Trung tuần tháng ba, vừa cày bừa vụ xuân xong, Tây Minh Văn từ Thành Ngạn Tuy đưa hàng kéo về thiệt nhiều cây giống. đây là Tây Viễn nhờ Tôn Diệp ở phủ thành tìm tới.
Người trong nhà cùng nhau lấy cây giống từ trên xe xuống, thừa dịp trời còn chưa tối bắt tay đào hố trồng cây ăn quả. Cây ăn quả chủ yếu trồng ở vườn sau. Tây Viễn cầm một gốc cây anh đào định trồng trước tây sương phòng nơi đám trẻ đọc sách. Tây Vi và Vệ Thành vừa thấy cũng mỗi đứa cầm một gốc cây tham gia với anh mình. Tây Viễn bất đắc dĩ dịch vị trí ba anh em đặt ba cái cây song song nhau, cây anh đào c Tây Viễn ở giữa, bên trái là cây táo c Vệ Thành, bên phải là cây Hải Đường c Tây Vi.
“Hai đứa bé này, thấy anh làm gì cũng đòi làm theo.” mẹ Tây Viễn thấy ba anh em trồng cây đến sục sôi ngất trời, nói thầm với Tây Minh Văn.
“Lũ trẻ hòa thuận còn không tốt ư? Nàng xem nhà hàng xòm kìa, mấy đứa trẻ con cả ngày tranh này tranh cái kia, cha mẹ có đánh có mắng cũng không xem ra gì.” Tây Minh Văn cười nói.
“Tôi cũng không nói là không tốt. lũ trẻ nhà mình sao giống bên nhà đó được? nếu là vậy thật thì thật không còn mặt mũi mà sống nữa.” mẹ Tây Viễn giận chồng liếc mắt một cái.
“Nàng đó. Là con nhà người ta nàng mới nói vậy. Nếu là con nhà mình, để xem nàng cho nói vậy được không.” Tây Minh Văn buông xẻng, đi lấy cây ăn quả.
“Nhưng cũng phải. tôi thấy nhà kia thật chẳng ra làm sao. không có chuyện gì là lại thổi phồng trẻ con nhà họ tốt thế nào với người trong thôn, còn so sánh với lũ trẻ nhà mình, nói thằng Viễn nhà mình lười nhác cả mùa đông không mang nổi một bó củi về cho nhà, còn đám nhóc nhà họ thì chịu khó hơn nhiều.” mẹ Tây Viễn liếc qua nhà hang xóm, dù cách nhà cũ vẫn có thể nhìn rõ.
“Cứ để họ so sánh, chẳng có ai mù đâu. Lũ trẻ nhà ta không cần thổi phồng, đứa nào cũng tốt. lũ trẻ nhà họ chịu khó, vậy có kiếm được đồng nào cho cha mẹ không? Lớn vậy rồi còn không biết xấu hổ tranh giành thức ăn như đánh giặc. ”
“Còn không phải sao…” Hai vợ chồng thấp giọng nói chuyện, trong tay cũng không ngừng việc. trong sân Bên cạnh, thím hai thấy nhà anh cả bận trồng cây thì liên tục thúc giục Tây Minh Võ nhanh tay lên, miệng hô Dương Dương đến hỗ trợ trước,còn chút việc hai người họ cố làm là xong.
Anh vợ hai hai ngày trước đã trở về, trong nhà cần làm ruộng, cho nên hai vợ chồng giờ so với bình thường cần tốn công hơn. năm nay bọn họ đã hoàn toàn dọn về, đất cho nhà Tây Minh Toàn mượn cũng đã lấy về. Tây Minh Toàn có đến cà cưa cả buổi nhưng cũng không dám nói gì quá đáng. Trận đòn hồi tháng giêng quả thực có hiểu quả.
“Bà ơi, ” từ cửa sân đi vào một đứa bé đầu quả dưa, là Cẩu Đản nhà Tây Minh Toàn. Tây Minh Toàn bị đánh nên dỗi không đến nhà ảnh, cũng không cho người nhà tới. Bà cụ tuy nhớ cháu giái những cũng chịu đựng không đến thăm.
Người lớn có thể nhịn được không đến, con nít thì không có nghị lực này. Hổ Tử đã lớn còn đỡ, nó vốn không thân với nhà ông bà, trước kia đến chỉ vì bên này có đồ ăn ngon, giờ cha không cho đến, nó lại đang không thích đi học nên căn bản là không lộ mặt.
Đứa bé Cẩu Đản lại không được, nó thích chơi cùng các anh, hơn nữa tuổi không chênh lệch với Tây Dũng lắm. mặt khác mỗi lần đến, bà nội và đại nương đều cho nó đồ ăn ngon, không như cha mẹ hay đánh mắng. cho nên nó thường lén chạy tới chơi chốc lát, vạn nhất bị Hổ Tử thấy về nhà cáo trạng, cha sẽ mắng nó một trận.
Bất quá bảo nó không đến nhà bà nội, nó không làm được.
“Cẩu Đản à, mau vào đi.” Người lớn có mâu thuẫn cũng không thể liên luỵ đến trẻ con. mỗi lần Cẩu Đản đến, cả nhà Tây Viễn đều không tỏ vẻ gì.
“Cẩu Đản, đến giúp anh trồng cây nào. Lát nữa làm xong sẽ cho em đường ăn.” Tây Viễn dỗ Cẩu Đản nói.
“dạ, anh cả, em đến đây.” Cẩu Đản có hơi sợ Tây Viễn, giờ thấy anh cả gọi mình thì tung tăng chạy tới. bà nội thấy thế thì trong lòng vui mừng không ít, không có ai lại mong thấy người nhà không hòa thuận.
“Cẩu Đản, bé con thế nào?” Vệ Thành hỏi Cẩu Đản.
“bé con thông minh lắm ạ. Em vừa gọi bé, bé liền quay đầu tìm.” Cẩu Đản giờ là nguồn tin về bé con của mọi người.
“Vậy buổi tối khóc có không khóc?” Bà nội hỏi.
“Có đôi khi cũng khóc ạ. Mẹ cháu ngủ không biết, cha liền lay mẹ dậy.” Cẩu Đản giúp trồng cây, quay đầu lại nói với bà nội.
” Ôi!” Bà nội thở dài, không nói gì. Tây Viễn nhìn bà cụ, không tiếp tục hỏi.
Ba anh em trồng xong cây của mình rồi lại trồng cây từ cửa nhà chính đến cửa sân. trên tường rào hắn trồng hai cây nho, nho năm nay chưa thể ra quả nhưng mùa hè có thể cho bóng râm. ở gần hai cây nho, Tây Viễn lại trồng hai cây bầu, là cái loại bầu bụng trọn có thể làm bầu nước. bên cạnh đó hắn còn trồng hai cây bí đỏ, như vậy cho dù cây nho không kết quả thì vẫn còn bí đỏ và bầu tô điểm.
Lúc hai vợ chồng Tây Minh Võ chạy tới giúp, mẹ Tây Viễn liền vào phòng bếp nấu cơm. việc Làm xong, cơm cũng làm xong. Cả nhà cùng nhà Tây Minh Võ và Cẩu Đản ngồi quanh bàn ăn cơm.
Cơm nước xong, Cẩu Đản không dám đợi them. Nếu nó ở lâu không về, người trong nhà sẽ đoán được nó chạy đến đây. Trẻ con chạy đến nhà bà nội mà cứ như đi trộm. Bà nội không nói gì, vẫn là mẹ Tây Viễn lấy đồ ăn vặt c bọn Tây Vi cho Cẩu Đản. Tâm tư của bà cụ, nàng hiểu rõ.
Cẩu Đản nhận lấy, lén lút trở lại nhà mình. Trong nhà Tây Minh Toàn, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm.
“Cẩu Đản, chạy đi đâu đấy? Cũng không biết đường giúp mẹ trông em.” Thím ba thấy Cẩu Đản thì tức giận nói. Trong nhà hiện giờ có một đứa bé mới sinh, không thể để một mình, trong ruộng lại bận việc, Hổ Tử từ sáng sớm đã chạy không thấy bong, nàng vừa phải nấu cơm vừa phải trông nom đứa nhóc.
“Con đến đầu đông thôn chơi.” Cẩu Đản lừa mẹ nói.
“Không phải đến chỗ bà con đấy chứ?” Thím ba truy vấn. Kỳ thật trong long thím hi vọng là Cẩu Đản thường ghé đến chỗ bà cụ. trước kia bà cụ thường cho thêm đồ, trong nhà cũng không con đồ ăn lấy được từ nhà anh cả. bà cụ không thương con nhưng hẳn sẽ xót cháu trai.
Từ sau khi Sinh hạ tiểu nha đầu, thấy bà cụ yêu thích không buông tay, nàng còn tưởng có thể ỷ vào con gái được ngon ngọt. ai ngờ mẹ mình đến làm tanh bành, bà cụ đã gần hai tháng không tới, cũng không lấy ít đồ cho trẻ con mang về.
Nàng gần đây thèm ăn trứng mà không có. Thậm chí nàng còn tranh cãi với Tây Minh Toàn vì sao không cho người trong nhà đi lại với nhà anh cả làm Tây Minh Toàn giận đến đánh cho nàng hai cái.
“Không ạ. ở nhà bà đang bận lắm.” Cẩu Đản còn nhỏ, không biết cách nói dối.
“sao con biết nhà bà đang bận?” Tây Minh Toàn ở bên cạnh hỏi.
“Dạ?” Cẩu Đản trợn tròn mắt, theo bản năng lấy tay che túi quần.
“Nhất định là có đến nhà bà. Cha ơi, Cẩu Đản lại nói dối.” Hổ Tử nhảy tới, chỉ một lát liền có thể xốc tay Cẩu Đản lên, từ trong túi quần lấy ra một đống đồ ăn.
“Trả lại em. Đây là của đại nương cho em.” Cẩu Đản đuổi theo Hổ Tử. Hổ Tử chạy ra ngoài sân, vừa chạy vừa nhét đồ ăn vào miệng.
“Đồ trứng thối!” Cẩu Đản thực tức giận. các anh em họ nhà bác hai cũng không cướp đồ ăn của nó, có đồ ngon còn cho nó. Anh mình lại lần nào cũng muốn lấy của nó, nó không đưa liền đoạt lấy. Cẩu Đản đuổi quanh sân hai vòng cũng không đuổi được Hổ Tử, giận đến lấy đất ném Hổ Tử.
“Hai đứa thiếu đòn kia đừng có nghịch nữa. mau vào nhà ăn cơm.” Thím ba ở trong phòng bếp reo lên.
“Ăn cái gì mà ăn. Cẩu Đản không được ăn, chẳng phải thích đến nhà bác cả à, sáng mai chuyển đến đó ở luôn đi, đừng về đây ăn cơm nữa.” Tây Minh Toàn tức giận mắng.
Hổ Tử nghe cha mắng Cẩu Đản thì bịt mũi hướng về phía Cẩu Đản, cất bước đi vào phòng. Cẩu Đản đứng ở trong sân, không biết mình có nên vào nhà không. Nó không đói, có điều nếu không vào nhà thì…
“Nhìn kia, chính mình cáu với người ta cũng đừng đổ lên đầu con. Cẩu Đản, vào nhà ăn cơm.” Thím ba kêu con trai nhỏ. Cẩu Đản mè nheo vào phòng, Tây Minh Toàn trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì nữa.
Việc trong nhà hoàn tất hết, thời tiết hoàn toàn ấm áp lên, áo bông đã không thể mặc nữa, ngay cả bà nội cũng đổi sang mặc áo kép. Xuân đến vạn vật sống lại, cây ăn quả ở nhà họ Tây cũng chầm chậm phát triển, bắt đầu nhú chồi non. Tuy có mấy cây đã chết, có điều phần lớn đều không có việc gì.
Bà nội mê tín nên mỗi cây đều buộc vải đỏ, nói là như thế thì cây con sẽ dễ sống. Tây Viễn dạy bọn nhỏ xong, không có chuyện gì đều loanh quanh quanh mấy cái cây xem có mọc ra cái lá mới nào không.
Hôm nay, Tây Viễn đang cẩn thận quan sát cây táo của Vệ Thành thì Tây Minh Văn đi đến phía sau Tây Viễn, ngập ngừng muốn nói lại thôi. cho đến khi Tây Viễn nghiêng đầu mới nhìn thấy cha mình.
“Cha, cha làm gì vậy? làm con giật cả mình.”
“Tiểu Viễn à, cha có một chuyện này muốn nói với con.” Tây Minh Văn chậm rãi nói.
“Dạ được, cha nói đi.” Tây Viễn nghĩ chắc là chuyện làm ăn của gđ nên không để ý lắm.
“Chính là, …” Tây Minh Văn do dự cả buổi mà không nói ra được.
“Cha có chuyện gì mà không thể thoải mái nói với con?” Tây Viễn vừa thấy cha như vậy cũng trở nên khẩn trương. Tây Minh Văn ngập ngừng ấp úng, phỏng chừng không phải gì chuyện tốt.
“Viễn à, cha nói nhưng con đừng giận.” Tây Minh Văn nhìn thần sắc Tây Viễn.
“Cha! Nếu cha không nói là con giận thật đó!” cảm giác Bị nhử thật khó chịu.
“Thì đồ ăn dạo này chúng ta làm, gần đây cha phát hiện luôn thiếu một ít, cũng không nhiều. cha phát hiện…”
“có ai trộm của nhà mình chăng?” Đây là phản ứng đầu tiên c Tây Viễn.
“Cha trộm nhìn hai lần, hình như là, ờm, là Thành Tử lấy.” Tây Minh Văn chần chờ cả buổi mới nói, còn khẩn trương nhìn Tây Viễn.
nếu là Tây Vi lấy, hoặc Tây Dương Tây Dũng lấy, hắn cũng sẽ không khó xử như vậy. mấu chốt đây là Vệ Thành!
Vệ Thành dù sao cũng không do bọn họ sinh ra, bọn họ thường chú ý đối tốt với đứa nhỏ này. cho dù làm sai cũng không nói gì quá đáng, sợ làm tổn thương trẻ con. Mà Vệ Thành ngoài hơi nghịch ra thì không phạm sai lầm lớn gì. Nếu phạm lỗi nhỏ sẽ có Tây Viễn đúng lúc uốn nắn, không cần bọn họ phải lo.
Lần này không giống. vụng trộm lấy đồ ăn nhà mình dùng để kiếm tiền, nói khó nghe thì đây là hành vi ăn cây táo rào cây sung. Tây Minh Văn quan sát vài ngày, xác định chuyện này đích thật là Vệ Thành làm. Hắn ngay cả vợ mình cũng chưa dám nói cho, sợ nói ra làm ấn tượng c mọi người đối với Vệ Thành trở nên không tốt.
Trong nhà cho tới giờ chưa từng bạc đãi mấy đứa trẻ con. Cho dù đồ ăn dùng để kiếm tiền, chỉ cần chúng muốn ăn thì trên bàn cơm sẽ không thiếu. giờ Vệ Thành và Tây Vi, hay Dương Dương và Tiểu Dũng, đối với những món này đã ăn mãi thành quen, cho nên Vệ Thành lấy đồ không nhất định là cho mình ăn.
Không phải mình ăn, vậy nhất định là cho người khác! Đứa nhỏ này, đây là tại sao, sao phải làm vậy! Tây Minh Văn khó xử đã lâu mới hạ quyết tâm nói với Tây Viễn. Vệ Thành có thể nói là Tây Viễn một tay nuôi lớn, Tây Viễn đối với Vệ Thành như đầu quả tim, so với Tây Vi còn tốt hơn. có lẽ là bởi vì Vệ Thành ngoài anh trai thì không có chỗ dựa nào khác.
Tiểu Viễn làm rất nhiều việc cũng là vì Thành Tử! Nếu như không có Vệ Thành, Tây Minh Văn hoài nghi trong nhà sẽ không phất lên nhanh như vậy. theo tính cách c Tiểu Viễn hắn sẽ thoải mái nhàn nhã kiếm đủ tiền rồi mới xây nhà ; cũng là bởi vì Thành Tử sau khi đến nhà tốn nhiều tiền chữa bệnh, Tiểu Viễn cảm thấy có lỗi với người trong nhà mới nghĩ cách nhanh kiếm tiền xây nhà bồi thường cho mọi người.
Nếu không phải vì Thành Tử, Tiểu Viễn cũng sẽ không mỗi ngày dạy mấy hài tử kia. hắn vốn chỉ dạy dỗ tiểu Vi, giờ bỏ công dạy thêm bọn Trình Nam còn không phải bởi vì để mấy hài tử kia tốt với Thành Tử, Tiểu Viễn muốn sau này Thành Tử lớn lên có trợ lực.
Trước kia lúc Tiểu Viễn dạy mấy đứa trẻ con học không dụng tâm lắm. Tiểu Viễn dạy ở trong phòng, hắn thường xuyên làm việc ở ngoài có thể nghe được. có đôi khi Tiểu Viễn hỏi, sách này đã đọc chưa? chưa à, vậy trở về đọc đi. chữ học lần trước các em nhớ chưa, biết cách viết không? Không à, vậy trở về luyện viết nhiều hơn. Tóm lại, chính là ta dạy mười, ngươi có thể nhớ năm là được.
Có lẽ từ khi Vệ Thành học miễn phí quyền cước từ Trình Nghĩa, Tiểu Viễn cảm thấy thiếu tình cảm c người ta, cảm thấy Trình gia đối với việc học của Trình Nam rất coi trọng nên dậy học cũng nghiêm khắc hơn. hiện giờ thường là: bài dạy hôm qua dạy đã thuộc chưa? Thuộc rồi? vậy đọc xem. Không đúng, em học vậy là không được rồi, nói đi, em dùng bao nhiêu thời gian để học? Một khắc đồng hồ? được? tan học em ở lại thêm một khắc đồng hồ để học thuộc nó, hôm nay không thuộc thì đừng trở về.
Cho nên giờ mấy người Trình Nghĩa không cần hỏi cũng biết con mình học ra sao, nếu đến giờ mà chưa về nghĩa là bị giữ lại học. Mấy đứa trẻ con cũng không dám học như chơi như trước, đều rất cố gắng hắn cũng thường xuyên thấy Tiểu Viễn cầm sách đọc, đoán chừng là muốn dùng để giảng bài cho bọn nhỏ.
Còn nữa, chỉ cần Tiểu Viễn nhận ra Thành Tử để bụng với cái gì thì sẽ nghĩ cách có được. Tỷ như cung tên nhỏ Vệ Thành không rời tay, đi ngủ cũng đem vào trong chăn. tỷ như cây nho, cây anh đào trong sân không phải là Thành Tử có một lần nghe những đứa trẻ khác nói lại mình đến nhà thân thích từng được nếm. Vệ Thành quay về lúc ăn cơm nói với cả nhà, Tiểu Viễn nghe được cái gì cũng chưa nói, nhưng không đến mấy ngày sau đã đến Thành Ngạn Tuy một chuyến, Tôn Diệp liền giúp mua về những cây này.
Tiểu Viễn thương Thành Tử như vậy, nếu Thành Tử có chuyện gì, nóng lòng nhất nhất định là Tiểu Viễn! Nhưng không nói cũng không phải cách, cho nên Tây Minh Văn nghĩ suy mấy ngày liền mới do do dự dự nói với Tây Viễn. vốn tưởng Tây Viễn sẽ phát hoả, nhưng khi nhìn vẻ mặt Tiểu Viễn vẫn tốt, Tây Minh Văn trộm thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT