Cô vỗ vỗ tay Hướng Nam định đánh thức y dậy. Thế nhưng nào ngờ, Hướng Nam không có phản ứng gì, ngược lại Cao Hách hơi nhíu mày, vì sự “quấy rầy” của cô mà mơ mơ màng màng hơi nghểnh cổ lên.
Sảnh Dực thấy Cao Hách tỉnh lại thì lập tức hoảng hốt.
Cô vội kéo chăn trùm lấy mình đầy đề phòng, cuống cuồng ra sức vỗ Hướng Nam.
Cao Hách hơi đờ đẫn, nhìn thấy Sảnh Dực thì căn bản không nhớ ra cô là thần thánh phương nào.
Sau đấy hắn nhận ra người mình ôm trong lòng là Hướng Nam, hàng lông mi dài như phiến quạt liền đứng yên. Hắn tựa cằm lên vai Hướng Nam, sờ tay y, cũng bắt đầu lay lay y.
Hướng Nam bị bọn họ đánh thức.
Thứ đầu tiên y thấy khi mở mắt ra là Sảnh Dực ôm chăn đề phòng nhìn mình thì hơi ngớ người.
“Em sao vậy?”
“Kia là ai?”
Hướng Nam nhìn Cao Hách đang dán chặt phía sau lưng mình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng liền đáp: “Cao Hách.”
“Cao Hách?”
Sảnh Dực lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy bộ dạng cùng tên người trước mặt hình như đã thấy qua, nghe qua ở đâu rồi.
“Cậu ta…” Sảnh Dực không nhớ được ra.
Cô thấy mình thật sự đã từng nhìn thấy người này ở đâu rồi nhưng lại không sao nhớ được.
Hướng Nam kiểm tra thời gian, nói với cô: “Sắp mười giờ rồi. Em dậy trước rửa mặt chải đầu đi, chúng ta phải về rồi.”
“À?” Sảnh Dực nhìn đồng hồ, vội gật đầu, đứng lên đi vào trong phòng tắm.
Hướng Nam ngồi dậy, đi đánh thức hai con.
Hai đứa bé thức dậy vừa ngáp vừa dụi mắt.
Chúng rất nghe lời Hướng Nam, xuống giường vào phòng tắm tìm mẹ.
Hướng Nam nhìn hai con rời đi, quay đầu liếc qua Cao Hách, vỗ đùi cậu: “Cậu còn chưa dậy đi, chúng ta phải đi rồi.”
Cao Hách vùi đầu, không để ý Hướng Nam.
Hướng Nam lay người hắn, hắn vẫn chẳng để ý tới Hướng Nam.
Y chẳng còn cách nào nữa.
Hướng Nam chờ ba mẹ con Sảnh Dực đi ra liền vào phòng tắm rửa ráy.
Lúc sắp đi Hướng Nam lại ra gọi hắn. Thấy hắn vẫn không để ý tới mình, Hướng Nam hơi do dự một chút rồi mang con cùng Sảnh Dực rời đi, đóng cửa lại cho hắn.
Hướng Nam xuống thang may liền đến trước bàn lễ tân thanh toán.
Phòng của y trước đó là do Cao Hách đặt, không có cọc tiền trước, hiện vẫn còn người ở trong phòng.
Hướng Nam hỏi thử không biết có thể thanh toán trước không, đến lúc 12 giờ trưa phải check out lại nhờ người lên đánh thức Cao Hách. Nhân viên lễ tân thao tác trên máy tính một lúc rồi quay ra với Hướng Nam, cung kính báo với y một loạt các thứ như mấy giờ mấy phút mấy người vào phòng nào, đến cuối hóa đơn thanh toán tổng lại bằng 0.
“Cái gì?”
Sảnh Dực thấy kỳ quái, Hướng Nam thì lập tức đoán được chuyện này có liên quan đến Cao Hách.
“Trong phòng…”
“Xin anh cứ yên tâm.” Nhân viên lễ tân cười thật tươi, giọng ngọt ngào nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền việc nghỉ ngơi của cậu Cao đâu.”
Nói cách khác, bọn họ đã biết Cao Hách còn ở trong phòng.
Nếu nhân viên lễ tân đã nói vậy, Hướng Nam cũng không còn gì cần dặn dò nữa.
Lúc đi ra ngoài, bốn người Hướng Nam lên chiếc taxi được người trông cửa gọi cho.
Sảnh Dực không rõ về thân phận của Cao Hách, hỏi Hướng Nam: “Cậu trai ôm anh ngủ cả tối rốt cục là ai vậy?”
Lái xe taxi nghe thấy vậy liền liếc nhìn Hướng Nam qua kính chiếu hậu.
Hướng Nam khẽ ho khan, người lái xe liền quay đi. Hướng Nam cười nhẹ, nói với Sảnh Dực: “Là một chủ thuê cũ của anh. Hồi trước khi cậu ta còn đi học, anh có từng làm người giúp việc ở trường cho cậu ta.”
“À…”
Trán Sảnh Dực liền dãn ra.
Diệc Thuận kéo tay áo Sảnh Dực, nói với cô: “Kẹo của anh ấy… rất… rất ngon ạ –”
Diệc Hòa nghe vậy cũng gật đầu liên tục phụ họa.
Sảnh Dực xoa đầu Diệc Hòa, dịu dàng cười.
Cô thật sự thấy Cao Hách rất quen.
Trong lòng cô lẩm nhẩm tên hắn, nghĩ qua nghĩ lại, đột nhiên liếc thấy bìa quyển tạp chí để lung tung trên taxi. Mắt cô lập tức bừng sáng, cầm lấy đọc, hỏi Hướng Nam: “Là cậu ta đúng không?”
“Là cậu ta!” Cô quay bìa quyển tạp chí ra phía Hướng Nam, chỉ chỉ: “Chính là cậu ta đúng không? Chính là cậu ta đúng không?”
Hướng Nam chỉ nhìn thoáng qua đầu đề rồi cất quyển tạp chí về chỗ cũ, rất bình thản mà gật đầu.
Sảnh Dực thấy câu trả lời khẳng định của Hướng Nam liền trở nên hưng phấn mà kích động.
“Sao anh lại quen một người lợi hại như vậy?” Cô bám lấy cánh tay Hướng Nam: “Tối qua hai người có nói chuyện gì không? Anh có nói với cậu ta chuyện nhà mình định chuyển nhà không? Nếu không anh đi nhờ vả cậu ta tìm giúp một trường mẫu giáo tốt cho Hòa Hòa với Thuận Thuận, tìm giúp em với anh một công việc khá khẩm một chút.”
Hướng Nam nghe vậy thì nhíu mày, lườm cô.
Sảnh Dực thấy y như thế thì hơi cau mày, dò hỏi: “Sao vậy?”
Cô thấy Hướng Nam chuyển tầm mắt không nói thì thì nóng ruột, khuyên y: “Hướng Nam, cả nhà ta vứt bỏ hết những gì đã có được ở đây chuyển về đó, mọi thứ đều phải xây dựng lại từ đầu. Công việc, chuyện học hành của con đều về số không tròn trĩnh. Mấy thứ đó là cần thiết nhất, cũng là khó nhất. “
“Anh biết rồi.” Hướng Nam quay lại nhìn cô: “Thế nhưng làm phiền người khác thì không hay.”
“Có gì không hay? Sao lại không hay?” Sảnh Dực vừa thấy nôn nóng vừa bực bội trước thái độ tìm được khó báu mà không tích cực cũng chẳng cố gắng của Hướng Nam. Cô siết chặt lấy tay Hướng Nam: “Anh không phải quen thân với cậu ta sao? Em rõ ràng nhìn thấy anh rất thân thiệt với cậu ta mà. Người có địa vị xã hội, có danh tiếng như cậu ta, chỉ cần nói mấy lời liền sẽ tìm được một công việc tốt. Anh đi nhờ vả cậu ta một chút, có gì chúng ta sẽ hậu tạ, như vậy vẫn không được sao?”
Mày Hướng Nam nhíu chặt, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không để ý cô.
Hướng Nam không ngờ, đến tối lúc nhà y chuẩn bị ăn cơm, Cao Hách cư nhiên chủ động mò tới cửa.
Lúc Hướng Nam thấy hắn có phần sửng sốt.
“Cậu….. sao biết tôi ở đây?”
“Tôi…”
“Cậu đến rồi.”
Sảnh Dực chạy từ nhà bếp ra.
Cô lau tay, nhiệt tình chào đón Cao Hách: “Cậu xem TV trước đi, để Hướng Nam uống trà nói chuyện với cậu. Tôi đi xào rau một chút, lập tức là có thể ăn cơm.”
Cao Hách khẽ nhỏe miệng cười rất đẹp trai, đưa ánh mắt nhìn về phía Hướng Nam, đáp: “Được.” <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT