Ngày hôm sau thời tiết nắng ráo, ánh mặt trời chiếu trên mặt tuyết, tuyết rất nhanh liền tan.

Trận tuyết này vừa tan hết, thời tiết lập tức trở ấm, cái lạnh trên mặt đất hoàn toàn tiêu tán. Nhà Tây Viễn bắt tay vào trồng mầm cải thìa. năm nay trong nhà không cần xây nhà,có thể làm nhiều việc hơn, đất đai lại rộng, cho nên Tây Viễn liền trồng nhiều hơn.

những nhà trong thôn muốn trồng đều tới hỏi, nhà họ Tây không giữ riêng cho mình dẫn bọn họ tới phòng ươm mầm trong nhà mình, đi thăm hiện trường, có gì không hiểu thì đều giải thích mười mươi.

Cho nên mùa xuân năm nay, thôn hoa sen không giống như hàng năm chờ đến vụ xuân mà làm việc sục sôi ngất trời, nuôi vịt ngỗng, ươm mầm sớm, nhà họ Tây làm thế nào thì bọn họ liền làm thế đó. Dù nhà họ Tây nói không chịu trách nhiệm bán giúp, nhưng những thứ ít ỏi như thế, bọn họ cảm thấy mình có thể đem đến trấn Vạn Đức hoặc Thành Ngạn Tuy, không lo bán không được.

Có lẽ là thấy được hi vọng, hiện giờ trên mặt bọn họ không hề còn những nếp nhăn bởi năm tháng nghèo khổ lúc trước mà đều có ánh cười, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng hướng tới ngày lành.

Tuy nói với thôn dân là sẽ không giúp bán đồ ăn, có điều Tây Viễn vẫn nói qua với Tôn Diệp bên kia, để hắn xem ngoài Tụ Đức Lâu có phương pháp khác có thể giúp tiêu thụ đồ hay không. Tôn Diệp không do dự đáp ứng, hắn biết một vài gia đình lớn mỗi ngày cần tiêu hao không ít rau xanh, thôn hoa sen nho nhỏ có thể sản xuất ra bao nhiêu, sợ là đến lúc đó cũng không đủ dùng.

Hơn nữa, hắn cũng có thể từ giữa, ờ, mưu lợi bất chính nha. đây là Tây Viễn lại cho hắn thêm một khoản thu nhập, Tây Viễn quả thực chính là chiêu tài đồng tử c Tôn Diệp hắn.

Tây Viễn năm nay ươm nhiều mầm hơn là chuẩn bị cho nhà Thu Dương. nhà Thu Dương chỉ có hai gian nhà tranh, không có chỗ làm việc này, cho nên Tây Viễn đã nói với Thu Dương là để nhà hắn dọn vườn rau trước rồi đến nhà hắn lấy mầm là được, Thu Dương cao hứng đến nỗi vừa nghe liền chạy về nhà nói cho cha mẹ biết.

ngày nhà Thu Dương tới lấy mầm, Tây Viễn cũng đi theo qua giúp bọn họ gieo mầm vào trong vườn. Cũng dặn một lần Thu Dương tưới nước thế nào, buổi tối dùng mành cỏ phủ lên thế nào.

Làm xong, Thu Dương tiễn Tây Viễn về nhà. Nó loáng thoáng biết hai tên tiểu tử Triệu gia quan hệ không tốt với Tây Viễn nên lo cho Tây Viễn tự đi một mình. Vệ Thành hôm nay đang cùng trình nam học quyền cước nên không ở bên người Tây Viễn.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu. khi đi đến cái cây ở giữa thôn thì thấy có một đứa con nít vô cùng bẩn đứng ở đó, bên cạnh có hai đứa trẻ con càng nhỏ hơn đang chạy loạn.

“Tiểu Lâm.” Thu Dương chào hài tử kia, trong mắt hiện lên thương cảm.

“anh Thu Dương.” Tiểu nam hài sợ hãi chào Thu Dương, lại lấy ánh mắt vụng trộm nhìn Tây Viễn.

“Đây là?” Tây Viễn không có ấn tượng với nam hài, vẻ mặt Thu Dương khiến hắn ngờ vực.

“là em trai Tiểu Thụ.” Thu Dương liếc nhìn nam hài một cái, cúi đầu giải thích với Tây Viễn.

“…” Tây Viễn nhìn kỹ bé trai kia, có hơi giống Tiểu Thụ, có điều nếu so với Tiểu Thụ thì lùn hơn nhiều, gầy hơn nhiều, cũng không khờ khạo đáng yêu như Tiểu Thụ mà nhút nhát, co đầu rụt cổ.

” mẹ Tiểu Thụ …” Thu Dương chần chờ một chút, ” mẹ Tiểu Thụ cứ nghĩ đến Tiểu Thụ là khóc, hiện giờ thân thể không tốt mà cha nó cũng không chăm nom được. Tiểu Lâm phải chăm lo cho hai đứa em trai, Tiểu Lâm trước kia rất thích cười, bây giờ…” Thu Dương không nói được nữa.

Tây Viễn vừa nghe liền hiểu, nhìn mấy đứa trẻ đu ở dưới cây, y phục trên người đều đầy mụn vá, cũng có chút bẩn. quần áo c Thu Dương kỳ thật cũng có mụn vá, có điều Vương đại nương rất chăm chút nên không khiến người khác để ý. mấy hài tử kia thì không giống vậy, hơn nữa giầy c Tiểu Lâm còn lộ cả đầu ngón chân.

Tiểu Lâm luống cuống đứng ở gốc cây. Thu Dương trước kia luôn cùng anh chơi thì nó còn hơi quen, hơn nữa thái độ làm người c Thu Dương cũng hiền hoà, luôn híp mắt cười.

Từ sau khi anh trai không còn, Tiểu Lâm cảm thấy cuộc sống của mình như xuống dốc không phanh. Mẹ không có việc gì thì lại khóc, còn cha thì than thở mẹ vẫn còn bị bệnh! Trước kia trong nhà có việc gì anh trai đều làm giúp, giờ thì… Nó nhìn xuống giầy của mình, một tay nắm lại một tay vô thức trạc vỏ cây.

Tiểu Lâm cúi đầu, từ khi anh trai không còn, nó liền mất đi chỗ dựa vững chắc, không còn tuỳ hứng như trước.

“Tiểu Lâm, lại đây, đến chỗ anh Tiểu Viễn nào.” Tây Viễn đi đến trước mặt Tiểu Lâm, đưa tay với đứa bé.

“anh Tiểu Viễn?” Tiểu Lâm nhìn Tây Viễn một cái rồi cúi đầu.

“Nè, chỗ anh có mấy khối đường, em đưa cho em trai và em gái ăn đi.” hai đứa bé Kia, một là bé trai, một là bé gái.

“anh Viễn, cha em nói không thể nhận đồ c người khác.” Tiểu Lâm chần chờ, nó muốn lắm nhưng phải nghe lời cha.

“không sao, anh Viễn đưa cho em thì em cứ cầm đi. Anh ấy cũng như anh.” Thu Dương ở bên cạnh nắm tay Tiểu Lâm, đặt đường vào trong tay nó.

“Anh ơi, anh ơi, em muốn, em muốn.” Hai đứa bé còn chưa hiểu chuyện, thấy trong tay anh mình có đường thì đều tranh nhau đòi.

“Đây. Mỗi đứa một khối, từ từ ăn.” Tiểu Lâm phân đường cho em trai em gái, chính mình cũng cầm một khối cho vào miệng. Ôi, thật là ngọt, nhà nó năm nay ngay cả tết cũng không mua đường.

“Tiểu Lâm, sau này không có việc gì thì đến nhà anh tìm tiểu Vi và Thành Tử chơi nhé!” Tây Viễn sờ đầu Tiểu Lâm. Từ trên người nó, hắn có thể nhìn thấy đứa bé trai khờ khạo thích cười kia.

“Dạ!” Tiểu Lâm cảm nhận được thiện ý c Tây Viễn, ánh mắt cũng phát sáng lên, lớn tiếng đáp ứng.

“Nếu có gì thì cứ nói với anh và anh Viễn, có nghe không?” Thu Dương cũng dặn Tiểu Lâm, mấy đứa bé giờ chẳng có ai lo cho.

“Dạ biết rồi,, anh Thu Dương.” Tiểu Lâm lộ ra nụ cười đầu tiên ngày hôm nay.

“Được rồi. các em đi chơi đi. Chăm em trai em gái cho tốt, đừng tới chỗ nào nguy hiểm.” Tây Viễn lại dặn một câu. Tuổi của Tiểu Lâm và Tây Vi không chênh lệch lắm, Tây Vi cả ngày chỉ biết đùa nghịch, có chuyện gì vẫn cần người lớn trong nhà chăm lo cho, còn Tiểu Lâm đã phải bắt đầu chăm nom em trai em gái.

Tâm tình hai người đều hạ xuống, một đường không nói chuyện tới nhà Tây Viễn. Tây Viễn nhớ tới đôi giầy lộ ngón của Tiểu Lâm liền vội vàng đi tới phòng Tây Vi, lấy ra hai đôi giầy cũ Tây Vi từng dùng, lại chạy đến phòng bà nội tìm giầy đã chật của Tây Dũng đưa cho Thu Dương, để Thu Dương ngày mai đi gặp Tiểu Lâm thì đưa cho chúng.

Hai người thì thầm một lát, Thu Dương mới rời đi.

Ngày hôm sau, Thu Dương lại tới nhà Tây Viễn. Trong nhà Tây Viễn vẫn còn một ít mầm để lấy ra cho Thu Dương cầm đi. Số mầm này Thu Dương không cầm về nhà mình mà tìm Tiểu Lâm, cùng Tiểu Lâm đem về nhà nó.

Thu Dương dẫn Tiểu Lâm tới vườn rau, bên trong đã làm đất nhưng giờ cái gì cũng không có. Để hai đứa bé chơi ở bên cạnh, Thu Dương giúp Tiểu Lâm cùng lấy mầm trồng vào đất. Lại dẫn Tiểu Lâm đến nhà mình ôm số mầm còn lại về, có một ít là của nhà Tây Viễn vừa mới đưa đến cho.

Tây Viễn sở dĩ không dám đến nhà Tiểu Lâm là bởi vì mẹ Tiểu Lâm vừa nhìn thấy Tây Viễn thì sẽ nhớ tới Tiểu Thụ. người trong thôn nuôi vịt ngỗng là do nhà họ Tây khơi mào, Tiểu Thụ cũng là bởi vì đi chăn vịt ngỗng mới rơi xuống mương. tuy không hận thù nhà họ Tây, có điều vừa nhìn thấy người nhà họ Tây thì mẹ Tiểu Lâm sẽ nhớ tới Tiểu Thụ. Đó đều là Tây Viễn nghe Thu Dương nói, cho nên tận lực không đến khiến mẹ Tiểu Lâm thương tâm.

Hai đứa con trai, Thu Dương thân thể còn yếu, làm cả buổi mới được tàm tạm., lúc này Trương lão lục cũng đã trở lại, thấy hai đứa con trai đang trồng rau thì ngây ra một lúc, sau đó cái gì cũng không nói, trầm mặc cầm lấy mầm đi trồng. Tiểu Lâm nhìn cha mình cũng đến làm, đây là cổ vũ trong im lặng khiến cho nó càng them hăng hái.

Làm xông việc trời cũng đã tối mịt, Thu Dương nói lại cho Tiểu Lâm cần chăm sóc thế nào, kỳ thật cũng là gián tiếp nói cho Trương lão lục nghe. Nhà nó và nhà Tiểu Lâm đều ở phía đông thôn, cách nhau không xa.

Thu Dương ở nhà mình được nuông chiều từ bé, hôm nay ở cùng với Tiểu Lâm làm việc một ngày thật sự mệt gần chết, buổi tối nằm ở trên giường tay chân đều đau nhức. có điều trong lòng vẫn thấy vui, nó rốt cục có thể làm việc gì đó giúp người khác.

sau khi Thời tiết hoàn toàn ấm lại, vườn rau mỗi nhà trong thôn hoa sen đều một mảnh xanh biếc, khiền người nhìn vào mà thấy vui mừng. mẹ Tiểu Lâm dường như cũng cảm nhận được không khí trong thôn, nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy c Tiểu Lâm đang nhổ cỏ trong vườn, lần đầu tiên cảm thấy muốn tiếp tục sống cho tốt.

Từ khi Tiểu Thụ không còn, nàng luôn thương tâm, tinh thần cũng thường xuyên hốt hoảng. có một lần đang ở trong bếp nấu cơm, lửa đã bén đến cửa lò mà cũng không phát hiện. may là Trương lão lục vừa khéo trở về nhìn thấy, múc một chậu nước để dập lưa, bằng không hậu quả khó lường. Về sau trong nhà không có ai chăm chút nên mấy đứa trẻ con mấy tháng này đi theo ăn không ít khổ.

Không thể như vậy, nàng còn có ba đứa con nhỏ nữa. Đứa bé còn nhỏ mà đã tri kỷ như vậy, nàng làm mẹ không thể để con cái chịu tội mà không lo.

Tiểu Lâm thấy mẹ rốt cục ra khỏi phòng, còn cùng ngồi bên luống rau nhặt cỏ cùng nó thì vui đến suýt nữa nhảy dựng lên, vui vẻ gọi mẹ một tiếng. vợ Trương lão lục nhìn nó cười, Tiểu Lâm chạy đến bên người mẹ, cùng mẹ chăm vườn rau. anh Thu Dương nói chờ rau lớn lên là có thể bán lấy tiền, có thể mua thuốc cho mẹ, còn có thể mua quần áo mua đồ ăn cho mình và các em.

Mùa xuân là mùa tràn ngập hi vọng. dù trong cuộc sống có đủ chuyện không như ý, nhưng khi nhìn lên nắng ấm rực rỡ thì cũng có thể lên tinh thần mà dũng cảm đối diện.

Chờ đến khi ban đêm cũng không còn lạnh, Tây Viễn gom mấy đứa bé trong nhà cùng hắn đến bãi hoang lấy việt quất, đương nhiên còn dẫn theo cả Thu Dương và Tiểu Lâm.

Lúc hái quả, Tây Viễn dặn mọi người cần lưu lại một ít, chớ trừ cỏ tận gốc làm những thứ này không thể sinh sôi được.

Việt quất lấy về đều để ở trong vườn rau. giờ là mùa xuân, việt quất là quả dại, rất dễ sinh tồn, cho nên nhổ lên trồng lại cũng không cần có kĩ thuật gì, chỉ cần chú ý đừng gây tổn thương là được. Bởi vì bọn họ có “Trụ sở bí mật” cho nên không cần lo việc đi tìm mà trực tiếp đến lấy. Mấy người dùng thời gian ba ngày nhổ trồng việt quất thành công.

Thu Dương và Tiểu Lâm cũng góp công. Tây Viễn bảo hai đứa cầm việt quất về nhà tự trồng trong vườn, nói hai đứa cần chăm cây cho tốt, chờ khi kết quả có thể đổi lấy tiền.

Thu Dương và Tiểu Lâm đều lấy làm lạ, chúng không ngờ việt quất không có giá trị gì trong bãi hoang cũng có thể đổi thành tiền. có điều Tây Viễn ở trong mắt chúng chính là một xâu tiền, Tây Viễn nói có thể bán lấy tiền thì nhất định là được, nên đều vui mừng mang về nhà.

Thu Dương nghĩ sau khi đổi được tiền, mình có thể lấy số tiền này mua giấy và bút mực. nó giờ dùng vẫn là đồ Tây Viễn cho. nghĩ mình cũng có thể kiếm thêm tiền cho nhà mình, Thu Dương liền nhếch thân thể nhỏ bé phong phanh. ai nói thân thể nó yếu đuối, cuộc sống sau này sẽ không được tốt? Nó muốn cả thôn nhìn mà xem, Vương Thu Dương nó cũng rất lợi hại.

Việt quất Tiểu Lâm cầm về nhà đều được mẹ nó cẩn thận trồng vào vườn. Tiểu Lâm thấy mẹ coi trọng thứ nó mang về, trong lòng vui như nở hoa. Trương lão lục từ ruộng về, thấy vợ mình không còn trốn trong phòng lau nước mắt mà ở trong vườn làm việc, cảm thấy mùa đông c nhà mình rút cục đã trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play