Giáng Yến nhìn viên long vương châu trong tay Đông Phương Đình đang lưu chuyển ánh quang hoa rực rỡ, tức giận đến nỗi sắc mặt tối sầm lại.

Đông Phương Đình ra ngoài tìm kiếm chưa đến một tháng đã quay trở về, hắn vốn dĩ cho rằng tên này đã chết mất xác ở xó xỉnh nào rồi, không ngờ lại còn có thể trở về cùng với long vương châu.

Long vương châu tuy là nội đan, hấp thu sẽ tăng cường công lực, nhưng vì công hiệu của bản thân viên châu vốn là đuổi tà tránh họa, nên việc hấp thu sức mạnh nội đan không thuộc về chính đạo, mà nghiêng về phía thải bổ thuật (thuật hấp thu tinh khí của yêu quái) nhiều hơn, cho nên đại bộ phận người tu chân sẽ không hấp thu nó, mà sử dụng nó như là một pháp bảo, vì vậy Đông Phương Đình mới có thể khẳng định nó vẫn còn trong tay Triệu Tố Hoa. Nhưng đối với hồ yêu mà nói, nội đan của hải long không có công dụng nào khác ngoài tăng cường công lực, nên khi đã vào tay cũng chẳng cần lưu giữ làm gì mà sẽ mang ra sử dụng ngay, cho nên Giáng Yến chỉ
có thể cho rằng Đông Phương Đình đích thực đã tự mình giết rồng đoạt ngọc, vì vậy mới kinh ngạc đến thế.

“Tiền bối, điều kiện ngươi đưa ra ta đã hoàn thành rồi.” Đông Phương Đình vẫn cười rất dịu dàng, trong ý cười mang theo một chút vui mừng và hạnh phúc, “Sau này ngươi không thể đuổi ta đi được, phải để ta làm tên sai vặt của ngươi.”

Giáng Yến nghe vậy vô cùng tức tối, vươn tay chụp lấy long vương châu, cũng chẳng quan tâm nó quý giá thế nào, đi thẳng đến cửa sổ liệng ngay nó ra ngoài, xoay người lại túm cổ áo Đông Phương Đình xách lên, lạnh giọng nói: “Ngay cả ta cũng không nắm chắc có thể giết rồng đoạt ngọc, ngươi không cần một tháng đã làm được điều này, chứng tỏ ngươi không phải là một tên tiểu hồ ly bản lĩnh thấp kém. Ngươi tới cùng là ai? Ngươi đã gạt ta, lại còn dám nói từ trước đến giờ chưa từng nói dối ta!”

Sắc mặt Đông Phương Đình vẫn thản nhiên, mỉm cười nói: “Tiền bối, ta không hề nói ta chính là hồ ly, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, ta quả thật từ trước tới giờ chưa hề nói dối ngươi lấy một câu. Về phần ta là ai, bây giờ ta vẫn chưa nói được, thỉnh tiền bối bớt giận.” Ngay khi hắn bị yêu cầu phải đi lấy long vương châu về thì hắn đã quyết định chủ ý, cho dù thân phận có bại lộ cũng không sao cả, mặc dù tính tình của hồ ly rất biệt lập, hơn nữa Giáng Yến thân lại là thủ lĩnh thiên hồ, trong khi hắn chỉ là một hồng hồ, hắn quả thật ngay cả tư cách nói chuyện với Giáng Yến còn không có, nói chi đến việc theo đuổi, nếu làm vậy, chẳng phải đã nhường chỗ tốt cho người
ngoài rồi hay sao?

Hắn lần này vốn dĩ cố ý làm cho Giáng Yến nghĩ nhầm công lực của hắn cao hơn Giáng Yến, vì thế mới có đủ khả năng trà trộn vào hồ tộc, đồng thời cũng là để che dấu thân phận loài người của mình, bởi vì phi nhân loại nhờ tu hành mà có thể hóa thành người thực sự rất nhiều, ngược lại không ai đoán ra được hắn lại chính là người tu
chân.

Giáng Yến quả nhiên nghĩ như vậy, hạ thấp giọng giận dữ nói: “Không cho phép ngươi gọi ta là tiền bối! Chưa tới một tháng đã giết rồng đoạt ngọc, thật không biết ngươi là lão yêu quái già đến bao nhiêu rồi!”

Đông Phương Đình bật cười, hắn biết Giáng Yến đã toan tính rất chu đáo nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay hắn, trong lòng lửa đã bốc lên ngùn ngụt, hơn nữa từ trước tới giờ hắn không hề có chút biểu hiện nào là tôn kính hay e sợ Giáng Yến, nên Giáng Yến mới đặc biệt lưu ý đến hắn, không muốn thua hắn, vì vậy lúc này dĩ nhiên đã vô cùng tức giận.

Nhưng hắn biết Giáng Yến vì cho rằng công lực của hắn cao hơn Giáng Yến, nên chỉ có thể đứng đó mắng nhiếc chửi rủa, càng làm Giáng Yến khả ái đến nỗi hắn muốn ôm Giáng Yến vào lòng.

“Ngươi cười cái gì?” Nếu Giáng Yến biết được Đông Phương Đình đang cười cái gì, e rằng sẽ cho hắn mấy bạt tai.

Đông Phương Đình vẫn cười một cách khoan thai, dịu dàng nói: “Được rồi, Giáng Yến, sau này ta sẽ không gọi ngươi là tiền bối nữa.”

Giáng Yến ngẩn ra, có thể trực tiếp gọi tên húy của hắn cũng chỉ được vài người, mà trong vài người đó tuyệt đối không có Đông Phương Đình, vì vậy lửa lại càng bốc thêm ngùn ngụt, “Ngươi tới cùng muốn thế nào? Ngươi rốt cục có mưu đồ gì?”

Đông Phương Đình mỉm cười đưa tay, lớn mật ôm lấy eo Giáng Yến, thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi mà, mục tiêu của ta chính là ngươi, ta muốn được ở bên cạnh ngươi, chỉ thế mà thôi.”

Giáng Yến đặt tay lên ngực hắn, hung hăng đẩy hắn ra, nếu không phải do công lực của Đông Phương Đình cao hơn hắn, hắn đã lập tức ra tay giết người rồi, nhưng vì cho rằng công lực của Đông Phương Đình rất cao, sợ sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương, vậy thì quá tiện lợi cho Hi Minh, cho nên cũng chỉ đưa tay đẩy ra, đồng thời cũng bảo toàn cái mạng nhỏ nhoi của Đông Phương Đình.

Đông Phương Đình không quan tâm, chỉ mỉm cười nhìn hắn, “Ngươi nên để ta ở bên cạnh ngươi, ta nếu đã thích ngươi, thì sẽ không lừa ngươi, hại ngươi, cũng không phụ ngươi. Ta tuy không thể trực tiếp tham gia vào nội chiến giữa các phái hệ của hồ tộc, nhưng có ta bên cạnh, ngươi cũng xem như có thêm một cánh tay trợ giúp rồi, có gì không tốt chứ?”

Giáng Yến nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi luôn miệng nói thích ta, ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Buồn cười chết được! Nếu ta tin ngươi, còn không biết sẽ phải chết thê thảm đến thế nào nữa.”

Đông Phương Đình cũng chỉ đành chịu, mỉm cười nói: “Ta đã sớm biết ngươi sẽ không tin ta, bất quá ở chung lâu với nhau lâu ngày, có ngày ngươi sẽ hiểu lòng dạ ta, bây giờ cho ta một cơ hội được không? Trước ngươi đã đồng ý cho ta làm tên sai vặt của ngươi, ngươi không quên chứ?”

“Được, ta cho ngươi làm tên sai vặt của ta, nhưng nhớ cho rõ, ta là chủ tử, mọi việc ngươi phải nghe theo ta. Ngươi nếu không chịu đựng nổi ta, thì có thể rời khỏi hồ tộc bất cứ lúc nào.” Giáng Yên lạnh lùng cười, hắn đã quyết chí phải làm cho Đông Phương Đình tức khí mà đi. Tên nam nhân này tuy luôn miệng nói thích hắn, muốn ở bên cạnh hắn, nhưng lời này tin được bao nhiêu phần đây? Chỉ cần hắn lúc nào cũng dùng lời châm chọc, cay nghiệt, khắt khe để đối xử, tên này chẳng lẽ có đủ khả năng chịu đựng hay sao? Trăm, ngàn năm qua biết bao nhiêu nam nam nữ nữ nói thích hắn, nói yêu hắn, nhưng cuối cùng không có ai ở lại bên cạnh hắn, tên này cũng không ngoại lệ.

“Ta hiểu, ta chờ ngươi nói với tổng quản một tiếng.” Đông Phương Đình vẫn cười ấm áp.

“Còn có,” Giáng Yến lạnh lùng nghiêm mặt nói, “Không được trực tiếp gọi tên húy của ta.”

Đông Phương Đình vẫn nhẹ nhàng cười, “Ta hiểu, nếu có mặt người ngoài, ta sẽ gọi ngươi là “Đại nhân”.”

Giáng Yến tức giận nghiến răng, một lúc sau mới cười ra tiếng, nói: “Được lắm, đầu tiên, ngươi đi tìm long vương châu về đây cho ta!”

Hắn không tin vật quý như vậy lại không bị kẻ khác nhặt mất, hắn đã quăng nó xa vô tận luôn rồi.

“Ta biết rồi.” Đông Phương Đình vẫn mỉm cười, “Đúng rồi, Giáng Yến, tên đầy đủ của ta là Đông Phương Đình, Đình trong lôi đình.”

Giáng Yến chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng, phất tay áo ra khỏi thư phòng, hiển nhiên cho rằng điều này không cần phải nhớ.

Vẻ mặt Đông Phương Đình lại lộ ra vẻ như phì cười, lát sau mới đi ra ngoài theo hắn.

***

Sau khi rời khỏi cung điện của hồ vương, Đỗ Kình Vũ liền phi thân đến gò đất nơi chôn thân Kỳ Hàn, qua khỏi gò đất là đến một khe suối nhỏ chảy xuyên qua một rừng trúc bạt ngàn, ánh mặt trời phản chiếu lung linh trên mặt nước, vài con cá thỉnh thoảng bơi qua bơi lại, quả là tràn đầy sức sống.

Chỗ này xem như khá bí mật, hơn nữa lại nằm trên địa bàn của Giáng Yến, nên có rất ít người qua kẻ lại, vừa vặn trở thành nơi để hắn và Đông Phương Đình lén gặp
nhau và nói những chuyện không muốn cho người khác nghe thấy.

Đỗ Kình Vũ vừa đến bên bờ, đã thấy Đông Phương Đình đưa tay khuấy động nước suối, làm cho những chú cá nhỏ sợ hãi chạy trốn, liền cười hỏi: “Sao thế? Ngươi lại muốn ăn cá nữa à?”

Đông Phương Đình thu tay lại, cười nói: “Lần này không có cần câu, không còn cách nào khác đành dùng tay bắt cá vậy... Vật đó đâu?”

“Đương nhiên có mang tới rồi!” Đỗ Kình Vũ đắc ý nói, vượt qua đoạn suối hẹp, ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Đình, moi từ trong người ra một cái túi nhỏ bằng vải bố đưa cho hắn, “Này, Đông Phương, ngươi quả là liệu sự như thần, ngươi làm sao biết được Giáng Yến sẽ liệng vật này ra ngoài cửa sổ?”

Đông Phương Đình mở túi vải ra, viên long vương châu tỏa hào quang chói mắt đang ở bên trong, hắn đóng túi lại, mỉm cười nhè nhẹ, “Tính khí của hắn rất khó chịu, nếu hắn đập nát quả thực quá đáng tiếc, chi bằng dùng nó để gây khó dễ cho ta thêm lần nữa, chẳng phải sẽ vui hơn sao? Hơn nữa, nếu hắn không quăng đi, ta cũng sẽ khích cho hắn quăng.”

“Đúng đó, bằng không chúng ta sẽ khó mà ở lại đây lâu được!” Đỗ Kình Vũ ha ha cười to, “Nhưng mà lực tay của mỹ nhân ngươi quả rất lợi hại, quăng xa lơ xa lắc, hại ta thiếu chút nữa đã chụp không được rồi.”

“Nguy hiểm thật, may là ngươi chụp được, nếu không, chúng ta chắc chắn phải quay về khóc lóc với Triệu Tố Hoa thôi.” Đông Phương Đình bật cười, gật đầu: “Hi Minh nói thế nào?”

“Còn nói thế nào nữa? Mọi chuyện diễn ra đúng y như ngươi dự đoán, vật ta ăn trộm từ phủ Giáng Yến, hắn lại muốn giữ hay sao? Tất nhiên bảo ta trả trở về rồi.” Đỗ Kình Vũ gãi đầu nói, “Nhưng công nhận ngươi đoán rất đúng, địch ý của hắn đúng là đã tiêu tan đi rất nhiều, ta không biết ta có ảo giác hay không, ta thậm chí nhận
thấy hắn có chút thích ta.”

Đông Phương Đình mím môi cười, “Người bị người có tính tình trái ngược với mình hấp dẫn, hồ yêu cũng không ngoại lệ. Hi Minh chính trực nghiêm cẩn, lạnh lùng ít nói, những kẻ chung quanh hắn cũng đều giống như vậy, lại càng không dám nói đùa với hắn, chỉ có ngươi đối với hắn như đồng vai đồng lứa, hắn đương nhiên sẽ thích
ngươi thôi.”

Đỗ Kình Vũ gãi gãi mặt, “Chứ không phải ngươi muốn ta bị nghìn đao lóc thịt hay sao?”

“Đúng đó.” Đông Phương Đình cười hì hì gật đầu, “Giáng Yến cũng đã muốn dùng nghìn đao lóc thịt ta rồi.”

Đỗ Kình Vũ cũng cười to, một lúc sau mới nhíu mày hỏi: “Huynh đệ, ngươi nghiêm túc đó à?”

“Ừ.” Đông Phương Đình mỉm cười nhẹ nhàng, “Ta muốn có được hắn, rất muốn có được hắn.”

Đỗ Kình Vũ có chút bối rối, ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi lại cúi xuống nhìn dòng suối nhỏ vẫn chảy xuôi bên cạnh, thở dài một hơi rồi mới nói: “Bất luận thế nào, ta vẫn là người bạn tốt ở bên cạnh ủng hộ ngươi, nhưng ta vẫn phải nhắc cho ngươi nhớ, tiên yêu hai nẻo khác biệt, hai ngươi nếu kết hợp, đó là chuyện mà thiên địa khó dung, trước mắt tuy Giáng Yến vẫn chưa tiếp nhận ngươi, nhưng ta nghĩ với thủ đoạn của ngươi, Giáng Yến chắc chắn sẽ bị ngươi bắt được.”

“Ta đích xác có dùng một chút thủ đoạn, ban đầu vốn chỉ là có chút hứng thú, nhưng bây giờ... Nếu như không có được người này, ta nhất định sẽ hối hận cả đời.” Đông Phương Đình khép mắt mà cười, “Cho dù thiên địa không dung, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện này êm đẹp, nhưng nếu muốn ta vì tu tiên mà bỏ rơi hắn, thì vạn vạn không thể.”

Đỗ Kình Vũ nghiêm mặt, càu nhàu nói: “Ngươi nên suy xét cho kỹ lại xem Giáng Yến có vì ngươi bỏ dở tu tiên mà...”

“Xin lỗi, ta đã suy xét kỹ càng rồi.” Đông Phương Đình cười phá lên, lại hỏi: “Vậy ngươi có làm theo lời ta, mang thứ gì khác đến tặng Hi Minh không?”

“Có chứ!” Đỗ Kình Vũ cười, gật đầu, “Ta cũng không tặng thứ gì quý giá quá, sợ hắn nghi ngờ, ta chỉ tặng hắn một viên nội đan của hoa yêu thôi.”

Đông Phương Đình khẽ nhếch khóe môi, “Hoa yêu? Ngươi đừng nói chính là phù dung hoa yêu chúng ta gặp trên đường trở về nha?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Viên nội đan đó màu sắc rất đẹp, công lực không sâu cũng không cạn, vừa đủ để một tiểu hồ ly như ta cố gắng một chút là có thể giết chết, quá thích hợp rồi còn gì?” Đỗ Kình Vũ đắc ý nói.

Đông Phương Đình đưa tay ấn ấn lên thái dương, “Còn cái khăn tay thêu hoa phù dung đâu? Ngươi đừng nói với ta ngươi cũng đưa nó cho Hi Minh luôn rồi nha...”

Cả gương mặt Đỗ Kình Vũ tràn đầy thắc mắc, nhẹ gật đầu, “Thì cũng là lấy từ trên người hoa yêu xuống thôi mà, ta dùng nó để bọc viên nội đan lại rồi.”

Đông Phương Đình rên rên rỉ rỉ, “Hi Minh nhận rồi sao? Trước khi nhận hắn có nói gì không?”

“Để ta nhớ lại coi...” Đỗ Kình Vũ xoa xoa cằm, cười nói: “Hắn nhìn ta thật lâu, sau đó nói: “Thì ra là thế, vậy thì để xem ngươi có thể làm được gì nào”, nhưng mà ta lại không hiểu ý hắn muốn nói gì...”

Đông Phương Đình than thở: “Bằng hữu à, những kẻ ngu ngốc như ngươi trên thế giới này quả thật đang thiếu nhiều lắm đó.”

Đỗ Kình Vũ kinh ngạc nói: “Đông Phương, ta tất nhiên không mưu mô bằng ngươi rồi, nhưng cũng chưa ngốc đến cảnh giới mà ngươi nói a? Ngươi nói như vậy là quá đả kích ta rồi đó!”

Đông Phương Đình cười khổ nói: “Ta trước đây đã bảo ngươi nên đọc mấy cuốn sách nói về tập tục của hồ tộc, đừng nói ngươi đã liệng cả đi rồi chứ?” Thấy Đỗ Kình Vũ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, chỉ đành cười, rồi tiếp tục than thở: “Khặc, quả nhiên là thế. Ngươi có biết nội đan của phù dung hoa yêu có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là tỏ tình đó. Khăn tay lại càng khoa trương hơn, nam nữ của nhân gian dùng nó để thổ lộ tình cảm, mà ngươi lại hào phóng tặng nó cho Hi Minh!”

Đỗ Kình Vũ há hốc mồm, kinh hoảng nói: “Đợi đã, đợi đã! Ta không có ý đó nha!”

Đông Phương Đình vỗ vỗ trán, nói: “Hơn nữa, nội đan của phù dung hoa yêu là công (cha) hồ tặng cho mẫu (mẹ) hồ, tặng cho công hồ thì sẽ tặng hoa đào. Đỗ Kình Vũ, ngươi lần này xong đời rồi, ngươi chẳng những đã dám tỏ tình với Hi Minh, mà còn dám xem hồ vương như nữ tử, ngươi chết chắc rồi...”

Đỗ Kình Vũ sợ đến nỗi nhảy dựng lên, thảm thiết kêu la: “Vậy làm sao bây giờ? A a, không bàn với ngươi trước quả là sai lầm lớn mà. Hi Minh tuy là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng ta đối với hắn không có lòng tà niệm, cũng không có ý định... ý định làm chuyện đó với hắn a! Bây giờ ta phải làm gì mới được đây? Còn hắn vì sao lại nhận đồ ta tặng chứ? Chẳng lẽ hắn cũng có hứng thú với ta sao?”

Đông Phương Đình chống cằm than thở: “Hồ tộc nhận vật tỏ tình của đối phương cũng không có nghĩa là đã đồng ý đính ước, mà là đồng ý tiếp nhận lời khiêu chiến của đối phương thôi, bởi vì hồ tộc có khả năng biến hóa thành cả hai giới tính, ít ai nguyện ý thần phục đối phương, tất nhiên bên nào mạnh hơn bên đó sẽ chiếm ưu thế, đủ tài năng chèn ép bên thua xuống, hoặc là một bên bị làm cho cảm động, nguyện ý thư phục (chịu làm mái).”

Gương mặt Đỗ Kình Vũ đã tái xanh tái xám, nói: “Vậy những lời Hi Minh nói có nghĩa là...”

“Ngươi tặng nội đan cho hắn, có nghĩa là ‘Ta hy vọng ngươi thư phục ta’,” Đông Phương Đình lại thở dài, “Hi Minh đáp lại là ‘được thôi, để ta xem tên tiểu hồ ly như ngươi làm cách nào để ta thư phục’.”

Đỗ Kình Vũ ôm đầu kêu rống lên, “Ta chết chắc rồi! Ta chết chắc rồi! Ta lần này chết chắc rồi!”

“Cho nên ta mới bảo ngươi nên đọc sách.” Đông Phương Đình đứng dậy, vỗ vỗ bả vai hắn, “Được rồi, ta phải quay về phục mệnh đây, Giáng Yến sau này sẽ dùng mọi thủ đoạn gây khó dễ ta, cho đến lúc hắn hoàn toàn tin tưởng ta e rằng còn cần một đoạn thời gian chịu khổ nữa, ta chỉ muốn giao món đồ này xong thì đi ngủ sớm thôi.”

Gương mặt Đỗ Kình Vũ đã hoàn toàn trắng bệch, nắm lấy ống tay áo hắn kéo, “Đợi đã! Chuyện của Hi Minh phải giải quyết thế nào đây?”

“Ta đã nói tặng hắn một viên dạ minh châu là được rồi, ai bảo ngươi tự tung tự tác, tự cho mình thông minh.” Đông Phương Đình khẽ nhếch môi cười, lại vỗ vỗ vai hắn, “Bạn tốt, bây giờ ngươi phải cố gắng lên, nếu ngươi không thể làm hắn thư phục ngươi, thì ngươi phải làm nữ nhân cho hắn.”

Đỗ Kình Vũ thét to: “Nhưng ta không có khả năng biến thành nữ mà.”

Đông Phương Đình mỉm cười nói: “Ta biết, cho nên mới bảo ngươi bằng mọi giá phải “ăn” được hắn, tất nhiên nếu ngươi có thể biến thành mẫu hồ ly thì mọi chuyện dễ dàng giải quyết trong hòa bình rồi.” Nói xong, cho dù Đỗ Kình Vũ kêu rên thế nào, hắn vẫn cười cười bỏ đi, lại nghĩ thầm Hi Minh cao ngạo như thế, lại nguyện ý nhận vật gì đó của Đỗ Kình Vũ tặng cho, nói không chừng tên bạn thâm giao này quả là kẻ ngu thì có phúc ngốc, sai qua lầm lại thế nào lại theo đuổi được hồ vương?

Hồ tộc không kiêng kị chuyện quan hệ nam nữ, ngược lại lại cực kỳ cởi mở, chỉ cần nhìn vừa mắt, bất luận kẻ nào cũng đều có thể dẫn vào phòng gầy chuyện mây mưa, nhưng điều Đông Phương Đình chưa nói hết chính là, nội đan của phù dung hoa yêu có ý nghĩa không giống như vậy. Ngoại trừ việc hy vọng đối phương có thể thư phục mình ra, còn có ý muốn được ở cạnh nhau suốt đời, chứ không chỉ là phút đùa vui trên giường. Cho nên vì sao Hi Minh lại nhận lấy vật ấy? Có lẽ vì hắn là một kẻ nhẫn nại muốn tìm người hợp ý mình, ngoại trừ hắn kỳ thật cũng có chút hảo cảm đối với Đỗ Kình Vũ ra, thì thật sự không còn lời giải thích nào thích hợp hơn nữa.

Nếu đổi lại người tặng là Đông Phương Đình, Giáng Yến nhất định sẽ đem nội đan đập vào mặt hắn cho nát bét.

Đông Phương Đình trở về phủ, lập tức mang long vương châu đưa cho Giáng Yến. Giáng Yến tất nhiên không có lấy một chút vui vẻ, lạnh như băng đá tiếp nhận. Muốn hấp thu nội đan cần phải có một thời gian ngắn trong hoàn cảnh an toàn, hắn đương nhiên không muốn làm trước mặt Đông Phương Đình, nhận xong gương mặt vẫn
lạnh lùng như cũ tức tối bỏ đi.

Hắn hiển nhiên tự mình đến nói với quản gia, quản gia nhanh chóng tìm Đông Phương Đình, dặn dò công việc, giờ giấc, sở thích... tất cả mọi chuyện liên quan đến Giáng Yến, nói rõ sáng sớm ngày mai Đông Phương Đình phải gác lại toàn bộ công việc, suốt cả ngày phải lẽo đẽo đi theo Giáng Yến, phụ trách hết thảy những vụ
việc có liên quan Giáng Yến. Đông Phương Đình đương nhiên mừng rỡ, vội vàng đáp ứng.

Vị tổng quản đưa ánh mắt thông cảm nhìn hắn, tựa hồ đang nghĩ sao lại có kẻ đi làm tên sai vặt cho Giáng Yến mà lại vui đến vậy? Sự thật thì Giáng Yến đối xử với hạ nhân xem ra cũng khá tốt, không đánh không chửi, chỉ là hắn trời sinh lạnh lùng, cả người dường như lúc nào cũng có bão tuyết cuồn cuộn quấn quanh, gương mặt chỉ cần nghiêm nghị cũng đủ khiến cho người phạm sai lầm khóc
không thành tiếng, cho nên người trong phủ đều rất sợ hắn.

Nhưng Đông Phương Đình cũng chẳng lo ngại chuyện này, kỳ thật công lực của Giáng Yến cao hơn hắn gấp nhiều lần, tính thế nào thì cũng cao ít nhất là bốn năm trăm năm, đáng tiếc Giáng Yến trong thời gian này vì phải đối phó Hi Minh nên không thể để hao phí bất cứ một tia khí lực nào, cho nên mới cư xử với Đông Phương Đình khá thận trọng, chứ nếu cả hai mà đấu thực sự với nhau, Đông Phương Đình không quá trăm chiêu là đã bị hắn giết chết mất rồi. Đương nhiên Đông Phương Đình cũng tính qua Giáng Yến không kiềm nổi tức giận vẫn có khả năng ra tay với hắn, nếu thực như thế, hắn chỉ cần dùng mọi cách bảo toàn sức mạnh chạy khỏi Thiên Hồ động, thì cũng không thành vấn đề.

Bất luận thế nào, hắn chỉ cần muốn chạy là chạy được, nhưng trong lẽ sống của hắn lúc này, không có gì trọng yếu hơn là việc có được trái tim của Giáng Yến.

***

Ánh nắng sớm mai từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu rọi vào phòng, Giáng Yến vừa chuyển người tỉnh giấc, tiếng gõ cửa đã vang lên, một giọng nam thanh ôn hòa hỏi: “Đại nhân, ngài đã thức giấc chưa?”

Giáng Yến hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ tên Đông Phương Đình này quả là có chút bản lãnh, có thể từ sự nông sâu trong hô hấp của hắn suy đoán hắn đã thức giấc hay chưa, suốt mấy ngày nay thời gian cũng đều vừa vặn, so với những tên sai vặt trước kia không biết chu đáo gấp bao nhiêu lần.

Nghe tiếng hừ nhẹ, Đông Phương Đình xem như người kia đã cho phép, đẩy cửa tiến vào, đặt thau nước xuống, “Giáng Yến, ngươi có muốn ngồi dậy không?”

Giáng Yến bị hắn gọi tên trong lòng cực kỳ khó chịu, xoay người vào trong, kéo chăn trùm lên đầu mình.

Đông Phương Đình bật cười, đi đến ôm Giáng Yến cả người lẫn chăn dậy, bất chấp tiếng rủa thầm và ánh mắt lạnh lẽo, bồng hắn đến bên cạnh bàn, vắt khô chiếc khăn lau mặt cho hắn.

Lực tay của hắn rất nhẹ, động tác lại cẩn thận dịu dàng, ánh mắt lại cực kỳ ôn nhu, không giống như đang giúp người khác lau mặt, mà giống như đang lau chùi một được viên trân châu quý giá.

Nhưng hắn càng ôn nhu, Giáng Yến lại càng bốc hỏa, gương mặt vẫn lạnh băng băng, đợi hắn buông chiếc khăn xuống, giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

Mười mấy ngày nay Giáng Yến chỉ cần không vui là lập tức đánh Đông Phương Đình, bất kỳ trường hợp nào cũng khiến cho hạ nhân trong phủ sợ hãi đến nỗi choáng váng, mỗi người đều biết bản thân mình lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Nhưng Đông Phương Đình lại không một lời oán thán, vẻ mặt bao giờ cũng ôn hòa, Giáng Yến hạ thủ chẳng lưu tình chút nào, một cái tát tai là in đỏ lên trên má, năm ngón rõ rõ ràng ràng, nhưng Đông Phương Đình vẫn không dùng chân khí để xóa bỏ nó đi, cho đến khi Giáng Yến hết giận thì dấu tát tai đã in đầy trên mặt.

Lúc này cũng vậy, rõ ràng bị Giáng Yến một bạt tai muốn nát cả mặt, lực đạo đó làm hắn đau muốn chết, nhưng Đông Phương Đình cũng chỉ hơi nhíu mày, mỉm cười hỏi: “Ngươi có muốn thay quần áo không?”

Giáng Yến càng tức giận đến thất khiếu tỏa khói, giựt chiếc chăn ra liệng lên giường, rồi phất tay áo biến ra một bộ áo đỏ, hắn mặc màu đỏ thì đẹp hơn màu trắng, hài hòa cùng mái tóc bạc, nước da trắng ngần và đôi mắt như ánh sao đêm. Hắn tuy mọi chuyện đều đối nghịch với Đông Phương Đình, nhưng bản tính hồ tộc trời sinh đã
thích đẹp, hắn cũng biết bản thân mình mặc màu đỏ sẽ càng đẹp mắt hơn, cho nên chỉ có việc này là không so đo với Đông Phương Đình.

Đợi Giáng Yến ngồi xuống trước bàn trang điểm, Đông Phương Đình cầm lấy chiếc lược ngà, chậm rãi chải mái đầu bạc trắng.

Giáng Yến không thích tự mình chải đầu, chỉ khi nào trong lòng cảm thấy mất bình tĩnh hay căng thẳng mới tự chải, dùng sự chải tóc để trấn định lại tâm tư đang rối loạn của mình, bình thường đều do tỳ nữ hoặc người hầu chải tóc. Sau khi Đông Phương Đình đến đây đương nhiên cũng sẽ tiếp nhận công việc này. Giáng Yến không
thích tiếp xúc hay va chạm với hắn, nhưng chỉ có việc này là chấp nhận.

Đông Phương Đình chậm rãi chải theo những lọn tóc bạc lạnh băng, nếu có nơi nào rối, hắn nhất định sẽ cẩn thận gỡ ra, hắn hầu như chưa bao giờ làm tóc Giáng Yến đứt, cũng chưa bao giờ làm Giáng Yến đau, thay vì nói hắn đang chải tóc, không bằng nói hắn đang hưởng thụ cảm giác thân mật này.

Giáng Yến đương nhiên biết hắn đang hưởng thụ, chỉ cần nhìn nụ cười hạnh phúc dịu dàng nở trên khuôn mặt kia là biết được, đối với việc này hắn không cách nào hiểu được. Kỳ thật hắn cũng không phải là kẻ kiên nhẫn, nếu mái tóc bạc này không phải là biểu tượng của thiên hồ, thì hắn đã lấy kéo cắt đứt nó rồi, cho nên cũng không hiểu Đông Phương Đình vì sao lại thích chải tóc của hắn đến thế. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Đông Phương Đình quả là tên sai vặt cẩn thận tỉ mỉ nhất trong những tên sai vặt mà hắn từng có. Nếu Đông Phương Đình chỉ là một tên tiểu hồ ly bình thường, hắn nhất định sẽ giữ lại bên người, thế nhưng Đông Phương Đình thế nào cũng không phải.

Đông Phương Đình cuộn mái tóc bạc lên, cài trâm vào. Cây trâm này Giáng Yến cũng rất thích, viên đá nho nhỏ treo trên đầu trâm đong đong đưa đưa, tựa như một đóa hoa lửa nhỏ xinh, mặc dù là vật do Đông Phương Đình tặng, nhưng hắn vẫn nhận.

Đông Phương Đình chỉnh lại mái tóc xong, mỉm cười nói: “Đẹp rồi. Giờ tị là bắt đầu hội họp với hồ vương,
mấy hôm trước bạch hồ và hồng hồ có một trận xung đột, hơn nữa lại do bạch hồ mở đầu, hồ vương e rằng sẽ gây phiền toái cho ngươi.”

“Cứ bảo hắn đến.” Đôi mắt lạnh lùng phản chiếu trong gương của Giáng Yến liếc nhìn hắn, “Ngươi xem ra còn biết rõ hơn ta đấy.”

Đông Phương Đình giúp hắn vén những lọn tóc vào sau tai, “Tính của ngươi bình sinh đã lạnh lùng dửng dưng, không thích nghe lời nói ra nói vào, cái gì cũng không quá chú ý. Ta mọi việc đều quan tâm để ý, chỉ cần chuyện có liên quan đến ngươi, ta không bỏ sót việc nào, cho nên tất nhiên sẽ biết rõ hơn ngươi.”

Giáng Yến hất tay của hắn ra, nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Không bỏ sót việc nào? Ngươi ăn nói huênh hoang thiếu điều đâm thủng cả da trâu.”

Đông Phương Đình thu hồi cánh tay bị đánh về, mỉm cười nhè nhẹ: “Đông Phương Đình ta chỉ nói những chuyện mà ta tự tin, nếu là chuyện ta không tự tin, tốt nhất không nói để che đi cái dốt của mình.”

“Thế à?” Giáng Yến khoanh hai tay lại, cười lạnh lẽo, “Vậy ta hỏi ngươi, món ta thích ăn nhất là món gì?”

Cứ nghĩ Đông Phương Đình sẽ trả lời ngay lập tức, không ngờ hắn chỉ bật cười, rồi hỏi vặn lại: “Nếu ta đáp đúng có được gì không?”

Gương mặt Giáng Yến lại càng lạnh thêm mấy phần, “Ta biết chắc rằng ngươi không biết.”

“Ta biết, đương nhiên ta biết.” Đông Phương Đình tiến đến gần hắn, mỉm cười nói: “Ta thích ngươi, nhưng mọi chuyện cũng không thể để một mình ngươi chiếm tiện nghi được, ít nhất nếu ta đáp đúng phải thưởng cho ta thứ gì đó chứ? Chẳng hạn như... cho ta hôn ngươi?”

“Ngươi nghĩ hay quá đấy.” Giáng Yến nhẹ vỗ lên gương mặt hắn, lạnh giọng nói: “Ngươi trả lời trước đi.”

“Được rồi.” Đông Phương Đình lại bật cười, gật đầu, “Khi ta mới vào phủ thì cho rằng ngươi căn bản không thích ăn thứ gì, sự thật ngươi cũng không cần phải ăn gì cả, sau mới phát hiện ngươi thỉnh thoảng vẫn ăn một chút bánh ngọt, nhưng cũng rất kén chọn. Ta đã thử rất rất nhiều lần, phát hiện chỉ có bánh phù dung và bánh quế hoa ngươi mới ăn hết, rượu cũng chỉ uống loại được ủ từ hoa. Tóm lại, ngươi chỉ thích những thức ăn có mùi thơm của hoa, ta nói có đúng không?”

Giáng Yến im lặng một lúc lâu, mới nói, “Đầu bếp trong phủ là ngươi?”

“Không, ta chỉ thỉnh thoảng mới làm chút điểm tâm thôi, những người ở phòng bếp rất cảm kích ta, nói ta là đầu bếp đầu tiên làm món ăn không bị trả ngược trở về. Ngươi tuy không đánh chửi hạ nhân, nhưng lại rất uy nghiêm, bọn họ đều rất sợ ngươi.” Đông Phương Đình chỉ nhẹ nhàng cười, nghiêng người về phía trước, nhanh như chớp đặt lên gương mặt trắng ngần một nụ hôn nhẹ.

Giáng Yến ngẩn người trong phút chốc. Động vật từ trước đến nay đều phản ứng theo bản năng, động tác của Đông Phương Đình lại không có tính công kích hay ác ý, hắn nhất thời không kịp né tránh, đợi đến khi đôi môi ấm áp kia rời đi, hắn mới tỉnh lại, không quan tâm đến gương mặt mình giờ phút này đã đỏ lựng như quất chín,
đứng bật dậy ác liệt cho một bạt tai vào mặt Đông Phương Đình.

Hắn là một thiên hồ cao quý, tu đạo đến nay đã hơn ngàn năm, những người có ý đồ bất chính với hắn đều đã nhanh chóng xuống thẳng Hoàng Tuyền, cùng với việc địa vị càng ngày càng cao, còn ai dám khinh bạc hắn? Rốt cục hết lần này đến lần khác cũng chỉ có mỗi cái tên không sợ chết này!

Đông Phương Đình cho hắn một chưởng đẩy ra, đưa tay xoa một bên mặt, đứng thẳng thân người, mỉm cười nói: “Ta học rất nhiều thứ, mỗi thứ biết một chút, nhưng ta đối với bất cứ thứ gì cũng không chấp nhất, cho nên chưa bao giờ tập trung vào nghiên cứu bất cứ thứ gì, rất may điểm tâm ta lại học lâu nhất, mới làm được món ăn khiến ngươi hài lòng. Mỗi khi ngươi ăn cái gì vẻ mặt cũng đều rất khả ái, vì vậy ta không cảm thấy đáng tiếc khi mình đã tốn thời gian để học nấu ăn.”

Giáng Yến tức giận đến nỗi cả người phát run, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn.

“Chúng ta đi thôi, ngươi đừng nóng giận nữa, được không?” Đông Phương Đình dịu dàng nói, hắn hạ tay xuống, gò má đã đỏ bừng rồi, đủ thấy Giáng Yến hạ thủ chẳng lưu tình chút nào, “Là ta sai rồi, ta không phải muốn thân cận ngươi khi chưa có được sự cho phép của ngươi, ta chỉ là nghĩ đến dáng vẻ khả ái của ngươi khi cắn bánh quế hoa thôi. Ngươi nếu thích, ta mỗi ngày sẽ làm cho ngươi ăn, chịu không?”

“Ai thích chứ!” Giáng Yến tiến đến, tức giận cho thêm một bạt tai nữa lên mặt hắn, “Câm miệng! Mỗi ngày ta đều đánh ngươi, ngươi còn chưa chịu cút đi? Ngươi vẫn còn muốn thích ta sao?”

“Thích, Giáng Yến, ngươi càng tức giận, nghĩa là càng quan tâm đến ta.” Đông Phương Đình nở một nụ cười ấm áp, “Một ngày nào đó ngươi sẽ thành thật nói cho ta biết, ngươi thích ta, vì vậy, ta nguyện ý nhẫn nại chờ đợi.”

“Đồ điên!” Giáng Yến phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, rồi phất tay áo đi ra ngoài.

Thân là tên sai vặt như Đông Phương Đình cũng chỉ cười cười, rồi ngay lập tức đuổi theo phía sau hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play