Chuyển ngữ: Địa Đản

“To gan!” Người kia vừa dứt lời, Kiều Nghiêm Lệnh đã đứng lên. “Lâm đại nhân là thừa tướng cao quý, sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy.” Trừng mắt nhìn Lưu Thủ Tài, ông đi về phía trước hai bước.

“Mấy ngày trước, ngươi dám nói xấu Thẩm đại nhân, hôm nay lại muốn hãm hại Lâm đại nhân nữa sao? Ngươi mau khai thật ra, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?!”

Kiều Nghiêm Lệnh quay lưng về phía công đường, vừa quát mắng vừa nhìn chằm chằm hai người kia, nếu như không có Tô Nguyệt Cẩm ở đó, chỉ e hắn đã đưa tay bóp cổ bọn họ luôn rồi. Hai tay chắp trước ngực, ông khom người nói với Tô Nguyệt Cẩm: “Vương gia minh giám, thường ngày Lâm đại nhân vẫn tận trung với cương vị công tác, từ trước đến nay hay qua lại thân thiết với triều thần. Mặc dù quan hệ với Thẩm đại nhân không tính là thân thiết nhưng cũng không cố ý vu hãm đẩy ông ấy vào chỗ chết.”

Kiều Nghiêm Lệnh và Lâm Phương Tri đều là cá mè một lứa, vừa mới nghe nói liên lụy đến sòng bạc đã rối loạn trận tuyến. Nếu không làm chuyện gì thì sao phải hoảng loạn đến vậy.

Tô thiên tuế thâm ý liếc ông ta một cái. “Kiều đại nhân nói đúng. Nhưng mà lời này nói hơi sớm thì phải, đâu phải chỉ vài câu giải thích là được. Kiều đại nhân muốn ra sức bảo vệ thì vẫn có cơ hội mà.”

Một câu hai nghĩa, Kiều Nghiêm Lệnh nghe xong mà cứng đờ cả mặt. “Hạ quan chỉ là, chỉ là….”

“Kiều đại nhân chỉ là trong lúc cấp bách mới nhất thời thất thố như vậy.”

Đột nhiên Lâm Phương Tri tiếp lời, trịnh trọng cúi người, chắp tay vái Tô Nguyệt Cẩm. “Hạ quan và Kiều đại nhân có quan hệ thân thiết, vừa rồi thất lễ, mong Vương gia lượng thứ.”

Thiên tuế nghe vậy thì cười khẽ. “Không sao, hai người đều là lão thần, chuyện nhỏ như vậy có gì mà phải trách hay không, chỉ cần không phải sai lầm lớn, bản vương đều sẽ thông cảm cho hai người.”

Xưa nay hắn đều xưng “ta”, nhưng bây giờ lại nói ra hai chữ “bản vương”, một là nói cho Lâm Phương Tri, ông ta phải có thái độ của một thần tử. Hai là không phân biệt lớn bé, là tội lớn không thể tha thứ, lại càng nhắc nhở ông ta, nếu như việc này có thật, chắc chắn dù ông có là lão thần đi nữa, ta cũng không bỏ qua cho ông, cũng không cần phải ở đó mà ỷ thế kẻ cả.

Ý tứ trong lời của Tô Nguyệt Cẩm, Lâm Phương Tri đều hiểu hết rõ ràng, vừa gật đầu xưng phải, vừa quay lại hỏi Lưu Thủ Tài: “Có câu “thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc”, nếu như hai vị nói bản quan cố ý vu oan cho Thẩm Quát thì không biết có thể đưa ra chứng cứ được không?” Chứng cứ đâu phải chỉ dựa vào hai cái miệng mà có thể nói thành.

Bằng chứng? Mặt của Trương Mộc Sinh và Lưu Thủ Tài tái nhợt. “Cũng không có bằng chứng gì.”

Thường ngày Lâm Phương Tri là người cẩn thận, dè dặt, bất kể chuyện lớn chuyện bé, hắn đều bí mật sai người đi dặn dò công việc cho người khác. Nếu không phải lần này sòng bạc xảy ra chuyện lớn, cần ông ta phải đích thân đứng ra giải quyết thì e là hai người này chẳng có phúc phận mà nhìn thấy ông ta.

Lâm Phương Tri hỏi lại: “Không có bằng chứng, vậy có người làm chứng không?” Lưu Thủ Tài đăm chiêu một lúc, run rẩy chỉ vào Trương Mộc Sinh: “Ngày đó, Trương quản sự cũng có mặt, ông ta, ông ta có thể làm chứng….”

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, trong lòng hắn cũng hiểu, Trương Mộc Sinh quen biết với mình, cho dù ngày ấy hắn ta có mặt ở đó, thì lời nói của hắn ta cũng chẳng thể làm chứng được.

Trên mặt Lâm Phương Tri càng thêm đắc ý. “Nói miệng không có bằng chứng, việc gì cũng phải chú ý đến hai chữ chứng cứ. Vu hại mệnh quan triều đình là tội lớn, tốt nhất hai vị phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói, nếu không sẽ liên lụy đến tính mạng của già trẻ lớn bé trong nhà, cái mất còn nhiều hơn cái được.”

Câu “tính mạng già trẻ lớn bé trong nhà” mang hai tầng ý nghĩa, có cả ý uy hiếp ngầm. Hai người lén nhìn về phía công đường, nhất thời không thể nói thành caua. Sau khi hai người họ đi theo Tô Nguyệt Cẩm thì gia quyến trong phủ đều biến mất, ngoài Lâm Phương Tri thì không ai biết rõ địa chỉ của họ. Phong thư mà Lưu Thủ Tài cầm trong tay ướt đẫm mồ hôi. Trong một lần sau khi Lâm Phương Tri rời đi thì vô ý đánh rơi trên đất, trong đó có bút tích ghi chép rõ ràng một số khoản tiền trong triều đình. Nhưng hiện nay….

Hắn liếc mắt nhìn ông ta đang làm như vô ý thưởng thức khóa trường mệnh trong tay, lại liếc nhìn bức thư ở trong tay lần nữa. Đó là khóa trường mệnh vẫn đeo trên cổ con trai hắn từ lúc đầy tháng, quả nhiên vợ con hắn đang nằm trong tay ông ta.

Công đường rơi vào tĩnh lặng, đến mức nếu như có cây kim rơi xuống thì cũng có thể nghe được âm thanh rõ ràng. Tô Nguyệt Cẩm ung dung ngồi giữa công đường, còn dặn dò Quế Viên: “Gọi tiểu nhị của Nguyệt Phong các đến, ta có việc dặn dò hắn.”

Duyệt Phong các là quán rượu khá nổi danh ở kinh thành, bởi vì thức ăn rất ngon, không ít quý nhân và cả triều thần vẫn thường đến nơi đó để thưởng thức.

Lâm Phương Tri và Kiều Nghiêm Lệnh trao đổi ánh mắt với nhau, có chút lo âu. Chẳng lẽ hắn biết được tin gì? Người của Duyệt Phong các chạy đến rất nhanh, hình như tiểu nhị cũng không ngờ mình sẽ bị dẫn đến đây, run lẩy bẩy quỳ gối dưới công đường, nói nhỏ: “Tiểu nhân họ Vương, tên Nhị Bảo, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi. Thường ngày làm chân chạy việc ở trong các, đưa món ăn lên, cũng chưa từng ăn hối lộ, làm chuyện trái pháp luật ạ. Không biết lão gia cho gọi tiểu nhân đến là có chuyện gì cần dạy bảo?”

Tô thiên tuế cúi đầu nhìn hắn, nghiêm nghị hỏi: “Trong bảng hiệu của quán có những món ăn nào? Báo tên mấy món lên đây.”

Mọi người đều không hiểu hàm ý bên trong, nhưng sau khi trải qua chuyện của Liễu Hồng Ngọc lúc trước, cũng biết bản lĩnh nói gần nói xa của vị thiên tuế gia này nên đều nghiêm nghị nhìn về phía tiểu nhị kia, chỉ lo sẽ bỏ sót gì đó.

Đáng thương cho tiểu nhị ca tự dưng bị nhiều quan lớn nhìn chòng chọc như thế. Lần đầu tiên ngồi trên công đường kể hết tên các món ăn. Mồ hôi to bằng hạt đậu rỉ ra trên trán cứ nhỏ tòng tòng xuống đấtm từ lúc đi vào đến bây giờ vẫn còn chưa dừng lại. Tô thiên tuế chăm chú lắng nghe, sau đó cẩn thận gọi ba đĩa nhỏ món xào và một bát canh.

Rồi sau đó…. Khóe miệng Kiều Nghiêm Lệnh co giật nhìn người nào đó tự nhiên thưởng thức hương vị ngọt ngào. “Vương gia, thứ cho hạ quan ngu dốt. Hạ quan thực sự không hiểu được những món ăn này có liên quan gì đến bản án.”

Ánh mắt bọn họ trợn to đến mức sắp phát sáng xanh lè mà cũng không nhìn ra ý tứ gì ẩn giấu bên trong. Tô thiên tuế ăn rất ngon miệng, nuốt nốt miếng rau xanh cuối cùng. “Bản quan có nói những thứ này liên quan đến vụ án khi nào?” Hắn đói bụng thôi mà, nên gọi một ít thức ăn để ăn thôi. Nhìn từng gương mặt già nua xám như tro tàn dưới công đường, hắn chậc lưỡi hít hà. Toàn người không chịu nổi sợ hãi.

Yên lặng lấy khăn lau miệng rồi nói với Quế Viên. “Dọn mâm đi, trên công đường cũng không thể tùy tiện quá mức.”

Bây giờ ngài mới nghĩ đến cái này à? Trong lòng Lâm Phương Tri hừ lạnh, vừa định quay qua chỗ khác, không ngờ lại ngây ngẩn cả người, bởi vì người lên dọn mâm là hai phụ nhân khoảng ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, búi tóc còn hơi rối, có vẻ như vừa trải qua mệt mỏi. Quan trọng nhất là, hai người này chính là hai người nhà của Lưu Thủ Tài và Trương Mộc Sinh!!

Tô thiên tuế nhìn các nàng dặn dò: “Cái gì cần dọn thì dọn hết đi, đừng bỏ sót lại gì.”

Phụ nhân cúi đầu trả lời: “Vâng, vương gia, nên mang ra thì sẽ mang đi cả, không để lại gì đâu.”

Hai câu nói hỏi đáp có vẻ đơn giản, nhưng lại khiến Lưu Thủ Tài và Trương Mộc Sinh yên lòng hơn nhiều.

Trên công đường, thứ mang ra ngoài là mâm, nhưng ngoài kia, đó là cả gia quyến nhà bọn họ. Mà chuyện ăn cơm chỉ là thủ đoạn kéo dài thời gian để đi tìm người.

Sắc mặt Lâm Phương Tri tái nhợt, nhìn thấy Lưu Thủ Tài không còn do dự nữa, hắn đưa lên phong thư trong tay ra: “Trong tay tiểu nhân có một bức mật hàm do chính tay Lâm đại nhân viết, xin mời Vương gia xem qua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play