Liễu Hồng Ngọc không ngờ Tô Thiên Tuế lại hỏi một câu như thế, bà ngơ ngẩn một thoáng rồi trả lời: “Đúng là việc làm ăn của cửa hàng rất khả quan, phần nhiều dựa vào sự ưu ái của một số quan gia tiểu thư và thái thái, mặt hàng trâm cài ở quán cũng được tiêu thụ không tệ”.
“Hai ngày này thì sao?”
Liễu Hồng Ngọc không hiểu rõ chuyện gì, bà thành thật đáp.
“Hai ngày gần đây buôn bán cũng được lắm.”
Tô Thiên Tuế khẽ ừ một tiếng.
“Nếu thế bà làm giúp ta hai cây trâm đi.”
Trên công đường là ba vị Tam Thẩm, dưới Minh Kính Cao Huyền [1], không thảo luận về vụ án mà lại bàn bạc chuyện làm trâm thế nào, chuyện này truyền ra ngoài sao có thể tránh được miệng lưỡi thế gian?
[1] Minh Kính Cao Huyền: gương sáng treo cao, ý chỉ sự sáng suốt, công minh của quan tòa.
Nhưng mà người đầu têu lại là Đoan Tiểu Vương Gia, ngươi có thể làm gì hắn chứ? Từ đầu đến cuối, Lâm Phương Tri vẫn không hề hé răng, nghe thế cũng chỉ hơi nhíu nhíu mày, hai người còn lại thì chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ câm điếc.
Quach tiên sinh cầm bút khẽ ho khan một tiếng: “Vương Gia, thẩm án quan trọng hơn.” Làm cây trâm gì gì đó, ít nhất cũng phải chờ đến lúc bãi đường rồi hãy nói. Tô Nguyệt Cẩm nghiêng đầu nhìn ông: “Bản quan vẫn đang thẩm án đấy thôi.”
Lúc này còn đường hoàng ra dáng tự xưng là bản quan nữa đấy. Quách tiên sinh lắc đầu một cái, thôi đành tùy theo ý ngài ấy đi.
Liễu Hồng Ngọc biết chủ thẩm là Thiên Tuế cao quý đương triều, cho dù có nghi ngờ gì cũng không dám hỏi thắng, bởi vậy bà trình bày tiếp: “Không biết Vương Gia muốn làm kiểu dáng thế nào?”
“Một cái vòng tay bát bảo mạ vàng, trên có khắc hoa văn quyển ti vân, điểm thêm hai mươi bốn sợi kim tuyến, mỗi kim tuyết lại cuộn quanh ba mươi sáu sợi ngân tuyến, cuộn vòng lên phía trên. Một cây trâm hoa văn tử tố triền chi, đầu trâm ngậm đính tám phần mười hình quạt vàng, khắc hoa văn như ý, sau đó dùng phỉ thúy nhẹ làm tua, ngọc thạch chọn điền thanh ngọc trong suốt là được.”
Tô Nguyệt Cẩm nói mấy câu không nhanh không chậm. Hoa văn tuy rườm ra, nhưng chất liệu cũng không phải quá tinh xảo. Những mặt hàng có giá trị cao một chút, đa phần đều có sử dụng những kiểu hoa văn này.
Liễu Hồng Ngọc yên lặng gật đầu ghi nhớ, người kia còn nói thêm:
“Thường ngày ta ít khi để ý đến mấy chuyện nữ nhi gia, không biết các ngươi có làm hộp đựng gấm không? Bình thường A Hành vẫn hay vứt đồ linh tinh, đắt một chút cho nàng ấy chịu khó giữ gìn.”
Từ làm trâm cài, đến tư tình nữ nhi, Tô Tiểu Thiên Tuế đang thể hiện phong cách nhàn tản đến cực điểm.
Dưới công đường vang lên tiếng khụ khụ không ngừng, nhưng hắn cũng chẳng thèm mảy may để ý.
Liễu Hồng Ngọc bị quay vòng đến mức không hiểu ra sao, chỉ đành theo bản năng đáp lại: “Bẩm Vương Gia, hộp đựng gấm cũng có, viền vàng gỗ đàn hương, hộp phức hương nô tài đều làm được.”
“Vậy thì làm cái trước đi. Hoa văn chọn kiểu dáng đẹp nhất, gỗ dùng đàn hương đỏ, mặt hộp ba tầng, đừng lớn quá, chỉ cần tinh xảo là được.”
Phụ nhân vội vã gật đầu đáp ứng. “Người bà lặp lại những điều ta vừa nói một lần xem nào, chút nữa đi lĩnh tiền đặt cọc.” Liễu Hồng Ngọc nghe vậy lại ngẩn ra.
Nếu không hỏi đến chuyện hộp đựng gấm, những kiểu hoa văn kia bà còn có thể nhớ kỹ được một chút, giờ lại chen vào như thế, sao còn có thể ghi nhớ rõ ràng, bà cẩn thận nói: “Kiểu dáng Vương Gia muốn hơi phức tạp, tiểu phụ nhân chưa kịp nhớ rõ, không biết Vương Gia có thể chấp thuận cho dân phụ ghi lại không ạ, nhỡ sau này lại làm sai kiểu dáng.”
Tô Thiên Tuế chống một tay trước án.
“Trí nhớ của bà chủ Liễu tốt như vậy, còn cần dùng giấy bút nữa sao? Thế theo lời bà vừa mới nói, toàn bộ sổ sách đã mất hết do hỏa thiêu, tất cả kiểu dáng hình thức của các đơn hàng đều viết ra trên đó. Vậy mà ngay cả những gì ta vừa nói bà còn không nhớ nổi, làm sao có thể nhớ được hết hình thức kiểu dáng mà các khách hàng đã đặt cọc trước đó? Chẳng lẽ lần lượt mời từng người đến, hỏi lại từng người à?”
“Sổ sách bị mất, chuyện làm ăn của cửa hiệu trâm ngọc nhà bà vẫn thuận buồm xuôi gió như ngày trước, không có ai tới cửa làm khó dễ, trâm cũng được đưa tới tay khách hàng đúng thời hạn, ngay cả loại trâm đặt hàng từ mười ngày trước cũng vẫn lấy được thành phẩm.”
Hắn khẽ gõ nhẹ lên án kỷ hai lần.
“Nếu không phải bà chủ Liễu có trí nhớ tốt, thì có nghĩa là trong tay bà vẫn còn sổ sách ghi chép.”
Giọng nói của Tô Nguyệt Cẩm vẫn nhẹ nhàng như trước, nét mặt vẫn lạnh lùng trong trẻo, nhưng chính cái dáng vẻ không đếm xỉa tới này mới khiến Liễu Hồng Ngọc sợ hãi đến mềm nhũn ngã xuống đất.
Tiện tay cầm một quyển sổ đưa lên, hắn ôn hòa nói tiếp: “Sổ sách bị đốt của bà chủ Liễu, chỗ này của ta cũng có một bản, không biết có giống bản của bà hay không?”
Nói xong thì tiện đường ném đi, quăng xuống dưới công đường. Vẻ mặt Lâm Phương Tri cứng lại, ông tiến lên vài bước nhặt quyển sổ kia lên, dĩ nhiên...!!
“Vương Gia thứ tội, sổ sách của dân phụ đúng là bị hỏa thiêu, chỉ có điều những thứ quan trọng thế này trong cửa hàng đều có một bản khác dự phòng. Dân phụ bị lợi ích làm mê muội, nhận bạc của một vị đại gia, cho nên mới lên công đường bịa chuyện.”
Bà chỉ là một phụ nhân làm trâm, nếu không vì trượng phu mất sớm thì cũng chẳng đến nỗi phải xuất đầu lộ diện sống qua ngày.
Ai mà không yêu bạc, nhưng bà nào ngờ bạc nhận rồi lại phải dùng chính mạng mình để trả. Mặt Lâm Phương Tri trở nên trắng bệch, đầu tiên là hận phụ nhân này không hủy chứng cứ theo lời hắn nói, hai là quyển sách mà Tô Nguyệt Cẩm ném xuống này, đến một chữ cũng không có, rõ ràng là lừa bà ta thôi.
Đáng tiếc tiện nhân kia đã sợ chết khiếp luôn rồi, còn chưa làm sao đã khóc rống lên khai hết.
Tô Thiên Tuế thản nhiên nhìn về phía Lâm Phương Tri. “Sắc mặt thừa tướng hình như hơi khó coi nhỉ.”
Tâm trạng Lâm Phương Tri căng thẳng, ông miễn cưỡng cười nói. “Gần đây thần ngủ không được ngon giấc mà thôi, Vương Gia cơ trí, thực khiến chúng thần xấu hổ.”
Theo luật lệ Khánh Nguyên triều, người ngụy tạo bằng chứng dù tình tiết nghiêm trọng hay không đều phải chịu đánh ba mươi trượng. Liễu Hồng Ngọc bị kéo ra ngoài hành hình, cứ mỗi trượng vung ra là lại kêu rên gào khóc loạn trời, khiến La Quyên đứng đó cũng bị dọa tới mức run bắn cả người.
Từ đầu tới cuối, Đoan Thân Vương chưa từng hỏi nàng ta câu nào, nhưng hình ảnh trước mắt chính là kết cục tiếp theo của nàng ta. Qùy rạp xuống đất, không đợi Tô Nguyệt Cẩm nói gì nàng ta đã há mồm hoảng loạn nói.
“Vương Gia khai ân, dân nữ nhận tội.”
La Quyên thú nhận chuyện mình nhận làm chứng giả không chút giấu diếm, nhưng cũng chỉ nói người cho nàng ta ngân lượng là một người đàn ông trung niên, mặc trang phục cẩm bào hào hoa phú quý. Còn hình dáng thế nào, do sắc trời tối quá, vì vậy nàng ta nhìn không rõ ràng, nhưng lệnh bài dắt trên lưng có viết một chữ “Lâm”.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ngày ấy khai thẩm nàng vẫn sợ hãi nhìn về phía Lâm Phương Tri.
Những việc nhỏ thế này tất nhiên Lâm Phương Tri sẽ phái người Lâm phủ đi, chỉ có điều họ Lâm ở Khánh Nguyên triều đâu chỉ có một mình lão, lời khai như vậy dù có khiến người ta nghi ngờ, nhưng cũng chẳng có nhiều giá trị.
Tô Tiểu Thiên Tuế ngước mắt nhìn lão ta.
“Họ Lâm? Vậy mà lại cùng họ với Thừa Tướng. Nhưng mà Lâm đại nhân xử sự quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện hèn thấp bậc này rồi.”
Quang minh lỗi lạc rồi lại đến thấp hèn, bị trào phúng một hồi như vậy, yết hầu Lâm Phương Tri lên xuống liên hồi, chắp tay đáp lại:
“Hạ quan vẫn luôn cẩn tuân bổn phận.” Tô Nguyệt Cẩm tán dương gật đầu. “Như vậy thì quá tốt, truyền Trương Mộc Sinh và Lưu Thủ Tài vào.”
Người tiền trang Bảo Thông vừa tiến vào, trước tiên đã thấy ngay Lâm Phương Tri đang đứng trước án kỷ. Lão khẽ liếc mắt thâm độc nhìn về phía hai người, khiến cho bọn họ cũng vô thức run lên.
Quach tiên sinh lấy hai bản sổ sách ra, để cho tất cả mọi người đều nhìn rõ rồi mới chậm rãi trình bày.
“Đây là sổ sách công khai và sổ ngầm của tiền trang và sòng bạc do bọn họ giao ra, chữ viết rõ ràng không hề cải biến. Vào chiều ngày 16 tháng 2, Thẩm Quát không hề mang bạc gửi vào tiền trang Bảo Thông. Dưới đây là lời khai của hai người họ, mời mấy vị đại nhân xem xét.”
Bản thân Quách tiên sinh là người không quan không chức, nhưng lại ở bên cạnh thánh thượng nhiều năm, phàm là chuyện có liên quan đến trọng án hoàng gia, tất cả đều do ông chấp bút ghi chép lại.
Cho nên độ tin cậy của hai cái vật chứng này không hề nhỏ chút nào. Tô Thiên Tuế nhàn tản ngắm nghía hai kẻ đang quỳ phía dưới.
“Vu hại mệnh quan triều đình là tội lớn, ai đã sai khiến hai người, mượn gan hùm của ai?!”
Kinh đường mộc vang rầm một tiếng, chấn động đến mức tất cả quan chức dưới đường cũng phải giật nảy mình. Vẻ mặt lười biếng chỉ có ba phần nghiêm túc kia, lại đủ khiến mọi người không ai dám nhìn gần. Lưu Thủ Tài run rẩy tiến lên, lắp bắp: “Tiểu nhân nhận chỉ thị của Lâm thừa tướng Lâm Phương Tri, chuyển ba trăm ngàn lượng bạc trong sổ sách ngầm giá họa lên đầu Thẩm đại nhân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT