Ngày kế khi đến Lâm Hư các mang đến một chút quà an ủi, tuy rằng trong cung không thiếu trà ngon cùng bánh ngọt, nhưng hoàng đế tự mình mang đến sẽ có ý nghĩa bất đồng.
Tiêu Từ Giản hướng hoàng đế cảm ơn, hai người ngồi đối diện với nhau, hàn huyên vài câu. Lần này, hoàng đế đi vào trong thư phòng ngồi, phía sau là phòng riêng của Tiêu Từ Giản, bên trong thư phòng cũng giống như phòng trà nhỏ ngày hôm qua. Chỉ khác là nơi này là nơi nghỉ ngơi của Tiêu Từ Giản.
Ở giữa lấy một bức bình phòng chia ra, lý Dụ biết sau tấm bình phòng chính là giường ngủ của Tiêu Từ Giản.
Nhìn như vậy trong phút chốc, tâm tình Lý Dụ có chút dập dờn, cũng rất nhanh thu hồi ánh mắt rình mò kia, dòm ngó nữa cũng không được cái gì____liền hướng Tiêu Từ Giản nói: “Thừa tướng mấy ngày nay quá mức gian khổ, mùa đông lạnh giá, cẩn thận thân thể.”
Tiêu Từ Giản liền tạ ơn, thoạt nhìn hết sức vui mừng, y mỉm cười nói: “Bệ hạ lo lắng như vậy, là thần may mắn. Bất quá trời giá rét, bệ hạ nếu như không có chuyện quan trọng, sớm nghỉ ngơi dưỡng thần.”
Lý Dụ nghe trong lời nói có ý tứ khách sáo, tựa hồ mình là người rảnh rỗi chạy đến quấy rầy y. Nhưng dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân là một chuyện rất tốt. Vào buổi tối, hắn là hoàng đế, có thể tùy tiện làm những việc hoàng đường, nhưng hắn chỉ dám dùng đến buổi tối để ngắm Tiêu Từ Giản mà thôi.
Tiêu Từ Giản ngước mắt lên, liếc nhìn Lý Dụ, con mắt của y rất đẹp, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu hết vạn vật, cho dù là vô thức nhìn qua, cũng làm cho người khác nghĩ rằng y là đang chăm chú nhìn về cái gì đó, Lý Dụ chỉ cảm thấy tinh thần hơi động, nhịn không được liền gọi một tiếng: “Thừa tướng…”
Tiêu Từ Giản dừng lại động tác biểu thị chính mình đang nghe.
Lý Dụ lại nhất thời do dự, chỉ nghe phía bên ngoài vang lên tiếng sào sạt, mới nói: “…Bên ngoài tựa hồ có tuyết rồi.” Hắn hỏi cung nhân: “Là có tuyết rồi sao?”
Cung nhân cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, tuyết mới vừa rơi.”
Tiêu Từ Giản tựa hồ là thở dài, nói: “Khâm Thiên Giám nói năm nay tuyết rơi sớm, quả nhiên là sớm. Bệ hạ, xin sớm quay về.”
Y vậy mà muốn đem người đuổi đi. Mà mông hoàng đế, vậy mà cũng không dịch đi, ngồi yên bất động. Lý Dụ muốn nhìn một chút bộ dáng khổ sở của Tiêu Từ Giản, cũng muốn nhìn bộ dáng khó khăn cùng bất đắc dĩ của y.
Tiêu Từ Giản thấy hoàng đế không có ý tứ rời đi, cũng không lên tiếng giục hắn nữa. Y là loại người không muốn biểu hiện ra dáng vẻ khó chịu của mình, cho dù trước mặt hoàng đế cũng không muốn.
Lý Dụ nhớ tới thời đểm ban ngày, trong triều còn đang thảo luận về chuyện nạn dân trong kinh, nhìn thấy Tiêu Từ Giản vẻ trầm tư, liền hỏi: “Thừa tướng có phải là đang sầu lo sau khi tuyết rơi, nạn dân sẽ cầm cự qua mùa đông như thế nào phải không?”
Tiêu Từ Giản nói:” Cũng không phải. Bệ hạ, nạn dân làm sao để cầm cự qua mùa đông, thần đã có an bài. Trong kinh vật tư dồi dào, cứu viện lương thực quần áo đã đủ, cũng đã được sơ tán đến nơi tốt rồi, phụ nữ và trẻ em tốt cũng được quan tâm nhiều hơn, nam tử mười bốn tuổi trở lên cũng có thu xếp —— hai phường kia cùng với Linh Tuệ tự đã hoàn toàn thiêu hủy cần xây lại, Công bộ cũng đã tìm được phương án trùng kiến, công nhân là đàn ông nhàn tản trong đám nạn dân, nếu như không đủ, lại thuê công nhân. Khoản tiền trùng kiến chắc chắn cao, trong triều lấy hơn một nửa, trong kinh lại ra một phần, Linh Tuệ tự cũng sẽ có một phần.”
Sự tình nghe tới cũng không khó làm.
Lý Dụ cũng cảm thấy được không có chỗ nào không ổn, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thừa tướng lo lắng cái gì?”
Tiêu Từ Giản liếc nhìn hoàng đế, nói: “Bệ hạ, thiên hạ của bệ hạ, cũng không phải chỉ có trong kinh.”
Lý Dụ không khỏi đỏ ửng. Mặc dù linh hồn của hắn cũng không phải thật sự là hoàng đế, nhưng nghe đến lời này của Tiêu Từ Giản, vẫn có chút xấu hổ a. Tiêu Từ Giảng đang nhắc nhở hắn, làm một hoàng đế không phải chỉ lo cho việc trước mắt này. Huống hồ hắn cũng từng ở Đạm Châu một năm trời, vậy mà nhanh như vậy đã quên những hương thân phụ lão ở nơi đó.
Tiêu Từ Giản quả nhiên nói đến bách tính ở Đạm Châu cùng với cùng biên cảnh khốn khổ như thế nào. Quốc gia quá lớn, luôn có nơi nằm ngoài tầm kiểm soát. Lý Dụ nghe đến có ảo giác như mình đang nghe giáo viên chủ nhiệm phát biểu cảm giác.
Rõ ràng hoàng đế nên trách cứ thừa tướng vì sao không thể gải quyết được những việc này, nhưng hắn cũng không có dũng khí như vậy, cũng không có sức lực,chỉ ngồi yên lặng nghe. Chờ Tiêu Từ Giản nói xong, mới nói: “Thừa tướng cũng không cần quá mức lo lắng, những chỗ này mấu chốt này, cũng không thể trong một ngày liền có thể giải quyết…”
Lúc này trà cũng uống qua, lời nói cũng nói kha khá rồi. Tiêu Từ Giản liền cung kính thỉnh hoàng đế hồi Đông Hoa cung. Lý Dụ yên lặng đứng lên, bãi giá hồi cung.
Tiêu Từ Giản ở trong lòng mỉm cười. Quả nhiên là hoàng đế đều không thích nghe hạ thần càu nhàu. Y đứng dậy chuẩn bị cung kính đưa hoàng đế đi.
Đến trước cửa, hoàng đế bỗng nhiên xoay người lại, nắm chặt tay Tiêu Từ Giản, nói: “Thừa tướng, nghỉ ngơi sớm chút đi, trẫm ngày mai lại trở lại.”
Tiêu Từ Giản không khỏi sững sờ —— ngữ khí của hoàng đế quá tha thiết, phảng phất thật là vô cùng lưu ý đến khổ cực của y.
Lý Dụ trở lại Đông Hoa cung, trước tiên đi xem Tiểu công chúa.
Tiểu công chúa nhũ danh là Kim Nữu. Hắn ban cho Tiểu công chúa danh hào, gọi là Tú Cầm công chúa. Tú Cầm là tên mẹ ruột của Lý Dụ, kêu thân thiết, thuận tiện làm cho mẹ ruột hắn có thể lưu danh sử sách.
Lý Dụ nhìn tiểu công chúa đang ngủ cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Đối với tiểu hài tử là tình cảm thật sự của hắn, hiện tại nhìn tiểu công chúa, Lý Dụ coi nàng như con gái ruột của mình.
Hắn không nhịn được nắn nắn mặt của tiểu công chúa, cô bé ngủ rất sâu, không nhúc nhích.
Hoàng đế ngồi ngắm tiểu công chúa đến nhập thần, cũng có người đang chú ý hoàng đế.
“Bệ hạ,” có người ôn nhu nói, “Trời cũng gần tối rồi, thiếp hầu hạ bệ hạ an giấc.”
Lý Dụ đang cảm thấy được ngữ điệu kia nghe đến không thoải mái, liền có một cánh tay ngọc nhỏ dài khoát lên trên tay của hắn. Lý Dụ lập tức rụt lại tay, thấp giọng quát lên: “Lui ra!” Hắn mặc dù không phải Chân long, mấy ngày này được phụng dưỡng, tính khí nhiều ít cũng lớn chút. Cũng phân biệt được đâu là động tác hầu hạ theo quy củ, đâu là câu dẫn cùng đi quá giới hạn hắn đã rõ rõ ràng ràng. Không có người nam nhân nào không rõ ràng cả.
Hắn quay mặt lại, liền nhìn thấy có một cô gái mặc áo hồng đang run rẩy quỳ xuống, thì ra chính là vị Trần nương tử bên người của tiểu công chúa.
Lý Dụ liền lập tức hiểu ra, nàng ta là có người an bài đến cạnh hắn, trên danh nghĩa chăm sóc tiểu công chúa nhưng thật ra là nhìn chằm chằm hắn, hắn không biết là người nào an bài, cũng có thể là Hiền phi, cũng có thể là Hoàng hậu. Ai mới là người chủ mưu???
Nhìn thấy Trần nương tử bộ dáng sợ sệt, Lý Dụ cũng không nói gì nữa, nhưng lúc ấy trong lòng hắn cũng không vui vẻ gì. Hắn đối với ý tưởng đưa người vào này thật không biết nói gì hơn___ai cũng muốn đưa người bên cạnh mình đến chỗ hoàng đế mà!!! Chính là đưa người lại không quang minh chính đại đưa, lại đưa đến làm người chăm sóc cho tiểu công chúa, làm hắn không quá vui vẻ.
Hắn lạnh nhạt nói:”Ngươi đến chỗ của Hiền phi là vì chăm sóc tiểu công chúa đi? Cái bộ dáng này còn ra thể thống gì.” Rồi để người đuổi nàng ta về cung của Hiền phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT