“Bằng hữu, tỉnh lại, tỉnh lại.” Đông Phương Đình lấy tay vỗ nhè nhẹ lên mặt Đỗ Kình Vũ.
Đỗ Kình Vũ vẫn đang chìm trong trạng thái tươi cười một cách ngớ ngớ ngẩn ngẩn, nhờ cái vỗ của Đông Phương Đình mới phục hồi được tinh thần, gương mặt vẫn còn mang theo vẻ hạnh phúc ngạt ngào, nói: “Hi Minh đã nói chuyện với ta, thế giới này quả thật là sáng chói quá, sáng chói quá!”
Đông Phương Đình sờ tay lên đầu hắn, mỉm cười nói: “Được rồi, nếu ngươi có thể dựa vào tình yêu của ngươi đối với Hi Minh mà dầm sương dãi gió, ta cũng không ngại, nhưng bây giờ tiểu đệ ta phải đi tìm một chỗ để trú thân cái đã.”
“Khặc, này, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà phá giấc mộng ta vậy chứ.” Đỗ Kình Vũ vội nhảy dựng lên, nắm chặt cả hai vai Đông Phương Đình, cười nói: “Tiểu đệ à, ngươi có dự định gì không?”
Hai người đứng bên sườn núi, thái dương đã ngả về tây, hoàng hôn buông dần, chim mỏi quay về tổ ngủ, nhưng bọn họ thì lại không có chỗ để đi.
“Ta có dự định gì à? Đại ca bị yêu tinh bắt mất hồn phách, ngàn hô vạn hoán cũng không quay về...” Đông Phương Đình phất tay áo, thở dài thật là dài, “Xem ra ta phải đi tìm một cái động nào đó để ở đỡ, còn phải xem coi có thể đoạt thức ăn trong miệng hổ giải quyết bữa tối hay không, hay là để mãnh thú giải quyết ta...”
“Được được được, xem như đại ca sợ ngươi rồi.” Đông Kình Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, cười khan nói: “Ngươi phải biết rằng đối với loại người háo mỹ sắc như ta, nhìn thấy sắc đẹp cực phẩm như vậy đạo tâm tất nhiên không yên rồi. Đừng nói là ta, ngươi chẳng phải cũng giống thế sao? Giáng Yến của ngươi và hồ vương bên kia đều có sắc
đẹp thượng thẩm tương đương nhau, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.”
Đông Phương Đình bất đắc dĩ cười nói: “Đỗ đạo hữu, ngài tiên phong đạo cốt, ta thì chỉ có mỗi thân phàm, xin dời chủ đề Giáng Yến và Hi Minh ai đẹp hơn ai để sang một bên, hai ta nếu tìm không ra chỗ nào để ngủ, e rằng sẽ bố thí cho bọn dã thú một bữa no nê đó.”
“Được rồi, để ta suy nghĩ... Chúng ta tự biến ra một căn nhà chả biết có được hay không, tốt nhất là đến ở nhờ nhà người khác, nhưng ở chỗ này người chúng ta quen biết chỉ có...” Đỗ Kình Vũ suy nghĩ một lúc, nhớ ra hắn từng quen một tên tiểu hồ ly trong ngày hôn yến, lúc đó bọn họ bỏ chạy ra ngoài đuổi theo Giáng Yến, vì vậy
không nói lời từ biệt, bây giờ mà đến nhà người ta xin tá túc, chẳng phải chính mình tự dâng mình đến miệng cọp hay sao? Một luồng ớn lạnh lập tức chạy khắp toàn thân hắn.
Đông Phương Đình hiển nhiên biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì, kiềm chế không nổi nữa liền phì cười, chậm rãi nói: “Thế này, người chúng ta quen biết chỉ có Hi Minh, mà hắn lại là hồ vương, chắc chắn không thể ở nhờ rồi...”
Đỗ Kình Vũ thở dài một hơi thất vọng, rồi lại khẽ nháy mắt, cười tươi roi rói hỏi: “Đông Phương đạo hữu, nói đi nói lại, vẻ ngoài của ngươi tuy lúc nào cũng quang minh lỗi lạc, nhưng trong lòng chắc đã tính xong mưu kế chiếm đoạt mỹ nhân rồi phải không?”
Đông Phương Đình chẳng ừ chẳng hử, chỉ nhún nhún vai, “Giáng Yến trước kia không ở Thiên Hồ động, sau này vì trở thành thủ lĩnh của thiên hồ mới dời tới đây ở thôi. Những hồ ly bình thường tất nhiên đều trú ngụ trong hang động, chúng ta chẳng phải đều là những hồ ly có năng lực cao hay sao? Vì vậy nơi chúng ta có thể ở nhờ tất nhiên chính là cung điện của Hi Minh hoặc hành quán của Giáng Yến rồi. Ngươi nghĩ chúng ta có nên dựa vào Hi Minh không? Giáng Yến nếu chỉ mới vừa dọn đến đây ở, người hầu trong phủ đương nhiên sẽ không đủ, chúng ta tùy tiện tìm một chức vị gì đó, chỉ cần ghim cọc, mọc rễ luôn là được rồi.”
“Được được được,” Đỗ Kình Vũ vừa cười gian vừa nắm chặt bả vai Đông Phương Đình, “Muốn làm đại sự phải như Đông Phương đạo hữu, quang minh chính đại, đầy đủ lý do.”
“Ngươi chỉ biết nói thế thôi.” Đông Phương Đình mỉm cười, lắc đầu, “Ngươi rốt cục có muốn theo ta đi tìm Giáng Yến không? Hay người muốn tìm Hi Minh, cầu xin hắn cho ngươi một chức vị?”
“Ta theo ngươi đi tìm Giáng Yến.” Đỗ Kình Vũ sờ sờ mũi, cười một cách ngớ ngẩn, nói: “Nếu Hi Minh ưng thuận, ta sẽ nghĩ cách để được ôm đùi hắn, thỉnh cầu hắn, chỉ sợ nếu làm như vậy e thân này sẽ mau chóng nát tan ra mất.”
Đông Phương Đình phì cười, gật đầu, “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đuổi theo hướng linh khí của Đông Phương Đình phát ra, tìm đến một tòa trạch viện to lớn. Nhưng tòa trạch viện này hoàn toàn không mang vẻ tráng lệ lộng lẫy, mà lại vô cùng tao nhã u tịch. Nóc nhà được lợp bằng những viên ngói lưu ly, đồng một màu tuyết trắng, trong thời khắc đêm tối sắp dần buông, những viên ngói phản chiếu ánh hoàng hôn cuối ngày còn sót lại, tỏa ra vô vàn hào quang, lộng lẫy hơn bất cứ loại kim ngân châu báu nào, tráng lệ đến mức làm mắt người phải đắm chìm vào trong đó, không cách nào dứt ra được.
Hai người bước đến, gõ cửa. Người mở cửa là một thiếu niên xinh đẹp môi hồng răng trắng, sau lưng mang theo ba chiếc đuôi người thường không thể trông thấy đang khe khẽ đong đưa.
Hai người tiến đến, kể lể chuyện mình phải sống lang thang thế nào, vận mệnh khổ sở ra làm sao, đáng thương đến nỗi người nghe lệ rơi lã chã. Thiếu niên kia nghe xong rất đỗi thương cảm, liền đưa hai người bọn họ đến gặp tổng quản. Tổng quản là một đại mỹ nhân diễm lệ, hai người lại mang thân thế thê thảm của mình ra kể lể
thêm một lần nữa, tổng quản cho dù là một người thông minh tài giỏi, nhưng cũng phải mủi lòng thở dài sao thật quá đáng thương, cho phép bọn họ qua đêm trước, chờ đến sáng mai sẽ sai phái làm việc, dù sao phủ này cũng đang rất thiếu người.
Sáng ngày hôm sau, tổng quản quả nhiên đến phân công. Những việc nặng nhọc trong phủ Giáng Yến cũng không nhiều, việc hai người làm cũng chỉ là quét dọn đình viện hoặc chỉnh lý thư trai, hoặc tương tự như vậy. Hai người an phận thủ thường, thỉnh thoảng cung cấp cho tu chân giới tin tức không to cũng chẳng nhỏ, cứ như vậy gần một tháng đã trôi qua.
Trong tháng đó, Đông Phương Đình chỉ cần biết linh khí của mình đang ở đâu là lập tức tránh ra để không chạm mặt Giáng Yến; Đỗ Kình Vũ thì nghe theo lời tên bạn xấu xa của mình, lựa cơ hội tốt nhất chạy đi tìm hồ vương, thanh minh vì nền hòa bình của bạch hồ và hồng hồ, cho nên mới “quan sát” – kỳ thật chính là giám thị - những động tĩnh trong phủ Giáng Yến cho hắn. Hi Minh tuy cảm thấy tên tiểu hồ ly này quá sức nhiệt tình, lại quá sức quái lạ, nhưng vì phủ Giáng Yến không đồng ý sử dụng người của hắn, hắn quả thật đang lo lắng việc này, nên chỉ còn cách đáp ứng vài ngày lại tiếp kiến Đỗ Kình Vũ một lần.
Đỗ Kình Vũ đương nhiên mừng đến nỗi như được bay thẳng lên trời, hắn đối với Hi Minh tuy không có tà niệm, nhưng Hi Minh là một đại mỹ nhân cao quý, không phải bất cứ đâu cũng có thể gặp được, đẹp đến nỗi Đỗ Kình Vũ hận mình không biến thành một con mèo, mỗi ngày được nằm trên chân mỹ nhân mà ngủ. Thế là hắn đem “vợ bằng hữu” là Giáng Yến bán đứng sạch sẽ, mang hết những việc từ to cho đến bé như con kiến trong phủ cứ mỗi ba ngày là chạy đến báo cho Hi Minh. Cũng khổ cho vị hồ vương lạnh lùng rộng lượng này phải căng người ra chịu đựng ánh mắt nhiệt tình như lửa và những báo cáo quá sức nhàm chán của hắn.
Một tháng sau, Đông Phương Đình xem như huynh đệ bọn họ đã bám rễ tại Thiên Hồ động này rồi. Hai người bọn họ, một thì ôn hòa thân thiện, một lại thoải mái cởi mở, rất nhanh chóng hòa mình vào chúng hồ ly, nếu lỡ như bị trục xuất khỏi phủ Giáng Yến, nói không chừng còn có thể dễ dàng nương nhờ vào ai đó, cho dù lúc này bị Giáng Yến lật mặt đi chăng nữa, cũng sẽ không đến nỗi lang thang rày đó mai đây. Vì vậy cứ thuận thế làm càn. Thế là ngày hôm đó, Đông Phương Đình lại đến thư trai chỉnh lý mọi thứ, thì “ngẫu nhiên” chạm mặt Giáng Yến khi Giáng Yến đẩy cửa bước vào.
“Tiền bối.” Đông Phương Đình cúi đầu, vẫn cười một cách ấm áp lịch sự, rồi lại tiếp tục làm công việc đang dở dang.
Giáng Yến nghiêm sắc mặt, hắn không phải chán ghét Đông Phương Đình, lại càng không e ngại tên tiểu hồ ly đạo hạnh thấp kém này, hắn chỉ nghĩ chuyện này có gì đó quái lạ, suốt một tháng trước đều không gặp mặt tên này, hắn thật vất vả mới quên đi được, cuối cùng sao lại chạm mặt ngay trong phủ của mình?
“Đại nhân?” Tổng quản cảm thấy vẻ mặt của đại nhân tựa hồ như đã lạnh thêm ba phần, nghĩ đại nhân không vui do muốn nói chuyện chính sự lại có người khác ở đây, liền nháy mắt ra hiệu cho Đông Phương Đình, có ý bảo hắn đi ra ngoài.
Đông Phương Đình đương nhiên là một kẻ rất nhạy bén, lập tức bỏ những thứ đang cầm trên tay xuống, dời chân đi, lại thấy Giáng Yến giương tay ra, nói với tổng quản: “Ngươi ra ngoài đi.”
Vị tổng quản sửng sốt, đầu lùng bùng không hiểu, nhưng Giáng Yến là thủ lĩnh của thiên hồ, khi đã ra lệnh, nàng ngay cả tư cách hỏi lại cũng không có, liền lập tức cúi người lui ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Ngươi làm gì ở đây?” Tổng quản vừa đi ra, Giáng Yến lạnh lùng nhìn về phía Đông Phương Đình. Hắn đang ở trong phủ của mình nên ăn vận rất đơn giản, chỉ khoác một chiếc trường sam màu xanh nhạt, mái tóc bạc như ánh sáng sao đêm được buộc bằng một sợi dây đỏ mảnh mai, an tĩnh rũ xuống phía sau lưng.
“Ta đang sắp xếp lại thư trai, tiền bối.” Đông Phương Đình mỉm cười nhè nhẹ, rồi ôn hòa nói tiếp: “Ngươi nếu mặc đồ đỏ sẽ trông rất bay bổng, mặc màu này có vẻ tĩnh lặng quá, có cảm giác khá xa cách.”
Giáng Yến khẽ nhếch mắt, cười lạnh hỏi: “Tên yêu quái này, ngươi chỉ là một tên người hầu, lại dám có ý kiến với chủ tử cơ à? Hơn nữa ta khi nào đồng ý cho ngươi vào phủ ta làm việc?”
Đông Phương Đình bật cười, nói: “Tiền bối, ta chỉ là một tên người hầu nho nhỏ, nếu ngay cả việc chọn người hầu vào phủ, mỗi chút đều phải đến hỏi ý kiến chủ nhân, tiền bối chẳng lẽ không thấy như vậy quá ôm đồm hay sao?”
Giáng Yến kinh ngạc, mới nhận ra nếu làm vậy quả thực là ôm đồm quá, nhất thời không biết nên làm thế nào, nếu cứ tiếp tục gây khó dễ cho tên tiểu hồ ly này, quả thực rất mất mặt, trong lòng bốc hỏa, phất tay áo định đi ra khỏi thư phòng, không ngờ vạt áo bị người kéo lại, quay đầu nhìn, lại chính là Đông Phương Đình.
“Là ta không tốt, đã dám cãi lại ngài.” Đông Phương Đình mỉm cười áy náy, ôn nhu nói: “Vậy ta đi ra ngoài đây, ngài không cần nổi giận vì ta, cũng không cần phải tránh né ta.”
Lại nữa rồi! Cũng cái giọng điệu dỗ dành tình nhân! Đông Phương Đình càng ôn nhu, Giáng Yến lại càng bốc hỏa, cảm giác bị đối phương dẫn dắt tâm tình vô cùng khó chịu, hắn cũng bất chấp bị mất mặt, hất tay Đông Phương đình ra, lạnh lùng cười, nói: “Ngươi cút đi, ta chán ghét ngươi, ngay bây giờ ngươi phải rời khỏi phủ của ta, nếu không, ta sẽ giết chết ngươi.”
Đông Phương Đình âm thầm thở dài, “Ngươi vì sao lại luôn coi ta như kẻ địch? Ta vốn không có ác ý với ngươi, chỉ muốn thân cận ngươi thôi.”
“Thân cận ta?” Giáng Yến cười ra tiếng, “Ngươi muốn thân cận ta để làm cái gì?”
Đông Phương Đình có chút bất đắc dĩ, nói: “Ta chẳng muốn làm cái gì cả, đơn giản chỉ bởi vì ta thích ngươi thôi.”
“Ngươi thích ta?” Giáng Yến trừng to mắt, hắn đã dự đoán trước cả trăm câu trả lời, thế nhưng hoàn toàn không nghĩ Đông Phương Đình lại thẳng thắn đến như vậy, không khỏi ngẩn người kinh ngạc.
Đông Phương Đình vươn tay chạm lên gò má của hắn, mỉm cười hỏi: “Không thể cho ta cơ hội sao?”
Giáng Yến chỉ cho phép bàn tay ấm áp kia dừng lại trên má mình chỉ đúng một giây, rồi lạnh lùng nghiêm mặt hất ra, “Ngươi muốn cơ hội gì? Ngươi thậm chí không phải bạch hồ, ngươi căn bản ngay cả tư cách nói chuyện với ta cũng không có.”
Đông Phương Đình khổ não cười ra tiếng, “Tiền bối, nếu không được, vậy chúng ta đánh cược được không? Ngươi bắt ta làm một việc, nếu ta làm không được, cả đời này sẽ không gặp mặt ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy ta, ngươi thấy thế nào?”
Giáng Yến cười lạnh, hỏi: “Ta vì sao phải nghe theo lời đề nghị của ngươi? Ngươi cút ra ngoài, cút đi là được rồi.”
“Tiền bối, ngươi thân là thủ lĩnh của thiên hồ, hẳn phải dùng công bằng để đối đãi với mọi người chứ, thế sao lại không thể cho ta một cơ hội?” Đông Phương Đình lại cười, lắc lắc đầu.
Sắc mặt Giáng Yến lại càng tối sầm, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Nếu thành công, ngươi muốn thế nào?”
Đông Phương Đình cúi đầu nói: “Ta không có yêu cầu cao xa, chỉ hy vọng được trở thành một tên sai vặt phục vụ ngươi, ngươi đi đâu, ta theo đó.”
Giáng Yến “hả” một tiếng, túm lấy cổ áo của hắn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi chỉ là một tên hồng hồ, ngươi nghĩ ta sẽ yên tâm để cho ngươi theo bên cạnh ta sao? Ngươi là người Hi Minh phái tới phải không? Ngươi nên biết ta không nhân từ đến nỗi không dám ra tay giết chết gian tế do Hi Minh phái đến đâu.”
Đông Phương Đình thầm nghĩ gian tế là Đỗ Kình Vũ, tuy rằng tên kia cũng chẳng cung cấp tin tức gì trọng yếu cho hồ vương cả, nét mặt chỉ biểu lộ mỗi một nụ cười, đưa tay phủ lên ngón tay trắng nõn đang túm chặt cổ áo hắn, ôn nhu nói: “Xin ngươi hãy tin tưởng ta, ta chưa bao giờ tiếp nhận mệnh lệnh của hồ vương, ta nếu đã nói thích
ngươi, tất nhiên sẽ đứng về phía ngươi, tuyệt đối sẽ không lừa ngươi, phản bội ngươi.”
“Nói nhảm!” Giáng Yến dùng hết sức hất tay hắn ra, suy nghĩ một chốc, khẽ lạnh lẽo nhếch môi lên, “Được, ngươi muốn đánh cuộc, ta sẽ đánh cuộc với ngươi! Ngươi đi tìm cho ta hạt châu của long vương, nếu tìm về được ta sẽ cho ngươi ở lại trong phủ, làm tên sai vặt của ta.”
Long vương châu tức là nội đan của hải long, long tộc vảy cứng da lại dày, sấm sét hay lửa nóng cũng chẳng tổn hao gì được. Giết rồng lấy ngọc, nói dễ vậy sao? Giáng Yến biết nếu giao một nhiệm vụ giống như bắt mặt trăng hái sao trời, Đông Phương Đình tất nhiên sẽ thấy khó mà lui, nội đan này không phải không lấy được tới tay, mà muốn lấy được là một điều cực kỳ khó khăn. Nếu để một mình Giáng Yến đi giết rồng lấy ngọc, hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc khả năng thành công, nhưng trong trường hợp này Đông Phương Đình lại không có thể chối từ. Tên tiểu hồ ly này làm thế nào tìm được long vương châu? Đây cũng coi như là một nhiệm vụ bất khả thi, tuyệt đối có thể khiến cho tên khó ưa không muốn nhìn thấy mặt này cút đi khuất mắt.
Trong khi Giáng Yến vẫn còn đang đắc ý, thì Đông Phương Đình đã nhè nhẹ cười, rồi gật đầu nói: “Ta biết rồi, sáng ngày mai ta sẽ rời khỏi đây để đi tìm nó.”
Giáng Yến kinh ngạc, do dự một chút mới nhíu mày hỏi: “Ngươi không biết hạt châu của long vương là gì à?”
Đông Phương Đình bật cười, nói: “Ta biết, đó chính là nội đan của hải long.”
Giáng Yến lại do dự thêm một chút, nhưng nếu tiếp tục hỏi sẽ có vẻ giống như có chút quan tâm, vì vậy cố gắng kiềm chế mình, giơ tay ngạo nghễ nói: “Được, vậy ngươi cứ đi tìm, nếu tìm không được, thì phải cút đi khuất mắt ta.”
“Ta biết, vậy, ta phải cáo lui, hay tiếp tục sắp xếp lại mấy thứ này?” Đông Phương Đình mỉm cười hỏi.
Giáng Yến nhìn thái độ ung dung của hắn lại càng thêm bất mãn, bỏ lại một câu “tùy ngươi” rồi phất tay áo rời khỏi thư phòng.
Đông Phương Đình mỉm cười, lắc đầu, lại tiếp tục hoàn thành công việc dang dở, trong khóe mắt chứa đầy sự ôn nhu sủng ái, nếu Giáng Yến nhìn thấy, chắc chắn sẽ lại nổi trận lôi đình.
***
“Đợi đã, bằng hữu, ý ngươi là nói...” Đỗ Kình Vũ vỗ vỗ trán, vừa mỉm cười vừa có chút khốn quẫn, “Ngươi vì muốn làm mỹ nhân vui lòng, cho nên bây giờ chúng ta phải đi giết rồng à?”
“Đúng vậy, chuyện là vậy đó.” Đông Phương Đình cười tươi roi rói, vỗ vỗ bả vai hắn, “Mọi chuyện đều phải phiền đến ngươi rồi, Đỗ bằng hữu.”
“Phiền cái đầu ngươi!” Đỗ Kinh Vũ tức giận thiếu điều muốn nhảy dựng lên, xách cổ áo Đông Phương Đình lắc lắc, “Ngươi cho ngươi là tiên nhân trên trời đó à? Giết rồng? Giết rồng? Ngay cả tiên nhân trên trời cũng chưa chắc giết được một con rồng! Chúng ta đi đâu moi nội đan của nó ra đây chứ?”
“Đừng căng thẳng như vậy, bĩnh tĩnh chút đi.” Đông Phương Đình mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của hắn, “Ta vốn dĩ nghĩ rằng, nếu hắn bảo ta bắt trăng hay hái sao, ta sẽ công khai cự tuyệt, cho dù hắn sẽ tức chết, nói chi đến việc hắn nhanh chóng đưa ra một đề nghị khó khăn không thua kém hái sao cơ chứ?”
“Ngươi cự tuyệt? Ngươi cự tuyệt hắn nhất định sẽ giết ngươi!” Đỗ Kình Vũ ôm đầu rên rỉ, “Hắn giết chết ngươi xem ra lại tốt hơn đó, được chết dưới gốc mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà, còn hơn bây giờ chúng ta phải kéo nhau đi cho rồng giết chết!”
“Ngươi cần gì gấp gáp vậy chứ? Ta có nói chúng ta phải đi giết rồng đâu?” Đông Phương Đình vừa khẽ nhún vai, vừa như mỉm cười.
Đỗ Kình Vũ buông tay xuống, trừng to mắt như vừa nhìn thấy đường chân trời đã ló ánh rạng đông, “Ngươi nói cái gì? Không cần giết rồng? Ngươi không có khả năng buông tha cho mỹ nhân Giáng Yến, thế thì... ngươi đã có long vương châu từ sớm rồi phải không? Nhưng cái thứ ấy rất khó có được, ngươi làm thế nào có được nó thế?”
“Ta bây giờ vẫn chưa có, nhưng ta chắc chắn sẽ có được nó ngay.” Đông Phương Đình cười, buông lỏng tay, “Ta quả thật không có, nhưng ta biết ai có nó.”
Đỗ Kình Vũ trề môi, “Ai?”
Đông Phương Đình mỉm cười nói: “Đương nhiên là vị Triệu môn chủ vĩ đại rồi.”
“Triệu Tố Hoa không có khả năng liệng cho chúng ta thứ quý giá như vậy!” Đỗ Kình Vũ kêu rên lên.
“Yên tâm, ta sẽ thuyết phục hắn.” Đông Phương Đình mỉm cười nhìn bầu trời đã bắt đầu hoàng hôn, những đám mây trắng được nhuộm thành màu ráng chiều, làm hắn nhớ đến mái tóc bạc của Giáng Yến, nếu được tắm gội trong sắc tịch dương này, nhất định sẽ tỏa ra ánh màu lung linh không kém thua gì mộng mị.
Ban đầu hắn quả thực chỉ muốn được chạm đến sắc màu lung linh ấy, nhưng sau khi bị đôi con ngươi đen thẳm kia nhìn vào, rồi lại cảm nhận được người ấy dùng sự lạnh lùng và phẫn nộ để che đậy tâm tư yếu ớt chôn sâu bên trong, lòng hắn đã nổi lên cuồng vọng, muốn lọt bỏ lớp vỏ ngoài luôn óng ánh kia, để được nhìn thấy sự đen tối sâu thẳm bên trong, cho dù sau khi nhìn thấy, kết cục cuối cùng chính là hắn cũng bị kéo vào trong đó, hắn cũng không quan tâm.
Hơn tám trăm năm qua, chưa từng có một thứ gì khiến tâm hắn nảy sinh “chấp nhất”, cũng bởi vì thế, trong tu đạo hắn không cần bỏ ra nhiều công sức, thế nhưng thành quả đạt được cũng đủ để cao hơn kẻ khác rồi.
Hôm nay, hắn phải làm sao cho một hồ ly từ trước đến giờ không hề tín nhiệm một ai, phải tin tưởng hắn, thậm chí... phải nặng tình với hắn.
Nếu như đã động tâm đến một sự vật gì đó, nổi lên chấp niệm, thì sẽ từ từ rời khỏi đạo căn vốn luôn lạnh nhạt của người tu chân, nhưng Đông Phương Đình cũng không hề quan tâm đến điều đó.
Hắn cho tới bây giờ hoàn toàn không phải là một người chấp nhất, nhưng một khi đã chấp nhất, thì sẽ chấp nhất đến cùng.
Hắn muốn trong thời khắc tràn đầy ánh nắng chiều giống như thế này, được nghe giọng hát lạnh băng của người kia, mang theo một chút uyển chuyển sầu bi, nhẹ nhàng cất lên... Hắn muốn chìa tay vốc lấy những lọn tóc mượt mà như nước đổ từ thác cao, rồi cầm chiếc lược chậm rãi chải suối nguồn lóng lánh ánh bạc tựa sắc sao đêm ấy...
Mâu thuẫn giữa bạch hồ và hồng hồ sẽ như thế nào, hắn không quan tâm; trận chiến giữa tu chân giới và hồ tộc sẽ như thế nào, hắn cũng không quan tâm.
Lạnh lùng mới chính là bản chất của Đông Phương Đình này, hắn chỉ dịu dàng với đối với người mà hắn mơ tưởng, toàn bộ các loại dịu dàng sẽ được hắn trút hết ra, thậm chí nhiều đến nỗi khiến đối phương không cách nào tin được... Để cho đối phương hoàn toàn tin tưởng, hắn không ngại phải trả trước bằng rất nhiều tín nhiệm và tình cảm, cũng không ngại cho người đó bất cứ thứ gì, hắn biết hắn đã hết lún sâu hoàn toàn rồi, không cách nào cứu hắn ra được.
Khi Giáng Yến nói với hắn muốn có long vương châu, khi mà chính hắn cũng hiểu rõ rằng bản thân mình không đủ năng lực để giết chết một con rồng, hắn biết mình đã lún quá sâu rồi, hắn hiểu rất rõ điều đó.
Song Đông Phương Đình hắn cũng chẳng phải một tên ngu ngốc, hắn hiểu rất rõ năng lực của chính mình, nhưng cũng vì vậy mà hắn vô cùng tin tưởng, có một ngày có thể lột bỏ được lớp vỏ bọc lạnh giá kia, lôi ra được sự mềm mại dịu dàng được che giấu tận cùng bên trong đó.
Có một ngày hồ yêu luôn lạnh lùng kia sẽ gỡ lớp mặt nạ địch ý luôn mang trên mặt xuống, dịu dàng nhìn hắn cười... Có một ngày gương mặt tuyết trắng kia sẽ tựa vào ngực hắn, chìm vào giấc ngủ lặng yên... Có một ngày mái tóc lạnh băng óng ả kia sẽ chảy giữa những ngón tay của hắn, tỏa ra sự lóng lánh còn hơn bất cứ giấc mộng hoa lệ nào.
***
Hôm sau, Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ đến chào tổng quản, rồi rời khỏi Thiên Hồ động, lên đường đến núi Vĩnh Thương.
Bởi vì cũng chẳng có gì gọi là áp lực tâm lý, nên hai người suốt dọc đường đi vô cùng thong thả, quả thực còn có thể gọi là du sơn ngoạn thủy.
Vừa đến Thiên Thương môn, người của Thiên Thương môn đã đưa ngay họ vào đại sảnh, Triệu Tố Hoa đã ngồi ở đó, hình như đang chờ đợi bọn họ.
Hai người vừa ngồi xuống, lập tức có người bưng trà nóng ra dâng lên.
“Nhìn hai vị thật sự vẫn an hảo, lão phu yên tâm rồi.” Triệu Tố Hoa nở một nụ cười trầm ổn, thoạt nhìn quả rất ra dáng trưởng môn một phái.
Đông Phương Đình nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, “Cũng nhờ phúc của môn chủ. Thật không dám dấu diếm, hôm nay đến đây, vốn là muốn cầu cứu đến minh chủ.”
Đỗ Kình Vũ ở bên cạnh than thở: “Bọn hồ yêu quả nhiên lợi hại, nếu được, ta quả thật muốn chuyển nhiệm vụ này sang cho người khác.”
Đông Phương Đình đặt tay lên vai hắn, lắc đầu nói: “Đỗ huynh, hai người chúng ta cũng đã thảnh thơi quá lâu rồi, chưa bao giờ làm chuyện gì ích lợi cho tu chân giới, bây giờ có cơ hội, chúng ta vất vả lắm mới vào được phủ Giáng Yến, chẳng lẽ chưa gì đã rút lui rồi hay sao?”
Đỗ Kình Vũ chỉ nhíu mày không nói.
Triệu Tố Hoa trầm ngâm một chút rồi nói: “Cơ hội quả thật rất khó có được, nhưng hai vị giờ phải dấn thân vào nơi hiểm cảnh, lão phu cũng không phải là kẻ không thông hiểu lý tình.”
Đỗ Kình Vũ cười thầm, lúc này lùi một bước rồi tiến quả thật rất đúng, cố ý làm ra sắc mặt khó xử, nói: “Môn chủ chớ trách, ta chỉ càu nhàu chút thôi, nhiệm vụ này tuy rất khó khăn, nhưng dù sao cũng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.”
Đông Phương Đình cũng nói: “Từ đầu là do hai người chúng ta tự đề cử mình, chưa làm được chuyện gì thì sẽ không rút lui đâu.”
Triệu Tố Hoa gật đầu, “Hai vị thật là đáng quý, về phần bây giờ, nếu có gì khó khăn, không ngại cứ nói ra.”
Hai người thấy hắn nói vòng vo cũng chẳng có hứa hẹn gì, bèn một người nhíu chặt hai đầu mày, một người làm ra vẻ muốn nói lại thôi.
Triệu Tố Hoa ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì khó mở miệng sao?”
Đông Phương Đình cười khổ, gật đầu, “Kỳ thật, tuy chúng tôi đến đây là muốn nhờ sự giúp đỡ của môn chủ, nhưng e rằng chuyện này ngay cả môn chủ cũng không giúp được, cho nên vừa nghĩ đến liền cảm thấy rất đau đầu.”
Đỗ Kình Vũ làm ra bộ mặt đau khổ, nói: “Chúng tôi phải đi giết rồng, là một con hải long, không phải chỉ đơn giản đi giết một con rắn.”
Triệu Tố Hoa có hơi chút kinh hãi, nhưng vẻ mặt coi như vẫn trầm ổn, “Vì sao phải làm chuyện này?”
Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng loạt thở dài, người trước nói: “Cũng chính vì cá tính quá đa nghi của hồ tộc.” Người sau chán nản tiếp lời: “Nếu không làm được việc này, tên hồ vương kia nhẹ thì trục xuất chúng tôi khỏi Thiên Hồ động, nặng thì không biết sẽ hành hạ chúng tôi như thế nào nữa.”
Triệu Tố Hoa nhíu mày, “Nhị vị đạo hữu, giết rồng là một việc rất khó khăn, cho dù nhiều người tu chân hợp lực cũng chưa chắc làm được, nhưng nếu thấy hai người làm được chuyện này, hồ tộc chẳng lẽ không hoài nghi hai người mang tâm phản trắc hay sao?”
Hai người liên tục thở dài, bắt đầu liên thiên một kể một lể Hi Minh lãnh khốc thế nào, tàn nhẫn thế nào, đa nghi thế nào... Giáng Yến thì lại hung ác thế nào, xảo trá thế nào, vô tình vô nghĩa thế nào... lại mang sự tình của ngày hôn lễ chuyển giả thành thật nhất nhất nói ra, mang chuyện bạo lực máu tanh ngày hôm đó kể lại rất sống động, rồi lại than thở hai người không nên đi theo hai vị chủ tử đó, cũng không nên vì muốn nắm được tình báo mà bò vào trong chiến địa của bạch hồ và hồng hồ, khiến cho bọn họ không cách nào sống an an ổn ổn...
Triệu Tố Hoa thật vất vả mới nắm được đầu mối từ một mớ loạn xà ngầu không đầu không cuối kêu rên ai oán, thì ra Hi Minh và Giáng Yến suốt ngày đấu đá nhau từ sáng sớm đến chiều tối, không phân được hơn thua, hôm nay bắt người quăng ra khỏi phủ, mục đích chính là muốn tìm một bảo vật có thể tăng cường sức mạnh, vừa gặp lúc Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ đâm đầu đến, liền phái ra ngoài làm việc này.
Triệu Tố Hoa suy tư một lúc, lập tức hiểu được vì sao phải đi giết rồng, chính là vì muốn có được nội đan của hải long, vật ấy tuy rất quý trọng, nhưng không giá trị đến nỗi phải đánh đổi bằng cả hồ tộc, đã phân rõ thiệt hơn, nhưng hắn làm cách nào có thể dễ dàng giao vật ấy ra mà không do dự? Liền mỉm cười hỏi: “Thứ hai người
bọn chúng muốn có phải chính là long vương châu không?”
Đông Phương Đình kinh ngạc nói: “Đúng là thứ ấy, quả không hổ là môn chủ.”
Đỗ Kình Vũ lại thở ngắn than dài, nói: “Không cần biết hắn muốn chính là long lân (vảy rồng), long giác (sừng rồng) hay là long châu, tóm lại chuyện giết rồng, hai người bọn tôi là hoàn toàn không thể.”
Triệu Tố Hoa nói: “Vật ấy lão phu cũng may mắn vừa có được một viên.”
Hai người vui mừng nhìn nhau, rồi lại cùng kêu rên lên, “Không được rồi! Nếu không mang nó về nhất định sẽ chết chắc đó!” Nói ngay lập tức để không cho Triệu Tố Hoa lấy cớ chối từ, chính là vì muốn để cho Triệu Tố Hoa tin tưởng bọn họ không phải là kẻ tham lam bảo vật.
Triệu Tố Hoa ban đầu cũng hoài nghi hai người bọn họ tham lam bảo vật, nhưng nếu thật sự muốn lấy bảo vật, trên tay hắn còn có những vật có giá trị hơn nhiều, nói chi đến một viên long vương châu nhỏ nhoi, huống chi hai người bây giờ như chim sợ cánh cung, lời nói vẻ mặt đều lộ ra sự sợ hãi đối với Hi Minh và Giáng Yến. Mặc
dù đã nói nên vì tu chân giới làm một chút gì đó, nhưng ánh mắt chờ mong vẫn hướng về phía hắn, như đang hy vọng hắn đi giết ngay vài con rồng, moi nội đan cho bọn họ mang về phục mệnh, hoặc là chấm dứt nhiệm vụ này, làm một cái cầu thang cho cả hai leo xuống. Chần chừ do dự toan tính xem có gì đáng nghi không, lại nghĩ nhiệm vụ này không thể miễn đi được, nếu không còn có ai có
được lá gan như Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ, tự nguyện vào hồ tộc làm nội gián?
Hắn trong lòng đã định, khuyên hai người nên mang long vương châu về trước, rồi sẽ nghĩ biện pháp ứng phó sau, cùng lắm thì sẽ dùng hết toàn lực của tu chân giới bảo đảm an toàn cho bọn họ khỏi phải sứt mẻ gì. Lời tuy nói thế, nhưng ba người đều hiểu Triệu Tố Hoa tuyệt đối sẽ không quang minh chính đại đối phó hồ tộc, hắn dù sao cũng đã có nội ứng bên trong hồ tộc rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn không hề nói cho Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ biết, tất nhiên chỉ xem bọn họ chỉ là vật lợi dụng bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi được cả.
Triệu Tố Hoa tuy là kẻ có pháp lực cao nhất, lại ngồi vào vị trí môn chủ của Thiên Thương môn, nhưng cách xử thế của hắn lại nghiêm túc lãnh khốc, quyết đoán vô tình, yêu quỷ chết dưới tay hắn không biết bao nhiêu mà kể, mới khiến hắn có được tu vi siêu tuyệt như ngày hôm nay, nếu có cơ hội san bằng hồ tộc, hắn kỳ thật cũng chẳng cần quan tâm Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ đang mưu đồ chuyện gì, dù sao bọn họ cũng chỉ là vật có thể lợi dụng được mà thôi.
Nhưng không ngờ đây lại chính là điểm mù của Triệu Tố Hoa, đương nhiên cũng tạo cơ hội cho Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ lợi dụng vào.
Hai người có mềm mỏng ám chỉ thế nào, Triệu Tố Hoa đều không muốn để bọn họ rời đi, cuối cùng cũng đành ủ rũ mang long vương châu rời khỏi núi Vĩnh Thương.
Trong tình trạng mà ai cũng mưu đồ riêng cho mình thế này, cả ba người đều cho rằng mình chính là kẻ được lợi.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, kẻ được lợi cho dù là ai đi nữa, thì cuối cùng người bị làm cho tức chết chắc chắn chính là Giáng Yến rồi.