Trong một gian phòng, thanh niên nằm bất tỉnh trên giường đang dần tỉnh lại, mọi thứ xung quanh dần rõ ràng trước mắt hắn. Một cô gái đẹp đang ngồi cạnh ghế nhìn hắn.
– Đây là đâu? Thiên Dương hướng ánh mắt tới cô gái hỏi.
– Ân, ngươi đã tỉnh đâu, đây là Lãnh Phũ a. – Cô gái cười trả lời.
– Lãnh Phũ? Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây.
Thiên Dương nhìn cô nương trước mắt hỏi.
– Ta là Lãnh Nhược Lan, y sư của Lãnh Phũ, còn ngươi là do sư muội thấy ngươi bất tỉnh liền cứu ngươi về đây. – Cô gái trả lời.
– Ngươi còn chưa binh phục không cần cử động. Tính ra mạng ngươi cũng thật lớn bị thương như vậy mà không chết. Nhà ngươi tên gì a, ngươi là người ở đâu đến à. – Cô gái hỏi hắn.
Lãnh Phủ cũng không thể chứa chập một kẽ không rõ rãng ở lại.
– Ta hạ Thiên Dương là người ở… Thiên Dương định giới thiệu mình nhưng hiện tại hắn lo lắng tung tích của mình bị lộ liền quyết định thay đổi thông tin của mình một chút.
– Phải đi tắm cái đã. Thiên Dương vừa đi về phía nhà tắm vừa cầm theo y phục mới mà Nhược Lan mang cho hắn.
Vì hắn là không biết nên đen đủi chui vào nhà tắm nữ. Sau một hồi tắm sạch thân thể của mình da dẽ trắng mềm khuôn mặt mỹ nam dần hiện ra, mái tóc dài xõa xuống cũng được gội xạch xẽ (Ngày xưa nam hay nữ cũng đề để tóc dài).
Sau khi tắm xong hắn khoác lên mình tấm khăn rồi đi ra thì phát hiện ngoài mình phía bên kia còn có người khác tắm, tò mò nên hắn đi vào xem thử.
Lúc này Mị Nương đang tắm trong phòng mình thì bị Thiên xông vào khiến nàng giật nẩy mình.
– Là ai, thì ra là một nữ nhân, Mị Nương cũng vơi bớt lo lắng xoa xoa tim mình. Ngươi là ai, sao lại xông vào đây. Vì Thiên Dương mới tắm xong nên để tóc xỏa xuống với khuôn mặt cute hột me của mình thì hắn lúc này không khác gì một đại mĩ nhân à nha chỉ là ngực quá lép.
– Xin lỗi ta không cố ý. Thiên Dương cũng hết hồn vội quay mặt lại muốn bước ra.
– Ngươi là ai sao trước giờ ta chưa gặp bao giờ. Ngươi cũng rất đẹp à nha – Mị Nương tò mò hỏi.