Ngồi ở một gian khác, Thẩm Hành cũng không hề nhàn rỗi, nàng vừa cắn hạt dưa vừa mài đao.
Ba ngày rồi, nàng đứng bên ngoài hành cung đến nửa cục gạch cũng không sờ được. Chỉ trong một đêm, Lăng Khôn điện như có tường vây, thay đổi dị thường.
Lẽ nào hắn phát hiện ra cái gì? Thẩm Hành vốn không nghĩ vị Vương gia kia là người lương thiện, lần trước nàng đột nhập hành cung, sau đó cha nàng nhận tội, hai chuyện xen kẽ tự nhiên lại khiến người ta nghi ngờ.
Hay là hắn cũng không biết người mặc áo đen ngày đó chính là nàng, nhưng từ túi đá kia cũng sinh ra nhiều dự đoán.
Vậy thì vì sao phải phong tỏa thành trì? Phô trương thanh thế? Biểu lộ hoàng quyền?
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh hắn ngồi trên xe lăn ngày ấy, lành lùng tùy tiện.
Thẩm Hành cảm thấy, hắn không phải loại người sẽ làm ra những chuyện vô duyên. Bởi vì một người mà ngay cả đi bộ cũng lười thì sao có thể đi “đường vòng” được.
“Tiểu thư, nếu như nô tỳ có phạm lỗi gì, tiểu thư sẽ đánh đuổi nô tỳ đi sao?”
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt béo ụ khổng lồ, cây đao trên tay Thẩm Hành suýt chút nữa rơi xuống trên đất.
Dù sao vừa mới liên tưởng đến một một người có phong thái thiên nhân, lại bị kéo về nhìn cái đầu trâu mặt ngựa ở hiện tại, quả không phải là chuyện dễ tiếp thu gì.
Xoa phần thái dương hơi đau nhức, nàng hỏi: “Em lại làm chuyện gì rồi?” Khổ nhục kế mỗi tháng diễn một lần, đúng là không có gì mới mẻ.
Đạo Đạo xoa đầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nói trước đi đã, có đánh đuổi nô tì không?”
Thẩm Hành nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nàng ta, thở dài: “Đạo Đạo, từ năm tám tuổi em đã bắt đầu ăn khẩu phần lương thực của ba người, được phát hai phần tiền công, mà chuyện được giao thì chỉ làm một nửa. Ta mà muốn đánh đuổi em đi thì không có nhà nào dám dùng em đâu. Nói đi, lần này làm vỡ chén trà hay là làm mất tranh chữ rồi.”
Lắm mồm? Thẩm Hành cúi đầu tiếp tục mài đao: “Bình thường em ít mồm chắc? Đừng nghịch nữa, đi chơi đi. Ta còn có chuyện đứng đắn đây.”
Thế mà Đạo Đạo vẫn không chịu đi ra, nàng di chuyển về phía trước vài bước, nhát gan nói: “Lần này, chuyện có hơi nghiêm trọng. Bởi vì... Em kể chuyện tiểu thư lấy đá tế núi đi lấp lỗ chó cho lão gia nghe rồi”.
Thật sự không phải nàng cố tình nói ra đâu, chỉ vì vừa nãy lúc tán gẫu, nàng vô tình buột miệng.
Cửu Hoàn đao rơi bịch xuống đất, Thẩm đại tiểu thư sững sờ nhìn “phụ tá trung thành” trước mặt, gằn từng chữ: “Cha ta giờ thế nào rồi?”
Đáp lời nàng là một tiếng gào thét thình lình giữa sân.
“Mau tới đây, lão gia thắt cổ rồi!!”
Lúc Thẩm Hành chạy tới chính sảnh, Thẩm Quát đang cầm sợi dây thừng đung đưa trước cổ.
Sau khi thấy nàng, vẻ mặt ông kích động dị thường, rưng rưng hô hét: “Giờ cha không chết không xong rồi, thay ta chăm sóc cho mẹ con nhé.”
Dứt lời, ông nhảy lên tung dây qua xà nhà, đáng tiếc chiều cao có hạn, thử nhiều lần mà vẫn không thể thành công.
Thẩm Hành nhìn mấy người làm vận chuyển hết bàn ghế trong phòng ra ngoài không cho lão gia nhảy lên thì ra chiều tán thưởng, sau đó nàng ngồi xếp bằng dưới đất, chuyên tâm nhìn cha mình dằn vặt.
Nàng quá rõ tính ông rồi, gặp chuyện gì cũng náo động cho mọi người đều biết. Nói thẳng ra là thích làm màu.
Nhưng mà nàng không ngờ là, hôm nay Thẩm Quát lại vô cùng lợi hại.
Sau khi thấy mình không thắt cổ được, ông quay người lại xông thẳng vào tường.
Thẩm Hành bị dọa cho phát hoảng, vội vàng nhảy tới ôm chặt cha lại, nhanh chóng khuyên can:
“Cha thật là, chuyện này đâu có sao, tối con lại tới hành cung đi bộ một chuyến là được mà”.
“Đâu có sao?!! Đó là đồ vật do thánh tổ để lại, là thánh vật con có hiểu không? Con còn cầm, cầm... Ai nha, cha chết quách đi cho rồi.”
Ông vừa nói vừa giãy giụa mạnh hơn, Thẩm Hành gọi vài tên tôi tớ tới cùng nhau ngăn cản.
Đang lúc náo loạn đến mức không thể tách ra, một giọng nói thong thả ung dung từ ngoài cửa vang lên. Âm thanh không phải là lớn, nghe qua lại như thể lầm bầm, nhưng cũng đủ khiến nhóm người trong phòng bình tĩnh lại.
“Hình như đến không phải lúc rồi.”
Hắn chưa vào cửa, chỉ nghiêng người dựa vào bên cạnh vén rèm nhìn xem. Dưới tấm mành trúc là gò má tinh xảo tuấn tú xuất trần, khiến cho nhóm tôi tớ bên trong đều bấn loạn.
Thẩm Quát nhìn thấy cũng phải ngẩn ra, sau một lúc mới vội vàng chạy ra mời người kia vào phòng: “Không biết Thiên Tuế đến đây, không nghênh đón được từ xa, mong ngài thứ tội.”
Nhưng sau khi đi vào ông cũng giật mình choáng váng.
Toàn bộ chính sảnh đến một cái ghế cũng không còn, phải mời người ta ngồi chỗ nào đây?
“Xin mời, xin mời Vương gia di giá tới thư phòng, chính sảnh, chính sảnh đang tu sửa, vì lẽ đó...”
Ở nhờ dịch quán mấy hôm mà cũng giúp đỡ tu sửa dịch quán nữa à? Đúng là mới mẻ.
Tô Nguyệt Cẩm đánh giá bốn phía một lúc rồi nói: “Không phải đến tìm ông đâu.”
Ý là không đi thư phòng.
Câu tiếp theo là: “Thẩm Hành có ở đây không?”
Sau khi hắn vào cửa, Thẩm đại tiểu thư cũng đã lặng yên không tiếng động di chuyển về cửa sau, nghe đến câu nói kia thì lại càng bước đi nhanh chóng.
Lúc một chân đã bước ra khỏi cửa, nàng lại bị Đạo Đạo từ sau kéo lại.
“Tiểu thư, vị Vương gia tuấn tú kia đến tìm tiểu thư đó. Hai người có gì gì đó phải không? Tốt quá rồi, nô tỳ có được làm nha hoàn hồi môn không?”.
Một câu nói kia như sấm sét đánh thẳng vào chính sảnh, đánh cho Thẩm Hành một thân cháy khét, mùi bay tứ phía.
Nàng cứng nhắc xoay người, nhỏ giọng nói với Đạo Đạo: “So với của hồi môn, em không nghĩ là em thích hợp mang đi chôn cùng hơn à?”
Sau đó nàng vô cùng đoan trang nhận lấy hàng loạt ánh mắt hâm mộ quay trở lại, ỏn à ỏn ẻn nói: “Tham kiến Đoan Vương Thiên Tuế.”
Nàng cảm giác đôi mắt thanh thuần kia nhìn sang, ánh mắt đó không hẳn là đánh giá, chỉ nhìn qua một cái rồi nhả ra ba chữ:
“Quá nhợt nhạt rồi.”
Nhạt? Nàng cúi đầu liếc nhìn bộ váy màu lam nhạt thêu cây hoa mộc lan trên người, đẹp lắm mà.
Ngược lại cách ăn mặc của hắn hôm nay mới khiến nàng có phần bất ngờ.
Sau hai lần gặp mặt, hắn luôn mặc đồ khá tùy tiện. Áo bào buộc hờ, trường bào rộng rãi, như thể thêm một chuỗi ngọc bội thôi cũng cảm thấy trói buộc, hôm nay hắn lại mặc một bộ hoa phục cẩm tú, viền bằng chỉ bạc thêu quanh, lúc cất bước đi lại càng phong lưu quý khí.
Nàng thấy hắn cau mày hỏi: “Phòng của cô ở đâu?”
Thẩm Hành biết khuê phòng của nữ tử chưa chồng đương nhiên không được để nam tử tùy tiện đi vào, ấy thế mà người cha kia lại tự mình mời người ta tới.
Nàng đứng trong góc nhỏ há mồm mấy lần muốn nói: “Chuyện này e là ảnh hưởng đến danh dự của con”.
Nhưng nàng lại nghĩ, hình như từ lâu mình đã không còn mấy thứ này nữa rồi, nên cũng ngại ngùng không thèm nhắc lại.
Nhìn nam tử ngồi trước bàn lựa đồ trang sức kia, nàng không thể không thừa nhận, cảnh tượng này sao lại mang đến một cảm giác bình thường không có gì sai trái hết.
Bởi vì trong nhận thức của nàng, dù có thấy vị Thiên Tuế gia này ngồi xếp bằng trước cửa hoàng cung ăn hạt dưa thì cũng là chuyện quá sức bình thường.
Trên thực tế, một ngày nào đó không lâu sau, nàng được chứng kiến tận mắt, hơn nữa người cung cấp hạt dưa kia lại chính là nàng.
Chuyện này đương nhiên là phải nói sau.
Hiện tại, trong lòng nàng tràn đầy suy nghĩ, làm sao có thể mời vị gia này ra ngoài được đây.
“Thẩm Hành, cô tới đây.”
Hình như tên này rất thích gọi tên họ nàng thì phải, không quá quen thuộc, lại có phần xa cách.
Nàng tò mò đi tới, đứng cách đó hơi xa, hắn lại tiến lên một bước.
Thiên Tuế gia cao hơn nàng cả nửa cái đầu, khuôn mặt như tranh hơi cúi xuống, hơi thở trong trẻo phủ lên ngưa ngứa, khiến cho nàng nhớ tới đầu ngón tay tê dài vuốt ve mặt mình đêm kia.
Cảm giác đó khiến nàng không dễ chịu là bao, bất giác muốn lùi ra sau một bước, đột nhiên búi tóc trên đầu hơi chùng xuống.
Cây trâm lưu ly màu vàng đung đưa nhắc nhở nàng rằng, món đồ không rẻ lại cực kì tục tằng mà trước đây không lâu cha nàng mới đưa đã được cắm trên đầu mình.
Không biết sao, đột nhiên nàng lại có dự cảm bất thường.
Quả nhiên, không lâu sau, tóc của nàng không chỉ chùng xuống, mà là biến đổi hoàn toàn, quá nặng.
Nhìn ánh mắt trong suốt như đang thưởng thức của Vương gia, nàng thật sự rất muốn hỏi một câu: Mỗi lần ngài chỉnh người ta đều nghiêm túc như vậy à?
Đương nhiên hắn không biết suy nghĩ trong lòng nàng lúc này, còn hết sức ân cần hỏi han: “Đầu của cô có nhấc nổi không?”
Nàng rưng rưng gật đầu, nghe hắn nói khá là thoả mãn: “Vậy chúng ta đi ra ngoài đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT