Minh Lăng không ngốc, còn có thể nói là thông minh, đương nhiên biết thừa hôn ước giữa cậu và Eis Marton không phải dễ hủy.
Cậu hiện giờ vô cùng hối hận vì sao không thổ lộ tâm ý mình với Minh Hy ngay từ ban đầu. Kể cả trước kia cảm giác Minh Hy không có loại tình cảm này dành cho cậu, thì cậu cũng là em trai, cứ đánh liều một lần, trình bày tình cảm mình cho anh nghe. Nếu thổ lộ từ khi ấy, cũng chẳng tồn tại hôn ước giờ đây giữa cậu và Eis Marton.
Minh Lăng bồn chồn, “Anh giải quyết thế nào đây? Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Minh Hy ngồi tại chỗ, cúi đầu nhìn cậu, dịu dàng tràn lan trong tim, “Luôn có cách. Nhà Marton tuy cần cưới một Omega nhà Minh nhưng cũng không nhất thiết cứ phải là em mới chịu, chẳng qua hiện tại chỉ có em là Omega trưởng thành thôi. Nhưng chờ ba bốn năm nữa, Minh gia lại có Omega trưởng thành, đến lúc ấy nhà Marton lại cưới Omega Minh gia là được.” Chưa kể tên Eis Marton kia đàng *** thành thói, kết hôn trễ vài năm cũng không hề chi.”
Minh Lăng vẫn ủ dột, “Mình lật lọng như này liệu có gây xích mích quan hệ của nhà Minh và nhà Marton không anh? Liệu bác có giận anh không, nhỡ sau này bác gây khó dễ anh thì sao?”
Minh Hy nói, “Chỉ cần chuyện của anh và em không cấm cản được nữa, bác có giận cũng vô ích. Lại nói, Đại tướng Minh Huy Úc là người cầm quyền, đâu đến nỗi hẹp hòi như vậy. Ngẫm lại Minh Sơ mà xem, trước bác quý nó thế nào, nó ăn trộm robot rồi mất tích, bác đau lòng bao bữa nay chứ nào có coi như vứt bỏ con đâu. Chuyện anh em mình cũng thế, bác mất cơ hội em đi xây dựng quan hệ thông gia đã đành còn mất đi lực lượng của anh, chẳng thà sẽ đồng ý với anh, để anh còn tiếp tục làm việc cho bác và đế quốc. So với việc lo lắng về thái độ của bác hay gìn giữ quan hệ tốt đẹp cùng nhà Marton, chí ít anh còn lực lượng của bản thân anh. Dù anh có cướp em đi, họ vẫn phải kiêng dè anh mà không dám làm gì mình.”
Minh Lăng hơi giật mình nhìn Minh Hy. Anh hai cậu bấy nay đứng đắn và nghiêm túc, trung thành tuyệt đối với đế quốc, cố nhiên lại nói lời này. Nhưng ngay lập tức cậu liền hiểu, có lẽ nó thuộc về chính trị, anh hai xem cậu là bạn đời nên mới thẳng thắn nói những lời thật lòng vi phạm nguyên tắc quân nhân.
Minh Lăng hỏi, “Nhưng mà anh ơi, giờ anh có lực lượng này không?”
Nói tới đây, cậu thoáng tiu nghỉu và sượng sùng, “Anh hai, ý em không phải em nghi ngờ anh không đủ mạnh. Anh biết em chỉ đang lo cho anh thôi.”
Minh Hy thấy cậu tỏ vẻ hối lỗi, bèn nở nụ cười, thấp đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, “Nếu anh là Alpha rất yếu, em còn bằng lòng theo anh không?”
Minh Lăng gật như giã tỏi, “Em chỉ cần anh là đủ. Vả lại, lực lượng cá nhân làm sao có thể chống đỡ lực lượng toàn đế quốc? Ngay cả Hoàng đế bệ hạ mà còn phải chịu sự kiểm soát của Quốc hội nữa là.”
Minh Hy ôm siết Minh Lăng, khẳng định, “Yên tâm, anh sẽ có cách.”
Không phải Minh Lăng không tin Minh Hy, nhưng thần kinh của một Omega yếu đuối làm cậu thật sự cứ nghĩ đến Minh Hy là lại âu lo quá. Hai người vừa mới tỏ rõ lòng nhau, nếu Minh Hy có xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ nhất định cậu không muốn sống nữa. Nên cậu lay anh, hỏi, “Vậy anh đi làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì?”
Minh Hy thấy mình chưa nói rõ ràng thì còn chưa thể khiến Minh Lăng an tâm, đành giải thích, “Eis Marton cực kỳ trăng hoa, tuy anh ta đã cam đoan với anh rằng từ nay về sau không có quan hệ xác thịt cùng ai nữa, song, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Anh quan sát dạo này anh ta chỉ ở Ossifer chờ cưới em, nhàn rỗi vô cùng, tất nhiên sẽ không chịu ngồi yên mà sẽ bày ra ít trò khác người. Anh cho người đi theo dõi, vừa vặn có chứng cớ, như vậy, mình cũng có lý do từ hôn.”
Minh Lăng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi anh, “Chỗ bác thì sao? Chẳng lẽ mình bất chấp bác thật? Nếu bác nhất định cần một Omega nhà Minh để cưới Alpha nhà Marton chứng minh hai nhà thật sự cần điều đó. Em không cưới Eis Marton nữa, có khi sẽ gây chút ảnh hưởng bất lợi cho Minh gia.”
Minh Hy nghĩ Minh Lăng lại nghĩ nhiều rồi, hơn nữa lúc nào cũng nghĩ cho người khác mà chẳng chịu nghĩ cho bản thân. Anh nói, “Bác muốn kết liên minh với đế quốc Tica hòng mượn được càng nhiều lực lượng để đối đấu với đế quốc Ansa, nhưng Quốc hội có rất nhiều ý kiến phản đối, bác cần liên kết với nhà Marton để thực hiện chuyện này. Nhà Marton hay qua lại cùng đế quốc Tica, mà Tica cũng có ý muốn liên kết, nên dù em không cưới Eis Marton, vì ích lợi, hai nhà cũng sẽ kết thành liên minh, nếu không có ích lợi, thì dù em có cưới Eis Marton cũng không mang lợi lộc gì cho hai bên. Sự liên thủ của hai đại gia tộc không chuyển dời chỉ vì một ai đó, mà chỉ chuyển dời vì lợi ích.”
Minh Lăng thở hắt ra, thấy mình đúng là quá ngây thơ rồi. Bị Minh Hy thuyết phục, cậu mới nhẹ lòng, “Em hiểu. Không đâu đi làm con tốt hy sinh, em thà ở bên người thương còn hơn, em phải tự hoàn thành hạnh phúc của mình mới đúng.”
Minh Hy dịu dàng nhìn cậu, “Phải.”
Minh Hy đi rồi, Minh Lăng đã tỏ tình cùng anh trai, nghĩ việc sau này cả hai có thể bên nhau, trước mắt cậu dường như hiện một con đường rực rỡ, vui vẻ khôn tả.
Người đang bồng bềnh trong tình yêu quả thực khác hẳn. Cậu cảm thấy mình tràn trề sinh lực, tựa thể dẫu có chuyện gì đi chăng nữa, cậu cũng đủ sức mạnh để vượt qua.
Vì Minh Hy đã đánh dấu trên người Minh Lăng, tạm thời không thể để người ta biết, nên lúc anh đi, viện một cái cớ sai James đi tinh cầu khác làm việc, thậm chí cho thím đầu bếp Bates nghỉ phép.
Không phải Minh Hy không tin họ. Chỉ là do xuất phát từ sự thận trọng của quân nhân, phải đảm bảo mục đích có thể đạt thành thôi.
Vậy là, khi Minh Hy không có nhà, chỉ còn mỗi Minh Lăng ở nhà.
Minh Lăng là Omega, khi đi học, quản lý gia đình là bộ môn bắt buộc, thành ra cậu hân hoan phân phó người máy trí tuệ quét dọn vệ sinh nhà cửa, còn cậu nấu nướng trong bếp, vừa nấu vừa hát ngân nga.
Có lẽ bởi dấu ấn của Minh Hy trên tuyến Omega, cậu được chất dẫn dụ của anh vỗ về, yên lòng hơn bao giờ hết. Mọi nỗi phấp phỏng và bất an đều được xoa dịu, do đó tình trạng tinh thần lẫn thân thể cậu đều vào trạng thái tốt nhất.
Cậu làm bánh ngọt, lại chuẩn bị nướng bít tết. Kỳ thực có thể nhờ người máy ở bếp làm, nhưng Minh Lăng thích tự tay nấu, hơn nữa cảm thấy người tự tay nấu món ăn mới thêm ngon, nên cậu không để người máy nấu giùm.
Đầu cậu cứ nghĩ loanh quanh làm vợ anh hai rồi, nên săn sóc sinh hoạt hàng ngày của anh thế nào. Anh hai nói sẽ đi giữ biên cương tại vùng biên giới, cậu cũng đi theo. Điều kiện nơi đó không tốt bằng Ossifer, cậu phải học cách sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
Minh Lăng nấu xong bữa tối vừa vặn Minh Hy về. Anh vào bếp, hít hà một hơi, “Bít tết à? Ngửi mùi chắc ngon lắm.”
Minh Lăng ngoái lại cười với anh, “Anh về rồi. Một lát nữa có thể ăn cơm.”
Minh Hy trách, “Cơ thể em không khỏe cơ mà? Phải nghỉ mới đúng, chứ sao lại đi nấu cơm?”
Minh Lăng phản đối, “Em thấy khỏe hơn nhiều rồi. Anh không thích ăn món em nấu hả?”
Minh Hy tiến đến thơm má cậu, “Em làm gì, anh đều thích hết.”
Khi Minh Hy nói lời âu yếm cũng vẫn điệu bộ nghiêm chỉnh và đứng đắn, làm Minh Lăng đỏ cả mặt, chùng giọng, “Anh hai đi chuẩn bị chuẩn bị đi, có cơm ngay đây.”
Ăn tối, ban đầu hai người ngồi hai bên đối diện bàn ăn, nhưng được một chốc, Minh Hy chuyển sang ngồi cạnh Minh Lăng. Anh cắt thịt cho cậu, rót sữa cho cậu, trước kia vẫn hay làm nên động tác cực kỳ thành thạo.
Cơ mà, dù trước kia cũng có hay làm vậy, thì cảm xúc lần này khác hẳn. Minh Lăng cảm giác mặt mình chín nhừ tới nơi, không thể không dời sự chú ý của mình đi bèn hỏi, “Anh hai, hình như đợt nghỉ này của anh hơi lâu.”
Lâu thật. Mười mấy ngày nay Minh Hy đều ở nhà, không phải trở về quân đội.
Minh Hy trả lời, “Anh từ chức Tư lệnh quân đoàn Khiên Bạc rồi, đang chờ lệnh bổ nhiệm qua vùng biên giới Cherno, giờ chỉ ở nhà thôi.”
Minh Lăng chớp mắt, “Sao trước kia anh chẳng nói đã xin rồi với em nhỉ? Em tưởng anh mới có ý định mà chưa thực hiện cơ.”
Minh Hy nhìn cậu đáp, “Anh định chờ em cưới rồi mới báo, cũng vừa lúc lệnh bổ nhiệm được gửi đến, anh có thể đường hoàng rời đi luôn. Mà giờ thì khác rồi, anh sẽ dẫn em đi cùng.”
Minh Lăng trộm thở dài. Khi cậu bị thứ tình yêu sâu đậm cậu thèm khát mà không có được giày vò, anh hai cũng phải chịu đựng sự giày vò tương tự, cho nên anh xin chuyển công tác, rời khỏi nơi đây.
Cậu dùng khăn ăn lau miệng, đoạn nhoài người hôn mặt Minh Hy “chụt” cái, sau đó ngậm tăm, tiếp tục cầm dao nĩa dùng bữa.
Minh Hy nhìn cậu, cười tươi.
Tối muộn, Minh Lăng tắm táp xong, sấy khô tóc, trên thân chỉ vận một tấm áo sơ mi nhưng là chiếc áo cậu tặng Minh Hy, là cậu lấy từ trong tủ Minh Hy.
Minh Hy còn đang làm việc tại thư phòng. Minh Lăng tới cửa, hít một hơi thật sâu, lại nhớ buổi tâm sự ban đêm ngày nào An An thao thao bất tuyệt, “Tuy Omega trời sinh có sức hấp dẫn Alpha, nhưng không nên mù quáng tin nó răm rắp. Không thể thiếu tình thú. Vợ chồng sống chung mãi một kiểu cũng không tránh khỏi nhàm chán, phải thường xuyên có ý tưởng mới mẻ mới là chân lý cuộc sống.” Đương nhiên, khi An An giảng giải vụ này là nhằm ép uổng Minh Lăng mặc áo ngủ nữ cho cậu ta ngắm, Minh Lăng lúc ấy nện cậu ta một trận khóc lóc um sùm, nhưng giờ Minh Lăng lại nghe lời cậu ta.
Gõ cửa, cửa tự động mở, Minh Hy ngồi trước máy tính, trong không gian là hình ảnh hàng không vũ trụ. Anh hỏi, “Lăng Lăng, sao vậy?”
Minh Lăng lúng búng, “Em… Ờ thì… Muốn hỏi anh bao giờ đi ngủ?”
Lúc này Minh Hy mới chếch mặt qua nhìn cậu, “Em ngủ đi…”
Còn chưa nói trọn câu đã giật mình, vì đôi chân dài trần trụi và trắng muốt của cậu đang bước về phía anh. Minh Hy là Alpha, lẽ tất nhiên là cao lớn hơn Omega như Minh Lăng nhiều lắm, nên tấm áo sơ mi của anh phủ trên người cậu không khác nào một cái váy, trùm qua cả mông cậu, bên trên cũng rộng thùng thình, hở cả phần xương đòn tinh xảo.
Minh Lăng không lên tiếng, chỉ đỏ mặt nhìn Minh Hy.
Gần như ngay trong tích tắc, Minh Hy ôm chầm Minh Lăng vào lòng, để cậu ngồi lên đùi, sau đó hôn vồ vập lên môi cậu, lại hôn xuống cổ, xuống vai, thậm chí chen cả vào áo, liếm lên dấu răng in nơi sau vai cậu.
Tuyến Omega của Minh Lăng đã được Minh Hy đánh dấu, nên nỗi chộn rộn trong cơ thể cậu được an ủi, nhưng nay bị anh hôn liếm, toàn thân cậu lại như mềm oặt ra, ngây ngất, trong thân mình thức tỉnh một thứ khát vọng thật sâu, người cũng yếu ớt nằm trong vòng tay anh. Mãi một hồi lâu cậu mới hỏi nhỏ, “Anh hai, có ngủ với em không?”
Minh Hy ôm gọn cậu, lại hôn tai cậu, “Ừ, lát nữa anh ngủ với em.”
Sau khi Minh Hy ôm Minh Lăng rồi mới phát hiện cậu không mặc quần lót, gò mông đầy đặn và cong vểnh cứ thế trơ trụi ngồi trên đùi anh. Giờ anh mà tiếp tục làm việc thì hơi bị phá phong cảnh, vả lại anh cũng chẳng còn bao tâm tư đặt ở màn hình không gian nữa, liền bế Minh Lăng đứng dậy, về thẳng phòng ngủ.
Anh đưa Minh Lăng về phòng ngủ mình, thả cậu xuống giường, đắp chăn cho cậu mà rằng, “Anh đi tắm đã.”
Minh Lăng ngoan ngoãn gật đầu, níu chăn nằm đó chờ anh.
Minh Hy tắm rửa chẳng mấy chốc là xong. Thực chất anh không buồn ngủ, ngược lại còn bị Minh Lăng kích thích đến dậy cả tinh thần, đặc biệt là dậy ở mặt ***, nhưng anh lại chẳng thể làm gì, chỉ đành ôm Minh Lăng ngủ hết sức thuần khiết thôi.
Minh Lăng chưa trưởng thành, kỳ động dục đầu tiên của cậu chưa đến, nên không thể làm tình, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể cậu. Minh Hy buộc phải chịu đựng.
Minh Lăng rúc vào lòng anh, cảm giác ấm áp mà vững chãi. Ánh sáng mỏng manh trong phòng lặng lẽ hắt lên gương mặt anh, cậu cảm thụ hơi thở anh, thấp giọng nói, “Anh hai, nhớ trước hồi em mười bốn tuổi, anh về nhà, lúc nào em cũng ngủ với anh, anh lúc nào cũng đồng ý.”
Minh Hy ôm cậu, “Ừ, hồi đó em còn nhỏ.”
Minh Lăng nói, “Còn giờ em đã lớn rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT