Môn phái đứng đầu giới tu chân trong thiên hạ hiện nay là Thiên Thương môn, tọa lạc trên núi Vĩnh Thương. Núi Vĩnh Thương núi cũng như tên, mãi mãi xanh ngắt một màu, nhờ trong núi có một nguồn suối nóng thiên nhiên, lại thêm lượng tiên khí dày đặc bao phủ, cho nên bây giờ dù là thời kỳ rét đậm, nhưng cũng không có lấy một hạt tuyết vương, khắp nơi trên núi cây cỏ tốt tươi, vĩnh viễn như xuân như hạ.
Người tu chân tính tình đạm bạc, mỗi môn mỗi phái mạnh ai nấy đều chỉ lo cho riêng mình, nhưng vẫn có những việc cần liên hệ với nhau, bởi vậy ba năm có một lần tụ hội, tất cả những người tu chân đều tập trung đến Thiên Thương môn, cùng nhau bàn luận những việc chuyện đại sự trong năm. Ngày tụ hội thường rơi vào dịp Trùng Dương (mồng 9 tháng 9 âm lịch), chỉ cần là người có đủ tư cách thì sẽ không thiếu chỗ. Mỗi lần hội họp kéo dài nửa tháng hoặc thậm chí một tháng, cho nên mỗi ba năm một lần tháng chín chính là lúc Thiên Thương môn bận rộn nhất, mọi việc tuy rất nhiều và phiền phức, nhưng vì đây là dịp để nâng cao mặt mũi của Thiên Thương môn, nên không có một đệ tử nào kêu than khổ sở.
Đại sảnh của Thiên Thương môn rất rộng, cũng không kém thua hồ tộc là bao, đại khái cũng có thể chứa được hơn sáu trăm người. Những chiếc bàn dài được bày ra, ai có năng lực cao sẽ ngồi vào phía trước. Năng lực của Đông Phương Đình và Đỗ Kình Vũ trên bậc trung, cho nên chỗ ngồi coi như cũng khá gần phía trước. Hai người
bọn họ từ trước đến nay vốn nhàn nhã theo mây, vui đùa cùng hạc, nên tại tu chân giới bằng hữu cũng không nhiều, bởi vậy những người ngồi cùng bàn rất ít trò chuyện cùng họ nhưng đối với bọn họ mà nói, như thế xem ra lại tốt hơn.
Ngồi ở giữa chính là vị đạo sĩ đã gần đến lúc thăng thiên, Thiên Thương môn môn chủ Triệu Tố Hoa, thân khoác áo bào trắng tinh, râu tóc bạc trắng như cước, rất ra dáng một vị tiên phong đạo cốt, đôi mắt lại vô cùng sắc bén. Ngồi cùng bàn với hắn đều là những lão tiền bối trong giới tu chân, hoặc là các nhân vật cao cấp của Thiên Thương môn.
Các môn phái thay phiên nhau cử người lên báo cáo đại sự. Ngoài việc phân tranh giữa hồ giới và yêu giới, hoặc là ai mới vừa trừ khử một tên ma quỷ nào đó, từng việc từng việc được trình bày, rồi lại thay nhau ca tụng công đức một phen... Cũng có những nơi than vãn vì bị tên yêu ma nào đó ngang ngược, vì vậy cần phải có một đạo sĩ
đến đó giải quyết... Tóm lại, thay vì bảo là đại sự cả năm, không bằng gọi nó là tạp sự cả năm vậy.
Đỗ Kình Vũ nghe chưa được nửa khắc đã gục lui gục tới, Đông Phương Đình lại chừng mực hơn, thủy chung vẫn bảo trì nụ cười trên môi, chỉ có ánh mắt là trống rỗng, nếu nhìn kỹ mới phát hiện tâm trí hắn đã phiêu lãng nơi tiên cảnh nào rồi.
Cho đến lúc Triệu môn chủ đứng dậy phát biểu, hai người mới hồi phục tinh thần lại, đương nhiên không phải vì vị lão nhân này rất thu hút người khác, mà là chủ đề hắn đưa ra khiến hai người phải tận lực quan tâm.
Chủ đề mà Triệu Tố Hoa đưa ra, chính là chuyện ám sát hồ vương ngay trong hôn lễ.
“Xem ra trong hồ tộc thực sự có nhãn tuyến (gián điệp) của giới tu chân...” Đông Phương Đình thấp giọng nói.
Đỗ Kình Vũ gật đầu.
“... Sự hòa bình giữa bạch hồ và hồng hồ, vì chuyện ám sát của Kỳ Hàn mà giờ đây đã tan rã, thậm chí còn đóng băng, sau này e sẽ xảy ra phân tranh không ngừng, giới tu chân chúng ta phải chú ý nhiều hơn mới được.” Triệu Tố Hoa nói.
“Môn chủ, chúng ta có nên làm một vài hành động thực tế không?” Đông Phương Đình chợt giơ tay phát biểu.
Tất cả những người tu chân đều kinh ngạc, kể cả Đỗ Kình Vũ. Tên Đông Phương Đình này từ trước tới nay vốn không hề quan tâm gì đến mọi việc xảy ra trong giới tu chân, giờ phút này tại sao lại bỗng nhiên trở nên tích cực đến như vậy?
“Đông Phương đạo hữu sao đột nhiên lại nói những lời này?” Triệu Tố Hoa hỏi.
Đông Phương Đình mỉm cười, đứng dậy nói: “Triệu môn chủ, nếu hai hệ phái của hồ tộc bất hòa với nhau, đây chính là thời cơ để giới tu chân chúng ta hưởng cảnh ngư ông đắc lợi. Tiên sư của ta trước đây cũng có chút hiểu biết về hồ tộc, nên đã suy đoán được ít nhiều. Hai phái bạch – hồng đấu đá với nhau đã lâu, cuối cùng ngôi vị hồ vương lại bị hồng hồ Hi Minh đoạt mất. Từ xưa đến nay chín đuôi đều là thiên hồ, chỉ bằng một tên hồng hồ thế kia làm cách nào có thể tu được chín đuôi kia chứ? Hơn nữa kẻ đứng đầu thiên hồ là Kỳ Hàn, nhưng hắn chỉ có sáu đuôi, công lực lại thấp hơn sư đệ Giáng Yến. Yêu giới từ trước tới nay luôn đưa sức mạnh lên hàng đầu, sao lại có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này? Các vị không thấy hồ tộc có rất nhiều điểm đáng nghi sao?”
Tất cả đều xôn xao cả lên, hồ tộc trước nay luôn bài ngoại, người tu chân hiểu về bọn chúng rất ít, Đông Phương Đình lại có thể điểm danh được tên của từng người từng người nổi tiếng, đủ biết hắn thực sự đã nắm trong tay không ít tin tức rồi.
Con ngươi của Triệu Tố Hoa khẽ chớp động, ánh lên chút tia sáng, gật đầu nói: “Quả thực có rất nhiều điểm đáng nghi.”
Đông Phương Đình mỉm cười, tiếp tục nói: “Nhiều điểm đáng nghi có thể vì sự tình bên trong bất ổn, nhiều ngoại lệ chắc là vì e ngại đạo giáo chúng ta, ta e nội bộ của hồ tộc hiện nay đã rối ren cả lên rồi, điều chúng ta thấy chỉ là một chỏm của cả núi băng mà thôi. Đây chính là thời điểm hồ tộc yếu nhất, nếu bây giờ chúng ta tấn công vào
hồ tộc, lợi ích to lớn thế nào không nói các vị cũng biết. Nhưng nếu không chủ động tấn công mà chỉ yên lặng ngồi đây xem diễn biến, bọn hồ tộc sẽ có thời gian ổn định lại tình hình, tới lúc đó nếu muốn quay lại tấn công bọn chúng, không biết sẽ phải đợi thêm mấy năm nữa đây.”
Triệu Tố Hoa lại gật gật đầu, “Đông Phương đạo hữu nói rất đúng, chỉ không biết chuyện này phải tiến hành như thế nào?”
Đông Phương Đình chỉ cười một cách thâm sâu, “Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần phái người xâm nhập vào bên trong làm nội ứng, tìm thời cơ thích hợp, phát động tu chân giới san bằng bọn chúng.”
Mọi người lại xôn xao cả lên, điều Đông Phương Đình nói cực kỳ nguy hiểm lại cực kỳ hoang đường, nếu như có thể thành công, nếu có thể thu thập được bọn yêu quái kia, công lực khẳng định tăng thêm được vài tầng. Người tu chân nếu muốn thăng thiên không chỉ phải dựa vào tu đạo mà còn phải thu thập yêu quái, giờ phút này ngay cả Triệu Tố Hoa con ngươi cũng tỏa sáng lấp lánh, hiển nhiên cũng đã động tâm rồi.
Chỉ có Đỗ Kình Vũ trong đầu vừa kêu vừa gào, thầm bảo ngươi lúc trước nói ta chuyên ám hại người khác, giờ thì xem như ta được mở to mắt làm núi nhỏ nhìn núi lớn trước mặt rồi, thì ra đại nhân ngài quả thật là thâm tàng bất lộ, cao thủ giết người không đao rồi a! Chỉ sợ lần này lại liên lụy đến ta mà thôi....
Đông Phương Đình mỉm cười mà đứng, hiển nhiên trong đầu đều đã có dự tính ổn thỏa cả rồi.
Quả nhiên, Triệu Tố Hoa sau một khắc suy nghĩ liền hỏi: “Vậy ai sẽ làm nội ứng?”
Đông Phương Đình cười ra tiếng, đưa tay đẩy đẩy vai Đỗ Kình Vũ, “Hai người chúng tôi tự nguyện làm nội ứng.”
Trong lòng Đỗ Kình Vũ máu lệ chảy hai hàng, lặng lẽ kêu gào mình đã quen nhầm bạn rồi, quả nhiên một kẻ bình thường lúc nào cũng ôn hòa, khi ra tay sẽ vô cùng kinh khủng, không giống hắn tuy lúc nào cũng láo láo nháo nháo, nhưng mỗi lần hắn gây chuyện chẳng phải cũng chỉ nho nhỏ thôi sao?
“Hai vị đạo hữu, trà trộn vào hồ tộc là việc cực kỳ nguy hiểm, nếu bị phát hiện, chỉ có một thân một mình, không tránh khỏi việc mất mạng trên đất người.” Triệu Tố Hoa mặc dù động tâm, nhưng vẫn cố dùng lời đạo nghĩa để nhắc nhở.
Đông Phương Đình mỉm cười, nói: “Nếu lỡ thất bại, thì cũng chỉ vì mệnh số thôi.”
Đỗ Kình Vũ thầm nghĩ đó là mệnh số của ngươi, không phải của ta à nha! Quả thật chỉ muốn xách Đông Phương Đình lôi ra ngoài dần cho một trận, khẽ ho lên một tiếng, định lên tiếng phản bác ý kiến của Đông Phương Đình. Chợt tiếng nói của Đông Phương Đình vang bên tai, dùng âm điệu rất nhỏ rất nhẹ chỉ đủ cho hắn nghe, nói: “Hồ
vương Hi Minh tuấn mỹ như thiên tiên hạ phàm, đi chuyến này tất nhiên sẽ được tiếp xúc nhiều với hắn, đáng tiếc trong nhân gian không ai có được dung mạo đủ để địch lại hắn ta...”
Trong lòng Đỗ Kình Vũ chợt rung động, nhớ lại hồ tộc từ trên xuống dưới đều là mỹ nhân, nếu có thể được ở giữa một đám đông mỹ nhân như thế, thì dù có chết cũng cam tâm tình nguyện a! Nghĩ vậy liền cười ha ha lên, nói: “Triệu môn chủ không cần lo lắng, chúng tôi đã có sẵn tay trong trong hồ tộc, có thể bảo toàn được mạng sống của mình, nếu chuyện xấu nhất xảy ra bất quá cũng vào lại sông Vong Xuyên mà thôi.”
Trong lòng Đông Phương Đình cười thầm, tên khỉ này tâm tư quả là đơn giản, cố nén cười bổ sung thêm: “Hai người chúng tôi đi rồi sẽ hồi báo lại, nếu có thể tìm được thời cơ đó chính là đại ích lợi cho giới tu chân chúng ta, còn nếu không thì cũng chỉ là duy trì thế cục như ban đầu mà thôi, tu chân giới sẽ không có tổn thất gì cả.” Thấy
con ngươi của Triệu Tố Hoa lưu chuyển, biết hắn mặc dù đã động tâm, nhưng vẫn còn lòng nghi ngờ, liền nửa thật nửa giả cười nói: “Nếu thực sự nguy hại đến tính mệnh, thỉnh môn chủ phái người đến tiếp cứu, còn nếu chuyện đạt thành, cũng thỉnh môn chủ chớ quên công lao của hai người chúng tôi mới được.”
“Đương nhiên phải thế rồi.” Triệu Tố Hoa gật đầu.
Mọi người thảo luận thêm vài chuyện nhỏ nữa rồi coi như mọi chuyện đã được định đoạt xong.
***
Đêm đến, Đỗ Kình Vũ chạy đến phòng Đông Phương Đình, hắn vừa mở hé cửa ra liền lắc mình mà vào, mang một đống bình bình lọ lọ liệng xuống sàn phòng.
Đông Phương Đình ngồi xuống, cầm vài lọ lên xem, cười nói: “Nhiều đến thế à?” Mở một nắp bình ra ngửi ngửi, “A, mấy thứ này chẳng phải ngươi luôn xem là bảo bối sao? Sao lại mang nó ra đây vậy?”
“Nói nhảm, chuyện nếu không thành công ta cũng còn sống đâu nữa mà dùng, lúc này không lấy ra dùng, chẳng lẽ đợi xuống tới Minh phủ mới dùng à?” Đỗ Kình Vũ mặt ê mày ủ ngồi xuống, “Đáng hận là ta vừa nghĩ đến mỹ nhân, đầu óc đã lập tức u mê, nếu không đã không đáp ứng cái kế hoạch chết tiệt của ngươi rồi.”
“Việc này có lợi, không hại đâu, yên tâm đi, chỉ cần với công lực của hai ta thì không đến nỗi chết.” Đông Phương Đình vừa cười, vừa mở xem các loại đan dược khác.
“Nghe theo ngươi cho chết à! Tên Hi Minh kia chỉ cần một chưởng là đủ giết cả hai chúng ta rồi!” Đỗ Kình Vũ ôm mặt khóc lóc, “Cái gì mà lợi ích cho tu chân giới chứ? Mấy lão già tự cho mình là thông minh đó sẽ tin ngươi sao? Ngươi căn bản cũng chỉ vì tương tư mỹ nhân
Giáng Yến, chỉ vì ích lợi một mình ngươi, dám mang cả tu chân giới lôi theo xuống nước. Cái đồ không có lương tâm a! Đông Phương Đình nhà ngươi chính là đại ác nhân vì lợi ích của mình mà giết hại người khác!”
Gương mặt Đông Phương Đình vẫn ung dung như trước, lâu thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ trên đường quay về, nhìn thấy một tiểu hồ ly chạy ngang qua, ngươi buộc miệng cảm khái: ‘Ai~~, không biết nguyên hình của hồ vương Hi Minh có khả ái vậy không ha...’.”
Đỗ Kình Vũ hừ lên một tiếng, “Nói nhảm, ở bên cạnh mỹ nhân, có cái gì còn nhìn không thấy nữa chứ! Đương nhiên cho dù ăn cơm, uống canh ta cũng phải nhớ cho rõ ràng.”
“Nếu muốn nhớ, vậy thì đi nhìn tận mắt, không tốt hơn sao?” Đông Phương Đình cười ha hả.
Đỗ Kình Vũ hí mắt nhìn hắn, “Ta nhìn thế nào cũng thấy ngươi cười hoàn toàn không có chút gì ý tốt cả...”
“Không có gì...” Đông Phương Đình lại cúi đầu xem đan dược.
“Bỏ đi, dù sao ta sống cũng chỉ vì muốn xem chuyện vui thôi, càng phiền toái càng đáng xem.” Đỗ Kình Vũ càu nhàu nói, bắt đầu thu hồi đan dược, “Ngươi quen lầm bạn rồi, ta cũng quen lầm bạn rồi, nhưng ngươi quen người cũng chẳng hiền lành gì, xem ra cũng chẳng hơn gì ta. Là huynh đệ của ngươi, ta xem như châm chước cho ngươi vậy.”
Đông Phương Đình chỉ phì cười, gật đầu.
“Khi nào chúng ta đến hồ tộc?” Đỗ Kình Vũ tuy mang theo vẻ mặt đau đau khổ khổ, thế nhưng trong con ngươi hắn lại lấp lánh sự hưng phấn.
Đông Phương Đình biết hắn quá rõ, cười nói: “Đại hội chấm dứt sẽ lập tức xuất phát.”
“Cải trang thành hồ ly a! Để xem có thể ngộ ra được điều gì đó không, cho sớm được thăng thiên a!” Đỗ Kình Vũ cười to, vội ôm mấy bình đan dược đi ra ngoài.
Đông Phương Đình mỉm cười nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh trăng như bóng nước, trong suốt long lanh.
***
Trong đại sảnh hồ tộc, bầu không khí như đã bị đóng băng lại.
Những chiếc đèn lồng và những tấm rèm đỏ được dùng trang trí cho hôn lễ đã sớm được gỡ bỏ, khôi phục lại diện mạo trang nghiêm của đại sảnh như lúc ban đầu. Hai bên đang gườm nhau, một bên tuyết trắng, một bên cọ hồng.
Hồ vương Hi Minh ngồi ở vị trí của người đứng đầu, một thân bạch y lại càng tôn thêm vẻ mặt lạnh lùng của hắn, lạnh lùng vô cùng. Ngồi phía sau hắn đều là những công thần phụ trợ, mỗi người đều bảy, tám đuôi, giờ phút này những cái đuôi hồ ly mang sắc cọ hồng không ngừng phe phe phẩy phẩy một cách đắc ý, rõ ràng là đang muốn thị uy.
Giáng Yến thong thả tựa người vào lưng ghế, tư thái ung dung như đang dạo chơi, không để vào mắt vị hồ vương đang ngồi trước mặt hắn. Cả người hắn khoác hồng y, nổi bật vạn phần giữa đám bạch hồ, tóc dùng cây trâm ngọc lan của Đông Phương Đình búi lên, càng tôn thêm vẻ ung dung tự tại. Ngồi phía sau hắn là các trưởng lão của bạch
hồ, tất cả đều dùng ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng đến hồ vương.
Một lúc sau, Hi Minh lên tiếng nói, tựa hồ như rất thờ ơ: “Chúc mừng ngươi đã ngồi vào vị trí thủ lĩnh của thiên hồ, Kỳ Hàn huyết thống bất thuần, công lực lại không đủ, vốn cũng nên nhường địa vị này lại cho ngươi mới phải.”
Giáng Yến biết hắn ám chỉ bạch hồ bọn họ mượn đao giết người, cướp lấy vị trí thủ lĩnh của thiên hồ, chỉ mỉm cười nhè nhẹ, lạnh nhạt nói: “Ta vốn không quan tâm đến quyền lực chức vị, để hắn làm thì có sao đâu? Nhưng nếu ngươi thực sự quan tâm đến vấn đề huyết thống, vậy thì mang ngôi vị hồ vương kia nhường cho ta đi, thấy thế nào?”
Những người ngồi phía sau hồ vương ánh mắt đều sắc lên như đao, chém thẳng xuống người Giáng Yến, nhưng Giáng Yến vẫn giữ nguyên bộ dáng thong dong, xem như không có gì xảy ra cả.
Vẻ mặt của Hi Minh vẫn ung dung lãnh đạm, “Ngôi vương này chỉ dành cho người có khả năng ngồi vào, nếu ngươi có thể đánh bại được ta, nhường lại cho ngươi thì có sao đâu chứ?”
Giáng Yến vẫn cười rất diễm lệ, chỉ đơn thuần là diễm lệ, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng thấu đến tận tủy xương, “Xem ra Giáng Yến không có khả năng rồi, trong hôn yến, ngươi giết hắn, đả thương ta, muốn đánh bại ngươi lúc này e là vẫn còn quá sớm.”
Khóe môi Hi Minh có hơi nhếch lên, nhưng hoàn toàn không mang theo ý cười, “Kỳ Hàn mưu đồ ám sát quân vương, có nên giết không? Ngươi thân là đồng phạm, có nên đả thương không?”
Những bạch hồ ngồi phía sau Giáng Yến đều cười rộ lên, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hi Minh.
“Hả? Quái thật!” Giáng Yến mỉm cười, nháy mắt mấy
cái, “Hi Minh à, ta muốn giết ngươi khi nào? Ta nhớ ta cùng Kỳ Hàn đánh qua đánh lại, chưa gì đã bị ngươi một chưởng đánh tới, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi đã đổ tội giết ngươi rồi sao?”
Các hồng hồ liền xôn xao lên, phẫn hận nhìn chằm chằm vào Giáng Yến. Bạch hồ cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lại.
Hi Minh thấy hắn bốn lượng tám nghìn vàng, thổi bay hết không còn một mảnh, biết không có khả năng trị tội hắn, không thể để chuyện này càng lúc càng kéo dài, đành lạnh nhạt nói: “Ngươi nếu không hai lòng, bản vương tất nhiên sẽ rất hài lòng.”
Giáng Yến chỉ ha ha cười, không trả lời.
Hồng hồ hận nhất chính là thái độ không xem người khác vào đâu của bạch hồ, tất cả đều trừng mắt nhìn Giáng Yến như muốn ăn tươi nuốt sống, mà điều bạch hồ khinh thường nhất chính là vấn đề huyết thống của hồng hồ, nên bày ra hết bộ dáng cao ngạo để nhìn lại, khiến hồng hồ càng thêm tức giận. Hai bên trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Hi Minh và Giáng Yến đồng thời đứng dậy, một người thần sắc lạnh lùng, một người cười mỉa, trong con ngươi đều tràn đầy sát ý, hai bên lúc này tựa như dây cung đã được căng ra hết cỡ, chỉ chờ mũi tên được bắn ra trong nháy mắt mà thôi.
Lát sau, Giáng Yến dường như cho rằng không việc gì phải xung đột chính diện với hồ vương, chỉ cười rồi gật đầu, “Hi Minh, nếu không còn chuyện gì cần nói với ta, vậy ta đi đây.” Nói xong cũng chẳng quan tâm xem Hi Minh có đồng ý hay không, quay người đi ra khỏi đại sảnh. Phái hệ bạch hồ cũng lập tức theo ra ngoài, thái độ vô cùng ghê tởm, như là ở cùng với hồng hồ cho dù chỉ một chốc cũng đã thấy ghê tởm rồi.
“Vương...” Các hồng hồ bất bình nhìn vị quân chủ của mình.
“Mọi người đi nghỉ đi, đừng nên nóng nảy.” Hi Minh nhắm đôi mắt lại, lãnh đạm nói: “Nếu vương vị vẫn còn trên tay bản vương, bọn chúng sẽ không cách nào đoạt được. Bọn chúng muốn ủng hộ cũng được, muốn phản đối cũng được, trong vòng mười ngày bản vương sẽ làm cho tất cả các phái hệ biến mất, các hệ phái trong hồ tộc sẽ bình đẳng như nhau.”
Từ xưa đến nay thiên hồ luôn ưu tú hơn hồng hồ, hồng hồ cho dù có tận lực cả đời, cũng chỉ tu được đến tám đuôi, thiên hồ lại tu được đến chín đuôi, nên vương vị thủy chung đều thuộc về thiên hồ cả. Chỉ có Hi Minh là hồng hồ duy nhất trong suốt trăm ngàn năm qua tu được đến chín đuôi, thiên hồ mặc dù không cam lòng, nhưng
những người trong tộc không ai có thể địch lại Hi Minh, đành phải cắn răng mà nhường lại vương vị.
Thủ lĩnh lúc ấy của thiên hồ là Kỳ Hàn, tuổi tác tuy lớn hơn Giáng Yến, nhưng máu lại pha tạp giữa thiên hồ và bạch hồ, có lẽ vì muốn che giấu chuyện này nên đối với vấn đề huyết thống vô cùng cố chấp, nhưng cho dù tu thế nào cũng chỉ tu được đến sáu đuôi, không cần tưởng tượng cũng biết nội tâm thiên hồ thống hận như thế nào khi phải hai tay dâng tặng vương vị lại cho Hi Minh.
Đồng lứa chỉ còn mỗi Giáng Yến là có khả năng đoạt được vương vị, tuổi không lớn đã tu được đến tám đuôi, nhưng vì cá tính của hắn lãnh đạm, lại kính Kỳ Hàn như huynh, mọi mưu tính đại sự gì trong thiên hồ hệ đều để Kỳ Hàn xử lý, không ngờ cuối cùng địa vị này vẫn rơi xuống người của hắn...
Ra khỏi đại sảnh, Giáng Yến trong lòng phiền muộn, suy tư một chút, rồi chậm rãi đi về hướng hậu sơn.
Hi Minh hiển nhiên không dám trừng trị hắn, vì vậy chuyện đã trôi qua hơn ba tháng mới gọi người đến mượn lời để hỏi, chính là muốn để cho thiên hồ và hồng hồ ngang hàng với nhau tạo đường sống cho hắn. Hừ, Hi Minh, hay cho việc muốn ra ơn trước - thu phục nhân tâm sau của ngươi, nhưng muốn ngồi yên trên ngôi vị hồ vương, e không đơn giản thế đâu...
Trong đầu Giáng Yến hàng loạt suy nghĩ thay nhau luân chuyển, cuối cùng dứt khoát cái gì cũng chẳng nghĩ cho xong, phiền phức quá!
Thẳng một đường đi đến mộ của Kỳ Hàn, mỗi lần tâm trạng khó chịu hắn thường đến nơi này. Kỳ Hàn ngoại trừ việc cố chấp đối với vấn đề huyết thống, còn lại thì là một người vô cùng ôn nhu, bất cứ lúc nào nói chuyện với hắn, tâm tư hình như cũng sẽ dễ dàng an bình trở lại.
Trong lúc suy tư, Giáng Yến đột nhiên đứng lại.
Bên cạnh mộ rõ ràng có hơi thở, xem ra là một tiểu hồ ly không biết che dấu hơi thở của mình, nhưng việc này là không thể nào xảy ra, ai lại dám đến mộ của Kỳ Hàn? A, trừ phi là...
Giáng Yến bước nhanh hơn, không lâu sau đã đến nơi muốn đến, giương mắt nhìn kỹ, quả nhiên chính là tên tiểu hồ ly ngày đó đã khoác cho hắn áo choàng và cài trâm vào tóc hắn, đang đặt một bó hoa lên mộ Kỳ Hàn, quay đầu lại, hai người ánh mắt nhìn nhau, tên tiểu hồ ly kia liền sửng sốt, mỉm cười nhẹ nhàng, “Tiền bối, lại gặp
nhau rồi.”
Giáng Yến chỉ lãnh đạm gật đầu, suy nghĩ xem có nên xoay người xuống núi hay không
“Tiền bối đến viếng mộ của Kỳ Hàn tiền bối à?” Tiểu hồ ly mở miệng cười một cách nhu hòa.
Giáng Yến nhíu mày, chậm rãi bước tới, “Ngươi tên gì?”
“Tiền bối gọi ta Đông Phương đi.” Đông Phương Đình mỉm cười.
“Ngươi ở đây làm gì?” Giáng Yến khoanh hai tay lại, lạnh lùng hỏi, “Thiên Hồ động không phải là nơi để một tên tiểu hồ ly như ngươi muốn tới là tới, ngươi vào đây bằng cách nào?”
Đông Phương Đình ngẩn người, nghĩ thầm hắn cũng quá sơ xuất, chỉ ngày đầu tiên đã để lộ chân tướng, lần này không có thiếp mời, hắn đương nhiên sẽ không đến được đây, chẳng lẽ nói hắn theo dấu trâm ngọc lan và linh khí của mình nên mới tìm được đến đây sao? Suy nghĩ rất nhanh, mới nói: “Ta theo đại ca đồng thời tới đây. Với đạo hạnh của ta không thể đến đây sao?”
Giáng Yến nheo mắt lại, đánh giá vẻ mặt của hắn, thấy vẻ mặt của hắn rất bình thản, lại vô tư, mới chậm rãi gật đầu.
Sự thật thì Đông Phương Đình cũng không nói dối, hắn và Đỗ Kình Vũ đồng thời đến đây, tuy đến đây rồi mới gọi tên kia một tiếng đại ca, nhưng hắn cũng biết rằng, với đạo hạnh của tên kia thì tất nhiên cũng không được phép vào nơi này.
“Tiền bối đến đây tảo mộ phải không?” Đông Phương Đình lại mỉm cười hỏi.
Giáng Yến chỉ “ừ”, không trả lời thêm, sự thật hắn tuy phát hiện ra ở Đông Phương Đình có điều gì đó không đúng, trong lòng cũng nghĩ có chút kỳ quái, trực giác của động vật bình thường vô cùng chính xác, tóm lại cẩn thận vẫn hơn.
Đông Phương Đình cũng không e ngại sự lạnh lùng của hắn, chỉ mỉm cười nhè nhẹ, “Tiền bối, mùa đông đã bắt đầu rồi, ăn mặc phong phanh như vậy không thấy lạnh sao?”
Giáng Yến mặc không nhiều lắm, bên trong là áo vải bông màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc trường bào cũng màu đỏ tươi. Kẻ có pháp lực sao có thể sợ lạnh cho được? Chỉ khe khẽ lắc đầu, “Không lạnh.”
Đông Phương Đình lại cười cười, “Cái áo choàng kia tiền bối vẫn còn giữ chứ?”
Giáng Yến tiện tay phất, hiện ra chiếc áo choàng trắng đưa cho hắn.
Đông Phương Đình nhận lấy, mở áo choàng ra, nhẹ nhàng choàng lên cho Giáng Yến, rồi lại đưa tay tháo trâm xuống, mái tóc dài bạc trắng như tuyết của Giáng Yến xổ ra như thác đổ, Đông Phương Đình dùng tay thuận thế chải tóc lại cho hắn, rồi lại cuộn tóc hắn lên, cài chiếc trâm vào.
Giáng Yến hé mắt nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra được kỳ quái chỗ nào.
Tên này rõ ràng chỉ là một tiểu hồ ly, lại dám dùng những cử chỉ ngang vai ngang vế với hắn... Không, thay vì nói ngang vai ngang vế, phải nói là cả hai người đã đổi vị trí cho nhau, tên tiểu tử này lại trông giống như trưởng bối, trong lời nói cũng vậy, mặc dù hắn lúc nào cũng cung cung kính kính, nhưng quả thật không có ý nhún nhường, bất quá cũng chỉ đơn thuần là một tiếng xưng hô mà thôi.
Tiền bối, tiền bối, cứ thế mà gọi, tới cùng ai mới là tiền bối chứ? Làm ra điệu bộ thân mật thế này, giống như quan hệ giữa hai người không phải chỉ mới vừa quen biết nhau.
Lòng Giáng Yến cảm thấy không vừa ý, “phụt” một tiếng, phía sau lưng bung ra tám chiếc đuôi hồ ly màu trắng, nhẹ nhàng phe phẩy một cách kiêu ngạo.
Ý hắn là muốn đe dọa đối phương. Đối với một tiểu hồ ly bình thường nhìn thấy sự thị uy rõ ràng như vậy sẽ khiếp sợ mà thối lui, nhưng lại không nghĩ tới Đông Phương Đình chỉ là ngẩn người, con mắt lại sáng ngời, luôn miệng khen ngợi: “Cái đuôi đẹp quá, ta chưa từng nhìn thấy một cái đuôi trắng toát đến thế này!” Dứt lời liền ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve cái đuôi hồ ly trắng ngần.
Cả đời Giáng Yến chưa từng gặp qua một tên tiểu hồ ly nào kỳ quái đến vậy, không khỏi ngạc nhiên, trong phút chốc đã quên việc phải né tránh. Trực giác của động vật rất nhạy cảm với sự nguy hiểm, nhưng tên tiểu hồ ly này lại không có một chút ác ý, hắn từ sớm đã muốn xách tên này ra chém, nhưng cái tên tiểu tử này hoàn toàn không có tâm ý muốn hại hắn, chỉ là hành vi có chút kỳ quái, khiến cho hắn đã định ra tay vào thời điểm thích hợp, cuối cùng vẫn phải dừng lại.
Mắt thấy đối phương vừa tấm tắc khen vừa ve vuốt cái đuôi trắng của mình, Giáng Yến tuy có chút không đồng ý, nhưng ngay từ đầu đã không có ý tránh né, lúc này lại tránh ra chẳng phải có chút đột ngột hay sao, bởi vậy ráng nhẫn nhịn.
Đông Phương Đình vốn thích hoa cỏ và những động vật nhỏ, chỉ cần nhìn thấy những con chó nhỏ mèo nhỏ, lông mượt mà, mềm mại là nhất định phải ôm lấy chơi đùa một phen. Giáng Yến tuy chưa biến thành thân hình thật sự là hồ ly, chỉ làm cái đuôi hiện ra, hắn đã cho rằng vô cùng khả ái, nhịn không được đưa tay ve vuốt chiếc đuôi hồ ly mềm mại màu tuyết trắng kia, nhất thời yêu thích đến nỗi không rời tay ra được.
Giáng Yến vốn tưởng rằng hắn chỉ vuốt cái đuôi hai ba cái sẽ nhận ra được mà mau mau tránh ra, không ngờ tới hắn càng vuốt càng làm càn, từ đuôi vuốt đến gần bàn tọa, chỗ đó sao có thể muốn đụng tới là đụng được? Trong lòng nhất thời bốc hỏa, phất cái đuôi ra, lạnh giọng mắng: “Ngươi vuốt đủ chưa? Đừng nghĩ cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi đã tưởng có thể nhuộm hết cả phường nhuộm rồi.”
Đông Phương Đình ngẩn đầu lên, trên môi vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như trước, “Được, ta không vuốt nữa, tiền bối đừng giận.”
“Ai giận chứ!” Giáng Yến nghe được trong giọng nói hắn mang theo chút nuông chiều và sủng ái, trong lòng lại càng bốc lửa, duỗi chân đá ra một đá tàn bạo ngay vào ngực Đông Phương Đình, vẻ mặt lạnh lẽo, nói: “Chỉ bằng một tiểu hồng hồ mấy trăm năm đạo hạnh như nhà ngươi cũng dám chạm vào ta sao? Ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ để ngươi hồn phi phách tán!”
Đông Phương Đình nằm trên đất, ngửa đầu lên nhìn hắn, mặc dù bị Giáng Yến đá, thậm chí lực đạo của cú đá đủ cho kẻ khác khó mà thở nổi, hắn cũng chỉ phì cười, dường như hoàn toàn không chú ý gì đến chuyện đó, lại dường như bị người đá căn bản cũng chẳng phải chuyện mất mặt.
Một tiếng tát tai chát chúa vang lên, vang đến nỗi khiến cả hai người miệng lưỡi đều cảm thấy tê rần. Muốn ức hiếp đối phương cũng phải lắng nghe rõ ràng mới phải? Giáng Yến đá đã đời, càng đá lại càng bốc hỏa, mới chịu từ từ thu hồi chân lại, lạnh lùng nhìn Đông Phương Đình ngồi dậy, hừ một tiếng, rút áo choàng từ trên vai xuống quẳng lên người hắn.
Đông Phương Đình đón lấy chiếc áo choàng trắng phiêu phiêu bay xuống, rồi lại cười, nụ cười của hắn vô cùng sủng ái, giống như đang bao dung sự tức giận nhất thời của tình nhân.
Giáng Yến tức giận đến thất khiếu bốc khói, nhưng tức giận với một tên tiểu hồ ly đạo hạnh thấp kém quả là mất mặt mất mũi, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Đông Phương Đình lại phì cười, nhìn hắn rời đi, cuộn chiếc áo choàng lại, đứng dậy phất phất ống tay áo, rồi bước đến trước mộ Kỳ Hàn cúi đầu một chút, rồi mới quay người hạ sơn.
***
Hi Minh trấn an quần thần của mình xong, một mình đi ra khỏi phòng nghị sự, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Chuyện gây hấn giữa thiên hồ và hồng hồ đã diễn ra suốt mấy ngàn năm nay, muốn hòa giải trong một sớm một chiều là không cách nào làm được. Hắn vừa mới kế thừa ngai vị hồ vương không lâu, còn có một đoạn đường rất dài phải đi, tuy là biết như thế, vẫn cảm thấy hậm hực trong lòng.
Hi Minh chậm rãi đi vào vườn hoa ở phía sau phòng nghị sự, nhìn cảnh vật quanh mình đã dần chuyển thành mùa đông, trước mắt tiêu điều, trong tâm lại càng tiêu điều đến không cách nào chịu đựng được, đột nhiên cảm thấy có hơi thở phía trước, đôi hàng lông mày chợt nhíu lại, điểm nhẹ mũi chân tiến đến.
Dưới tàng cây là một tiểu hồ ly đạo hạnh thấp kém nên tai và đuôi cũng chẳng biết dùng cách nào che dấu, nhìn bộ dáng của hắn đoán chừng đang nghiên cứu các loại dược thảo được trồng trong vườn, hơn nữa, tựa hồ như đang muốn... hái trộm?
Hi Minh dùng hai mắt đánh giá tiểu hồ ly kỹ càng, rồi mới mở miệng lạnh lùng nói: “Là ngươi.”
Tên tiểu hồ ly không biết quy củ kia tất nhiên chính là Đỗ Kình Vũ, vừa lôm côm đứng đó lại bị hù dọa đến nỗi nhảy dựng lên, vội vàng đứng thẳng người, quay đầu nhìn lại, “Hi... Hi khách (ít khách quá) ha ha, hồ vương bệ hạ, chào buổi sáng!” Thiếu chút nữa đã gọi tên hắn rồi... nguy hiểm thật, may mà lẹ mồm lẹ miệng...
Hi Minh thần sắc càng lạnh lùng, “Ít khách quá? Đây là hoa viên phía sau phòng nghị sự của ta, ai cho ngươi vào đây?”
Đỗ Kình Vũ nghĩ thầm nào có ai cho hắn vào, bất quá chỉ là ngửi được mùi thơm của dược thảo quý hiếm nên ta mới lần theo đường mà đến đây thôi, nhưng tất nhiên không thể nào nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là cười cười, nói: “Bệ hạ, ta chỉ mới đến đây, không biết quy củ, nơi này lại quá to lớn, ta đi tới đi lui thì bị lạc đường, may mà gặp được ngài!” Thật sự là duyên nợ ba sinh a, mới tới ngày đầu tiên đã gặp được vị hồ vương xinh đẹp này rồi! Đông Phương Đình, ngươi không hổ là huynh đệ của ta a, đề ra một chủ ý tốt đến vậy a!
Hi Minh cười lạnh, cất tiếng, “Nơi này không thể vào, ngươi mau ra ngoài đi.”
“Vâng!” Đỗ Kình Vũ vội vàng cúi đầu chào, lại nghĩ có gì đó không đúng, nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy... bệ hạ vừa gặp ta đã nói một câu “là ngươi”, chẳng lẽ bệ hạ biết ta sao?” Không thể nào có thể biết hắn được, bởi vì hắn là người tu chân, nếu có người biết hắn, tên Hi Minh này đã rống lên đuổi cổ hắn ra ngoài, mà không phải chỉ bảo hắn đi ra ngoài không thôi?
Hi Minh trầm mặc một lúc, mới lãnh đạm nói: “Trong hôn yến, hồ tộc đối với bản vương đều nhất mực cung kính, chỉ có ngươi, rõ ràng chỉ là một tên tiểu hồng hồ, ánh mắt lại nhìn chằm chặp lên người bản vương, tựa như muốn ăn sống nuốt tươi vậy, ngươi nói bản vương có ấn tượng với ngươi hay không?”
Đỗ Kình Vũ rất là xấu hổ, hắn đương nhiên hiểu được cao thủ dễ dàng cảm nhận được ánh mắt của người khác, nhưng lần đó chỉ nghĩ là lần duy nhất được nhìn thấy hồ vương, cho nên hắn muốn được nhìn lâu thật lâu, thiếu một giây cũng không được, làm sao biết được lại có ngày gặp lại, chưa kể đối phương lại nhớ hắn rất rõ... Bất quá nguyên nhân cho dù mất mặt đến như vậy, nhưng được mỹ nhân nhớ tới cũng là chuyện tốt lắm rồi, nhịn không được, bèn nói: “Bệ hạ, ta tên là Kình Vũ.”
Hi Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ cho rằng không cần biết tên để làm gì, “Ngươi mau đi ra đi.” Nói xong quay đầu bỏ đi.
Đỗ Kình Vũ đưa mắt nhìn hắn rời đi, trong lòng thầm reo lên thật tốt quá, được mỹ nhân nhớ tới rồi! Rồi mang theo sự vui vẻ đến nỗi quay cuồng cả đầu óc, xoay người rời đi.