Thẩm Hành mang một cái đầu đầy châu ngọc bóng loáng như thế đi ra phố, lúc xuyên qua đường lớn ngoài dịch quán, nàng nghe thấy mấy tên thị vệ ở bên thì thầm to nhỏ:

Thị vệ giáp: “Vừa nãy, hình như ta nhìn thấy một hộp trang sức đi qua”.

Thị vệ ất: “Ta cũng nhìn thấy, sáng loáng luôn, mắt ta sắp mù mất rồi.”

Thị vệ giáp: “Quỷ à?”

Thị vệ ất: “Chắc thế.”

Lúc đó nàng chỉ có thể yên lặng tự nhắc nhở mình, mày phải bình tĩnh, nếu không còn chưa tới phố lớn, mày sẽ không chịu nổi áp lực dư luận mà xấu hổ giận dữ tới chết đó.

Thế nhưng khi nàng nhìn thấy mấy ăn mày chen chúc xin đồ và đống lời bình phẩm từ đầu tới chân của hàng xóm láng giềng trên phố, nàng vẫn kích động đến mức muốn bỏ chạy.

Nâng cái cổ lên giải thích với từng người một: “Nhà chúng ta rất nghèo, những đồ trang sức này đều là mạ vàng cả đấy.” Vẫn có nhiều người khinh thường không tin.

Hơn hai mươi năm qua nàng cũng chưa từng chịu uất ức như vậy, ánh mắt bất giác liếc kẻ đang đi phía trước kia.

Bóng người chi lan ngọc thụ phiêu phiêu dật dật này, khuôn mặt thư sinh tuấn tú sắc nét kia, xem mấy đại cô nương tấp nập ngó nhìn kìa, ai mà biết được, bản chất hắn kinh khủng biết bao nhiêu!!!

“Tô Nguyệt Cẩm.” Nàng hung tợn trừng hắn, giọng điệu đã hết lòng khống chế nhưng vẫn cao hơn ngày thường mấy bậc.

Nàng nghĩ, vò đã mẻ thì cứ sứt, giờ đang ở bên ngoài, dù không gọi là Tiểu Vương gia cũng không phải lỗi của nàng nhỉ.

Nhìn ánh mắt kia bình tĩnh nhìn sang, hắn đứng lại một chỗ không đi nữa.

Nàng thừa nhận, nàng muốn chọc giận hắn nên mới hờn dỗi một câu: “Ta không làm được đâu.” Sau đó quay đầu lại.

Tính tình của hắn tốt hơn so với nàng tưởng, tay lắc lắc cái bánh hoa lê rồi nói: “A Hành, cô nếm thử xem, ăn ngon thật”.

Thời gian này hoa phù dung vừa nở, khuôn mặt anh tuấn lạc giữa vùng hoa, khóe mắt hơi cong mang theo ý cười, vô hại khiến cho người ta không đành lòng từ chối.

Hình ảnh đó quá đẹp mắt, mãi đến tận rất nhiều năm sau, trong hồi ức của Thẩm Hành vẫn tái hiện lại nó rất nhiều lần, ngày khuôn mặt tươi cười đó đột nhiên rơi vào tầm mắt, nhịp tim cũng bất giác tăng nhanh.

Thế nhưng ngày hôm đó, nàng lại không hiểu cảm giác đó là gì, chỉ thấy mình hơi khó chịu, vấn vấn góc áo, chậm rì rì nói:

“Bánh hoa lê có gì mà ngon, cung.. Trong nhà có mà”.

“Ngon hơn trong nhà làm.” Hắn nhận lấy phần điểm tâm được gói kĩ bằng giấy gói dầu mà cô bán hàng sững sờ đưa tới, vẫy tay với nàng: “Lại đây.”

Thẩm Hành chép miệng, đúng là nàng cũng hơi đói bụng.

“Làm gì thế?” Nàng đã cố gắng khống chế giọng điệu rồi, nhưng mà vẫn có phần cứng nhắc.

Hắn rất bao dung nhìn nàng, rồi từ từ nhả chữ: “Đưa bạc.”

Nhìn bóng lưng kia thoải mái rời đi, trời mới biết nàng đã muốn xông lên trước gào vào mặt hắn bao nhiêu: “Lão nương không có tiền, ai ăn người đó trả.”

Đương nhiên chuyện này không thể thành hiện thực, và kết quả cuối cùng là, nàng gian khổ quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bà chủ, bao nhiêu tiền, có thể giảm chút được không?”

Không hề bất ngờ, thu hoạch thứ hai của nàng là bị lườm cho một cái.

Vũ Thành không phải trấn thành quá giàu có, trước khi xây hành cung hoàng gia ở đây, thậm chí có thể nói đó là một vùng cằn cỗi. Thổ phỉ trong núi hoành hành, bao nhiêu thương lữ đi qua đều phải gắng né sang đường vòng.

Bốn bề trấn thành toàn là núi, ngoại trừ nghề nung gốm sứ, đồ cổ để sống ra, có rất ít đất đai thích hợp cho người dân khai khẩn. Mấy năm gần đây, Khánh Nguyên triều càng ngày càng vững chắc, việc quản lý Vũ Thành cũng càng thêm coi trọng, sau khi phái binh tiêu diệt thổ phỉ chiếm núi, triều đình còn xây một con đường lớn, thuận lợi cho việc vận chuyển đồ gốm sứ sang các tỉnh bên ngoài.

Lâu dần, gốm sứ Vũ Thành trở thành thương hiệu nổi tiếng, phàm là người có thân phận địa vị đều muốn có vài món đồ sứ Vũ Thành làm vui.

Nhờ vào điều đó, bách tính ở đây giàu lên không ít. Nhưng một khi bắt đầu có lợi nhuận phong phú, số người lừa bịp cũng dần tăng lên.

Người dân bản xứ đều biết, Vũ Thành có một phố đồ cổ chuyên bán các món trân phẩm và đồ gốm sứ thượng đẳng. Hàng năm các lão gia quan lại ở kinh thành sẽ đến đây một lần, cũng dạo một vòng ở đây.

Nhưng trong số những trân phẩm này, cái nào là chính phẩm, e rằng chỉ có người trong ngành và người đem bán mới phân biệt được.

Thẩm Hành không biết Tô Tiểu Vương gia am hiểu đồ gốm bao nhiêu, nàng chỉ biết là, cha nàng đã nói, cái nơi được gọi là phố đồ cổ đó còn có một tên gọi khác là ngư long hỗn tạp. Thậm chí rất nhiều thổ phỉ “hoàn lương” cũng đều ở đó.

Nàng cũng không lo lắng Tô Nguyệt Cẩm sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, chỉ đơn thuần hi vọng mình đừng bị cướp trắng mà thôi. Tiếng mấy cây trâm đung đưa leng keng trên đầu buộc nàng phải mạnh dạn khuyên bảo: “Ngài không thấy ta đeo như vậy tới chỗ này quá chói mắt rồi sao? Ta nhớ ở phố đông bắc cũng có một cửa hàng ẩm thực nổi tiếng, không bằng đi sang chỗ đó dạo đi”.

Hắn chăm chú nhìn nàng một phen: “Cô vốn đã không gầy, ăn nhiều như thế có chịu nổi không?”

Nói xong, không đợi nàng phát tác, hắn đã bước chân vào một cửa hàng đồ cổ.

Gần đây toàn thành giới nghiêm, chuyện làm ăn ở cả con đường này đều tiêu điều không ít. Trên quầy, ông chủ cửa hàng còn đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy hai miếng “thịt mỡ” đi tới cửa, vui mừng đến mức không nhìn thấy mặt trời, ông cúi đầu khom lưng chào mấy người mới tới.

“Sáng nay nhìn thấy phía đông nam mặt trời sáng loáng, hóa ra là có quý nhân tới cửa, hai vị nhanh vào trong đi nào, trời hè nóng bức, uống ly trà lạnh giải nóng nhé.”

Ông ta nhanh chóng tự tay bưng một ấm trà ngon ra.

Thẩm Hành nhìn ngắm về phía đông nam, trên đó treo một cái gương đồng bát bảo chiêu tài, vừa vặn phải chiếu chiếc ổ đầu đầy châu ngọc của nàng vào trong, quả nhiên sáng loáng.

Vị Vương chưởng quỹ này làm ăn đã nhiều năm, vừa nhìn thấy hai người bước vào đã biết thuộc loại không tầm thường. Chỉ là vị công tử lạnh lùng kia có vẻ không dễ gì lường gạt cho nên ông xoay người nói với Thẩm Hành: “Không biết hai vị quý nhân muốn mua gì, đồ cổ, tranh chữ, gốm sứ, đồ dùng cái gì cũng có. Không phải lão khoác lác đâu, toàn bộ số này đều là sứ hạng, vô cùng quý hiếm.”

Thẩm đại tiểu thư cúi đầu nhấp một ngụm trà, sao cứ có cảm giác mình như đứa ngốc bị đưa tới đây làm thịt vậy nhỉ.

Liếc nhìn Tô Nguyệt Cẩm một bên, nàng hắng giọng: “Đem mấy đồ sứ ngọc thạch quý hiếm ra đây, không cần câu nệ, chỉ cần đồ thật là được”.

Từ lúc đi ra khỏi dịch quán, nàng đã suy nghĩ dụng ý của người kia, cũng biết mục đích chuyến đi lần này của Tô Nguyệt Cẩm không phải chỉ là dạo phố đơn thuần như vậy, nếu hắn bắt nàng phải mặc đồ như kiểu nhà giàu mới nổi, chắc chắn phải có lý do của hắn.

Làm chủ quán đã quen, Vương chưởng quỹ nhanh chóng bưng mấy đồ thượng đẳng ra, chỉ vào một miếng ngọc bội rồi nói với Thẩm Hành.

“Cô nương nhìn xem, phía trên là hình phượng gáy kỳ sơn điêu khắc giống y như thật, đích thị là tay nghề của đại sư thời Ngụy Tấn, những người khác làm sao có bản lĩnh đến vậy. Ngọc thạch này cũng là loại thượng đẳng, nghìn vàng khó có. Nếu không phải thấy ngài có duyên ta sẽ không tùy tiện lấy ra đâu.”

Thẩm Hành chớp mắt, có duyên? Chắc là một đầu vàng ròng của nàng có duyên với hắn nhỉ.

Nàng chưa từng mua đồ cổ nhưng cũng có nghe Thẩm Quát nhắc qua. Người ở cửa hàng đồ cổ đều ruột gan méo mó, lúc đầu bưng lên cái gì, đều là đồ nửa thật nửa giả. Người trong nghề gọi là treo đầu dê bán thịt chó, miệng lưỡi công phu chẳng qua là để thăm dò đối phương có hiểu giá thị trường hay không.

Nếu như nhìn ra, hắn sẽ lấy các đồ giấu kĩ mang tới, còn nếu không… Vậy thì chờ bị làm thịt đi.

Thẩm Hành liếc mắt nhìn miếng ngọc bội kia một chút, cười nói: “Nhà mới xây qua tay người còn có thể thành cũ kĩ, huống hồ là ngọc thạch.”

Câu này cũng là cách nói của người trong nghề, nhưng dù là người thiếu hiểu biết cũng có thể tùy tiện nói hai câu.

Chỉ là trên mặt Thẩm đại tiểu thư như cười như không đắn đo nhìn lại, Vương chưởng quỹ có phần không hiểu rõ.

Ông nghiêm mặt nói: “Tiểu lão thừa nhận trong cửa hàng có mấy món đã được làm cũ đi, nhưng mấy lố hàng đó sao lấy ra cho quý nhân xem được. Nếu quý nhân thấy ngọc bội này là đồ mới vậy không ngại phân tích thử cho lão mở mang tầm mắt”.

Người lâu lâu mới gạt đụng phải người lừa gạt ngày ngày. Thẩm Hành tự nhận trình độ của mình đúng là không đến nơi đến chốn.

“Là một khối ngọc cổ.”

Một giọng nói ôn hòa thình lình vang lên giải vây cho nàng.

Tô Nguyệt Cẩm đưa tay cầm khối ngọc bội kia, nhìn xuyên qua ánh sáng le lói từ ô cửa nửa mở: “Phẩm chất đồng nhất, đánh bóng trơn láng, đúng là thượng đẳng hiếm thấy”.

Vương chưởng quỹ vừa nghe xong đã kích động hẳn lên: “Công tử đúng là người biết nhìn hàng, vật này tìm khắp Vũ Thành cũng khó lòng có được”.

Hắn gật đầu: “Hàng nhái tinh tế như vậy đúng là hiếm thấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play