Sa mạc Sahara nằm tại vùng bắc bộ đại lục Phi Châu là sa mạc lớn nhất thế giới, nó cũng không ngừng mở rộng, hiện tại đã chiếm 1/3 diện tích Phi Châu. Trong 20 năm qua, nạn đói cùng bệnh dịch đã quét qua Sahara khiến mấy triệu người mất đi sinh mạng, mấy chục triệu người phải bỏ xứ, lâm vào tình trạng ‘bỏ xứ di dân’.
Cũng chính vì lý do đó mà, khi bị nhiều quân đội các quốc gia liên thủ truy đuổi tiêu diệt thì phần lớn tổ chức khủng bố vùng Trung Đông và Afghanistan đều di chuyển đến đây, thành lập khu huấn luyện cùng căn cứ tại hoang mạc. Do ở đây thể hiện các hoạt động khủng bố nhằm vào Âu Mỹ nên luôn khiến cho quốc tế vô cùng quan tâm.
Từ ‘Sahara’, theo nghĩa Arab thì nó mang nghĩa là một khu đất rộng cằn cõi sỏi đá, sau đó được hiểu là sa mạc. Bất quá, tại vùng sa mạc rộng mênh mông, địa hình phức tạp, đa dạng, nhưng cũng không ít cảnh đẹp, vì vậy thu hút rất nhiều du khách yêu thích sa mạc trên thế giới đổ bộ tới.
Lăng Tử Hàn hiện tại đang du lịch ở Ih Salah (1) tại đông nam Algeria
Nơi này có một ‘Con đường mộ’ dài khoảng 400km, ven đường có vô số mộ phần khiến nhiều người nhìn qua liền liên tưởng đến thời kỳ thực dân Pháp thống trị địa phương này, đã tiêu diệt biết bao phản quân phát sinh trong lúc đó, khiến máu tanh chảy khắp nơi, thế nhưng con đường này cũng là đoạn đường xinh đẹp nhất tại sa mạc Sahara – Algeria, là thắng địa cho những người yêu thích thám hiểm du ngoạn, tổng thống Algeria thậm chí còn muốn biến nơi này thành một ‘ California của Sahara.’
Hai tháng trước, tại nơi đây có khoảng 10 du khách thuộc các quốc gia khác nhau mất tích một cách bí ẩn. Bởi gần đó có một cao nguyên Tassili n’Ajjer (2) được coi là ‘vùng đất chết’, có vô số khe sâu giống như mê cung, bởi vậy rất khó tìm tòi, cho nên dù Algeria cùng những quốc gia có du khách bị mất tích chú ý tới khu này, thì những tên bắt cóc cũng chẳng cần kiêng nể gì cả tiếp tục hoạt động tại vùng này.
Hành động của Lăng Tử Hàn là bắt đầu từ nơi này.
Thân phận hiện tại của cậu là phóng viên của một tạp chí 《 Ngưng Vọng 》 nổi tiếng ở Trung Quốc – Ngô Tiệp. Tạp chí này chủ yếu giới thiệu những khu ở một số nơi mà người du lịch bình thường khó tìm thấy, hay chỉ dẫn một số đoạn đường du lịch, rất lôi cuốn, ngoạn mục. Ngô Tiệp tại tạp chí đó liên tục có những bài viết hay hình ảnh hay và đẹp, cũng đã được 6 năm rồi, có thể xem là một phóng viên thâm niên, đã từng được khen ngợi tại giới ‘Du Lịch’.
Ban ngày, cậu thuê một chiếc xe việt dã, một mình chạy dọc ‘Con đường mộ’, thỉnh thoảng dừng lại chụp vài bức ảnh, buổi tối hơn phân nửa sẽ cắm trại ở ven đường hay tìm nơi ngủ trọ, thỉnh thoảng đến một chỗ nào đó vắng vẻ hoang sơ thì sẽ dừng lại tại đó, ngủ ngay trên xe.
Máy vi tính của cậu chỉ là một chiếc lap đời mới nhất dùng để hỗ trợ cho công tác dã ngoại của cậu mà thôi, bên trong không có bất kì phần mềm phần cứng liên quan đến công tác tình báo nào cả. Tối nào cậu cũng đánh một số hiểu biết của cậu vào trong máy, sau đó thông qua điện thoại vệ tinh gửi tới tòa soạn.
Lăng Tử Hàn rất có khiếu viết văn, tựa như chỉ vì phải giả thành đầu bếp mà cậu có thể học được cho mình một tay trù nghệ cao, văn chương của cậu viết sắc màu rực rỡ, tình cảm tràn đầy, thể hiện rõ sự sùng kính cùng nhiệt tình yêu thương đối với tự nhiên nguyên thủy.
Đến tối ngày thứ ba khi cậu trên đường đi, ánh trăng rất sáng, cậu đang ngồi xếp bằng ngay trước lều được dựng ở một nơi nào đó, chăm chú ngồi viết văn trước máy vi tính, thì một cô gái còn trẻ đi đến.
Có thể nhận thấy cô là người người phương Tây, thân người cao to, khí chất trong sáng, thoải mái dùng tiếng Anh chào hỏi với cậu: “Hey, hello!”
Lăng Tử Hàn ngẩn ra, lập tức cười trả lời: “Hey!”
Cô nhiệt tình cười nói: “Không quấy rối anh chứ?”
“Đương nhiên không có.” Lăng Tử Hàn buông máy vi tính xuống, rất lễ phép thể hiện thủ thế. “Mời ngồi.”
Cô vươn tay với cậu: “Niersteiner Mars.”
Đây là một cái tên điển hình ở Tây Ban Nha, Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi, nhanh chóng đứng dậy, bắt tay với cô: “Jones Ngô.”
Lều bạt rất đơn sơ, không có bàn ghế gì cả, chỉ là dùng tấm thảm trải trên nền cát sa mạc, mọi người cũng đã quen với điều đó.
Niersteiner ngồi xuống đất, rất có hứng thú mà hỏi thăm: “Ngô tiên sinh, anh là người Trung Quốc?”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn ngồi xuống một lần nữa, ôn hòa cười. “Mars tiểu thư, gọi tôi Jones là được.”
“Tốt, Jones, anh cũng gọi tôi là Niersteiner thôi.” Cô gái Tây Ban Nha hoạt bát này cười sang sảng. “Dường như người Trung Quốc rất ít khi nào xuất hiện ở đây nhỉ?”
Lăng Tử Hàn tao nhã gật đầu: “Đúng vậy, phí dụng rất cao. Nếu như bọn họ thích đến sa mạc du lịch, thường đến Taklamakan (3), không cần thiên sơn vạn thủy đến một nơi xa thế này.”
“Taklamakan? Đó là đâu?” Niersteiner nghi hoặc hỏi.
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói. “Đó là sa mạc lớn nhất ở cảnh nội Trung Quốc, thuộc Tân Cương.”
“À!” Niersteiner liên tục gật đầu. “Vậy sao anh lại đến đây?”
Lăng Tử Hàn từ trong bao lấy ra một cuốn tạp chí 《 Ngưng Vọng 》 kỳ mới nhất đưa cho cô: “Tôi là phóng viên. Tòa soạn của chúng tôi muốn có một chuyên đề về Sahara, cho nên cử tôi tới đây.”
Niersteiner cảm thấy hứng thú mà lật xem tạp chí. Cô không hiểu tiếng Trung, nên chỉ kiếm hình coi mà thôi, thỉnh thoảng phát sinh tiếng tấm tắc: “Thực sự là cực kỳ tốt.”
Lăng Tử Hàn chỉ là khiêm tốn mỉm cười.
Niersteiner chỉ vào một số hình ảnh đặc biệt hỏi cậu đó là ảnh chụp ở đâu, có phải cậu chụp hay không, Lăng Tử Hàn vẫn kiên trì, tinh tế giải thích từng ảnh chụp cho cô nghe. Thỉnh thoảng Niersteiner phát sinh tiếng cười hài lòng, có vẻ khoái trá cực kỳ.
Chút bất tri bất giác, đêm đã khuya. Niersteiner thảo luận xong với cậu về cuốn tạp chí, lúc này mới nhìn đồng hồ: “Khuya rồi, tôi không đã quấy rầy anh nữa. Jones, ngày mai chúng ta cùng nhau đi chung được không? Chúng tôi có ba người, bất quá đều là con gái, có chút sợ.”
Lăng Tử Hàn lập tức gật đầu: “Đương nhiên có thể, không thành vấn đề.”
“Thật tốt quá.” Niersteiner hài lòng vỗ tay, cười nói. “Chúng ta mai gặp lại.”
“Được, ngày mai gặp.” Lăng Tử Hàn mỉm cười tiễn cô đi, sau đó mới đóng máy vi tính lại, nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Niersteiner đứng ở bên ngoài lều gọi cậu: “Jones, anh đã thức chưa?” Theo thanh âm của cô, còn có tiếng cười của một cô gái khác, vang vọng trong trong không khí ở nơi sa mạc đặc biệt dễ nghe.
Lăng Tử Hàn cười nói: “Thức rồi.” Nói xong, cậu đeo ba lô ra ngoài.
Bên ngoài ngoại trừ Niersteiner ra, còn có thêm hai cô gái khác, nhìn qua tuổi tác cũng không cách biệt nhau lắm, đều mặc đồ jeans mang giầy du lịch, nhìn qua rất gọn gàng.
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Hello!”
Các cô gái vừa bắt chuyện với cậu vừa dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với nhau: “Quả nhiên là một cậu nhóc Trung Quốc rất tuấn tú mà.”
Lăng Tử Hàn giả bộ như không hiểu. Lần này tướng mạo của cậu chỉ sửa chữa sơ lược mà thôi, để cho bộ phận then chốt chỉnh sửa lại vân tay dấu chân, khiến cho trong sự nhu nhược ẩn chứa vài phần anh khí, rất phù hợp với thân phận hiện giờ của cậu. Mặc dù đi trong sa mạc mấy ngày này, cậu vẫn mang phong độ của người trí thức, khiến cho người ta thấy rất thoải mái. Trong mắt người phương Tây, bề ngoài của cậu nhìn trẻ hơn tuổi trong giấy tờ nhiều, nên trên đường đi không ngừng gọi cậu là ‘Nhóc’, cậu cũng không nói gì.
Vội vã ăn bánh mì, uống chút canh rau cải, bọn họ liền cùng nhau đi.
Bọn Niersteiner cũng có xe việt dã, chạy phía sau xe Lăng Tử Hàn, chậm rì rì hướng về phía trước. Lăng Tử Hàn dừng lại chụp ảnh, các cô cũng chỉ đứng bên hăng hái mà nhìn, có đôi khi cũng chụp hình theo.
Lúc trưa, trong buổi ăn chỉ nghe tiếng của ba cô gái, Lăng Tử Hàn rất ít nói chuyện, chỉ là lễ phép mỉm cười.
Niersteiner cùng hai người bạn kia thỉnh thoảng lại nháy mắt, dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với nhau: “Thực sự là một cậu nhóc dễ xấu hổ.” Sau đó liền cười to.
Cơm nước xong, thu dọn mọi vật vào trong túi plastic, Lăng Tử Hàn chuẩn bị bỏ vào trong xe.
Cậu vừa mới quay người lại, Niersteiner liền tiến sát lại, nhiệt tình mà nói: “Tôi giúp anh cho.”
Lăng Tử Hàn khách khí nói: “Không cần, tôi tự làm được rồi.”
Lời còn chưa dứt, ngay sau gáy của cậu cảm thấy tê rần, toàn thân lập tức tê dại. Trên mặt cậu thể hiện nét mặt đầy ngạc nhiên, sau đó mềm người ngã xuống.
Niersteiner một tay lấy ôm lấy cậu, bỏ vào trong xe mình, thuận lợi đưa tay sờ khuôn mặt của cậu: “Bảo bối, thực sự là luyến tiếc khi phải đem nhóc giao cho Antinogen.”
Cô gái khác cười nói: “Thôi đi, Antinogen luôn muốn dùng mấy người Đông Phương, hiện tại coi như chúng ta có thể lập công lớn rồi. Chị tưởng quyến rũ mấy thằng nhóc Trung Quốc khó lắm sao? Muốn thì qua Trung Quốc du lịch một chuyến là được.”
Niersteiner phát động xe rồi nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng nên đến cái vùng Taklamakan gì đó tham quan một chuyến mới được.”
Xe của các cô chạy đi trong tiếng cười vang vọng.
Xe của Lăng Tử Hàn ném vào ven đường, y như tình trạng của các du khách trước khi bị mất tích vậy.
HẾT CHAP 10
Mục lục
(1) In Salah là một đô thị thuộc tỉnh Tamanghasset, Algérie
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/InSalah
(2) Tassili n’Ajjer: Nằm ở trung bộ Sahara, miền Đông Trung Algérie, cao nguyên bao la này (tiếng Hecbe gọi là Tassili) rộng 72.000km2. Với độ cao trung bình 1500m, cao nguyên này kết thúc bằng một vách đá dựng đứng cao 500m và dài dần 700km, như một thành lũy tự nhiên chỉ có đường vào là một vài hẻm núi sâu.
Tham khảo: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tassilin%27Ajjer
(3) Taklamakan: Sa mạc Taklamakan (Takelamagan Shamo, 塔克拉玛干沙漠, Tháp Khắc Lạp Mã Can sa mạc), cũng gọi là Taklimakan, là một sa mạc tại Trung Á, trong khu vực thuộc Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó có ranh giới là dãy núi Côn Lôn ở phía nam, dãy núi Pamir và Thiên Sơn (tên cổ đại núi Imeon) ở phía tây và phía bắc.
Taklamakan được biết đến như là một trong các sa mạc lớn nhất trên thế giới, đứng hàng thứ 15 về kích thước trong số các sa mạc lớn nhất không ở vùng cực của thế giới.