Trong đại sảnh của Thiên Thương môn, bầu không khí vô cùng trầm trọng.
“Môn chủ!” Môn nhân của Thiên Thương môn sắc mặt nhợt nhạt, bẩm báo, “Đông Phương Đình gửi thư đến, nói hắn đã bị Giáng Yến đánh một chưởng, công lực bị phế bỏ hoàn toàn, nhân chứng của chúng ta đã đảm bảo việc này là thật, mặt khác, thân phận tu chân của hắn cũng đã bị lộ, trong hội nghị Hi Minh yêu cầu Giáng Yến phải giao người ra, nhưng Giáng Yến tựa hồ có ý muốn che chở cho hắn, không biết có phải để tự mình xử lý hay không?”
Triệu Tố Hoa nhanh chóng đọc lướt qua toàn bộ quá trình ghi trên báo cáo, nhắm mắt suy nghĩ một chút, mới nói, “Đỗ Kình Vũ thế nào?” Giáng Yến và Hi Minh trở mặt, cho dù bắt được nội gian cũng sẽ không giao ra, chuyện này cũng không kỳ quái, nhưng Đông Phương Đình cho dù cung khai với Giáng Yến hay Hi Minh, cũng sẽ đem lại rất nhiều phiền toái cho hắn.
“Đỗ Kình Vũ không bị gì cả.” Môn nhân đáp.
Triệu Tố Hoa khẽ gật đầu, điềm tĩnh đáp: “Xem ra chúng ta phải hành động nhanh hơn, để tránh chuyện đêm dài lắm mộng, Đông Phương Đình phải biến mất mới được. Lập tức báo cho người của chúng ta biết, nếu công lực của hắn đã bị phế bỏ hoàn toàn, hạ thủ hắn cũng không khó đâu. Về phần Đỗ Kình Vũ, trước mắt không cần để ý tới hắn, đến lúc cần thiết sẽ thu thập hắn sau.”
“Vâng!” Môn nhân cúi người lui ra.
***
Nửa đêm, một cái bóng lướt vào phòng ngủ của Đông Phương Đình. Đông Phương Đình từ sau khi bị thương vẫn ở trong căn phòng kế bên phòng Giáng Yến, cái bóng kia sau khi đã tiến vào phòng, đầu tiên đứng yên bất động, xác nhận phòng kế bên không có động tĩnh gì, mới nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh giường, một chưởng đánh xuống.
“Rầm” một tiếng, cái bóng mới vừa rồi còn đứng thẳng giờ đã té ngã về phía sau, trong phòng đèn đuốc sáng ngời, Đông Phương Đình mỉm cười ngồi dậy, “Ta biết Triệu Tố Hoa sẽ đến đây giết ta. Đáng tiếc, ta không đến nỗi “công lực bị phế bỏ hoàn toàn”, cho dù trọng thương, đối phó ngươi cũng vẫn dư sức.”
Tên thiếu niên mặc y phục dạ hành nghe vậy kinh hãi, đang muốn lắc mình phóng ra ngoài, đột nhiên đầu bị nắm chặt, hắn kinh hãi không hét được thành tiếng, cố gắng quay đầu nhìn lại, Giáng Yến không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, gương mặt lạnh lùng.
Đông Phương Đình vẫn cười một cách ôn hòa, hỏi: “Triệu môn chủ thân thể vẫn an khang chứ?”
Tên tiểu hồ ly kia hoàn toàn không trả lời, chỉ run rẩy khóc lóc: “Giáng Yến đại nhân! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân quả thực đã làm sai, nhưng tên này là người do tu chân giới phái tới, bất luận thế nào người cũng nên xử tử hắn đi.”
Giáng Yến chỉ cười lạnh, nói: “Chuyện của ta, không đến phiên tên phản đồ nhà ngươi mở miệng.” Phất tay đẩy tên thiếu niên ngã oạt ra đất, lạnh lùng gọi: “Người đâu?”
Thiếu niên đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị hai ám vệ đè chặt xuống đất, vội khóc lớn lên: “Đại nhân, ngài là thủ lĩnh thiên hồ lại bảo vệ cho một tên đạo sĩ, thiên hồ làm sao có thể tồn tại được đây?”
“Chẳng lẽ ta còn phải bảo vệ cho một tên phản đồ như ngươi?”
Giáng Yến khẽ hé mắt, phất tay nói: “Mang đi, đây là người của Triệu Tố Hoa, để xem có thể moi ra được bao nhiêu chuyện từ miệng của nó, tuyệt đối không được làm nó chết.”
Ám vệ áp giải tên thiếu niên không ngừng gào khóc cúi người lui ra ngoài, tiếng khóc càng lúc càng xa.
Giáng Yến thu lại ánh mắt nhìn qua Đông Phương Đình vẫn còn đang tủm tỉm mỉm cười, trù trừ một chút, mới đi đến bên giường ngồi xuống, “Mọi chuyện diễn ra đúng như ngươi đã nói, giờ đã tìm được nội gian rồi, vậy kế tiếp ngươi định thế nào?”
“Triệu Tố Hoa chẳng phải là cừu nhân của hồ tộc sao?” Đông Phương Đình giang tay ôm lấy hắn, kéo vào ngực mình, mỉm cười hỏi: “Ta giúp các ngươi báo thù, thấy thế nào?”
Giáng Yến hơi cứng người, nhìn cánh tay Đông Phương Đình đang ôm chặt hắn, thầm thở dài, áp gương mặt dụi vào ngực đối phương, thả lỏng thân thể tựa vào lồng ngực ấm áp đó.
Đông Phương Đình giơ tay vuốt nhẹ mái tóc trắng bạc buông xõa, ôn nhu hỏi: “Ngươi có muốn nghe tường tận kế hoạch không?”
“Ta sẽ không hỏi, dù ta không hỏi ngươi cũng sẽ làm tất cả.” Giáng Yến nhắm mắt lại, cọ nhẹ vào người hắn, “Ta ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Đông Phương Đình ngẩn người, rồi lại bật cười khẽ búng tay, ánh nến lập tức tắt ngấm, hắn nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng ngực mình nằm xuống, vừa vuốt ve tóc đối phương, vừa mỉm cười nói: “Ngươi thật sự muốn ngủ chung giường với ta sao, Giáng Yến? Ngươi cũng quá xem thường mị lực của chính mình rồi đấy, cho dù bị thương nặng, ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ đâu nha.”
Giáng Yến khẽ cười, hỏi: “Ta đang là nam thân, ngươi có thể làm được gì chứ?”
Đông Phương Đình im lặng một chút, có hơi chần chừ, rồi mới nói: “Nam tính cũng có thể giao hoan với nhau...”
Giáng Yến mở mắt ra, gương mặt vẫn ủ trong lòng ngực
Phương Đình ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đối phương, ngạc nhiên hỏi: “Có thể sao?”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, im lặng chẳng nói gì, chợt Đông Phương Đình cười lên ha hả.
Gương mặt Giáng Yến đỏ lựng, giơ tay nhéo má hắn, “Ngươi cười cái gì? Câm miệng!”
“Không, ta chỉ cho rằng kẻ cao ngạo như ngươi tất nhiên sẽ không dễ gì tiếp nhận sự theo đuổi của người khác, nhưng ta hoàn toàn không ngờ người lại thuần chân đến thế này...” Đông Phương Đình cười, nắm lấy bàn tay hắn, đặt lên môi hôn nhẹ những đầu ngón tay, “Ngươi không muốn hóa thành nữ thân cũng không sao cả, người ta muốn là ngươi, bất kể nam tính hay nữ tính.”
“Ta không phải không muốn, mà là không thích.” Giáng Yến rút tay lại, rồi lại ngoan ngoãn rúc vào ngực hắn, trầm giọng: “Ngươi có muốn nghe chuyện trước kia của ta và Kỳ Hàn ca không?”
Đông Phương Đình vỗ nhè nhẹ lên lưng hẳn, “Chỉ cần chuyện về ngươi, ta đều muốn nghe.”
Giáng Yến sửa sang lại tâm tư của mình một chút, rồi nói, “Được rồi, ta sẽ kể cho ngươi nghe.” Ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao lại muốn mang chuyện cũ kể cho Đông Phương Đình, có lẽ điều này chứng tỏ Đông Phương Đình quả thật đã tiến sâu vào cuộc đời của hắn, hắn sẽ không để Đông Phương Đình rời khỏi hắn thêm lần nào nữa, hắn một khi đã động tình rồi, cho dù vùng vẫy hay kháng cự thì đều có tác dụng gì, hồ yêu mặc dù lạnh lùng, lòng cũng không tin tưởng, không động tình thì thôi, một khi đã động tình rồi, rất khó mà thu hồi.
Đông Phương Đình đương nhiên cũng hiểu điểm ấy, cho nên mới cực kỳ nhẫn nại, dụng chút công phu, thậm chí suýt nữa đã bỏ mạng, mới đổi được sự tín nhiệm của Giáng Yến. Bây giờ đây người đã thật sự nằm trong ngực hắn, đôi mắt khép hờ, môi đỏ mong manh, mái tóc trắng bạc buông xõa xuống vai cả hai người, như dải ngân hà vắt qua giữa trời đêm cao vợi. Hắn chưa bao giờ cảm thấy thõa mãn như thế, cho dù trừ khử bao nhiêu yêu ma, tăng lên bao nhiêu tu vị, lấy được bao nhiêu pháp bảo, cho dù ngày nào đó đứng được vào hàng tiên ban, e rằng cũng không có được cảm giác thỏa mãn đến thế này.
Đông Phương Đình luôn biết rõ điều mình muốn chính là cái gì, bởi vì ánh mắt của hắn thấu triệt hơn người khác, vì vậy mới có thể đoạt được người chưa từng biết đến những vui thú tục trần như Giáng Yến.
“Phụ thân của ta là thủ lĩnh thiên hồ đời trước, còn phụ thân của Kỳ Hàn ca là tham mưu của ông ấy.” Giáng Yến khép hờ mắt, dùng thanh âm lành lạnh thuật lại câu chuyện, “Mẫu thân của ta lúc ấy là đệ nhất mỹ nhân của thiên hồ tộc, phụ thân và bá phụ đều mến mộ nàng, nhưng mẫu thân có vẻ thích bá phụ hơn, thế nhưng lại bị người thân phản đối, cuối cùng đành gả cho người quyền cao chức trọng là phụ thân ta. Bá phụ thương tâm muốn chết đi được, chuyển tình sang bài nữ của mẫu thân, là một hồng hồ, không bao lâu thì có Kỳ Hàn ca. Về phần phụ mẫu của ta, sau hôn lễ luôn không hòa thuận, cho đến khi Kỳ Hàn ca được tám mươi tuổi mới có ta.”
Đông Phương Đình như bừng tỉnh, đối với một người có huyết thống bất thuần lại ham muốn quyền lực như Kỳ Hàn, mang tâm tình vừa yêu vừa hận hồ vương hóa ra cũng chỉ vì lý do này, mà xuất thân từ một gia đình không trọn vẹn như Giáng Yến lại không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng không ham muốn quyền lợi hay địa vị, lại càng không muốn quan hệ nam nữ. Hai người tuy là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, bề ngoài nhìn như thâm sâu, thực tế lại vô cùng đạm bạc.
Giáng Yến dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ta từ nhỏ do một tay mẫu thân nuôi lớn, từ ngày ta có thể hóa thành hình người đến nay, bà không cho ta hóa thành nữ thân, bà nói hóa thành nữ chủ yếu là vì thải bổ thuật, nhưng thừa hoan như thế thì còn ý nghĩa gì? Bà thân là đệ nhất mỹ nhân của hồ tộc, cuối cùng gả cho ai cũng không thể
tự mình quyết định, chi bằng hóa thành nam tử, chẳng phải tốt hơn sao?”
Đông Phương Đình nhè nhẹ mỉm cười, lắc đầu nói: “Giáng Yến, nam tử cũng sẽ bị nam tử theo đuổi, ta chẳng phải cũng đang theo đuổi ngươi ư?”
Giáng Yến ngẩn người, trù trừ một chút mới nói: “Đúng vậy, nhưng trong hồ tộc chúng ta, nam tử theo đuổi nam tử chỉ vì biết đối phương có thể hóa thành nữ thân, cũng không phải thật sự đoạn tụ, không giống như loài người các ngươi.”
“Vậy ta cũng chẳng giống loài người hay hồ tộc.” Đông Phương Đình lại mỉm cười, “Đối với ta mà nói, cho dù giới tính của ngươi thế nào cũng chẳng có gì khác nhau.”
“Có thật là không khác không?” Giáng Yến khẽ nhếch mắt, “Ngươi có muốn thấy ta hóa thành nữ thân không?”
Đông Phương Đình bật cười: “Muốn chứ.”
Giáng Yến ngồi dậy, tay bắt pháp quyết, trong chớp mắt hóa thành nữ tử, da như tuyết trắng môi sắc anh đào, làn thu ba mảnh mai, khuôn mặt tinh xảo như đoạt hết tài nghệ trời già, vóc người đều đặn, không quá đẫy đà, cũng không quá mảnh dẻ đến yếu ớt, anh khí so với nam tử thì thấp hơn một chút, nhưng ánh mắt lưu chuyển lại vô cùng mê hoặc lòng người, nàng hé môi son, ngâm lên khe khẽ:
“Hoa đăng sơ thượng
Lạc tuyết quá tường
Chử tửu dĩ đãi quân
Đăng ám dạ vị ương...”
Dịch nghĩa:
Hoa đăng đã thắp
Tuyết rơi qua tường
Hâm nóng rượu mời người
Đèn tắt đêm chưa dứt...
Dịch thơ:
“Hoa đăng đã thắp sáng ngời
Trời đêm lạnh lẽo tuyết rơi qua mành
Bếp hồng mùi rượu vừa thanh
Cùng người vui tiếng yến oanh đêm nồng...”
Thanh âm mềm mại uyển chuyển, trầm buồn vấn vương, khúc hát ngừng lại, Giáng Yến hỏi Đông Phương Đình: “Ta có đẹp không?”
Đông Phương Đình cũng đứng dậy theo, gật đầu, mỉm cười nói: “Hơn xa bất cứ nữ tử nào mà ta đã từng gặp qua.”
Giáng Yến khe khẽ gật đầu, lại hỏi: “Ngươi yêu hình dạng nào của ta?”
Đông Phương Đình bật cười, giơ tay nhẹ nhàng chạm lên má nàng, dịu dàng nói: “Ta yêu Giáng Yến, bất kể là nam hay nữ.”
Giáng Yến có chút xúc động, lại bắt pháp quyết, hóa trở lại nam thân.
Đông Phương Đình khẽ chạm tay lên gương mặt mặc dù xinh đẹp, nhưng rõ ràng là gương mặt của một nam tử, trong đôi mắt đen nhánh của Giáng Yên phản chiếu ánh trăng tan, tựa như mặt hồ nước đêm đen bị làn gió thổi qua lay động. Hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Ta chỉ yêu ngươi, nguyện ở cạnh ngươi cả đời, vĩnh viễn không phụ ngươi, giao trái tim cho ta được không? Chỉ cần ngươi cũng nguyện yêu ta, cho dù nhập ma, ta cũng không hối hận.”
Giáng Yến thu lại tầm mắt, đôi môi hồng chậm rãi hé mở, hắn cười cực kỳ thanh lệ thoát tục, thuần chân như một thiên thượng trích tiên, phảng phất như cả người đều tản ra ánh trăng nhu hòa, “Được, ta tin ngươi, tin ngươi không có dối ta nửa lời.” Hắn ngẩng lên, nhìn đôi mắt chân thật thâm tình của Đông Phương Đình, nụ cười càng
thêm rạng rỡ, “Ta nguyện vĩnh viễn không phụ ngươi, cho dù nhập ma đạo, ta cũng không hối hận.”
Đông Phương Đình mỉm cười, khẽ gọi: “Giáng Yến...”, rồi nghiêng người đến, nâng chiếc cằm xinh xắn, một tay lại xuyên qua mái tóc trắng bạc xõa dài, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng mềm mại.
Giáng Yến chậm rãi khép mắt lại, choàng tay qua cổ Đông Phương Đình, hé môi son, tùy ý đối thương triền miên không dứt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, làm cả phòng như được rắc đầy sắc bạc lung linh, đèn tắt rồi, đêm vẫn còn chưa kết thúc...
***
Trong phòng hồ vương, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Ta muốn bộc bạch với ngươi một chuyện... được rồi, nói thẳng ra là rất nhiều chuyện.” Đỗ Kình Vũ quỳ gối trước mặt Hi Minh, ấp a ấp úng nói: “Chuyện là... ta bắt đầu bằng chuyện đầu tiên cho dễ. Chuyện là... ta không phải hồ ly, ta là người tu chân, tên đầy đủ là Đỗ Kình Vũ, nhưng mà Hi Minh, ngươi phải tin tưởng ta, ta không có mang chuyện của ngươi bán đứng cho Triệu Tố Hoa, ta sở dĩ đồng ý làm nội ứng cho tu chân giới trong hồ tộc, chỉ là vì... chuyện là... trong ngày hôn lễ, sau khi ta nhìn thấy ngươi, bất luận kẻ nào ta cũng đều cảm thấy vô vị cả...”
Hi Minh chống tay vào cằm, thu tầm mắt tựa người vào lưng ghế, đôi chân thon dài bắt chéo, tư thế hắn ngồi có vẻ vô cùng thong thả, nhưng lại mang theo một khí thế nghiêm túc lạnh người.
Đỗ Kình Vũ vẫn cười ngớ ngẩn, tay gãi gãi mặt, tiếp tục nói: “Chuyện là... khi ta đồng ý giúp ngươi mai phục trong phủ Giáng Yến, đương nhiên cũng chỉ vì được gần ngươi mà thôi. Đông Phương Đình, à, chính là cái tên đã đỡ một chưởng giúp Giáng Yến đó, hắn là hảo bằng hữu của ta, hắn nói “cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt” (“nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng” hoặc là “gần quan được lộc”), bất luận thế nào ta chỉ cần được ở bên cạnh ngươi là tốt rồi, dần dà lâu ngày ngươi cũng sẽ yêu ta mà thôi...” Rồi lại cười ngây ngô, nói tiếp: “Chuyện ngươi muốn giết Giáng Yến cũng do ta nói cho hắn biết, nói thế nào thì Giáng Yến cũng là người tâm ái của hảo bằng hữu của ta, ta không thể nhìn hắn chết được...”
Hi Minh chậm rãi nhìn về phía hắn, lạnh lùng hừ một tiếng.
Đỗ Kình Vũ vội vàng la lên: “Người đừng giận nha, giấu ngươi là ta không đúng, nhưng ta không có lừa ngươi.” Những lời này tất nhiên cũng do Đông Phương Đình dạy rồi, “Ta rất... rất thích ngươi, ta... những lời yêu đương buồn nôn thì ta không biết làm cách nào để nói, nhưng chúng ta ở chung với nhau lâu đến vậy, ngươi chắc hẳn
cũng hiểu rõ lòng dạ ta thế nào rồi?”
“Ai ở chung với ngươi?” Hi Minh lạnh lẽo nói, nhấc chân đá Đỗ Kình Vũ văng ra, “Ta chỉ biết có phản đồ, thì ra là ngươi. Được lắm, trước khi ta thay đổi chủ ý, ngươi mau cút đi, nếu không ta sẽ tự tay giết chết ngươi.”
“Đừng đuổi ta mà!” Đỗ Kình Vũ kêu lên thảm thiết, lao đến ôm lấy đùi Hi Minh, “Đừng đuổi ta đi mà, ta mặc dù đã chạy đi thông báo cho Đông Phương Đình, khiến ngươi mất cơ hội giết chết Giáng Yến, nhưng nếu ngươi giết hắn thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Hai phái các ngươi chắc chắn không thể nào hòa bình, chỉ khiến ngươi nửa đêm khóc lóc tỉnh dậy mà thôi.”
Gương mặt Hi Minh lạnh lùng nghiêm túc, không nói tiếng nào, lại đá hắn bay ra.
Đỗ Kình Vũ vẫn nhào trở về, ôm chặt lấy, “Triệu Tố Hoa nhìn chúng ta như hổ rình mồi, bây giờ hẳn là lúc chúng ta phải duy trì nền hòa bình của hai phái hồng bạch, chỉ cần hai phái nắm tay hợp tác là được! Nếu người ta cứ đánh người mình thế này, chỉ khiến chúng ta dễ dàng bị Triệu Tố Hoa đánh bại.”
Hi Minh lại càng đá hắn bay ra, “Ngươi và Triệu Tố Hoa mới là người cùng một phe phái, không được đụng đến ta.”
Đỗ Kình Vũ lại lập tức bổ nhào trở về, “Ta cũng không phải là người của Thiên Thương môn.” Quân sư Đông Phương Đình có nói, càng bại càng phải chiến đấu, càng đánh thì càng hăng, đó chính là con đường duy nhất dẫn tới thành công, “Hi Minh, ngươi phải tin ta! Ngồi xuống hòa đàm với Giáng Yến được không? Hai phái chúng ta
sở dĩ không cách nào hòa bình, chính là vì các ngươi mỗi lần hội nghị là mỗi lần cãi vã, không cách nào thương nghị được.”
Hi Minh lại đá hắn bay ra một lần nữa, “Đừng xem chuyện hồ tộc cũng như chuyện của mình, người tu chân.”
Đỗ Kình Vũ dùng hết sức nhào tới, kéo Hi Minh đang kinh ngạc té nhào xuống đất, đè lên người hắn, hét lên: “Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta!”
Ngẩn ra một chút, phát hiện chính mình đang đè lên thân hình thon thả mềm mại của đối phương, mái tóc đen dài của Hi Minh bay tán lạc trên đất, đôi con ngươi màu nâu đỏ đang mở trừng nhìn hắn một cách khó chịu, hai tay đặt ngay trước ngực hắn, chỉ cần phát lực là có thể chấn vỡ nát tâm mạch, tư thế này kỳ thực vô cùng nguy hiểm,
nhưng Đỗ Kinh Vũ đã hiểu ra trong nháy mắt – ngoài miệng tuy có ý đuổi hắn, nhưng trong lòng lại không có ý định giết hắn, rõ ràng Hi Minh không nỡ để hắn rời đi! Lòng chợt rung động, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Hi Minh.
Hi Minh ngẩn ngơ, rồi ngay lập tức tức giận quát lên: “Đỗ Kình Vũ!”, vung chân muốn đá.
Đỗ Kình Vũ biết trước hắn thế nào cũng sẽ đá, không biết lấy dũng khí từ đâu, ghì chặt cuốn lấy tứ chi của hắn, hoàn toàn áp đảo hắn, rồi nhẹ nhàng hôn dọc theo môi xuống dần đến cằm.
“Đỗ Kình Vũ! Cái tên khốn khiếp này!” Lưng eo của Hi Minh mềm nhũn ra, có chút vùng vẫy, “Buông ta ra! Ta giết chết ngươi!” Hắn vừa đánh một trận với Giáng Yến, nguyên khí đã đại thương, nghỉ dưỡng mấy ngày mới tu bổ được phần nội đan bị hao tổn, nhưng luận về linh lực chỉ có thể đánh ngang tay với Đỗ Kình Vũ thôi, bây giờ chỉ còn cách mặc tình cho Đỗ Kình Vũ áp đảo, chỉ là ban đầu không tin người này có đủ lá gan làm càn, kết quả bây giờ bị Đỗ Kình Vũ chiếm thượng phong, hắn muốn tránh cũng tránh không được.
“Ngươi phải đáp ứng ta, không thương tổn ta, không đuổi ta đi, còn phải nguyện ý hòa đàm với Giáng Yến.” Đỗ Kình Vũ vừa ra điều kiện, vừa không nhịn nổi hôn dọc theo chiếc cần cổ mảnh khảnh tiến dần xuống, suốt dọc đường lưu lại những vết hồng ngân diễm lệ.
“Ngươi nằm mơ đi!” Hi Minh cảm thấy toàn thân đã nóng bừng - cái tên này sao lại lớn gan làm càn đến vậy!
“Ta không buông ngươi xem ra lại tốt hơn.” Chuyện gì cũng đã làm cả rồi, Đỗ Kình Vũ cố lấy hết dũng khí, hôn lên đôi môi đỏ hồng không ngừng phát ra sự uy hiếp, lại còn lớn gan cạy hàm răng của đối phương ra, tiến vào trong vòm miệng ấm áp.
Quân sư Đông Phương Đình có nói, ngồi mà nói không bằng đứng dậy mà làm, Đỗ Kình Vũ vẫn khắc cốt ghi lòng: được chết dưới gốc mẫu đơn, thành quỷ ta vẫn phong lưu như thường à!
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trước kia đều không có cơ hội tiến hành thực tiễn để hiểu rõ vấn đề này, bây giờ chẳng phải chính là thời điểm thích hợp hay sao?”
***
Hai ngày sau, hồ vương hội đàm cùng thủ lĩnh thiên hồ, hồ vương thân chinh di giá đến phủ Giáng Yến, hơn nữa lại không mang theo hộ vệ, chỉ dẫn theo một tiểu hồ ly, hiển nhiên đã hạ thấp mình rồi, các hồng hồ mặc dù bất mãn, nhưng không cách nào có thể hủy bỏ quyết định của hồ vương, không thể làm gì khác hơn là đứng xa xa ai oán, vừa chờ đợi xem có đàm phán được gì cho nền hòa bình của hai phái hay không?
Trong phủ Giáng Yến, tại đại sảnh, bầu không khí lại không căng thẳng như người ngoài tưởng tượng.
Giáng Yến và Đông Phương Đình sánh vai mà ngồi, đối diện là Hi Minh và Đỗ Kình Vũ. Tư thái Giáng Yến rất ung dung, chỉ mặc một bộ hồng sam đơn giản, tóc được búi gọn, cài trâm vào, bên cạnh là Đông Phương Đình cười như nở hoa, cũng một thân hồng sam, tay hai người nhẹ nhàng nắm lấy nhau.
Hồ tộc chính là như thế, khi đã quyết định bạn lữ, thì sẽ không để ý đến ánh mắt người ngoài, thân mật trước mặt người khác rất tự nhiên, nhưng loại thân mật này lại không giống phóng đãng, trêu đùa hời hợt hay cố tình quyến rũ, mà là một loại thân mật rất yên bình.
Hi Minh một thân sắc trắng trăng non, lại càng lộ rõ sự cao quý, thần sắc vẫn như trước, nghiêm nghị lẫm liệt, nhưng khóe mắt đầu mày lại mang theo một chút sự mệt mỏi diễm lệ. Ngồi bên cạnh là Đỗ Kình Vũ, một thân tuy cũng mang sắc trắng, nhưng hắn tuyệt nhiên không trong sáng như màu trắng trên người mình, mặt mày rạng rỡ, cười một cách ngây ngô như một con chó đã được cho ăn
đủ uống đầy, thỉnh thoảng lại giật giật tay áo Hi Minh, kéo kéo cánh tay Hi Minh, mọi người vừa nhìn cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi.
Giáng Yến sau khi được Đông Phương Đình ngầm gợi ý mới giật mình, ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau đó ngẫm lại cá tính Hi Minh, một hồ vương cao quý nhưng cô độc, thân là hồng hồ nhưng lại ngồi lên địa vị này, mỗi ngày hao tâm tổn lực để xử lý chính vụ, cho dù các hồng hồ đều đứng về phía hắn, cũng bất quá chỉ vì muốn
hắn có thể nâng cao địa vị của hồng hồ, không một ai thật tâm thật tình quan tâm đến “Hi Minh”. Chỉ có Đỗ Kình Vũ, bởi vì hắn không phải hồ ly, cho nên ngay từ đầu đã chuyển ánh mắt hướng đến “Hi Minh”, hắn xem ra chỉ là một tên ngu ngơ ngây ngốc, không làm hại đến bất cứ người nào hay vật nào, Hi Minh đã sai lầm khi cho rằng hắn hoàn toàn không nguy hiểm, kết quả bị một đòn té đau thế này cũng không có gì là lạ.
Đỗ Kình Vũ dùng cách thức này để theo đuổi, nếu đối phương chuyển thành một kẻ không quan tâm đến chuyện nam nữ như Giáng Yến, thì kết quả cũng chỉ là bị coi khinh đến cùng. Nhưng Đông Phương Đình nếu dùng phương thức vừa nhìn đã biết “có mục đích” để theo đuổi đối phương, nếu đối phương đổi thành hồ vương, e rằng đã sớm bị kẻ lạnh lùng, bài ngoại như Hi Minh giết chết rồi, cho nên cuối cùng chỉ có thể nói “nồi nào úp theo vung nấy” mà thôi.
Nghĩ đến đó, Giáng Yến đột nhiên phát sinh cảm giác đồng bệnh tương liên cùng Hi Minh, dù sao bọn họ cũng giống nhau, đều bị người ta lừa cả, chẳng những vậy mà còn bị lừa đến nỗi hết lòng hết dạ vì đối phương, trên đời còn cái cái gì bi thảm hơn thế này kia chứ?
Lần hội đàm này đều do Đông Phương Đình đứng giữa thao túng cả, Đỗ Kình Vũ thì ở bên cạnh làm dịu bầu không khí, khiến hai kẻ có tính tình lạnh lùng, cứng rắn, quật cường y chang nhau như Hi Minh và Giáng Yến, cuối cùng cũng chịu bắt tay nhau, trở thành buổi hội đàm hòa bình nhất kể từ khi Hi Minh ngồi trên vương vị.
Nội dung bao gồm việc thiên hồ đồng ý tăng thêm quyền lợi của hồng hồ trong phạm vi nhất định, cộng thêm việc sẽ tận lực khuyên nhủ thủ hạ không được sinh sự đánh nhau, vân vân và vân vân, xem như đã đặt bước chân đầu tiên cho nền hòa bình của cả hai phái.
Về phần tên tiểu hổ ly nội gian của Triệu Tố Hoa, kỳ thật nó biết cũng không nhiều lắm, chuyện này cũng không lạ, căn cứ theo cá tính của Triệu Tố Hoa, hắn ngay cả Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ cũng còn không tin, như thế nào có thể tin tưởng hồ yêu cho được? Đương nhiên cái gì cũng không cho tên tiểu hồ ly ấy biết, vì vậy Giáng Yến cũng không hỏi ra được chuyện gì.
Chuyện duy nhất có thể xác định là Triệu Tố Hoa sắp sửa thăng thiên, Thiên Thương môn đã lập xong pháp chướng để chống đỡ thiên lôi kiếp, chỉ chờ kiếp nạn đến, là có thể che chở cho Triệu Tố Hoa tránh khỏi kiếp nạn để thành tiên.
“Đây không phải là chuyện người không đụng tới ta thì ta không đụng tới người, Triệu Tố Hoa bụng dạ hẹp hòi, hắn hiện tại đang phải đối diện với kiếp nạn của trời, không thể ra tay đối phó với chúng ta, nhưng một khi hắn đã thành tiên, tuyệt đối sẽ không quên sự phản bội của ta và Đỗ Kình Vũ, hắn nhất định sẽ tìm hồ tộc gây phiền toái.” Đông Phương Đình mỉm cười nói, tay phải ve vuốt những ngón tay Giáng Yến trong vô thức.
“Thì sao chứ?” Hi Minh lạnh nhạt nhíu mày, “Hồ tộc cũng không phải dễ đối phó.”
“Đúng vậy!” Đỗ Kình Vũ dùng hết sức gật đầu, ráng lộ khí phách cứng rắn của mình ra, nói: “Hắn dám đến đây thì ta đánh đuổi hắn đi.”
Đông Phương Đình mím môi cười, gật đầu nói: “Hồ tộc đích xác khó đối phó, nhưng hồ vương điện hạ vừa lên ngôi chưa được bao lâu, hai vị tuy rằng cuối cùng cũng chịu ngồi xuống hòa đàm, nhưng thiên hồ và hồng hồ lại không có khả năng hòa bình một cách nhanh chóng đến vậy, hồ tộc đã vài lần nội chiến, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, bây giờ nếu đối phó với Triệu Tố Hoa, tất
nhiên sẽ rất khổ cực.”
Giáng Yến nhẹ nhàng hỏi: “Vậy ngươi muốn làm thế nào?”
Đông Phương Đình mỉm cười, nắm chặt lấy tay hắn, “Chúng ta tính toán đúng thời điểm, nhân lúc Triệu Tố Hoa chuẩn bị thăng thiên, trước khi pháp trận phát động thì xông vào, ngăn cản ước vọng thành tiên của hắn.”
Nhìn cả ba người ngồi bên cạnh và trước mặt mình lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, Đông Phương Đình đưa ra phương pháp quả thật vô cùng hoàn hảo, vừa có thể đánh bại Triệu Tố Hoa, vừa có thể giảm tổn hại cho hồ tộc đến mức thấp nhất, nhưng vấn đề là, làm cách nào có thể xâm nhập vào Thiên Thương môn mà không làm kinh động đến bất cứ một ai? Rồi lại phải làm cách nào xông vào thính đường thiết kế pháp trận? Thiên Thương môn cao thủ nhiều như mây, đừng nói bốn người bọn họ, cho dù có mang theo cả hồ tộc, e rằng cũng chỉ rách cánh mà về.
Hi Minh lắc đầu nói: “Chuyện này không có khả năng, đầu tiên không nói đến việc phải dùng bao nhiêu người xâm nhập vào Thiên Thương môn, phi thăng pháp trận làm thế nào có thể bị phá hỏng dễ dàng vậy được? Phi thăng pháp trận có tác dụng chống đỡ thiên lôi, tất nhiên phải cứng như tường đồng vách sắt, chuyện Triệu Tố Hoa thăng thiên đã như lửa cháy xém lông mày, bản vương đi đâu tìm ra phương pháp phá hư pháp trận?”
“Điện hạ không cần tìm, ta biết người của Thiên Thương môn sẽ dùng đến pháp trận nào, đồng thời cũng biết phải làm cách nào để phá hư pháp trận.” Đông Phương Đình vừa cười vừa gật nhẹ đầu, “Bởi vì ta vốn là môn nhân của Thiên Thương môn.”
Ba người ngẩn ra, Đỗ Kình Vũ đập bàn đứng lên, chỉ thẳng vào hắn mắng: “Cho nên Đông Phương Tuyền thật sự chính là sư phụ của ngươi! Ta trước kia có hỏi ngươi có đúng hay không, ngươi còn nói với ta không phải!”
Đông Phương Đình nhún vai, nói: “Khi đó chúng ta chỉ mới quen biết nhau, sư phụ ta lại là phản đồ của Thiên Thương môn, ta làm sao đi khắp nơi rêu rao cơ chứ? Sau đó chúng ta trở thành bằng hữu, ngươi không hỏi, ta đương nhiên cũng sẽ không nhắc tới thôi.”
Hi Minh nhíu mày, hỏi: “Sư tỷ của Triệu Tố Hoa? Cơ quan sư Đông Phương Tuyền?”
“Đúng vậy, cho nên ta hoàn toàn có thể nắm chắc khả năng xâm nhập vào Thiên Thương môn.” Đông Phương Đình gật đầu, gương mặt mang theo chút thương cảm, nói: “Địa vị Thiên Thương môn môn chủ vốn thuộc về tiên sư, Triệu Tố Hoa lại dùng kế đả thương bà, lại thêm nhiều lần hãm hại. Sau đó tiên sư tức giận ly khai khỏi Thiên Thương môn, ta lúc đó tuổi còn quá nhỏ, Triệu Tố Hoa cũng chẳng nhớ rõ ta là ai, tiên sư lại vô cùng hiểu rõ cá tính của ta, trước khi chết có dặn dò, nếu không muốn trả thù thì đừng trả thù làm gì, ngàn vạn đừng vì thế mà lãng phí đời mình, nhưng ngẫm lại, bây giờ thời cơ đã đến, thù này ta cũng nên trả rồi.”
Đỗ Kình Vũ và Giáng Yến đều hiểu rõ cá tính của Đông Phương Đình. Đông Phương Đình tính tình lạnh nhạt, đối với ái hận tình cừu cũng không chấp nhất cho lắm, thích thong thả ung dung, muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, ngay cả chuyện của mình. Nhưng nếu yêu cầu hắn đi báo thù, hắn đương nhiên sẽ vì di mệnh của sư phụ mà dốc hết tâm tư, nhưng nếu bắt hắn lấy đó làm mục tiêu, lãng phí đời mình vào đó, thì quả thật cũng rất đáng thương.
Giáng Yến nhẹ thở dài, gật đầu nói: “Bất luận ngươi muốn làm thế nào, ta cũng sẽ cùng làm với ngươi.”
Hi Minh kinh ngạc nhìn về phía hắn, hiển nhiên không ngờ tới Giáng Yến lại có thể đồng ý nhanh chóng đến vậy, hắn đương nhiên nhìn ra được Đông Phương Đình và Giáng Yến đã là người của nhau, nhưng một kẻ lạnh lùng, ngạo nghễ nổi tiếng như Giáng Yến, không hỏi lấy một tiếng đã đồng ý ngay với kế hoạch của người yêu mình, thật sự cũng đã tin tưởng đối phương quá mức rồi. Ngược lại nếu là hắn, nếu người bày ra kế hoạch lại chính là kẻ ruột rà thẳng đuột như Đỗ Kình Vũ, hiển
nhiên sẽ có trăm sơ ngàn hở, nếu không hỏi lại cho kỹ thì chắc chắn không xong.
Đỗ Kình Vũ suy tư một lúc, rồi kéo tay áo Hi Minh, nói: “Hi Minh, Đông Phương mặc dù nói rõ là lợi dụng chúng ta, nhưng hắn lợi dụng cũng chỉ vì muốn tốt đẹp cho tất cả mọi người, chúng ta cũng nên tin tưởng hắn.”
Đông Phương Đình bật cười khanh khách, Giáng Yến liếc mắt trách cứ hắn ai lại cười trên nỗi đau người khác, có ý bảo hắn “ngươi xem nhân phẩm ngươi tệ đến thế rồi”.
Hi Minh lạnh nhạt nói: “Bất luận thế nào, bản vương cũng không có cách nào tin tưởng ngươi ngay được, chuyện này chúng ta sẽ thảo luận sau.”
Giáng Yến gật đầu đồng ý, Đồng Phương Đình cũng gật đầu theo.
Hi Minh và Giáng Yến thảo luận thêm vài vấn đề liên quan đến đại sự của hồ tộc, rồi hồ vương mới di giá hồi phủ.
Vì vậy, lần đầu tiên kể từ sau khi Hi Minh ngồi lên vương vị, cuộc hội đàm của hai phái được kết thúc trong hòa bình, cuối cùng tương lai của hồ tộc đã được mở sang một trang sử mới.