Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Loại thuốc mê cực mạnh này có thể trong nháy mắt khiến một người đàn ông tráng kiện phải ngã gục, thế nhưng Lăng Tử Hàn từ nhỏ đã thử nghiệm qua không ít các cuộc thí nghiệm nhằm thích ứng với tất cả dược vật, nên giờ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhưng không mất đi ý thức. Cậu làm bộ như đã mất đi tri giác, nhưng trong sự xóc này của xe mà âm thầm dự đoán phương hướng di chuyển của xe.

Đến tận hoàng hôn buông xuống, Niersteiner lái xe đi tới cao nguyên Tassili n’Ajjer. Nơi này có có rất nhiều khe sâu, có cái đạt đến độ sâu 300m, xe hơi khó có thể di chuyển.

Sau khi xe dừng lại, có người dùng tiếng Anh chào hỏi các cô, nghe tiếng là đàn ông.

Không lâu sau, Lăng Tử Hàn liền bị người khác mang ra khỏi xe, đặt lên lưng ngựa.

Mấy tên đó cười nói với bọn Niersteiner: “Hẹn gặp lại, chúc may mắn.” Sau đó nhảy lên ngựa đi lên núi.

Bụng Lăng Tử Hàn đặt ngang yên ngựa, rất khó chịu, nhưng lúc này một cử động cũng không dám, chỉ có thể thả lỏng thân thể giả bộ hôn mê.

Đi chừng 3 tiếng đồng hồ, bọn họ ngừng lại, khiêng Lăng Tử Hàn lên trên vai, chui vào địa đạo.

Những người đó quay qua quay lại mấy vòng, sau đó đi vào một gian phòng nhỏ, đặt Lăng Tử Hàn lên trên giường, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Lăng Tử Hàn cũng không nhúc nhích, chỉ là chăm chú lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Trong phòng rất yên ắng, hiển nhiên ngoại trừ cậu ra không còn ai khác.

Qua một hồi lâu, có một người nữa tiến vào, dùng tiêm kim tiêm vào người cậu một lượng thuốc làm giảm tác dụng của thuốc mê.

Lăng Tử Hàn rất rành về những loại thuốc này, nên canh thời gian dần dần tỉnh lại, lập tức nhẹ nhàng mà rên rỉ một tiếng.

Gian nhà rất nhỏ, trên dưới trái phải đều là đất badan, trên đỉnh có gắn một ngọn đèn mờ nhạt. Giường chiếu cũng là dùng đất badan làm thành, trên có nệm, và đó cũng là vật phẩm xa xỉ duy nhất.

Lăng Tử Hàn híp mắt, dường như chưa thích ứng với ánh sáng đột ngột, sau đó thấy rõ người ngay bên giường.

Khó tính được tuổi của người đó, nhìn qua chỉ biết là người Âu Châu, trong phòng lại vì có ánh đèn mờ ảo nên cũng khó nhìn ra được màu da, tóc cùng mắt của người đó.

Y nhìn khắp người Lăng Tử Hàn, ôn hòa cười, dùng tiếng Anh hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

Lăng Tử Hàn nỗ lực muốn động thân, nhưng chỉ có thể giật giật được tay chân. Cậu giật mình hỏi: “Tôi đang ở đâu? Anh là ai?”

Y thong thả điều chỉnh tư thế rồi nói: “Phải là tôi hỏi cậu mới đúng, cậu là ai? Từ đâu tới?”

Lăng Tử Hàn cau mày, dường như hoàn toàn không rõ được chuyện gì đang xảy ra, thuận miệng đáp: “Tôi là phóng viên, đến từ Trung Quốc.”

Y cười cười: “Phóng viên sao? Cũng là một thân phận khá tốt đấy. Vậy tới đây làm gì?”

“Tôi đến chụp hình đăng báo, tòa soạn cử tôi tới đây.” Nói đến đây, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên không nhịn được liền hỏi. “Rốt cuộc anh là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi muốn nói chuyện với ban biên tập của tôi.”

“Hưm, hưm, cậu bé, yên lặng nào.” Người nọ đưa ngón trỏ lên, nhẹ nhàng chậm rãi phe phẩy ở trước mặt cậu.

Lăng Tử Hàn rốt cục cử động được thân thể, liền muốn ngồi dậy.

Người nọ liền đưa tay đè cậu lại, hờ hững nói: “Tin tôi đi, cậu bé, nên nghỉ ngơi cho tốt một chút, vậy mới có lợi với cậu.”

“Anh buông ra!” Lăng Tử Hàn kiệt lực giãy dụa. “Bọn người các anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi là người Trung Quốc, tôi muốn nói chuyện với đại sứ quán của chúng tôi.”

Người nọ nhẹ giọng cười, bỗng nhiên đưa tay tát mạnh vào má cậu.

Lăng Tử Hàn cấm khẩu, cảm thấy đầu óc lờ mờ.

Lúc này mới người nọ mới dùng giọng nhỏ nhẹ đầy khinh thường nói: “Đúng rồi, vậy mới là bé ngoan. Trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt trước, chúng tôi sẽ lập tức quay lại. Tin tôi đi, chúng tôi còn mong mỏi quay lại gặp cậu hơn cậu tưởng nhiều.” Nói xong, y cười, thả tay, xoay người ra cửa.

Trong lúc nhất thời Lăng Tử Hàn không có phản ứng gì cả.

Một bạt tay của người đó vô cùng có lực, cậu không có cách nào đỡ được, bị đánh một cái khiến đầu óc choáng váng, giờ mới có thể khôi phục lại.

Khuôn mặt cậu lộ ra nét lo lắng, nỗ lực đưa tay chống người ngồi dậy, sau đó chậm rãi xuống giường, đỡ người từng bước một đi đến cửa phòng.

Lúc này, trong phòng vang vọng một tiếng nói. Đó là giọng nói pha lẫn tiếng cười của người hồi nãy. “Cậu bé, cậu lại không ngoan nữa rồi. Được rồi, nếu cậu đã có tinh thần như thế, chúng ta bắt đầu từ giờ luôn cũng được.”

Y vừa dứt lời, liền có 4 tên lực lưỡng mặc áo xám đẩy cửa bước vào, ôm chặt lấy cậu, cố sức khiêng ra ngoài.

Lăng Tử Hàn vừa giãy dụa vừa hỏi: “Rốt cục các người là ai? Muốn làm gì?”

Bốn người kia không ai nói gì, đưa cậu đặt xuống một cái xe đẩy, sau đó dùng dây da trói chặt tay chân cậu lại, rồi đẩy về phía trước.

Lăng Tử Hàn phí công giãy dụa thân thể, dường như muốn thoát ra khỏi sự trói buộc, nhưng không có chút tác dụng nào cả.

Rất nhanh, cậu bị đưa đến một căn phòng có đèn đuốc sáng trưng.

Không ai nói ai, bốn người kia tháo dây cho cậu, sau đó đặt cậu nằm lên một bàn phẫu thuật được đặt ngay giữa phòng, rồi kéo tay chân cậu buộc chặt vào thành inox ngay mép giường, rồi lui ra ngoài.

Lập tức, có mấy người mặc áo blouse bước vào, trên mặt mang khẩu trang, đặt một cây gậy được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt thiết kế tinh tế ngang miệng cậu, để ngăn ngừa cậu cắn lưỡi, sau đó xé quần áo cậu ra, dùng một số xúc tu mini điện tử đính trên người cậu. Cuối cùng, họ trùm một cái đầu máy kim loại bên trong đầy các đầu điện tử thăm dò siêu nhạy lên đầu của cậu.

Phòng này chỉ có duy nhất một người không mang khẩu trang, chính là cái người phương Tây hồi nãy. Y đi đến trước mặt Lăng Tử Hàn, ôn hòa mà nói: “Cậu bé ngoan, cố gắng nhịn một chút, có thể chịu được bao lâu thì hãy chịu. Tin tôi, nếu có thể sống qua được cửa này, cậu sẽ rất có lợi.”

Vẻ mặt Lăng Tử Hàn vừa hoảng hốt vừa căm thù nhìn thẳng vào hắn.

Người nọ nở nụ cười: “Quả là một người vô cùng quật cường.” Sau đó lập tức đi qua một bên.

Lăng Tử Hàn hít một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.

Trong lúc bọn họ vừa gắn thiết bị vào người cậu, bên cạnh cũng có người đẩy các xe chứa đầy thiết bị cấp cứu cùng vật dụng đến sắp xếp bên cạnh giường.

Trong đó có một người mặc áo blouse hỏi: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

Mấy người kia đều tự mình đứng trước thiết bị mà mình phụ trách, lập tức nói: “Xong rồi.”

Người đi đầu kia thanh âm vẫn rất nhẹ nhàng, mang theo sự lãnh đạm chuyên nghiệp: “Chúng ta bắt đầu đi!”

Sau đó, người nọ nhấn mấy cái nút trên cái máy bên cạnh giường.

Xúc tua trải rộng toàn thân Lăng Tử Hàn dần dần lan tỏa một năng lực u ám, thấm vào bên trong. Lực này rất yếu, sau đó chạy dọc tế bào toàn thân, như đang thăm dò tìm kiếm hệ thần kinh của cậu vậy. Bọn chúng rất nhanh tìm thấy được thần kinh thông đến đại não, thần kinh này dường như có chứa thành phần hóa học đặc trưng đánh dấu, như đồ ăn hấp dẫn những xúc tua ấy. Sau khi chúng nó tìm thấy mục tiêu, lập tức như những con rắn đua nhau quấn lấy nó. Lực này dần mở rộng ra hai bên, lan ra, thân thể chúng nó mở rộng vô hạn, tham lam bọc kín đến cuối cùng phần gốc thần kinh. Sau khi bao bọc kín, chúng nó ngừng lại một chút, sau đó dần dần tăng lực. Sau đó, chúng nó hé miệng, cắn ngay đầu dây thần kinh, bắt đầu cắn phá về phía trước từng micron (1/1.000.000).

Thân thể Lăng Tử Hàn dần căng lên.

Đến khi sự đau đớn cực điểm trên phần đại não nhanh chóng dọc theo hệ thần kinh lan tỏa khắp cơ thể, tựa như bị một cái búa đập mạnh vào vỏ đại não, từng chút từng chút phá hủy ý chí kiên cường của cậu.

Lăng Tử Hàn cắn chặt cây gậy trong miệng, nổ lực chặt đứt sự liên hệ giữa đại não với thân thể, muốn ngừng lại sự đau đớn đang lan tỏa trong người.

Lực u tối này càng lúc càng tăng lên, càng lúc càng nhanh. Chúng nó như bình tĩnh tìm tòi phân nhánh thần kinh của Lăng Tử Hàn, tập kích mỗi một tế bào, chậm rãi tiến thẳng vào đại não của cậu.

HẾT CHAP 11

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play