Bóc hạt phỉ cho Vệ Thành đến khi Vệ Thành ăn đến thoả mãn, Tây Viễn mới dừng tay. Có vẻ bà ngoại và mợ của Vệ Thành sẽ không lập tức đi ngay, Tây Viễn không muốn để họ gặp Vệ Thành khiến tâm tình không tốt, liền dẫn Vệ Thành ra khỏi nhà.
Hai anh em thẳng một lèo tới nhà bác Vương Thuận, Vệ Thành và Trụ Tử cùng chơi, Đại ny cũng chạy theo phía sau mông hai anh. Có điều cũng không thể ở đây mãi, nhìn trời đã sắp đến lúc ăn cơm chiều. Hiện giờ tuy ban ngày dài, nhưng các gia đình nông hộ để tiết kiệm lương thực, không đến thời gian gieo trồng vào mùa xuân thì sẽ không ăn ba bữa cơm, cho nên hiện ở trong thôn mọi người vẫn ăn hai bữa cơm.
Tây Viễn suy nghĩ rồi dẫn Vệ Thành rời khỏi nhà bác Vương, sau đó tiếp tục đi về phía đông thôn đến nhà Thu Dương. Thu Dương đang ở trong sân cùng cha dọn tuyết. Nhà nó ít người, lại không dậy sớm làm, nên bây giờ còn chưa làm xong.
“anh Thu Dương.” Vệ Thành cách cửa sân thanh thúy gọi Thu Dương.
“Ôi, Thành Tử, Tiểu Viễn? sao hai người đến đây?” Thu Dương vừa thấy là Tây Viễn dẫn Vệ Thành đến thì liền buông đồ hốt trong tay chạy tới.
“không có gì, cùng Thành Tử tản bộ một vòng quanh thôn, vừa lúc thấy cách nhà ngươi không xa nên tới.” Tây Viễn đưa tay phủi tuyết dính trên người Thu Dương.
“A, vậy mau vào nhà, tôi sẽ nói với mẹ xào cải thảo khô, anh và Thành Tử hôm nay ở nhà tôi ăn cơm chiều nhé.” Thu Dương vui vẻ nói.
“Được, hôm nay ngay ăn tại nhà ngươi.”
Thu Dương thật tri kỷ! Tây Viễn cũng không chối từ., Vệ Thành ở bên thừa dịp Tây Viễn cùng Thu Dương nói chuyện giúp Vương lão ngũ chất tuyết lên xe đẩy. Nhà này ít người, không thể hai người nâng khung, cho nên vẫn hay dùng xe đẩy nhỏ để dọn tuyết.
“Thành Tử à, không cần cháu giúp đâu, mau đến chơi với anh Thu Dương đi.” Vương lão ngũ nói với Vệ Thành. Đứa nhỏ này thật vừa mắt, làm việc còn nhanh nhẹn, cũng không biết Vệ lão nhị lúc trước nghĩ sao mà con trai tốt không cần, thế nào cũng phải đẩy đến nhà người ta, sau này nhất định hối hận. Có thể do bản thân không sinh được con, Vương lão ngũ rất cưng chiều con nít, đặc biệt là những đứa nhỏ chịu khó như Vệ Thành.
“Bác Vương, cứ để chúng cháu giúp bác đi mà.” Tây Viễn cũng không vào nhà mà kéo Thu Dương cùng nhau giúp Vương lão ngũ dọn tuyết. Nhiều người làm việc cũng nhanh hơn, lại vốn cũng còn không nhiều lắm, nên không bao lâu liền xong.
Tây Viễn dẫn Vệ Thành và Thu Dương vào phòng, trong phòng mẹ Thu Dương sớm đã lấy cải thảo khô từ nhà kho rửa sạch, chưng ở trong nồi.
Thu Dương vừa vào nhà liền lên kháng, từ trong tủ con trên kháng lấy ra một cái bọc nhỏ, mở ra bên trong là mấy khối đường. Đây là mua lúc ăn tết cùng với khi đến nhà Tây Viễn được Tây Viễn cho nó không ngay hết ngay, bây giờ còn lại mấy khối. Tây Viễn đến đây khiến trong lòng nó cao hứng, không tàng tư lấy hết chỗ còn lại ra, ba người cùng nhau ăn.
Tây Viễn không khách khí. hắn biết Thu Dương muốn hồi báo mình cho nên tự cầm một khối, lại để Vệ Thành chọn một khối, ngồi ở mép kháng vừa ăn đường vừa cùng Thu Dương nói chuyện.
Trong phòng bếp, Vương lão ngũ giúp mẹ Thu Dương nhóm lửa. Nhà họ cuộc sống khó khăn, hai vợ chồng lại là người hiền lành, bình thường người trong thôn rất ít đến nhà, Thu Dương cũng ít bạn chơi, giờ hai anh em Tây Viễn đến liền cảm thấy trong nhà rộn ràng hẳn lên. Từ khi Thu Dương và Tây Viễn cùng chơi, đám phụ nhân nhiều chuyện thường nói gần nói xa thám thính xem Thu Dương có biết chuyện nhà họ Tây không, nhất là cách nhà họ Tây kiếm tiền. bọn họ sợ Thu Dương tuổi nhỏ tâm nhãn không đủ, nên luôn dặn Thu Dương đừng có cái gì cũng nói ra bên ngoài, bản thân Thu Dương cũng nhớ trong lòng.
Thấy hai anh em Tây Viễn không hề khách khí với Thu Dương, hai vợ chồng đều thực vui mừng. Nhà họ neo người, Vương lão ngũ chỉ có một anh trai, có điều mấy năm trước đã không còn, để lại chỉ dâu dẫn cháu gái sống qua ngày, cuộc sống còn không bằng nhà mình, bình thường còn cần họ tiếp tế cho. Thu Dương lại là đứa trẻ thành thật ngượng nghịu, bọn họ cũng lo sau này Thu Dương trưởng thành sẽ bị bắt nạt. giờ thì tốt rồi có thể cùng chơi với mấy đứa trẻ nhà họ Tây, Thu Dương sau này làm gì cũng có chỗ để dựa vào.
Ở nhà Thu Dương ăn cơm tối xong, Tây Viễn lại cùng Thu Dương tán gẫu một lúc. Nghĩ chắc bà ngoại Vệ Thành sẽ không ở lị nhà mình, chắc giờ này cũng đã rời đi, liền dẫn Vệ Thành rời nhà Thu Dương, hai anh em lại nhanh chân một đường đi về nhà.
Đến nhà, Tây Vi đang ở trong sân ngó đầu ra ngoài thăm dò. vốn bà ngoại Vệ Thành vừa đi, nó liền muốn ra ngoài tìm các anh nhưng bà nội nói trời sắp tối không cho nó một mình ra ngoài, cha lại đi tiễn hai mẹ con nhà kia, ông nội trời chiều rồi thấy không rõ đường, cho nên nó chỉ có thể sốt ruột chờ các anh về. thấy thân ảnh Tây Viễn và Vệ Thành, Tây Vi liền cực kì nhanh chạy vụt ra.
“Anh ơi, anh ơi, ” nhìn Tây Vi chắc là đang muốn đem những lời hôm nay nghe được kể cho mình, có điều Tây Viễn xem xét Vệ Thành, trộm nhéo nhéo tay Tây Vi, Tây Vi vội vàng đem lời bên miệng nuốt trở vào.
Vào phòng, mẹ Tây Viễn đang ở gian giữa chờ, “Đã ăn chưa? Mẹ đã hâm đồ trong nồi cho các con rồi đó.” Nói xong xoay người muốn đi bưng đồ ăn.
“không cần đâu mẹ, con và anh đã cơm nước xong ở nhà anh Thu Dương.” Vệ Thành lớn tiếng đáp lại.
“Các con ăn rồi ư? Vậy có cần mẹ bưng thức ăn ra nữa không?”
“Mẹ cứ bưng ra đi ạ, đợi buổi tối chúng con đói sẽ lại ăn.”
Trong nhà tuy cũng giống những nhà khác trong thôn ăn hai bữa cơm, có điều tục ngữ nói bán tên đầy tớ, ăn chết lão tử thật chẳng sai. ba anh em Tây Viễn đang là lúc phát triển cở thể, mỗi ngày cứ đến gần lúc ngủ lại thấy đói, phải ăn tiếp một bữa khuya. mỗi lần mẹ Tây Viễn nấu cơm đều đặc biệt làm nhiều lên, để buổi tối bưng lên cho ba anh em.
Vệ Thành và Tây Viễn cùng nhau đi vào phòng bà nội, sau đó Tây Vi và Vệ Thành chạy đến sương phòng chơi. Thấy Vệ Thành đi rồi, Tây Viễn mới ghé vào bên người bà nội tỉ mỉ hỏi thăm chuyện ngày hôm nay.
“Bà ơi, bọn họ đến làm gì?”
“Còn có thể làm gì, từ chỗ người khác nghe nói cuộc sống của chúng ta tốt đẹp nên muốn mượn Thành Tử xây dựng tình cảm thân thích thôi, sau này có việc cũng dễ há mồm.”
“Cha chau tiễn họ đi, vậy lúc nào có thể trở về ạ?” Bên ngoài trời đã đen kịt, Tây Viễn hơi lo cho cha.
“Không cần đưa quá xa. bọn họ cũng không phải đặc biệt đến thăm Thành Tử, là đến Hứa gia thôn thăm người than nên thuận tiện tới đây.” Tây Viễn vừa nghe thì thở phào nhẹ nhõm. Hứa gia thôn ở phía bắc thôn bọn họ, chỉ cách năm sáu dặm, xe lừa ước chừng một canh giờ có thể chạy qua lại.
“không sao, khỏi cần lo, chú hai cháu cũng đi theo.” Bà cụ nhìn ra Tây Viễn là đang lo lắng cho cha mình.
“chú hai cũng đi theo sao ạ? Không cần chứ, chỗ đó cũng không quá xa mà.” Tây Viễn nghi ngờ nói.
“Khó mà được, thím hai cháu cũng đi theo. Cháu cũng hiểu cha cháu mà, vừa thành thật vừa mềm lòng, hai mẹ con kia vạn nhất còn muốn giờ trò gì, cha cháu rất dễ mắc mưu.”
“A? Không thể nào?” Tây Viễn không nghĩ tới điều này”bọn họ còn có thể làm ra chuyện linh tinh gì chứ ạ?”
“Sao không? Cha cháu ấy ạ, người ta vừa khóc hay nói tốt vài cậu là liền mềm lòng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chính bà sai tiểu Vi qua gọi chú hai và thím hai cháu đấy.” Bà cụ dù sao cũng từng trải nhiều, lo lắng rất chu đáo.
“Dạ phải, giờ bọn họ có muốn giờ trò cũng không dám. chú hai cháu đến đem mặt đen như diêm vương, còn thím hai đã rat ay thì cũng không hiền tẹo nào.” Tây Viễn cười hì hì nói.
“Nói xấu gì chúng ta đó?” Tây Viễn vừa dứt lời, thím hai liền mở cửa đi vào. Thím mới vừa từ bên ngoài, trên người còn mang theo khí lạnh.
“Thôi chết, bị bắt tại trận rồi! thím hai, cháu đang khen chú thím đó mà, không phải nói xấu đâu.” Tây Viễn vội vàng cười.
“Cợt nhả, có mỗi cháu là khen kiểu đó.” thím hai vỗ Tây Viễn, Tây Viễn cũng không trốn.
“Đưa đến nơi rồi chứ?” Bà cụ hỏi con dâu thứ.
“Cũng coi như vậy ạ. Bọn họ muốn bọn con đứa đến tận nhà thân thích, đoán chừng là muốn khoe khoang với người ta. Con bèn nói trời không còn sớm, mùa đông dễ xuất hiện sói hoang, trên đường không an toàn, cho nên đưa đến đầu thôn liền để họ xuống xe rồi về.” thím hai hội báo với mẹ chồng.
“Đưa đến nơi coi như chúng ta đã làm tròn đạo.”
“Dạ, con cũng nghĩ thế đấy ạ. Mẹ à, bọn họ sao trễ như vậy mới đi? Trên đường toàn là tuyết, xe không đi nhanh được, còn không bằng đi bộ, mà đường cũng không xa.” thím hai hỏi. lúc ban ngày thím và Tây Minh Võ bận làm đậu hũ, không rõ chuyện bên nhà anh cả, bà cụ kêu Tây Vi qua gọi bọn họ mới biết.
“Thì ở đây gần cả buổi, Thành Tử không nhận ra họ, Tiểu Viễn sau lại dẫn Thành Tử đi mất, đoán chừng là muốn đợi Thành Tử về tiếp tục than khóc. sau lại thấy trời sắp tối thật sự không đi không được mới đành đi.”
“Cũng thật là, khi đó mới đi thì không tiễn không được. Bằng không chỉ hai người đàn bà, ngộ nhỡ dọc đường có chuyện gì thì thật không hay. Mẹ à, Thành Tử thật sự không nhận ra họ ạ?” thím hai ngó Tây Viễn, nhỏ giọng hỏi.
“Không, cứ tránh ở phía sau Tiểu Viễn, chắc là lúc nhỏ nhà ngoại cũng không lo cho đứa nhỏ này nên không thân.”
“Vậy cũng phải, có thể lúc ấy một là e ngại Vệ lão nhị, một là sợ đứa nhỏ không mẹ cứ ở lì nhà họ không đi.” thím hai mau mồm mau miệng nói.
“Con gái mình cũng có thể bỏ mặc!” Bà cụ khinh thường hừ một tiếng.
“Con gái ư?” thím hai nghi ngờ nói.
“Thì mẹ Thành Tử đó. khi đó Vệ lão nhị đánh nàng, nàng ban đầu còn chạy về nhà mẹ đẻ. Có điều vừa chạy trở về, Vệ lão nhị cầm dao chạy đến. Anh con trai nhà đó sợ tới mức không dám xuất đầu giúp cho em gái, vội giục em gái trở về. Bà mẹ còn ghê hơn, sợ tới mức cũng không dám ra ngoài. Ôi, sống hơn nửa đời người còn tiếc mạng như vậy. Nếu là ta thì bất cứ giá nào mạng già này cũng không để con gái chịu thiệt.”
“Dạ phải, nhà mẹ đẻ chính là chỗ dựa của con gái lấy chồng. có chuyện gì nhà mẹ đẻ nếu có thể chống lưng thì may, bằng không thì thật là cùng đường. mẹ Thành Tử phỏng chừng thấy thật sự không thể trông cậy vào, mới…” thím hai nhìn Tây Viễn rồi ngừng không nói nữa.
” Đúng vậy đó, Vệ lão nhị đánh vợ, con không thấy chứ, dùng sức đập đầu lên khung cửa, ôi!”
Tây Viễn nghe chốc lát, cảm thấy trong lòng bớt lo mới ra khỏi phòng của bà. Trong phòng hắn, Vệ Thành và Tây Vi đang đầu chạm đầu không biết thầm thì cái gì.
“Hai đứa làm gì vậy?” Tây Viễn lấy tay đụng hai cái đầu quả dưa nhỏ vào nhau.
“không nói gì cả ạ, chỉ nói mợ của anh Vệ Thành có hàm răng hô thật khó nhìn.” Tây Vi ngẩng mặt lên nhìn anh mình cười hì hì n ói.
“Lại đặt tên hiệu cho người ta chứ gì?” Tây Viễn thấy thú vị nói.
“Gì, bảo em đặt em còn lười không muốn. Anh Vệ Thành cũng không nhận ra họ.” Tây Vi tỏ vẻ xem thường.
“Úi chà, không được em đặt tên hiệu còn là một chuyện vinh quang và may mắn.” Tây Viễn trêu ghẹo Tây Vi.
“Đó là đương nhiên, người bình thường bọn em còn không đặt cho đâu, có phải không anh hai?” Tây Vi kéo thêm đồng minh.
“Đương nhiên, bọn em là nhóm thiên tài hai người. Anh à, chính anh nói vậy mà.” Vệ Thành đắc ý nhìn Tây Viễn.
“Được lắm, hai thiên tài các em, không ngờ lại dùng hết trí khôn với tinh lực vào loại việc này.”
Ba anh em chơi đùa một lát, lại cùng nhau ăn khuya. Tây Viễn hướng dẫn hai đứa ôn lại bài học của ngày hôm qua một lần. Tất nhiên là không cần viết hay đọc gì cả, Tây Viễn không cho hai đứa buổi tối viết chữ hay đọc sách, sợ làm hỏng mắt, những đứa trẻ khác hắn cũng đã dặn dò.
“Tiêu xong cơm, bọn họ liền lên kháng nghỉ ngơi. Vệ Thành chỉ chốc lát sau liền khò khò ngủ, Tây Viễn cũng hơi mơ màng đi.
“Anh ơi, anh ơi, ” Tây Vi ở bên kéo góc chăn của anh mình, nó còn chưa kể lại chuyện hôm nay cho anh nữa mà, trong lòng chất chứa nên không ngủ được.
“Sao em còn chưa ngủ nữa? Đúng là bụng cún không chứa được hai lượng dầu vừng. Đến đây nào, nói anh nghe bọn họ nói những gì.” Tây Viễn dùng tay kéo Tây Vi.
“Bọn họ nói muốn đón anh Vệ Thành đến nhà họ ở hai ngày. Bà nói anh hai hiện giờ phải học bài nên không đi được.”
“Ừ, còn nói gì nữa?”
“Còn nói bọn họ đều rất nhớ anh Vệ Thành, mợ răng hô mang cho anh ý một đôi giày. Mẹ liền mang một đôi giày anh Vệ Thành đang dùng cho họ xem, đôi của bọn họ bị nhỏ căn bản là không đi vừa. bọn họ còn không biết xấu hổ lấy lại, nói là không biết anh ý đã lớn đến thế.”
“Ừ, còn gì nữa không?”
“Còn ạ, còn nói lúc ấy mẹ anh Thành Tử là bị Vệ lão nhị làm hại, không thể không gả cho gã, kỳ thật nhà bọn họ đều đặc biệt thương xót con gái mình. Anh ơi, làm hại là có ý gì thế?”
“Bọn họ nói ngay trước mặt em à?”
“Dạ, mẹ đuổi em ra ngoài em cũng không ra. Anh ơi, có phải thế là nói Vệ lão nhị đánh mẹ anh Thành Tử không?”
“Ừ, em cũng biết rồi còn hỏi.” Tây Viễn đang nghĩ làm sao giải thích hai chữ làm hại này cho Tây Vi để bịp cho qua, nào ngờ Tây Vi đã tự có giải thích của mình, Tây Viễn vội vàng thuận theo.
“Anh ơi, bọn họ còn hỏi chúng ta vịt ngỗng nuôi thế nào, rau trồng ra sao.”
“Bà có nói cho họ không?”
“Có nói ạ. Bà nói dù sao năm nay anh đã nói hết cho mọi người trong thôn, cũng không còn gì phải giữ bí mật. bà nói không phải cứ biết cách là nhất định có thể kiếm được tiền. Cũng đúng nhỉ, vịt ngỗng trước kia cũng có nhà nuôi nhưng đâu nuôi ra gì đâu.”
“Vậy.” Tây Viễn đã nói với trong nhà, người trong thôn ai còn tiếp tục hỏi thăm vịt ngỗng nuôi thế nào thì cứ nói. Cả chuyện trồng rau sớm nữa, cũng có thể nói với người khác, nhà hắn hiện giờ có tiền thu từ Tụ Đức Lâu, chút tiền trinh đó không cần phải để ý. mặt khác, hắn cũng không muốn chỉ có mỗi nhà mình khá giả, sẽ chọc người ta ngứa mắt.
“Anh ơi, em không muốn để bọn họ lại đến nhà mình.” Tây Vi buồn ngủ đến mí mắt cũng không mở ra được.
“Vì sao?”
“Vừa thây họ anh Vệ Thành liền không vui, em cũng biết.” Tây Vi luôn cùng Vệ Thành một chỗ, càng hiểu tâm tư Vệ Thành hơn Tây Viễn. Vệ Thành ở mặt ngoài không thèm để ý là để mọi người không lo lắng thôi, chứ thực tế làm sao có thể không hề để vào trong lòng.
” biết rồi, sau này sẽ không cho bọn họ tới. Còn nữa, về chuyện của mẹ Vệ Thành, đừng nói với anh hai em, nghe không?”
“Em nghe rõ rồi anh, em cũng hiểu mà.” Tây Vi than thở chuyển người lại, chỉ chốc lát liền ngủ mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT