân lớn nhất mang yếu tố quyết định tùy thuộc vào ý niệm của bản thân người độ kiếp mà thành.
Đỗ Kình Vũ la lối được vài câu, đột nhiên cười lên ha hả, “Bỏ đi, thành tiên lại càng phiền toái, chi bằng ly kinh phản đạo tới cùng đi! Nhưng mà tu tiên lâu như vậy không thành tiên mà lại thành ma, tâm tình có chút phức tạp à!”
Đông Phương Đình cười khẽ, đi đến bên Giáng Yến, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, dịu dàng hỏi: “Trách ta à?”
Giáng Yến lắc đầu, giơ tay tát nhẹ vào mặt hắn, “Lần sau trước khi mang tính mạng mình ra cá cược, ít nhất cũng phải nói trước với ta một tiếng.”
“Được rồi, ta xin lỗi.” Đông Phương Đình mỉm cười hôn lên trán hắn, “Bất quá sau này ngươi cũng không có lý do để rời khỏi ta.”
“Ta sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi.” Giáng Yến nhắm mắt, tựa vào ngực hắn, vùi đầu vào, dụi dụi.
Bên này đang tình nồng ý ngọt, thì bên kia Hi Minh và Đỗ Kình Vũ trợn mắt, mặt đối mặt với chúng đệ tử của Thiên Thương môn. Người của Thiên Thương môn tiến đến kiểm tra tình trạng của Triệu Tố Hoa, không dám trực tiếp chống lại hai tên “ma” đang đứng nhìn trừng trừng, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đông Phương Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Giáng Yến, quay đầu lại nói với bọn họ: “Không cần lo lắng tính mạng của môn chủ các ngươi đâu, điểm ấy phải cảm tạ chúng ta, bất quá hắn phải ở lại nhân gian thêm mấy trăm năm nữa.” Triệu Tố Hoa tuy chưa chết, công lực lại gần như bị phế bỏ, Đông Phương Đình vốn không có ý muốn giết
Triệu Tố Hoa, sư phụ trước khi chết cũng dặn dò hắn không nên tạo thêm sát nghiệt, mà bản thân hắn cũng cho rằng phế bỏ tu vị của Triệu Tố Hoa mới là cách báo thù tốt nhất.
Đỗ Kình Vũ hừ giọng nói: “Tất cả tránh ra cho ta, môn chủ các ngươi và bốn hộ pháp đều đã bất tỉnh nhân sự, không cần lấy mạng ra ngăn cản chúng ta làm gì, bọn ta là “ma” đó nha!”
Thiên Thương môn bởi vì mới vừa đánh với hồ tộc một trận nên nguyên khí đại thương, không có khả năng cản trở bốn người bọn họ, bất đắc dĩ phải lui ra nhường đường, cho bọn họ dương dương tự đắc rời đi.
Bốn người ra khỏi cửa núi, đều có cảm giác như mấy kiếp đã trôi qua, thành ma tuy không phải là nguyện vọng ban đầu của họ, thế nhưng đây lại chính là kết cục tốt nhất, cá tính của bốn người bọn họ quả thật không thích hợp để tu tiên, trong lòng đều mang nhiều chấp niệm, mang nhiều quyến luyến, sợ rằng cũng không độ được nạn kiếp.
“Kết quả lại thành ma...” Hi Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, thở ra một hơi thật dài, “Như vậy cũng tốt, thiên hồ phái cũng không thể oán hận ta.”
Đỗ Kình Vũ uất ức nói: “Ngươi vẫn còn nhớ đến công việc à? Bây giờ không phải là lúc vui mừng được ở cạnh bên ta mãi mãi sao? Hơn nữa mỗi giới theo con đường của mỗi giới, chúng ta bây giờ đã là người của ma giới, làm sao quản được chuyện của yêu giới cơ chứ?!”
“Ngươi bây giờ xem ra rất vui vẻ khi bản thân nhập ma đạo rồi nhỉ?” Đông Phương Đình mỉm cười, lắc đầu, nắm chặt lấy tay Giáng Yến, dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?” Giáng Yến hỏi.
“Đâu cũng được cả, ngươi muốn đi đâu chúng ta đi đó, có thể du lịch khắp nơi, không quan tâm đến chuyện trần tục.” Đông Phương Đình mỉm cười vuốt ve tóc hắn, “Chờ đến khi nào ngươi không còn muốn đi nữa, chúng ta tìm một nơi yên ổn để ở, mỗi ngày ta sẽ làm điểm tâm cho ngươi ăn, chải tóc cho ngươi, như vậy được không?”
Giáng Yến ngẩng lên trao tặng nụ cười nhẹ nhàng nhưng diễm lệ, ánh vàng trong đôi mắt lóng lánh sắc ánh trăng, “Được.”
Hắn nắm chặt lấy tay Đông Phương Đình, hai người bắt đầu chuyến du lịch của mình.
Bên kia Đỗ Kình Vũ cuộn tay áo lên, định đánh xỉu Hi Minh vác đi rồi tính.
Hắn từng cho rằng cuộc đời hắn sẽ diễn ra như vầy: định hướng cho mình một mục tiêu xa xôi, không ngừng bước về phía trước, vui vẻ hay bi thương đều không quan trọng, vì khi đã thành tiên, mọi chuyện ở nhân gian đều bị vứt bỏ đi. Thế nhưng sau này hắn mới biết được, hắn có thể phất tay vứt bỏ mọi thứ, cũng chỉ vì mọi thứ đều không thuộc về hắn, cho nên thực tế hắn cũng chẳng vứt bỏ thứ gì. Hắn muốn thành tiên, thuần túy cũng chỉ vì ngoài tu đạo ra, hắn không có chuyện gì khác để làm cả.
Cho đến khi gặp được người kia, hắn mới biết rằng, cho dù là tiên hay ma, chỉ cần được ở cạnh nhau mãi mãi, mới là hạnh phúc...
***
Ma giới.
Bầu trời mang sắc tím thẫm âm u, mặt trời vừa lặn, đêm sắp đến, phía xa xăm thấp thoáng vầng trăng bạc đã nhú lên, bóng cây đại thụ chậm chạp rung mình trong cơn gió đêm, những bông hoa nhỏ dưới tàn cây tỏa ra mùi hương thơm ngát, ánh vàng của tròng mắt như được trộn lẫn cùng với ánh trăng.
Hắn về đến trước cửa, gác chiếc đèn lồng đỏ ở mái hiên nhà, làm những viên ngói lưu ly tỏa ra ánh sáng lung linh như tuyết trắng. Tuy chỉ là một căn nhà nhỏ dành cho hai người, thế nhưng lại vô cùng tinh xảo và tao nhã.
Chưa kịp đưa tay đẩy cửa, cánh cửa gỗ đã mở ra, “Giáng Yến, ngươi về rồi đấy à? Mau vào đây đi, ta đã hâm nóng rượu rồi.” Người trong nhà nhìn hắn cười, đưa tay về phía hắn, hắn lại giao bàn tay mềm mại của mình cho đối phương, cùng bước vào nhà.
Trên chiếc bàn gỗ đã đặt vài món điểm tâm, bình rượu vừa nóng tỏa ra mùi hương quế hoa thoang thoảng, ngọn nến dịu dàng vung vẩy ánh sáng, tỏa rạng cả căn phòng.
Giáng Yến cởi áo choàng, ngồi vào bàn, Đông Phương Đình nhanh chóng tiến đến, giúp hắn chải lại mái tóc dài bị gió thổi tung, hắn nhẹ nhàng cười, nắm lấy lọn tóc bạc của Đông Phương Đình, tết hai lọn tóc lại với nhau.
“Ngươi làm vậy ta làm sao chải tóc cho ngươi được?” Đông Phương Đình mỉm cười hôn lên mặt hắn, vòng tay ôm lấy hắn, cùng ngồi xuống.
Hắn ủ người trong lòng ngực đối phương, nhìn hai lọn tóc bạc đang quấn lấy nhau, nhẹ nhàng thu tầm mắt lại, trên môi khẽ hé lộ một nụ cười, “Lại thêm một mùa thu nữa sắp đi qua, chúng ta ở đây cũng đã nhiều năm rồi...”
“Muốn đổi chỗ ở à?” Đông Phương Đình không muốn tháo lọn tóc mà hắn đã se, chỉ dịu dàng chải những nơi khác.
Giáng Yến dụi nhẹ đầu vào ngực Đông Phương Đình, “Không cần, ta thích cuộc sống ở đây.” Trời quang lại ngắm hoa, ngày mưa thì đọc sách, có đôi khi bọn họ chỉ cần lẳng lặng ôm lấy nhau, nhàn nhã thì cùng thảo luận về một đoạn thơ, đoạn văn nào đó, hoặc hứng thú thì viết một khúc nhạc. Đông Phương Đình rất yêu chiều hắn, làm cho những ngày tháng nhàn nhã, thong dong của hắn càng thêm vui vẻ, thỉnh thoảng bọn họ lại quay về hồ tộc, thỉnh thoảng lại đi thăm Hi Minh và Đỗ Kình Vũ, thỉnh thoảng hai người kia cũng đến đây thăm họ.
Năm tháng ở ma giới rất dài, rất bình thản, nhưng hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Khi đó, hắn tin vào tình cảm của người nam nhân này, mang bản thân mình giao cho người này, quả thật... quả thật là tốt quá.
“Uống rượu thôi.” Đông Phương Đình nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, rót một chén rượu đưa cho hắn.
Giáng Yến mỉm cười nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, “Ta muốn ngắm mặt trời mọc.”
“Được, chúng ta đi ngủ sớm, ngày mai cùng ngắm mặt trời mọc.” Đông Phương Đình cũng nâng chén hít vào một hơi, mỉm cười nói.
Giáng Yến giơ tay, vòng lấy cánh tay đang cầm chén rượu của người đối diện, khe khẽ ngâm nga:
“Dạ vị tẩy thương yến quy gia
Tiểu ốc đối tọa vọng đăng hoa
Thử sinh duy nguyện hỗ bả tửu
Vãn túy tỉnh thời cộng triều hà...”
Dịch nghĩa:
“Đêm chưa đến én quay về nhà
Trong căn nhà nhỏ, ngồi đối diện nhau ngắm ngọn đèn chong
Cuộc đời này nguyện cùng ai nâng chén
Khi tỉnh rượu lại cùng nhau chào đón ánh bình minh...”
Dịch thơ:
“Đêm chưa đến én quay về nhà nhỏ
Chong ngọn đèn cùng nâng chén cạn say
Cuộc đời này nguyện sánh bước với ai
Khi tỉnh rượu, ngắm bình minh tỏa rạng...”
~000~
“Ngoài vui én vẫn không màng
Quay về nhà nhỏ chứa chan ánh hồng
Giao bôi chén rượu mặn nồng
Nguyện rằng trọn kiếp tâm đồng với ai
Tỉnh rồi thoát khỏi cơn say
Sánh vai chờ đợi ánh mai rạng hồng...”
Thanh âm du dương lan đi thật xa, tựa như hờ hững nhưng lại quyện theo ý ngọt, thâm trầm triền miên quấn quít mãi không ngừng.
Hai người nhìn nhau, cánh tay đan chéo, tựa như uống rượu giao bôi, cùng chạm môi, nốc cạn.
Đông Phương Đình buông chén rượu, nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Ngày đó, người này đã nói với hắn, muốn được ở bên cạnh hắn vĩnh viễn, tin hắn, yêu hắn, không tách rời không vứt bỏ hắn, vĩnh viễn không phụ...
Tuổi thọ của tiên ma, có thể kéo dài được bao lâu?
Có lẽ khi đó bọn họ đã hiểu rõ, thứ mà bản thân bọn họ muốn, chính là được ở bên cạnh đối phương, ngắm đông đi xuân đến, đợi hoa nở hoa tàn, ban đêm uống rượu xong lại ôm lấy nhau mà ngủ, cho đến khi tỉnh dậy, thì lại kề vai cùng ngắm ánh bình minh...