Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trong lòng tất cả liệp thủ đều chấn động, không tự chủ được mà nhìn về phía Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn cũng rất bình tĩnh, nghiêm túc lắng nghe.

Thanh âm Lữ Hâm thoáng trầm thấp, nhưng rất rõ ràng: “Nửa năm qua, người mất tích trên khắp thế giới dần tăng nhanh, nhưng có một nơi thu hút sự chú ý của toàn bộ thế giới, đó chính là sa mạc Sahara, ở đó không hiểu sao có rất nhiều người mất tích, hiện nay tính được có khoảng 192 du khách thuộc 17 quốc gia khác nhau, đồng thời không có điện thoại tống tiền, khiến những quốc gia này rất khó điều tra ra manh mối. Bởi trong số những người mất tích không có người Trung Quốc, cho nên chúng ta chỉ thông báo cho các tình báo viên đặc biệt quan tâm việc này mà thôi chứ không thể hành động. Thế nhưng, ngày hôm qua xảy ra một vụ án bắt cóc lớn ở Cairo, máy bay thương vụ tư nhân của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hào Sinh đi trên đường đến Ai Cập để phỏng vấn bị cướp, bản thân Âu Dương Hào Sinh cùng mấy người trợ thủ cao cấp của ông ta lúc đó cũng ở trên máy bay.”

Nghe đến đó, vài người nao nao.

Âu Dương Hào Sinh là người giàu số một châu Á, là tập đoàn vận tải đường thuỷ nắm trong tay hàng trăm chiến thuyền chở dầu đi khắp nơi trên thế giới, dầu thô vào bến Trung Quốc hơn phân nửa đều là do thuyền chở dầu của bọn họ vận chuyển đến, không chỉ vậy, tập đoàn Hào Sinh tại Thượng Hải có một bến tàu chứa nhiều thùng dầu của toàn bộ thế giới, trực tiếp khống chế mạch máu đường vận chuyển hàng hải. Nếu như tin ông ta bị bắt truyền ra, chỉ sợ sẽ khiến thị trường chứng khoán toàn bộ tụt thảm hại.

“Lần này so với việc du khách mất tích hoàn toàn khác nhau.” Lữ Hâm bình tĩnh nói. “Đêm hôm qua, vợ của ông ta nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, nói bà phải kiếm bằng được 5 tỷ Euro, đồng thời uy hiếp bà, nếu như báo cảnh sát, sẽ để cho Âu Dương Hào Sinh nhận hết tất cả dằn vặt, biến thành người điên, sau đó gửi cho bà ta vài cuốn băng ghi hình quá trình khiến người phát điên của bọn chúng. Âu Dương phu nhân không dám báo án, cũng đồng ý kiếm tiền chuộc, thế nhưng muốn kiếm được một số tiền mặt lớn như thế, mà không để người khác thì phải mất một khoảng thời gian. Trải qua cò kè mặc cả, đối phương cho bà 30 ngày. Chuyện này, cảnh sát cũng không biết, là do tình báo viên của chúng ta ở Ai Cập phát hiện Âu Dương tiên sinh bị bắt đi, liền qua đường khẩn mà báo về tổng bộ. Chúng ta đã bí mật phái nhân viên công tác tại Thượng Hải đến chỗ Âu Dương phu nhân, giúp bà lo chu toàn với bọn bắt cóc. Hiện nay, lãnh đạo các quốc gia có liên quan đều rất quan tâm đến vụ này, chỉ thị chúng ta nhất định phải mau chóng nghĩ cách cứu viện Âu Dương Hào Sinh, hơn nữa phải bảo đảm sự an toàn cho ông ấy.” Nói đến đây, ông dừng lại, liếc mắt nhìn thuộc hạ của mình.

Bọn họ tất cả đều tập trung tinh thần lắng nghe, hiển nhiên đều hiểu rõ ý của ông là gì.

Lữ Hâm tiếp tục: “Chúng ta bí mật xem đoạn băng mà bọn chúng gửi ở bên Thượng Hải. Qua phân tích, những bệnh nhân tâm thần này đa phần đều đã trải qua ‘Ma trảo’ mà biến thành như vậy. Bởi vậy, chúng ta tin rằng, vụ bắt cóc này là do ‘Founder’ làm, có thể bọn chúng phải gom góp kinh phí cho hoạt động khủng bố cùng nghiên cứu của bọn chúng. Cho nên chúng ta phải hành động sớm.”

8 liệp thủ đều không lên tiếng, chờ ông bố trí nhiệm vụ.

Lữ Hâm nhìn về phía Lăng Tử Hàn: “Cậu không có thời gian tiến hành huấn luyện thích ứng. Sáng mai, cậu sẽ đến trại huấn luyện Tây Sơn, chúng tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị một số thứ cần thiết.”

Lăng Tử Hàn gật đầu: “Yes, sir!”

Lữ Hâm nhìn những người khác: “Các cậu 3 ngày nữa tới trại huấn luyện Tây Sơn báo danh, cùng Lăng Tử Hàn tiến hành huấn luyện các phương diện phối hợp.”

Bảy người cùng nói: “Yes, sir!”

Lữ Hâm ngưng trọng mà nói: “Chúng ta chỉ có 10 ngày làm công tác chuẩn bị. 10 ngày sau, các cậu sẽ xuất phát.”

Bọn họ cũng không có do dự, lập tức nói: “Yes, sir!”

Lữ Hâm đưa mắt nhìn từng người, cuối cùng nhìn Lăng Tử Hàn, thân thiết mà nói: “Các cậu trở về nghỉ ngơi đi. Tử Hàn, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng trong 10 ngày điều chỉnh các phương diện bản thân về trạng thái tốt nhất.”

Lăng Tử Hàn vững vàng gật đầu: “Yes, sir.”

Cuộc họp kết thúc, tất cả liệp thủ ngay ngắn lần lượt rời đi.

Khi Lăng Tử Hàn về đến nhà thì cũng đã chạng vạng.

Vệ Thiên Vũ ngồi trong xe cậu, cùng cậu về nhà.

Trước lần thử nghiệm vừa rồi, bọn họ có hơn nửa năm không gặp nhau, tính đến nay, nếu không phải Lăng Tử Hàn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, thì cũng là Vệ Thiên Vũ phải xuất phát, bọn họ ít khi nào có thời gian bên nhau.

Dọc theo đường đi, nhìn băng tuyết bao phủ toàn bộ thế giới, trong lòng Vệ Thiên Vũ cảm thấy lạnh vô cùng. Anh luôn tự giễu, có lẽ do bản thân mình đã già, 33 rồi còn gì, nên tình cảm trong lòng không những không phai nhạt đi mà trái lại càng thêm đậm. Vừa nghĩ đến việc Lăng Tử Hàn phải đi chấp hành nhiệm vụ như vậy, anh liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong lòng chỉ có một câu muốn nói: “Anh không muốn mất cậu, anh không muốn mất cậu, anh không muốn mất đi cậu …”

Anh vẫn nhìn Lăng Tử Hàn. Cậu vẫn thong dong lãnh tĩnh như vậy, đường cong trên khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm sáng bừng, nét mặt lúc đang chuyên tâm lái xe càng toát ra mị lực đặc biệt, khiến người ta yêu thương không ngớt.

Tuy rằng có thể cảm giác được đường nhìn nóng rực của anh, nhưng Lăng Tử Hàn cũng không có phân tâm. Con đường trong núi này vì không phải tuyến giao thông chính, nên không có quét băng, cậu phải chuyên tâm lái xe, để tránh khỏi xuất hiện bất ngờ gì.

Vệ Thiên Vũ nhìn đôi môi nhếch lên của cậu, khuôn mặt an tĩnh, vẫn không dời ánh mắt của mình đi. Bên ngoài là đỉnh núi chọc trời, chim bay không tới, người không nghe tiếng, chỉ có hai người bọn họ ở đây. Anh hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn.

Lăng Tử Hàn vững vàng lái xe ra khỏi núi, rất nhanh đến đường cao tốc, không lâu sau tới khu nhà của mình.

Đem xe dừng trước cửa tòa nhà, hai người không nói gì ra khỏi xe, cùng nhau vào tòa nhà, bước vào thang máy.

Bọn họ không ai nói chuyện với nhau, cũng không có hành động gì cả, chỉ là ngẩng đầu nhìn số đèn trong thang máy nhấp nháy tăng lên, sau đó đi ra thang máy, bước vào hành lang nhỏ, chờ Lăng Tử Hàn mở cửa phòng.

Vừa bước vào cửa, Vệ Thiên Vũ liền ôm chặt Lăng Tử Hàn từ phía sau. Anh không nói gì cả, chỉ yên như vậy mà ôm chặt lấy cậu, đem mặt vùi vào trong gáy cậu, không hề động đậy.

Lăng Tử Hàn cũng không hé răng, chỉ là để mặc cho anh ôm, qua một hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, ôm lấy thắt lưng Vệ Thiên Vũ.

Khuôn mặt Vệ Thiên Vũ vẫn đang vùi trong cổ cậu, nhưng dần chuyển qua dựa vào đầu vai.

Lăng Tử Hàn siết chặt hai tay, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Thiên Vũ, đừng đau lòng.”

Vệ Thiên Vũ lặng lẽ chốc lát, mới ngẩng đầu lên, ôn nhu hôn lên môi cậu.

Lăng Tử Hàn lập tức đáp lại anh, dần dần, nụ hôn của họ càng ngày càng sâu, càng ngày càng giằng co, càng ngày càng nóng bỏng.

Hai người vừa cởi quần áo vừa bước vào phòng ngủ, sau đó ôm nhau ngã xuống giường.

Bọn họ dây dưa cùng một chỗ, tràn ngập kích tình, rời khỏi hồng trần, cứ thế mà thâm nhập vào thân thể đối phương, không ngừng mà rên rỉ trong tình triều dâng cao, nhẹ nhàng mà kêu tên đối phương, càng khiến nhiệt tình tăng cao đến cực điểm.

Đến tận thật lâu sau, hai người mới mệt mỏi ngủ say. Vệ Thiên Vũ ôm chặt lấy thân thể cậu, khắc khắc không chịu buông cậu ra, dù chỉ chạm nhẹ vào cậu cũng khiến anh yên tâm. Đến khi giật mình sau cơn ngủ say, anh mới phát hiện Lăng Tử Hàn trong lòng biến mất hồi nào rồi.

Anh mở mắt ngồi dậy, lòng tựa như có tảng đá đè nặng. Anh không khống chế được tâm tình khủng hoảng của chính mình, nói với bản thân, rõ ràng mệnh lệnh bảo cậu sáng mai mới đi, hiện tại trời còn chưa sáng, cậu không thể rời đi được, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi lạnh. Anh miễn cưỡng vẫn duy trì trấn định, đứng lên mặc pijama, rồi bước ra khỏi phòng.

Nhà này không lớn, vừa nhìn là thấy được, Lăng Tử Hàn đang đứng ở ban công.

Anh cũng bước ra ngoài.

Ban công này có cửa sổ thủy tinh xếp lại, có thể mở cửa ra vào mùa xuân thu, vào mùa đông hạ có thể đóng lại chắn gió. Hiện tại, Lăng Tử Hàn mặc pijama, đứng ngay lan can, nhìn xuyên qua lớp kính hướng tầm nhìn ra bên ngoài.

Trong bóng đêm, ngọn đèn dầu trong thành nội Bắc Kinh tỏa sáng khắp nơi, tựa như ánh sáng ngọc loá mắt, tràn ngập sức sống.

Vệ Thiên Vũ đi tới bên cạnh Lăng Tử Hàn, cùng cậu ngắm cảnh.

Lăng Tử Hàn cười cười với anh, nhẹ giọng nói rằng: “Thành phố rất đẹp!”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ tán thành. “Mỗi lần trở về, đều cảm thấy ánh đèn này đặc biệt ấm áp, dù chỉ là ánh đèn đường bình thường, cũng rất đẹp.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu.

Vệ Thiên Vũ vươn tay, ôm lấy cậu, hai người cứ như thế an tĩnh nhìn ánh đèn ở phía xa, nhìn ánh đèn giăng khắp nơi chiếu rọi bầu trời đen kịt hóa thành màu cam nhạt.

Đây là đêm cuối cùng trước khi bọn họ xuất phát. Nếu lần sau gặp lại ở trại huấn luyện, bọn họ sẽ không còn bất kì chuyện cá nhân nào nữa, chỉ biết chuyên tâm làm việc của bản thân mình mà thôi, vậy sẽ không phát sinh sự cố, chỉ có như vậy, mới có thể tìm ra được một đường sống cho nhiệm vụ tử vong lần này của Lăng Tử Hàn.

Trầm mặc thật lâu, Vệ Thiên Vũ mới nhẹ giọng nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, em tốt nhất phải ngủ cho nhiều vào.”

Lăng Tử Hàn ôn hòa cười nói: “Được.”

Hai người tới phòng ngủ.

Vệ Thiên Vũ rất tự nhiên ôm lấy cậu, Lăng Tử Hàn cũng không có khước từ, liền tựa đầu vào vai anh, lập tức ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ vẫn thức dậy như bình thường, Vệ Thiên Vũ làm bữa sáng trong bếp, Lăng Tử Hàn thu dọn đồ đạc. Cậu chỉ đem vài bộ quần áo để thay đổi khi đến trại huấn luyện mà thôi, còn về những thứ cần cho lúc xuất phát, có thể chuẩn bị ở trại sau, ở đó sẽ có chuyên gia hỗ trợ cho cậu.

Rất nhanh, hai người ngồi vào bàn cùng nhau ăn bữa sáng, Lăng Tử Hàn cầm valy ra cửa.

Vệ Thiên Vũ cùng cậu tới cửa, bỗng nhiên ôm chặt lấy cậu, trong mắt tràn đầy ý không muốn.

Lăng Tử Hàn mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, lập tức mở cửa.

Vệ Thiên Vũ chỉ có thể buông hai tay ra.

Lăng Tử Hàn đi ra ngoài.

Phía sau cậu phát ra tiếng ‘cạch’, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

HẾT CHAP 09

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play