Từ nhỏ Tô Trầm Vũ đã là một nam nhân kiêu ngạo, hắn cũng đã từng vố sổ lần để kiêu ngạo bùng lên. Nhưng sự thực chứng minh, những điều đó không thể áp dụng vào Nhiêu Nhiễm.
Chỉ hận đã gặp nhau quá muộn, không thể quen nhau vào ngày xuân đẹp nhất.
Chuyện Mẫn phi dùng hương liệu cũng gián tiếp lộ ra mối quan hệ giữa Phan Chi Hoa và Tô Trầm Vũ, sở dĩ hai người họ “lăn lộn” một hồi cũng là nhờ “công lao” của hương liệu này đây.
Người ta vẫn nói, chỏ sủa sẽ không cắn, Mẫn phi này im lặng nhiều năm như vậy, hóa ra đã tính toán hết sức chu toàn.
Nếu không phải chính nàng ta làm sự việc bại lộ, có lẽ thành tượng sẽ ân hận suốt đời.
Tuy rằng lượn quanh thế này cũng khiến hoàng hậu chán ghét một thời gian, nhưng nhìn hoàng đế bệ hạ tắm rửa đến mức sắp tróc da bong vảy, nàng cũng híp mắt bỏ qua một lần.
Phan Chi Hoa bị giáng xuống thành quý nhân, nhưng trong bụng nàng đã mang long chủng.
Đứa bé mới ba tháng nếu sẩy thai sẽ cực kì nguy hiểm, có khi là một lần hai mạng.
Mà Phan Chi Hoa lại rất mong có đứa bé này.
Ngày đó, nàng ôm bát thuốc sẩy thai khóc lóc bên chân Nhiêu Nhiễm.
“Nô tì biết nương nương không muốn đứa trẻ này, nhưng mà con là cốt nhục của nô tì, giờ con không còn nữa, người làm mẹ như nô tì sao dám sống trên đời, xin nương nương cho nô tì đi cùng con.”
Lượn lờ quanh hoàng hậu diễn một bài muốn cheesrt, nhìn lại còn thấy thú vị hơn diễn kịch rất nhiều.
“Tô Trầm Vũ tìm người rồi à?”
Nàng sững sờ lau nước mắt.
“Hoàng thượng không muốn đứa bé. Nhưng nếu không có con, đời này của nô tì sẽ không thể có con lần nữa.”
Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng lướt qua bụng người kia.
“Đã lớn vậy rồi à, ngươi chuẩn bị chu đáo quá.”
Phan Chi Hoa chột dạ quỳ dưới đất: “Nô tì… nô tì chỉ muốn được làm mẫu thân.”
Gả làm vợ đế vương, cả đời đừng mơ có quyền tái giá. Chết già trong cung cấm, dù mất hết cưng chiều nhưng ai mà chả mong sẽ có nơi gửi gắm.
Nhiêu Nhiễm không nói gì, nàng cúi đầu ôm Tô tiểu thiên tuế vào lòng.
“Thì sinh đi.”
Sau một hồi lâu, nàng trả lời như vậy.
“Nếu sinh con trai thì đưa tới đất phong, con gái thì cho làm con nuôi của ta, lúc xuất giá có thể nở mày nở mặt.”
Phan Chi Hoa không ngờ người này sẽ cho mình sinh con dễ dàng như vậy, cứ ngơ ngốc quỳ yên tại chỗ.
“Hoàng hậu nương nương… nói thật sao?”
Nàng cúi đầu nhìn xuống: “Lừa ngươi làm gì… ta cũng là mẫu thân mà.”
Cho nên, nàng biết đứa con quan trọng với phụ nữ nhường nào.
Lạc quý nhân rưng rưng nhìn nữ tử đang ngồi trên ghết chủ vị, sững sờ một lúc rồi dập đầu ba cái.
“Đa tạ hoàng hậu nương nương.”
Lần này nàng thật lòng muốn cảm tạ nàng ta, không hề giả tạo.
Nhiêu Hoàng hậu mặt đơ đưa tay trước ngực làm tư thế Quan Âm.
“Đứng lên đi.”
Nàng cảm giác mình bao dung sắp thành tiên được rồi.
Nàng không độ lượng, nhưng một chuyện ván đã đóng thuyền như vầy, giày vò người ta cũng là làm khổ chính mình.
Đứa bé thì vô tội.
Đời người khó tránh khỏi những điều không như ý, cố chấp với quá khứ không bằng hãy quý trọng lúc này.
Cả đời Nhiêu Nhiễm vẫn mơ mơ hồ hồ, lần giả vờ hồ đồ nhất lại chính là lần tìm đường sống cho “tình địch”, khoan dung cho nam nhân của nàng.
Yêu nhau hai ba năm, họ cũng hiểu nguời kia tường tận.
Yêu nhau thêm muời năm nữa, đó sẽ là một thói quen khó bỏ.
Đợi đến khi đầu tóc bạc phơ, da nhăn nheo chân chim lồi lõm, học có thể cầm tay nhau, đó mới là tình yêu thật sự.
Rất nhiều năm sau, mọi người vẫn có thể nhìn thấy, dưới núi Phụng Vu cây cối um tùm, hai bóng lưng lọm khọm dùi nhau bước về phía trước.
Dưới ánh tà dương đỏ rực mênh mang, họ tập tễnh nhìn thời gian lấy của mình tuổi tác, ít đi ba phần nồng nhiệt lại có thêm bảy phần bình yên, đấy mới là phong cảnh tươi đẹp nhất thế gian này.
Yêu lúc đương thời, nắm tay dưới ánh tà dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT