Tâm tư Giáng Yến rối loạn, ngay cả khi Hi Minh công nhiên chế giễu hắn không biết cách quản thúc thuộc hạ, hắn cũng không phản bác lại.
Đông Phương Đình nói không sai một chút nào cả, hắn đúng là đã quá quan tâm tới đối phương, vì thế chỉ cần một biểu hiện, một động tác của đối phương cũng đủ làm hắn nổi giận, điều này nếu do một người khác nói cho hắn nghe, hắn chắc chắn sẽ không tin.
Song, hắn đối đãi đặc biệt với Đông Phương Đình cũng không phải vì hắn chán ghét Đông Phương Đình, nếu không chỉ cần người kia chạm vào hắn một chút thôi cũng đủ để hắn giết chết, hoặc ít nhất cũng là đuổi đi khuất mắt. Tuy hắn ngoài miệng thì chửi, tay thì đánh, thế nhưng vẫn chấp nhận để Đông Phương Đình bên cạnh hắn, để đối phương chạm vào da thịt hắn, chải tóc cho hắn.
Chẳng lẽ hắn đã rơi vào sự ôn nhu có mưu tính của Đông Phương Đình rồi sao? Không, chuyện này không thể xảy ra, hắn thậm chí còn không biết đối phương có đúng là thật tình với mình không nữa!
Món bánh ngọt đó là do Đông Phương Đình đích thân làm, hắn ít nhiều cũng phát hiện ra điều đó. Đông Phương Đình rất thích ngồi bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hắn cắn nhè nhẹ vào từng miếng từng miếng bánh ngọt, vẻ mặt ôn nhu sủng nịch. Mỗi lần hắn nhìn thấy vẻ mặt này đều muốn nổi giận, nhưng hắn vì sao phải nổi giận kia chứ? Có lẽ hắn là do nổi giận chính mình vì sao lại dễ dàng bị vẻ mặt kia ảnh hưởng?
Đông Phương Đình nói đúng, hắn thích ăn và uống những loại bánh, loại rượu mang mùi hương của hoa. Hắn đã đạt đến cảnh giới bụi trần không lấm, đáng lý không cần phải ăn bất cứ thứ gì, nhưng món bánh này lại làm hắn không nhịn được, chỉ muốn ăn vào. Hắn cũng không phải là người chú trọng ăn uống sao cho ngon cho lành, món ăn do những đầu bếp trước kia làm ra cũng không làm hắn yêu thích đến thế, tại sao cứ phải là Đông Phương Đình kia chứ?
Tại sao lại là Đông Phương Đình? Tại sao hắn không thể kháng cự được sự ôn nhu của Đông Phương Đình? Đông Phương Đình quá mức thẳng thắn, thích thì nói thích, không cách nào vãn hồi, không cách nào né tránh. Đông Phương Đình cũng quá mức dịu dàng, cho dù bị mắng bị chửi, thái độ vẫn không hề thay đổi. Đông Phương Đình nhìn giống như loại người không dục vọng, không mưu cầu, kỳ thực lại là người rất cơ mưu. Hắn biết rõ lòng dạ Đông Phương Đình rất thâm hiểm, thế nhưng đồng thời cũng cảm thấy loại mưu tính này không làm cho hắn chán ghét.
Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Không ai lại xem một người khác như trân như bảo, không ai lại lo lắng cho người khác hơn bản thân của mình, trừ phi là có mưu đồ, nếu không như thế nào lại có thể chịu được
mắng mỏ đánh đập?
Đúng! Trong đôi mắt luôn ôn nhu và chân thành đó, nhất định chỉ tràn đầy giả tạo, nhất định thế.
Giáng Yến bị tâm tình của mình ảnh hưởng gây nên sai lầm nghiêm trọng, giương đôi tròng mắt buốt giá như bầu trời đêm đông lạnh lẽo nhìn thẳng Hi Minh.
Cho dù một người bản lĩnh như Hi Minh cũng không cách nào điềm tĩnh được khi bị đôi mắt mang theo sự thống hận và lạnh lùng đó nhìn thẳng vào mình, lời nói bất giác bị đông cứng trong cổ họng.
“Ngươi nói ta không biết cách quản thúc thuộc hạ, hừ, hồ vương đại nhân, ngươi nghĩ ngươi cũng biết cách lắm sao? Nếu ngươi biết thì hai bên làm sao lại xung đột đến thế này? Thân là hồ vương, ngay cả năng lực giải quyết xung đột giữa hai phái ngươi cũng không có, lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu của ta, kẻ có sức chịu đựng cho dù giỏi cách mấy thì cũng không thể chịu đựng được nữa rồi!” Giáng Yến không còn kiên nhẫn nữa vung tay đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn mong manh kia làm sao chịu nổi một chưởng chứ? Ngay tức khắc hóa thành bột gỗ liêu phiêu rơi xuống.
Thiên hồ phái thấy hắn ra oai phủ đầu hồ vương, đều rất đắc ý, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn những hồng hồ đang tức giận đến phát run đứng phía sau Hi Minh.
“Bản vương cho dù có năng lực cũng không áp chế được kẻ manh tâm tạo phản.” Hi Minh điềm tĩnh nhìn Giáng Yến, “Nếu nội bộ hồ tộc chúng ta chỉ lo đấu tranh với nhau mà không ổn định, chỉ khiến người ngoài thừa dịp tấn công, đến lúc đó ai sẽ gánh vác trách nhiệm này đây?”
“Ặc? Ý của hồ vương đại nhân chính là muốn ám chỉ ta manh tâm tạo phản à?” Giáng Yến khéo léo đưa ra một lời châm chọc, “Hồ vương đại nhân, nếu không có chứng cớ, tốt nhất đừng ngậm máu phun người, thân là một quân chủ, sự độ lượng của các hạ vẫn còn thiếu nhiều lắm đấy. Quay lại vấn đề ban nãy, người ngoài làm sao
biết hai phái chúng ta đối đầu với nhau. Hơn nữa cho dù biết cũng làm sao nắm được thời điểm thích hợp để nhân cơ hội? Hay là hồ vương đại nhân có ý chỉ trích ta cấu kết với người ngoài tạo phản?” Hắn càng nói lại càng tức giận, ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng nhìn thẳng vào Hi Minh, mang tất cả phẫn nộ trong lòng hóa thành lời tống hết ra ngoài.
Đông Phương Đình đứng sau hắn cười khổ, thầm nghĩ: Nhờ ngài nhắc nhở, ta bây giờ mới nhớ ra mình chính là kẻ nhân cơ hội, ngươi nếu gả cho ta, chẳng phải là đã thật sự cấu kết với người ngoài rồi sao?
Thiên hồ và hồng hồ mỗi lần nghị sự, thì y như rằng những người đứng đầu hai phái lại thi nhau châm chích nhau, thương là môi, kiếm là lưỡi, ngươi đánh ta đỡ, hoàn toàn không có tính xây dựng. Hi Minh đã cố gắng cải thiện mối quan hệ của hai phái, nhưng nếu không kiềm chế được khí thế của Giáng Yến, thì chỉ còn cách im lặng chịu đánh, vì vậy tình hình trước mắt một bên huyên náo, một bên cố gắng tìm phương pháp giảng hòa.
Nếu có thể, hắn kỳ thật chỉ muốn ra tay giết ngay Giáng Yến, như vậy thiên hồ phái sẽ không làm nên được trò trống gì, đáng tiếc Giáng Yến luôn đề cao phòng bị, rất khó tìm được cơ hội hạ thủ, huống chi cho dù hai người đánh thẳng tay với nhau, hắn cũng không chắc có thể đánh chết Giáng Yến trong vòng một trăm chiêu được, nhiều chất chỉ là bị thương nặng, Giáng Yến vẫn có thể chạy thoát được.
Nhưng nếu làm cho bị thương nặng thì... Trong đáy mắt hồ vương ngập tràn sát ý, ngầm hạ quyết tâm ra tay.
Lần hội đàm này đương nhiên cũng không mang lại kết quả gì, những người đứng đầu hai phái sau khi đã châm chích nhau thỏa thuê, tới lượt thuộc hạ cũng thi nhau lên tiếng, toàn bộ hội trường lâm vào tình cảnh hỗn loạn, vô cùng mất trật tự. Chửi tới chửi lui chửi tới việc ám sát ngày hôn lễ, hồng hồ kiên trì cho rằng Giáng Yến đại nghịch bất đạo, bạch hồ thì chửi lại Hi Minh vô tình vô
nghĩa, chửi luôn mồm không ngớt.
Hội nghị cuối cùng chỉ kết thúc khi Giáng Yến đập bàn đứng lên, không hề nể mặt hồ vương phất tay áo bỏ ra ngoài.
Hi Minh tức giận đến nỗi khuôn mặt càng lạnh lùng buốt giá, đuổi hết thị vệ, một mình tản bộ trong hoa viên sau phòng nghị sự, đột nhiên bước chân hắn dừng lại, xoay người hướng về phía khuôn viên trồng những luống thảo dược, quả nhiên nhìn thấy Đỗ Kình Vũ lén lén lút lút ngồi xổm ở đó, vị hồ vương đại nhân tôn quý nhất thời
cảm thấy tâm tình vô cùng dễ chịu, phi thân tới đá một cú vào mông Đỗ Kình Vũ.
Đỗ Kình Vũ kêu la thảm thiết, lăn mấy vòng về phía trước – hắn lăn rất khó khăn vì phải chú ý sao cho không đụng vào những hoa cỏ trân quý, sau đó quỳ bẹp xuống đất, uất ức gọi: “Hi Minh...”
“Láo xược, ai cho ngươi gọi tên của ta?” Hi Minh làm bộ lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí mặc dù vô tình, nhưng ý trách cứ thật sự cũng chả bao nhiêu, “Ngươi lại muốn nhổ trộm hoa cỏ của ta à? Một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi trị tội, ngươi tốt nhất nên biết kiềm chế một chút đi.” Nói xong quay lưng bỏ đi.
Đỗ Kình Vũ nhanh chóng đứng dậy, đi theo phía sau Hi Minh, vừa cười cười vừa lấy lòng: “Ngươi vừa họp xong đấy à? Hội nghị thế nào? Có mệt không? Có muốn ta đấm lưng cho ngươi không?”
“Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta.” Hi Minh lạnh lùng liếc hắn, “Hội nghị làm sao mà thành công được chứ? Có Giáng Yến ở đó, ta làm sao dám động đến bọn thiên hồ cho được.”
Đỗ Kình Vũ thấy hắn nhắc tới tên của đối phương, ánh mắt chợt hiện lên sát khí, biết hắn đã động sát tâm, vội vàng an ủi: “Ngươi đừng nóng giận mà, giận mau già lắm đó. Loại mâu thuẫn thế này cần phải có thời gian từ từ giải quyết. Ngươi là một người tốt, vừa đẹp vừa thiện lương, Giáng Yến ngày nào đó cũng sẽ hiểu ngươi
thôi.”
Gương mặt Hi Minh vẫn lạnh lùng, thẳng chân đá Đỗ Kình Vũ bổ nhào, “Những câu buồn nôn thế này ngươi lại dám nói ra à?”
Đỗ Kình Vũ kêu thảm lên lăn cù xuống đất, uất ức nói: “Ta nghĩ thế nào thì nói thế ấy, ai như ngươi, cứ liều mạng đè nén trong lòng.” Quân sư Đông Phương Đình có nói, đối xử với hồ yêu, càng thành thật càng tốt, cho dù sẽ khiến đối phương thêm bực bội cũng không sao cả. Hồ yêu nếu đã ra tay đánh ngươi, đánh là tình, chửi là yêu, đánh mạnh chừng nào, tình cảm càng sâu đậm chừng ấy, một chữ lưu giữ trong lòng: Nhẫn.
Hi Minh cười lạnh đá hắn thêm vài cái, đá đến nỗi Đỗ Kình Vũ nói không nên lời, chỉ còn cách hừ hừ rên rỉ.
Đỗ Kình Vũ đang muốn bò đuổi theo Hi Minh, chợt
thấy một ám vệ nhảy đến bên cạnh Hi Minh, vội vàng vận công lực lên, nghe ám vệ đó hạ thấp giọng nói: “Vương, thủ lĩnh thiên hồ một mình rời khỏi phủ, rơi vào bẫy chúng ta.”
Ánh mắt Hi Minh chợt lạnh lẽo, không thể tiếp tục duy trì tốc độ để Đỗ Kình Vũ đuổi kịp mình, thân chợt lóe lên rồi biến mất.
Đỗ Kình Vũ không cần suy nghĩ cũng hiểu ra ngay Hi Minh thật sự đã quyết tâm ra tay giết chết Giáng Yến, vội vàng đứng lên chạy về phủ Giáng Yến, thông báo cho Đông Phương Đình.
Hắn giúp Hi Minh mai phục trong phủ Giáng Yến lâu như vậy, thế nhưng chưa bao giờ cung cấp chuyện gì trọng yếu cho Hi Minh, bây giờ ngược lại còn mang tin tức trọng yếu chạy ngược về báo cho người của Giáng Yến, nếu Hi Minh biết được chuyện này, chắc chắn sẽ tức chết.
Hiện tại thì Đông Phương Đình vừa bị Giáng Yến đánh một trận trút giận, thưởng thêm hai ba bạt tai, cười khổ đưa mắt nhìn Giáng Yến rời khỏi phủ, không bao lâu sau thì Đỗ Kình Vũ hốt hốt hoảng hoảng chạy tới, hắn vừa nghe tin xong gương mặt cũng trắng bệch ra, “Giáng Yến đúng là chỉ biết hành động theo cảm tính, trong tình cảnh này còn đuổi tùy tùng đi ra ngoài một mình...”
“Lần này ta xem ra Hi Minh thật sự quyết tâm muốn giết chết Giáng Yến, mấy hôm trước hắn còn nói Giáng Yến chẳng để hắn vào mắt, hắn muốn nhẫn cũng không nhẫn được, ta chỉ tưởng hắn than phiền thôi chứ...” Đỗ Kình Vũ gấp gáp nói.
“Tốt, nghe tốt lắm. Lúc ngươi đi ra khỏi phủ có bị ám vệ của hồ vương bắt gặp không?” Sắc mặt Đông Phương Đình tuy trắng bệch, nhưng vẫn rất tỉnh táo suy tính, nắm chặt bả vai bằng hữu hỏi.
“Chắc không có, ta không cảm thấy có ai theo dõi.” Đỗ Kình Vũ lắc đầu.
“Thật tốt quá, ngươi bây giờ quay về ngay lập tức, sau khi trở về trong vòng hai khắc phải làm sao để ám vệ nhìn thấy ngươi.” Đông Phương Đình dặn dò hắn.
Đỗ Kình Vũ biết hắn không muốn để cho Hi Minh biết mình đã chạy đến đây thông báo, để không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, vội vàng gật đầu, lặng lẽ xuyên qua cửa sổ phóng ra ngoài.
Đông Phương Đình suy nghĩ trong vài giây, quyết định không thông báo cho thị vệ trong phủ, thầm thở dài, dựa theo hướng phát ra linh lực của mình phóng ra ngoài đuổi theo, thẩm nghĩ: lúc đó lén đặt lên người Giáng Yến những pháp bảo dùng để truy tìm tung tích, bản thân cứ nghĩ hắn sẽ quăng mất, cho nên mới phóng thêm linh khí
bám vào người hắn, cũng không mang theo dụng ý gì khác, thế nhưng lúc này chợt hiểu được làm vậy là cực kỳ chính xác.
Khi hắn chạy đến dốc núi chôn xác Kỳ Hàn, Giáng Yến đã đánh với Hi Minh và bọn ám vệ một trận mịt mù khói lửa rồi. Công lực của hắn vốn chỉ thấp hơn Hi Minh một chút, nhưng giờ phút này còn có thêm ám vệ của Hi Minh, hắn thực sự không thể địch nổi, áo quần mang sắc đỏ giờ đã nhuốm đầy màu máu, lại càng thêm đỏ rực, tám
nhánh đuôi hồ ly cũng loang lổ vết máu.
Lòng ngực Đông Phương Đình đau thắt lại, không còn cách nào duy trì sự tỉnh táo được nữa, vội hít vào một hơi, hét lên, bất chấp việc bại lộ thân phận, song chưởng vung lên, trong khoảnh khắc mây đen cuồn cuộn đầy trời, thiên lôi ầm ầm giáng xuống, dày đặc phóng xung quanh Giáng Yến, khiến những ám vệ kinh ngạc, hốt hoảng lui về phía sau, ngay với khả năng của hồ vương cũng không thể không thu hồi chưởng lực đang định bổ xuống Giáng Yến, lui về hai bước, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nụ cười luôn đọng trên môi Đông Phương Đình đã sớm thu hồi, giơ tay ra với Giáng Yến, nghiêm mặt gọi: “Đến đây!” Một tay lại mang hết linh lực tụ tập vào lòng bàn tay, sấm chớp trong lòng bàn tay xoay cuồng gào rú, đánh về phía bọn ám vệ vô cùng chuẩn xác, những kẻ bị đánh trúng đều hóa thành tro bụi, hoàn toàn không ai có thể kịp tập hợp lại đối đầu với hắn, trong nháy mắt đã bị hắn tiêu diệt hết một nửa.
Giáng Yến bị hơn mười người bao vây, chống đỡ được đến giờ này tinh thần thể xác cũng đã mỏi mệt lắm rồi, không còn hơi sức đâu quan tâm đến việc Đông Phương Đình có thật tình hay không, quay người lại lao vào lòng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
Đông Phương Đình vừa thao túng sấm sét vừa cản trở Hi Minh, vừa thấp giọng nói: “Mau gọi người tới! Thao túng sấm sét rất hao tổn nguyên thần, ta chống đỡ không được bao lâu đâu.”
Giáng Yến lúc này mới phát hiện đầu ngón tay của hắn cũng đang run lên, biết hắn đang liều mạng dùng hết chân nguyên của mình, lòng chợt nóng lên, lấy hơi, ngửa đầu cất lên một tiếng hú dài, quay người lại vung tay tung một chưởng ngưng tụ công lực cả đời, cách không đánh thẳng về phía Hi Minh.
Hi Minh giờ phút này cũng đã mệt lử, bất đắc dĩ đành phải lui người về phía sau để hóa giải chưởng lực, hắn biết ám vệ của Giáng Yến sẽ nhanh chóng tới đây, cơ hội giết Giáng Yến đã sớm mất, lạnh lùng quát lên: “Phóng!” Nhân lúc sấm sét vừa tan đi, liền thúc giục nội đan, vung lên một chưởng đánh về phía Giáng Yêu.
Giáng Yến giờ phút này linh lực trong cơ thể đã dùng cạn sạch, đang muốn vận dụng đến lực của nội đan, lại bị Đông Phương Đình ôm lấy xoay người lại, một chưởng kia ngay lập tức bổ xuống lưng Đông Phương Đình, “bốp” một tiếng đã lãnh đòn nghiêm trọng, Giáng Yến cảm thấy nam nhân đang ôm hắn chợt chấn động mãnh liệt, phun ra ngụm lớn máu tươi, chậm chạp ngã lên người của hắn, bất động như đã chết mất rồi.
Giáng Yến không cách nào nói lên cảm giác của chính mình giờ phút này, hắn vẫn không tin vào tình cảm của Đông Phương Đình. Đông Phương Đình làm vậy, ai biết có phải là khổ nhục kế hay không? Thế nhưng, cho dù Đông Phương Đình thật tình hay không thật tình, hắn đều muốn nhìn thấy đôi mắt kia lại mở ra, dịu dàng mỉm cười nhìn hắn. Đầu óc trống rỗng, tâm như chìm vào đêm tối,
hắn biết mình đã động tình thật rồi, nếu không cũng sẽ không tuyệt vọng đến như vậy.
Bất luận thế nào, Đông Phương Đình cũng đã giúp hắn tranh thủ được chút thời giờ quý giá, hồ vương đã sớm rời đi, ám vệ vội chạy đến bên cạnh hắn, “Đại nhân! Ngài không sao chứ?” Hắn gật đầu. Có người tiếp nhận Đông Phương Đình từ tay hắn, thấp giọng nói: “Đại nhân, hắn còn thở.”
Giáng Yến cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong khủng hoảng và tuyệt vọng, dùng giọng điệu điềm tĩnh nói: “Mau cứu hắn đi!”
***
“Bạn tốt, lần khổ nhục kế này của ngươi quả thực cực kỳ lợi hại.” Mới sáng sớm, Đỗ Kình Vũ đã ngồi bên cạnh giường của Đông Phương Đình, vừa cười cười nói nói vừa lột vỏ quít.
Đông Phương Đình cười khổ nói: “Đúng vậy, thái độ của Giáng Yến đối với ta đã tốt hơn rất nhiều, ba ngày qua không có chửi ta câu nào cả.”
Đỗ Kình Vũ phì cười, rồi thu ngay nụ cười lại, nghiêm túc nói: “Bạn tốt, lần này mà Giáng Yến vẫn không động tình với ngươi, ta sẽ đập ngươi bất tỉnh rồi vác ngươi đi ngay. Ngươi điên quá rồi! Dùng đến chân nguyên thì không tính đi, cuối cùng một chưởng thiếu chút nữa đã đập vỡ nát đan nguyên của ngươi luôn. Ta biết ngươi vốn
không có tâm muốn thành tiên, nhưng mạng cũng đừng vì thế mà không muốn luôn chứ?”
Đông Phương Đình lại cười khổ, “Ta còn không ngờ mình lại dám chịu đỡ cho hắn một chưởng. Được rồi, ngươi nói đúng, ta điên rồi. Ngô hữu à, làm phiền ngươi, lần sau còn như vậy nữa ngươi cứ việc đập xỉu ta rồi mang đi.”
“Lần sau cái đầu ngươi!” Đỗ Kình Vũ trừng mắt nhìn hắn, “Nếu thật có lần sau, ta van ngươi đừng quan tâm đến việc ta và Hi Minh sẽ xảy ra chuyện gì, ngay lập tức gọi thị vệ chạy đi cứu hắn, được không hả?” Bọn họ tuy vào phủ cùng một lúc, nhưng Giáng Yến hoàn toàn
không có chút ấn tượng đối với Đỗ Kình Vũ, cũng như Hi Minh hoàn toàn không có ấn tượng đối với Đông Phương Đình. Đông Phương Đình biết rõ điều đó, vì vậy mới một thân một mình đi cứu Giáng Yến, chính là vì muốn tiếp tục che dấu thân phận của Đỗ Kình Vũ, nếu như hắn dẫn người chạy đến, Hi Minh vừa nhìn là hiểu ngay đã có người báo tin rồi.
Đông Phương Đình cười khổ, gật đầu, “Có thể.”
“Thật là, yêu một cái là biến thành tên ngốc ngay.” Đỗ Kình Vũ vò vò đầu mình, vẻ mặt đau đau khổ khổ nói: “Quay lại vấn đề, ta cũng cảm thấy ta chết chắc rồi. Ta đã nghĩ rất lâu, nếu Giáng Yến một chưởng đánh vào Hi Minh, ta có nguyện ý lao ra đỡ chưởng cho hắn không? Ta tuy nói làm vậy rất ngu ngốc, nhưng trong thời khắc nguy hiểm như vậy e rằng cũng sẽ hành động giống như ngươi, biến thành một tên đại ngu đại ngốc.”
Đông Phương Đình bật cười, “Thật tốt quá, xem ra hai ta còn phải dốc nhiều sức lực hơn cả Hi Minh và Giáng Yến cho nền hòa bình của hai phái hồng – bạch, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hai ta quay ra chém giết lẫn nhau.”
Đỗ Kình Vũ cười khổ nói: “Tốt nhất ngày đó đừng xảy ra, ai mà tính kế mưu hơn ngươi cho được?” Lại hỏi: “Được rồi, bọn họ hẳn là đã nhìn ra ngươi là người tu chân? Giờ phải làm sao đây?”
“Cứ nói hết sự thật.” Đông Phương Đình vẫn ung dung cười nói, “Ta sẽ viết một bức thư gửi cho Triệu Tố Hoa, nói hắn chúng ta không trở về nữa là được.”
Đỗ Kình Vũ ngẩn ra, còn muốn tiếp tục nói tiếp, đột ngột cảm thấy hơi thở của Giáng Yến đang tiến tới gần, hai người liếc mắt nhìn nhau, hắn vội vàng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hắn rời đi không lâu, Giáng Yến đẩy cửa bước vào, đi đến ngồi xuống bên giường Đông Phương Đình, lấy chiếc lược ra đưa cho hắn.
Đông Phương Đình khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Giáng Yến, bắt đầu giúp hắn chải mái đầu trắng bạc.
Ngày đầu tiên lúc mới quay về, hắn bị thương đến nỗi phải nằm yên chữa trị, hai ngày nay không ngồi dậy nổi, sau khi tỉnh dậy lại nghe hạ nhân nói, Giáng Yến hai ngày nay đều ở suốt bên giường của hắn, chỉ bỏ đi trước khi hắn tỉnh dậy mà thôi. Về phần chải tóc, tên sai vặt đầu tiên gọi đến vừa mới chạm vào tóc Giáng Yến, đã bị Giáng Yến mắng rồi đuổi ra ngoài. Vì vậy Đông Phương Đình vừa ngồi dậy được, công việc của gã sai vặt kia lập tức chuyển qua hắn, nhưng vì hắn không thể rời khỏi giường, nên Giáng Yến tự mình bưng chậu nước, cầm lược tới tìm hắn.
“Ngươi khỏe hơn chưa?” Đông Phương Đình vừa nhẹ nhàng chải tóc cho Giáng Yến, vừa dịu dàng hỏi.
“Khỏe hơn ngươi nhiều rồi.” Giáng Yến liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt ngữ khí mặc dù vẫn lạnh lùng như trước, nhưng hoàn toàn không có ý kháng cự cánh tay Đông Phương Đình đang ôm hắn, “Ta hỏi ngươi một việc, nếu ngươi có ý muốn dối gạt ta, ta sẽ lập tức giết chết ngươi.”
Đông Phương Đình chỉ cười nhẹ nhàng, không đợi hắn hỏi, đã đáp: “Ngươi đoán đúng, ta là người tu chân, ta giấu diếm thân phận đến giờ, là vì muốn tìm thời cơ mưu lợi cho tu chân giới giữa lúc hai phái hồng bạch đấu đá lẫn nhau, nhưng đó cũng chỉ là những lời dùng để đối đáp với người ngoài thôi.”
Giáng Yến lại liếc mắt nhìn hắn, “Vậy trên thực tế thì thế nào?”
Đông Phương Đình mỉm cười siết chặt cánh tay, để Giáng Yến ngả vào lòng ngực của mình, hắn nhè nhẹ vỗ lên mái đầu trắng bạc, dịu dàng nói: “Ta vừa nhìn thấy ngươi, thì đã động chấp niệm rồi. Ta muốn có ngươi. Để có được điều ta muốn, cho dù khuynh đảo cả tu chân giới, ta cũng không quan tâm, đừng nói chỉ lợi dụng Thiên Thương môn mà thôi.”
Gương mặt Giáng Yến bỗng chốc nóng rần lên, nhẹ giọng nói: “Ta có cần phải cảm ơn ngươi đã thành thật đến thế không?”
“Ngươi đã nói nếu ta lừa ngươi, ngươi sẽ giết chết ta.” Đông Phương Đình cười khẽ, “Giáng Yến, ta hy vọng ngươi tin tưởng ta, cho nên ta mới tin tưởng ngươi, ta hi vọng ngươi yêu ta, cho nên ta yêu ngươi, ngươi hiểu không? Ngươi nổi giận với ta, ta có thể chấp nhận, ngươi muốn ta thành thật, thì ta thành thật, chỉ cần ngươi tin tưởng vào ta.”
Giáng Yến nhắm mắt lại, hừ giọng, nói: “Trên thế giới này ta ghét nhất là người tu chân, loài người các ngươi lời nói không chút nào tin được, hơn nữa Thiên Thương môn môn chủ của các ngươi... lại chính là đại cừu nhân của tộc ta, ta làm cách nào có thể tin tưởng ngươi được chứ?”
“Triệu Tố Hoa?” Đông Phương Đình hơi ngẩn ra một chút, “Triệu Tố Hoa cả đời giết chóc vô số, nhưng hắn công lực cao cường, e rằng đã sắp đến lúc thăng thiên, vì vậy mới vội vã gây phiền hà cho hồ tộc, nhưng dù có ta che chở cho các ngươi, hắn chỉ cần tùy tiện tìm một sào huyệt của yêu tộc, đại khái cũng có thể tích lũy đủ đạo
hạnh, nếu hắn thành tiên, các ngươi cho dù muốn báo thù cũng chỉ là vọng tưởng.”
“Ta hiểu.” Giáng Yến gật nhẹ đầu, “Hồ tộc hiện nay bên trong đang loạn, tự bản thân đã khó bảo toàn, nếu có khả năng, lên trời hay xuống đất đều báo thù được, nói chi đến việc hắn muốn thăng thiên?”
Đông Phương Đình mỉm cười nói: “Triệu Tố Hoa là Triệu Tố Hoa, ta là ta, hắn chỉ nghĩ đến chuyện thành tiên, ta chỉ nghĩ đến ngươi, hai vấn đề này không thể đánh đồng với nhau được.”
Gương mặt Giáng Yến lại có cảm giác nóng rấn lên, tên Đông Phương Đình này lời nói lúc nào cũng rất thẳng thắn, hắn không dùng lời trêu chọc hay vô lại, mà lúc nào cũng thẳng như muốn lấy mạng người khác, đây chính là loại người khiến cho hắn khó giải quyết nhất, muốn phản bác cũng không được, mà muốn tiếp nhận cũng không xong.
Đông Phương Đình cũng không hối thúc hắn, chỉ nhẹ nhàng ôm hắn, chậm rãi chải tóc cho hắn, từng động tác nhẹ nhàng quý trọng, còn hơn những người đã từng chải tóc cho hắn gấp nhiều lần. Chẳng hạn như tên sai vặt hai ngày trước, hắn cho rằng động tác quá thô lỗ qua quýt, kỳ thật tên sai vặt ấy cũng đã rất tỉ mỉ rồi, chỉ là... chỉ là hắn đã trở nên kén chọn, chỉ là nếu không cảm nhận được từ động tác của đối phương sự sủng nịch ôn nhu, hắn cảm thấy không quen.
Đông Phương Đình chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã nuông chiều đến nỗi làm cho hắn hư, một khi đã quen với ánh mắt chân thành và chuyên tâm này, thì sẽ luôn muốn được nhìn chăm chú, muốn được quan tâm... và muốn được yêu thương.
Hắn không hiểu, hắn đương nhiên không hiểu. Đông Phương Đình đáng lý không nên giữ lại, nhưng mỗi một ánh mắt, một động tác đều chứa đầy tình cảm mãnh liệt, thậm chí có đôi khi còn mang cả tính xâm lược và chiếm hữu. Hắn nhìn ra được sự chấp nhất của Đông Phương Đình, hắn chỉ là không muốn tin tưởng, vì nếu một khi đã tin tưởng, thì sẽ lún sâu vào, một khi đã lún sâu vào, bọn họ sẽ có kết cục thế nào đây?
“Ngươi nên bỏ cuộc đi.” Giáng Yến lắc nhẹ đầu, tránh khỏi bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình, “Tiên yêu khác nhau, nẻo đường cách biệt, cho dù ngươi có chấp nhất thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể bên nhau.”
Khỏe môi Đông Phương Đình chợt cong lên.
“Sao vậy?” Giáng Yến nhướng mày, không hiểu hắn vì sao lại lộ ra vẻ mặt tươi cười sung sướng đến thế.
Đông Phương Đình cười lên ha hả, “Giáng Yến à... Ngươi nói câu này, chẳng phải là nói cho ta biết ngươi đã động tình rồi sao?” Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lựng vì lúng túng, chậm rãi nghiên người hôn nhẹ lên mặt của đối phương, dùng sắc mặt nghiêm túc nói: “Tiên yêu khác nhau, thì sao chứ? Giáng Yến, chỉ
cần được sống cùng ngươi, thành ma ta cũng cam lòng.”
“Miệng lưỡi ngọt ngào, trong giấu kiếm đao, lời ngươi nói thật không thể tin được.” Giáng Yến chỉa tay lên trán hắn, đẩy hắn ra một chút, rồi lại cảm thấy nơi vừa bị hôn đã nóng bừng lên rồi.
“Ta thừa nhận ta thỉnh thoảng cũng lừa gạt, cũng thừa nhận ta thỉnh thoảng sử dụng kế mưu, nhưng ngươi nói lời nói của ta không thể tin, cái này không công bằng rồi.” Đông Phương Đình cầm tay hắn, nhẹ nhàng đan mười ngón vào nhau, cọ cọ những ngón tay của hắn, “Ngươi còn chưa tin ta sao, Giáng Yến? Ta vĩnh viễn sẽ không lừa ngươi, phản bội ngươi. Ta ít có dục vọng, nhưng một khi đã chấp nhất thì sẽ chấp nhất đến cùng. Ngươi bây giờ không muốn cũng không sao cả, ta vẫn ở bên cạnh quấn lấy ngươi.”
“Ngươi nói cứ như là không cho ta có cơ hội lựa chọn vậy.” Giáng Yến khẽ hạ tầm mắt xuống, cảm thụ sự tê tê từ những đầu ngón tay truyền đến.
“Ngươi đương nhiên có rất nhiều lựa chọn, nhưng ta sẽ bất chấp thủ đoạn diệt trừ kẻ ngáng đường ta.” Đông Phương Đình mỉm cười nói, nụ cười của hắn rất nho nhã ôn nhu, nhưng ngữ khí lại kiên quyết khẳng định.
Giáng Yến hừ nhẹ, nói: “Không để ý đến nguyện vọng của ta, cũng không để ý ta có hạnh phúc hay không sao?”
Đông Phương Đình mỉm cười, lắc đầu: “Ngươi đương nhiên sẽ rất hạnh phúc, vì người người yêu chính là ta.”
“Nói nhảm, ta chưa thấy ai tự phụ như ngươi.” Giáng Yến giơ tay nhéo má hắn, “Buông ta ra, ta còn phải đến phòng nghị sự, người hại ta phải đến giải thích với hồ vương, may là hắn động thủ giết ta trước.”
Đông Phương Đình mỉm cười buông cánh tay hai người đang giao nhau ra, chải giúp hắn mái tóc có hơi rối, búi lên, cài trâm vào.
Giáng Yến khẽ nhíu mày, “Ta vẫn hoài nghi một việc, cây trâm này có phải dùng để truy tìm tung tích không?”
“Đúng vậy.” Đông Phương Đình mỉm cười nhè nhẹ, đưa tay khẽ lắc viên đá đang tỏa ra ánh đỏ, “Ngươi nói đúng, đây là trâm lan ngọc, nghe nói do một lan hoa yêu khóc ra máu mà thành, chỉ vì sợ đánh mất người tâm ái của mình, cho nên viên hồng lệ này có thể cảm ứng được với nhau.” Rồi lấy từ trong lòng ngực ra một cây trâm y đúc, “Đây là một đôi, chỉ cần cầm một chiếc, cho dù ngươi ở phương trời góc bể nào ta cũng có thể tìm được.”
Giáng Yến khẽ lạnh lùng liếc hắn, nói: “Ngươi lúc mới gặp ta, thì tâm đã không lấy gì làm tốt lành rồi.”
“Đúng, ta cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì, ngươi sợ không?” Đông Phương Đình cười khẽ, cúi xuống hôn lên mặt hắn.
Giáng Yến giơ tay lên, tựa hồ muốn cho hắn một bạt tai, cuối cùng cũng chẳng có chút lực nào, chỉ tát nhẹ lên mặt hắn, hừ giọng, nói: “Ta sợ thì có tác dụng gì chứ?” Hắn nói lời này chứng tỏ mình đã yếu thế, cả hắn cũng cho rằng mình không cách nào trốn tránh được tình ý của Đông Phương Đình, cho nên dù sợ cũng chẳng có tác dụng gì.
Đông Phương Đình đương nhiên hiểu được điều đó, lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Vậy gả cho ta đi, ta thật sự muốn có được ngươi.”
“Ngươi từ từ mơ tưởng đi.” Giáng Yến đứng dậy, quay lại nhìn hắn, “Đông Phương Đình, nếu ngươi cho rằng ta sẽ hóa thành nữ nhân, thư phục ngươi, vậy thì ngươi sai lầm lớn rồi đó!” hắn nói xong, vì lời nói quá cứng rắn mà có chút hối hận, lại vì sự hối hận của mình mà càng thêm hối hận, nhưng nhìn thấy gương mặt không cách nào kiềm được nụ cười của Đông Phương Đình, rốt cục chỉ hừ một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài.
Đông Phương Đình cười lên ha hả, cho đến khi cảm thấy hơi thở của Giáng Yến đã rời khỏi phủ, mới nhắm mắt nằm xuống giường.
Hắn không phải tự phụ, mà là tự tin. Một người cao ngạo không chịu thua ai như Giáng Yến, bởi vì bị khiêu khích mới hướng ánh mắt qua đặt lên người hắn, bởi vì chú ý hắn mà không cách nào nhìn thẳng vào cảm tình của hắn, bởi vì hoài nghi cảm tình của hắn mà muốn thử hắn, bởi vì kết quả sau khi thử chính là thật tình mà lún sâu vào.
Ngay từ đầu hắn đã tính toán rất kỹ rồi.
Từ đầu đến cuối hắn đều dùng thủ đoạn, thì sao chứ? Hắn đã quyết định chủ ý muốn có bằng được người này, nếu đã như vậy, thì nguyên quá trình này bất quá cũng sẽ diễn ra thôi.
Giáng Yến cho rằng điều hắn muốn chính là đối phương phải thuần phục hắn? Không! Điều hắn muốn chính là được nắm lấy tay đối phương, mỗi ngày được chải mái tóc trắng bạc kia, hôn lên đôi môi mềm mại đỏ hồng, muốn cùng đối phương làm bạn dài lâu, cùng ngắm hoa bay tuyết lượn, cùng sánh vai ăn cơm uống rượu, sau đó
ôm nhau mà ngủ, đến khi tỉnh dậy, lại cùng ngắm ánh bình minh đang tỏa rạng bên ngoài.