Thể loại: hiện đại đô thị, nhất thụ đa công (1×6), mỹ công, đại thúc thụ, niên hạ, HE Editor: Chính văn (trừ chương cuối) + PN1 + PN2: Quét (jwkzyk.wordpress.com), Chương cuối Chính văn (Chương 176): Nhất Dịp Chi Vô (admin Boy Love Fujoshi And Gei Land) Độ dài: 176 chương + 3 PN (Hoàn)
Có một vị đại thúc đã ba mươi tuổi rổi mà người vợ lại bỏ đi theo người khác.
Đã vậy người cha già lại giận quá sinh ra bệnh.
Mắt thấy trong nhà sắp không còn gì để trả tiền thuốc men
Y nghĩ đến một con đường khác
Thật vất vả mới có người giới thiệu y vào một công việc lương cao trong một trường học nổi tiếng
Không ngờ vừa vào không lâu liền có vấn đề
Không chỉ bảo vệ biến thành bảo mẫu
Còn bị một đám mỹ thiếu niên dùng các loại cách giày vò.
Đang đơn thuần trêu đùa liền biến thành tranh đoạt độc chiếm
Đại thúc kinh hoàng
Ở lại hay chạy trốn?
Đám sói con: Grừ ~ Grừ ~
Đại thúc, anh đừng có chạy!
Review (by Hội cuồng ĐAM MỸ NHẤT THỤ ĐA CÔNG)
Đại thúc hơn ba mươi tuổi, vợ bỏ chạy theo người ta, cha già giận quá thành bệnh. Mắt thấy trong nhà sắp không còn gì để trả tiền thuốc men. Thật vất vả mới có người giới thiệu y vào một công việc lương cao trong một trường học nổi tiếng. Không ngờ vừa vào không lâu liền có vấn đề. Không chỉ bảo vệ biến thành bảo mẫu. Còn bị một đám mỹ thiếu niên dùng các loại cách giày vò.
Nói chung là đang bấn bộ này chút xíu. Trước hết phải kể đến cái hình minh hoạ kết hợp tựa truyện quá sức là dễ thương và hài hước. Trên mặt mấy con búp bê nhỏ ghi rõ chữ LANG, LANG,LANG…đang cùng đuổi theo thúc thúc =)).
Mới theo dõi được tầm 30 chương gì à, thấy cốt truyện tuy không mới mẻ nhưng cũng hay hay. Truyện nói ngược mà ta thấy ngược mô, cùng lắm ngược nhẹ nhàng chút đỉnh. Tình tiết truyện đi khá nhanh, các anh công xuất hiện liên tục, diễn biến tâm lý tình cảm nhanh đến mức khiến người đọc cảm thấy tình cảm của mấy anh công trẻ con này hơi vô lý.
Tuy có vẻ theo cái motip vừa gặp đã yêu nhàm chán, mà được cái mấy bé soi con tranh giành thúc thấy dễ thương quá trồy.
Có vẻ do các công gần như cùng 1 lúc xuất hiện, tác giả cũng chẳng mô tả kỹ chi tiết đặc điểm nổi bật từng người nên mãi đến mười mấy chương cũng chẳng nhớ nổi ai là ai.
Nói thì nói vậy, nhưng thấy bộ này cũng hay, H cũng kít thít *cười gian*, đáng xem.