Trần nương tử kia cũng chả phải là người xuất sắc gì.

Hoàng đế chỉ vừa lạnh nhạt phán quyết một tiếng, thân thể nàng lập tức lệch đi, xụi lơ trên đất, hai hàng nước mắt chảy xuống, cằm nàng ta khéo léo, nước mắt thuận theo mà nhỏ xuống, khiến người khác không khỏi sinh lòng thương hại.

Nếu Lý Dụ không phải là người yêu thích nam nhân, chắc chắn lúc này sẽ hối hận vô bờ. Nhưng hắn đã quyết định, sẽ không để cho nữ nhân nơi này mang thai con của hắn.

Có cung nhân nghe lệnh đi tới, nửa tha nửa ôm lôi nàng ta biến khỏi mắt hoàng đế. Thấy nàng ta bị đưa về cung Hiền phi liền quay đầu lại để ngắm nhìn tiểu công chúa, chỉ phảng phất nghe ở phía sau một tiếng hàm hồ "Ta thật hồ đồ...". Hắn cũng không thèm quay đầu lại.

Hoàng đế không để chuyện của Trần nương tử trong lòng, cũng không muốn đi tra rốt cuộc là ai đưa nàng ta tới, là hoàng hậu hay là Hiền phi. Chuyện này một lần nữa nhắc nhở hắn, đây là hậu cung, đoạn thời gian gần đây, loại câu dẫn này không tính là thiếu.

Hắn không phải là không chú ý tới, bên cạnh hoàng hậu thay đổi mấy người nữ quan, liếc mắt một cái nhìn sang liền biết đều là những gương mặt mới. Còn có những đào kép oanh oanh yến yến trong những buổi tiệc rượu. Các nàng đều rất đáng yêu. Triệu Thập Ngũ nói với hắn, cung nữ đang nghị luận gì về hắn ⸺ có mấy ông già nói cho các tiểu cung nữ, các nàng nên nắm bắt thời điểm tốt này, bây giờ hoàng đế trẻ tuổi như vậy, anh tuấn như này, so với Cao Tông hoàng đế năm đó còn dễ nhìn hơn.

"Có thể hầu hạ bệ hạ, đều là phúc khí của các nàng." Triệu Thập Ngũ nói.

Hoàng đế như đã phụ lòng rất nhiều cô nương. Lý Dụ biết lời nói này là theo lệ thổi phồng, nhưng hắn nghe thì có chút trầm trọng. Nhưng hắn cũng không phải là người các nàng muốn, nhưng số phận của các nàng trong thời đại này là vậy, bọn họ chỉ có thể đem giấc mộng của mình phó thác cho một người nào đó. Có khi người đó còn không tồn tại.

Lý Dụ có lúc cũng sẽ nghĩ, mình rốt cuộc là đang sợ cái gì? Chờ cái gì? Hay là vẫn là trốn tránh cái gì?

Bất quá Lý Dụ rất nhanh quên đi chuyện của Trần nương tử. Sáng sớm ngày thứ 2, tuyết đã hơi ngừng, đường đi trong cung đâu đâu cũng bị tuyết che lấp, cung nhân đặt những trái cây tinh xảo đặt bên cửa sổ chờ người thưởng ngoạn. Lý Dụ ôm tiểu công chúa đứng dưới hành lang, nhìn tuyết bay nhẹ nhàng, liền cảm thấy tâm tình ôn hòa.

Ngày này là ngày lên triều, thừa tướng bẩm báo cho hắn vài tin vắn, thừa tướng đêm qua quả nhiên không quan tâm đến lời dặn dò nghỉ ngơi sớm của Lý Dụ. Trên mắt còn có quầng thâm, Lý Dụ chỉ cảm thấy màu sắc kia thoạt nhìn như một loại yếu đuối nào đó, làm hắn không nhịn được động lòng.

Đại sự gần đây nhất là việc xảy ra hỏa hoạn kia, còn có ngoài biên cảnh có tiểu nhân quấy rầy, khoảng thời gian này cũng đã yên ổn. Buổi lên triều lần này, Tiêu Từ Giản lại nhắc đến một chuyện khác.

Mắt thấy còn vài tháng nữa là hết năm, đã tới niên kỳ, thời đại của hắn.

Chuyện này lúc trước cũng có đề cập đến, Lý Dụ ban đầu muốn đem cho triều đình giải quyết, nhưng sau đó nghĩ lại những chuyện này phải để chính hắn giải quyết, ít nhiều gì hắn sẽ tại vị mấy chục năm, nếu quyết định như vậy sau này có oán cũng không thể oán ai được. Tiêu Từ Giản hôm này hỏi, vì trước kia cộng việc cứ dồn dập, phải giải quyết không có thời gian để nhắc đến việc này.

Lý Dụ đề bút dựa vào bên cạnh bàn, trên giấy viết xuống hai chữ Duyên Bình. Chính là mang ý tứ lâu dài bình an, tuy rằng đúng quy đúng củ, cũng coi như là ngụ ý tốt đẹp.

Tiêu Từ Giản cũng không có dị nghị, gật gật đầu. Tất cả mọi người dồn dập tán thưởng.

Sau khi kết thúc, Lý Dụ kêu Tiêu Từ Giản lưu lại đơn độc nói mấy câu. Những người khác đều đã quen — hoàng đế luôn cùng thừa tướng nói riêng.

Lý Dụ kỳ thực cũng không có đại sự gì muốn cùng Tiêu Từ Giản đàm luận, chỉ hỏi Tiêu Từ Giản cảm thấy được niên hào mới này có được hay không. Tiêu Từ Giản mỉm cười nói: "Thần còn tưởng rằng bệ hạ sẽ chọn tên nào đó hoa lệ chút. Bất quá trầm ổn càng hay hơn."

Lúc trước Lễ bộ cũng đã trình lên niên hiệu mới, có chút phong cách xốc nổi, cũng giống như thánh quang, đón hùa theo tính cách của hoàng đế.

Lý Dụ ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười. Hắn đang muốn nói đêm nay sẽ đi Lâm Hư các, Tiêu Từ Giản phảng phất như nhìn thấu, nói rằng: "Tối nay thần sẽ hồi phủ, không ở lại Lâm Hư các."

Lý Dụ lúc này mới không lời.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play