Hướng Nam uống xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Sảnh Dực chờ một lúc lâu, thấy Hướng Nam vẫn ngồi đó xem TV, một chút khác lạ cũng không có, thì không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Hướng Nam.”
“Hả?”
“Anh có nóng không?”
Hướng Nam quay sang, khó hiểu nhìn cô: “Gì cơ?”
Sảnh Dực sờ thử mặt y. Hướng Nam lấy tay cô xuống, cười hỏi: “Sao vậy?”
Sao lại không có tác dụng?
Sảnh Dực nhíu mày.
Nhẽ nào… cần chất xúc tác sao?
Sảnh Dực suy nghĩ một lúc rồi vào trong phòng ngủ. Một lúc sau, cô đi ra, ngồi xuống cạnh Hướng Nam. Hướng Nam vẫn mặt không đỏ tim không rộn như cũ, yên lặng xem TV.
Sảnh Dực không hiểu sao nữa.
Cô ngẫm nghĩ, mím môi, giọng run run: “Hướng Nam…”
Hướng Nam quay sang nhìn cô. Sảnh Dực kéo tạp dề xuống. Hướng Nam ngớ người.
Sảnh Dực đang mặc chiếc sơ-mi trắng của Hướng Nam.
Bên trong cô không mặc gì cả, hàng cúc phía trên áo không cài lấy một cúc, phần chữ V kéo dài xuống dưới, gần như mở tới rốn.
“Sảnh Dực…”
Mặt Hướng Nam nhìn chằm chằm vào phía trước ngực Sảnh Dực.
Sảnh Dực thấy y như vậy, trong lòng mừng thầm, giọng run run: “… Vâng?”
“Em…” Hướng Nam ngước mắt lên: “Có ngửi thấy mùi gì khét khét không?”
“Hả?!”
Sảnh Dực đờ người, ngửi thử, quả nhiên là có thật.
“A, cá của em!”
Sảnh Dực vội lao vào trong phòng bếp.
Hướng Nam cảm thấy Sảnh Dực hôm nay có chút kỳ lạ, khẽ cười lắc đầu, tiếp tục xem TV.
Hướng Nam không hiểu phong tình có thể nói là đã đến mực cực hạn rồi.
Sau đấy lúc dọn cơm, y còn dặn Sảnh Dực rằng có Trình Nam ở cùng trong nhà, bảo cô lúc ở nhà đừng nên vì muốn thoải mái mà ăn mặc hở hang như vậy.
Sảnh Dực không thực hiện được kế hoạch, tức giận vô cùng trừng Hướng Nam một cái. Lúc ăn cơm, cô coi bát cơm đại thúc xới cho như kẻ thù giết cha, không gắp thức ăn mà trực tiếp và cơm, cũng chẳng thèm nhai mà nuốt chửng luôn.
Ăn xong Hướng Nam phụ trách việc dọn dẹp rửa bát đũa. Không lâu sau Sảnh Dực ăn mặc chỉnh tề đi ra, nói: “Em ra ngoài đây.”
Hướng Nam quay lại, mắt chớp chớp: “Em định đi đâu vậy?”
“Đi dạo phố với đồng nghiệp!” Sảnh Dực lại trừng y: “Anh chẳng có lấy chút phản ứng nào, em còn ở nhà với anh làm cái gì?”
Sảnh Dực nói xong liền quay đầu rời đi.
Cửa ra vào đóng “rầm” một tiếng. Hướng Nam chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trầm ngâm một chút rồi lại quay ra tiếp tục rửa bát.
Cũng chỉ ba, năm phút sau, đột nhiên có người tới ấn chuông cửa nhà Hướng Nam.
Hướng Nam rửa tay, chùi chùi vào tạp dề rồi đi ra ngoài, mở cửa thấy Cao Hạo thì hơi ngẩn người.
“Cái đó… sao có thể chứ.” Hướng Nam vội vàng nhường đường, để hắn vào nhà.
Cao Hạo vào trong, quan sát xung quanh một lượt, đi tới trước ghế sofa rồi để món đồ trên tay lên bàn trà: “Cái này… A Đông giúp tôi gói đó. Chút quà nho nhỏ, tôi cũng không biết tặng thế này có đúng không nữa.”
Đây là giỏ quà tặng.
Cao Hạo muốn tới nhà chào hỏi, nhưng bình sinh chưa từng thử tặng ai quà như vậy cả.
Đồ do hắn tự mình chọn, đều là mấy thứ bánh kẹo, tổ yến trẻ con với phụ nữ thích. A Đông bảo để lẻ ra tặng thì không đẹp nên giúp hắn gói thành giỏ quà tặng. Cao Hạo liền mang tới thăm nhà.
“Mọi người đâu?”
Cao Hạo đương nhiên là đang chỉ hai đứa nhỏ cùng Sảnh Dực.
Hướng Nam khẽ cười: “Đều không ở nhà.”
“À…”
Cao Hạo ngồi xuống. Hướng Nam vào trong bếp đun trà cho hắn.
Hướng Nam cầm ấm trà tới trước bồn nước rửa sạch sẽ. Nhất thời không cẩn thận, ấm trượt khỏi tay, y vội vàng đỡ lấy, trước mắt hoa lên, không hiểu vì sao mà tay run rẩy.
Một luồng khí nóng đột nhiên truyền qua sống lưng đâm thẳng lên đại não y.
Hướng Nam cảm thấy đầu óc mình nóng bừng, có chút váng vất.
Nhưng thật kỳ quái, y lại rất tỉnh táo.
Y lắc lắc đầu, khẽ lầm bầm một câu rồi cố gắng chống đỡ.
Hướng Nam ra ngoài phòng khách, rót trà cho Cao Hạo. Vừa nói phải vào rửa hết bát đĩa mới ra tiếp hắn được, chuông cửa lại reo vang.
Hướng Nam lập tức ra mở cửa.
Nhìn thấy Mạc Dương, y lại ngớ người.
“Mạc Dương…”
“Là em.” Mạc Dương định đi vào, nhưng bị Hướng Nam hơi dịch người cản lại.
“Sao vậy?” Mạc Dương nhíu mày, thấy Hướng Nam lo lắng, biết được băn khoan của y liền đảm bảo: “Anh cho em vào đi, em cũng chỉ tới thăm anh thôi. Em đảm bảo, không khiêu khích, không cãi cọ, không đánh nhau, được chưa?”
Mạc Dương là tới trông chừng Hướng Nam.
Vừa rồi gã gọi điện cho mẹ Hướng biết được Sảnh Dực bận đi làm, Hòa Hòa và Thuận Thuận đều gửi ở nhà bà nội, Hướng Nam hiện tại đang ở cùng Trình Nam. Vật cản trong nhà đều đi hết rồi, gã sao có thể không qua xem thế nào được.
Hướng Nam mím môi, thấy Mạc Dương hứa đi hứa lại với y, cũng không nhẫn tâm đóng sập cửa vào mặt gã, nên liền cho gã vào nhà.
Mạc Dương thấy Cao Hạo liền đờ người.
“Sao anh lại ở đây?”
“Mạc Dương!”
Mạc Dương quay đầu lại, thấy Hướng Nam nhăn mặt.
Nụ cười của Cao Hạo thực ngứa mắt. Mạc Dương không muốn bị đuổi đi, chỉ đành im bặt.
Hướng Nam vào bếp lấy cốc, rót trà cho Mạc Dương.
Y lại vào bếp rửa bát. Mạc Dương cùng Cao Hạo ngồi ở phòng khách, không khí căng thẳng. Cuối cùng, Mạc Dương nhìn thấy giỏ quà tặng trên bàn, lại gần xem thử bên trong có những gì rồi châm chọc nói: “Đường đường chủ Tập đoàn quốc tế Cao thị… mà lại rảnh rỗi vậy sao?”
Cao Hạo nghe thấy vậy thì nhướn mày, chuyển tầm mắt từ phía TV sang nhìn Mạc Dương.
Hắn cười nhạt rồi thu ánh mắt lại: “Đúng, tôi thật sự rảnh rỗi nên mới tới đây nhàm chán ngồi chơi, không giống ai kia…”
Hắn đưa mắt nhìn về phía TV: “Vì chút vô vị nên mới tới đây.”
Hành động đặc biệt chạy tới trông coi Hướng Nam bị chê vô vị, Mạc Dương nhướn mày.
“Anh…”
Mạc Dương định chỉ thẳng mặt @#$%^& Cao Hạo một phen thì nghe thấy có tiếng động rất lớn truyền ra từ trong phòng bếp thì khựng lại.
Rồi gã đứng dậy nói vọng vào trong bếp: “Không có gì đâu, bọn em rất tốt, đang nói chuyện….”
Mạc Dương trừng Cao Hạo một cái rồi ngồi xuống.
Trong phòng bếp không có phản ứng lại với lời của Mạc Dương. Cao Hạo thấy kỳ quái, liếc mắt qua chỗ bếp.
Cao Hạo nghĩ Hướng Nam đang ở nhà của y, sẽ không xảy ra chuyện gì được. Hơn nữa, nếu có chuyện, Hướng Nam nhất định sẽ gọi bọn họ.
Hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục xem TV. Không ngờ, trong bếp đột nhiên truyền ra tiếng bát đĩa rơi vỡ. Cao Hạo và Mạc Dương sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, vội đứng dậy chạy vào bếp. <ins
class="adsbygoogle"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT