Thiên Phong 24 tuổi là 1 thằng trẻ trâu mê game, thuộc loại lười vận động và đam mê tình dục.

Suốt ngày chỉ ru rú trong phòng chơi game và xem sex thủ dâm. Từ năm 12 tuổi hắn đã xem JAV xem nhiều đến nỗi kinh nghiệm hắn tích lũy được khá là nhiều và tinh vi.

Nhưng mà cuộc sống của hắn nó cứ như vậy ngày qua ngày rất vô nghĩa, đi học chơi game và quay tay, đôi lúc hắn cũng mong muốn như người ta trở nên nổi bật kiểu như đẹp trai học giỏi nhìu gái theo, có nhiều bạn bè nhưng mà cái thế giới này sự thật luôn phũ phàng.

Đầu năm vào cấp ba hắn có thích một người chính là lớp trưởng của mình, Vân Anh xinh xắn  mái tóc dài, cái miệng nhỏ hay chu chu lên nhìn rất trẻ con nhưng với hắn lại chi là đáng yêu. Cô nàng này đúng chất với một cô gái ngây thơ trong sáng, luôn hòa nhã và quan tâm bạn bè. Trong lớp chắc chỉ có cô lớp trưởng này là nói chuyện và quan tâm với hắn nhất. Thành ra từ lúc nào đó hắn không hề biết trái tim khô héo của hắn đã chứa đã in sâu nụ cười ánh mắt bờ môi của Vân Anh. Đến năm học 12 vì hắn học khá tệ mà năm nay lại thi tốt nghiệp và đại học nên hắn được giáo viên chủ nhiệm phân cho Vân Anh kèm cọc để giúp hắn học tốt hơn,"; học thầy không tày học bạn mà"". ( Bà cô làm kiểu này chả khác gì giao trứng cho ác, đã muốn ăn chay mà cơm đem cơm sườn đến =]])

Ô thế nhưng mà hắn đối với Vân Anh lại là một tình cảm thuần khiết, khô hề có tà  niệm nào cả, ngày qua ngày học chung lớp về nhà học nhóm chung với hắn chỉ cần gần nàng một chút, được ngắm nụ cười đó, được nghe giọng nói thanh mãnh kia mỗi ngày là đủ rồi.

Tiếc là tình yêu đơn phương mãi không dám nói chỉ có thể ngày qua ngày cái tình yêu kia thêm sau đậm trong con tim cô độc này.

Hôm nay như mọi ngày hắn ở nhà chuẩn bị đủ thứ món ăn vặt, nào bánh trán trộn, xoài lắc, cả nước ngọt nữa để đợi Vân Anh đến học nhóm như mọi hôm. Hắn sốt sắng chờ đợi nàng đến một phút trôi qua với hắn như cả một năm ah. Nhưng đợi mãi đã quá giờ cả tiếng rồi mà vẫn chưa thấy Vân Anh tới, thỉnh thoảng cô nàng cũng đến muộn vì có việc đột xuất nhưng luôn gọi hoặc nhắn tin báo hắn biết. Nhưng hôm nay trong lòng hắn có một cảm giác rất khó chịu và nặng trĩu, một cảm giác bất an xông lên khiến hắn không thể không lo lắng được. Hắn lấy điện thoại lên và gọi cho Vân Anh.

- Tút tút tút Chuông điện thoại rung  nhưng không có bắt máy, Phong lại gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn không có nghe máy, hắn điên cuồng gọi thêm mấy lần nữa vẫn vậy. Hắn bực mình vứt điện thoại lên trên bàn, tâm trạng không tốt hắn vò đầu bức tóc chỉ muốn hắt lên mà thôi. Lúc này bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, nhanh như chớp hắn nhảy đến thật nhanh cầm lấy điện thoại như hổ vồ mồ nhanh tới mức hắn thiếu chút nữa nhảy cẩng lên trên bàn luôn. Là Vân Anh gọi đến

-Alo Vân Anh à nay có việc gì không đến được à..nhưng không có nghe Vân Anh nói gì cả chỉ nghe tiếng khóc thút thít một hồi sau mới nghe giọng Vân Anh rưng rưng, Phong à tui buồn quá, hic, hu hu Vân Anh lại òa khóc lên.

- Có Chuyện gì vậy nói cho tôi nghe thử bà khóc vậy tui lo lắm, Phong lo lẳng hỏi.

-Vân Anh thút thít thủ thỉ người ta đã bỏ tui rồi ông ạ, tui buồn quá, tui chán cuộc sống này quá, cảm ơn ông bao lâu nay luôn nói chuyện với tui, đến giờ ông là người bạn tốt của tui.

- Khùm quá bà nói gì thế hả, giờ bà đang ở đâu tôi tới liền  đừng có mà làm gì dại dột á.

-Tui đang ở trên cầu sài gòn, đang hóng gió đang muốn giải thoát cho chính mình.

-Bà ở yến đó không được làm bừa tôi tới bây giờ.

Nhanh như bay hắn chạy ra cửa quên khong mang cả dép cứ thế chân đất chạy ra cầu Sài Gòn, vì nhà hắn khá gần ở đó nên hắn dốc sức chạy ra thật nhanh.

Chạy đến nơi thấy Vân Anh đang đứng cạnh thành cầu, hôm nay Vân Anh mặc một bộ váy trắng tinh mái tóc xỏa ra, khuôn mặt đượm buồn nàng đang đứng khóc thút thút.

-Vân Anh à lùi lại đi đừng suy nghĩ quẩn  nữa. Phong nhẹ nhàng khuyên nhũ nàng.

-Phong tránh ra, lại gần là Vân Anh nhảy xuống cho coi.  Anh Nam hết thương Vân Anh rồi, đến giờ Vân Anh mới Biết anh Nam bắt cá hai tay, ngoài Vân Anh ra còn có người khác nữa, Vân Anh chẳng còn ai nữa rồi. Vân Anh lại thút thít tính leo lên thành cầu.

- Từ từ từ, Vân Anh làm gì mà chỉ  có mình thằng Nam không vậy, Vân Anh còn có cha nè còn mẹ nữa còn bạn bè và hơn nữa còn có Phong nè luốn quân tâm Vân Anh.

Còn thằng Nam đó nữa, nghĩ đến đây trong lòng Phong dâng lên một cơn giận mãnh liệt, người mà hắn yêu thương lại bị người ta làm tổn thương như vậy. Phong kiềm nén lại cơn giạn khuyên nhủ Vân Anh

- Khi biết người đổi thay đã yêu cả Vân Anh với ai , Phải ra đi thôi nếu tôi là Vân Anh .Dù cho, có thể lúc này Vân Anh sẽ đau đớn, nhưng tháng năm sẽ phai ,còn hơn níu kéo chỉ thấy cay đắng một đời. Hãy ra khỏi người đó đi người ta đã không biết quý trọng Vân Anh rồi sẽ có người thật sự yêu thương Vân Anh.

- Phong đừng nói nữa Vân Anh tệ lắm ai sẽ yêu thương Vân Anh Chứ, Vân Anh leo lên thành cầu đứng.

-Đừng nói mấy lời nhảm nhí đó sao lại không có ai, có Phong nè, Phong luôn yêu Vân Anh nè nhưng mà có cơ hội nào nói đâu. Vân Anh vô tâm lắm Vân Anh cũng có bao giờ chịu lắng nghe cảm nhận cảm giác từ người khác đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play