Niên kỷ Duyên Bình bắt đầu. Hai chữ này trong mấy chốc liền truyền khắp kinh thành, nhưng mà muốn truyền khắp toàn bộ lãnh thổ quốc gia, còn cần một thời gian.
Ngày ngày Phùng Hữu Viễn bồi hắn luyện chữ, bồi hắn luyện 2 chữ Duyên Bình bằng nhiều nét chữ, rồi ngồi một bên khen nét chữ hắn viết rất tốt.
Thời gian gần đây tâm tình của hoàng đế biến đổi không ngừng, Phúng Hữu Viễn am hiểu nhất là phỏng đoán tâm tình của người khác. Mấy tháng nay, hắn ta cùng hoàng đế giữ khoảng cách với nhau, so với thời điểm ban đầu cũng không có tiến triển gì mấy.
Phùng Hữu Viễn cũng không vội vã, hắn ta bản tính lang thang, chỉ cần có rượu ngon cùng thanh sắc liền cảm thấy thoải mái. Sốt ruột chính là Phùng gia. Phùng hoàng hậu tuy rằng tướng mạo đoan chính, nhưng cùng hoàng đế cũng thật sự không có bao nhiêu nồng tình mật ý. Hoàng đế đối với hoàng hậu cùng Đức phi sinh hai hoàng tử cơ hồ là công bằng ⸺ mà loại công bằng này đối với Phùng gia, là một loại bất công.
Đối với thế gia như bọn họ, hết thảy đều là không tiến ắt sẽ lùi, Phùng hoàng hậu sinh Đại hoàng tử nếu không được lập thành Thái tử, Phùng gia sẽ liền xong, hôm nay không xong, mười năm sau cũng phải xong.
Phùng Hữu Viễn tuy là đứa trẻ chẳng ra gì, ít nhất vẫn là rõ ràng được những suy nghĩ của những người kia.
"Bệ hạ... " Phùng Hữu Viễn cảm thấy được hôm nay sắc mặt hoàng đế hơi vui vẻ, "Quốc gia đại sự sắp tới, thần chuẩn bị một phần lễ vật, muốn dâng cho bệ hạ."
Lý Dụ hôm nay tâm tình xác thực không xấu. Hắn có lúc sẽ nghĩ đến tình cảnh của mình thật đáng sợ, nhưng cũng có thời điểm, hắn càng ngày càng cảm thấy được chính mình diễn thuận buồm xuôi gió. Ngoại trừ đối với Tiêu Từ Giản là lụa hoa nhớ không có cách nào thỏa mãn, những cái khác đều chắc chắn.
Tiêu Từ Giản mấy ngày nay đều không có lưu lại Lâm Hư các. Lý Dụ lúc đầu tưởng Tiêu Từ Giản cố ý tránh hắn, có chút nghi thần nghi quỷ, sau đó mới nhớ tới con trai độc nhất Tiêu Hoàn của Tiêu Từ Giản, tháng giêng sẽ thành hôn, đây là chuyện lớn. Thừa tướng bận, cũng phải dành chút thời gian cho nhi tử.
Tiêu Từ Giản chỉ có Tiêu Hoàn cùng Tiêu thái hậu là hài tử. Tiêu thái hậu hiện tại ở goá trong thâm cung, hi vọng của Tiêu gia chỉ còn lại Tiêu Hoàn. Chuyện đại sự cả đời của Tiêu Hoàn, Tiêu Từ Giản đương nhiên sẽ nhọc lòng.
Lý Dụ đã chuẩn bị xong lễ vật lớn cho Tiêu phủ.
Lúc này nghe đến Phùng Hữu Viễn nói đến tặng lễ, hắn không nhịn được cười một tiếng: "Phùng gia các ngươi a..." Hắn biết Phùng gia một lòng muốn là cái gì.
Cho tới nay hắn dựa vào trực giác, cho là không nên lập thái tử sớm như vậy. Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn càng cảm thấy đây là một quyết định sáng suốt. Phùng gia không thể chờ nổi. Hắn không thể quá dễ dàng mà thỏa mãn Phùng gia.
"Là lễ vật gì?" Hắn hỏi Phùng Hữu Viễn.
Phùng Hữu Viễn trả lời ngay: "Là ngựa tốt được từ rất nhiều nơi." Lần trước Phùng gia đưa vào trong cung một nhóm ngựa. Hoàng đế rất hài lòng. Phùng gia cảm thấy được đưa đúng đồ vật rồi, vì vậy không ngừng cố gắng.
Lý Dụ thuận miệng hỏi: "Bao nhiêu con?"
Phùng Hữu Viễn cung kính nói: "Một trăm con."
Bút trong tay Lý Dụ dừng một chút. Lần trước Phùng gia dâng lên mười hai con tuấn mã coi như là bình thường. Một trăm con ngựa, thật sự là quá hào khí. Hắn có chút ngoài ý muốn.
Hắn cũng không thấy Phùng gia muốn nịnh bợ hắn là chuyện kỳ quái gì, chỉ là Phùng gia lần sau sẽ chuẩn bị đưa hắn cái gì nữa đây, một ngàn con ngựa sao? Hắn tưởng rằng Phùng gia nuôi ngựa chỉ là dùng để tiêu khiển, để nhàn hạ thoải mái. Bây giờ nhìn lại, cuộc làm ăn này chẳng hề nhỏ a~.
Cái thời đại này chú ý thân phận, giàu sang. Lý Dụ tưởng rằng với gia thế của Phùng gia, sẽ không nên nóng lòng về chuyện lập thái tử.
Phùng Hữu Viễn lại nói vài câu trăm con tuấn mã này là như thế nào được chọn lựa ra, màu lông làm sao. Lý Dụ càng nghe càng cảm thấy được anh ta như nhân viên bán hàng, không nhịn được mỉm cười nói: "Được rồi, Phùng gia dụng tâm, trẫm biết đến."
Phùng Hữu Viễn cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, liền thong dong lui ra.
Sau giờ ngọ Lý Dụ kêu Vô Tịch lại đây. Mấy ngày nay hắn nhẫn nại không đi quấy rối Tiêu Từ Giản, không khỏi có chút rục rà rục rịch lại không có người hiểu rõ sự cô quạnh của hắn, chỉ có thể tìm tiểu hòa thượng đáng yêu kia đến tán gẫu.
Vô Tịch gần đây thường xuyên đi Linh Tuệ tự hỗ trợ. Lý Dụ đều biết, liền hỏi sự tình, cũng coi như là hắn đang thể nghiệm và quan sát dân tình.
Vô Tịch nói vài chuyện này. Nói là ngày đó có một lão già vì đi đứng bất tiện bị chết, vì không có con cái, thân thích lại ở xa, bình thường không được chăm sóc, lúc này xử lý hậu sự cũng không chịu dùng tiền của mình, vẫn là Linh Tuệ tự giúp một chút, giúp siêu độ. Trước kia lão nhân này sống một mình trong căn phòng nhỏ, ở dưới giường đào ra một vò bạc vụn, có tới trăm lạng. Mấy người thân thích lập tức náo loạn lên, đều muốn nuốt một mình.
Lý Dụ cười nói: "Vậy bạc này không nên để ai lấy được."
Lý Dụ lại hỏi: "Kia bạc đâu?"
Vô Tịch nói: "Mấy người cãi vã không ngớt, sau đó vẫn là chia hết ⸺ quê nhà đều nói ông già này thường ngày bớt ăn bớt mặc, cực kỳ tiết kiệm, không biết được trong tay ông ta lại có cả một khoản tiền lớn như thế."
Thần sắc hắn nhàn nhạt, có chút thất vọng.
Lại nói chuyện về mấy láng giềng, đều là bình dân. Một đời sướng vui đau buồn, liền cứ thế mà kết thúc.
Lý Dụ nghe được có tư vị khác.
Vô Tịch khoảng thời gian này tựa hồ già dặn hơn một chút, trong thanh âm lộ ra ôn hòa dày rộng. Lý Dụ nghĩ cậu tương lai nhất định sẽ là một cao tăng.
Bọn họ chậm rãi đi dọc hành lang, nơi hoàng đế đi qua, đều là cung nhân đang cúi đầu. Vô Tịch bồi ở bên cạnh hắn, êm tai nói. Sau khi nói xong một cái câu chuyện, hai người đều trầm mặc chốc lát.
Vô Tịch nhìn thấy trên cửa sổ dán hoa văn trang trí mới trên song cửa sổ, có chữ "Duyên Bình Vĩnh Phúc", không khỏi nói một tiếng: "Bệ hạ, chữ kia thật tốt."
Lý Dụ nhìn theo hướng của cậu, cũng nhìn thấy, chỉ cười xua tay. Tâm tình của hắn lúc này đang tốt, trong nháy mắt đó ý nghĩ muốn diễn một hoàng đế tốt bất ngờ nảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT