Hành tinh Ossifer là thủ phủ của đế quốc Oss, phong cảnh trên tinh cầu tuyệt đẹp, căn cứ theo giờ thiên văn và khoảng cách các vì sao mà chia ra bốn mùa rõ rệt.

(Giờ được tính theo sao.)

Tinh cầu được đặt làm trung tâm hành chính, khoa học kỹ thuật đạt hàng tiên tiến phát triển bậc nhất, an ninh nghiêm ngặt và an toàn. Phần lớn người dân sinh sống là các quý tộc, quan to hay triệu phú, nó chính là nơi mà dân thường luôn hướng làm mục tiêu.

Minh Lăng tự lái xe mình đến siêu thị nhận đồ. Trong siêu thị vô cùng ấm cúng, song cậu vẫn đội mũ và đeo kính râm, còn quấn khăn quàng cổ che kín mít nửa mặt.

Nhưng cậu lọt vào mắt xanh mọi người, không phải bởi cách ăn mặc này.

“Là một Omega.”

“Vẫn chưa trưởng thành, tóc đen quá, dáng người xinh xắn ghê.”

“Ừ, con nhà ai thế, sao lại để cậu ấy đi ra ngoài một mình?”

Minh Lăng ráng cúi đầu hết sức có thể, ôm hộp quà mau mau chóng chóng bỏ chạy. Lúc ra bãi đỗ lấy xe, ngay cả người máy bảo vệ mang hình người cũng quét hình cậu mấy lần mới thôi, cậu càng quấn khăn chặt hơn, trong khi chờ xe ra, mỗi một giây đều là nỗi gian nan khó thấm. Cậu nghĩ, tại sao Omega cứ phải khác biệt như vậy? Tại sao không thể giống như Beta? Niềm ấm ức và khổ đau trỗi lên trong cậu, nhưng lập tức, cậu dằn nén chúng lại. Suy nghĩ này chẳng qua bởi cậu kỳ quặc thôi, nếu cậu cứ hay nghĩ những điều có có không không thế, thì đáng ra như lời An An, cậu không nên chọn ngành phê bình văn học mà nên đi học làm đầu bếp, có khi sẽ bớt nghĩ ngợi lan man hơn không chừng.

Trong lúc đợi chờ, nhanh chóng xuất hiện một số Alpha, không cần nhìn, chỉ từ xa đã cảm nhận được chất dẫn dụ không lúc nào là không tỏa ra từ họ, cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ khó ngờ của họ.

(Hóa chất sản xuất bởi sinh vật sống như là một tín hiệu hóa học để hấp dẫn thành viên khác trong cùng một chủng loài, có ảnh hưởng đến hành vi và sinh lý của sinh vật.)

Tuy Minh Lăng không nhìn họ, họ lại nhìn Minh Lăng chăm chú. Bị bao ánh nhìn nóng bỏng và đăm đắm chĩa vào, cậu cảm thấy rất bức bối, không thể không ngoái lại nhìn họ, phát hiện họ đều là học sinh mặc đồng phục trường quân đội.

Alpha luôn có vóc dáng cao to và khỏe khoắn, sức mạnh siêu việt, trí tuệ khôn ngoan. Họ là thành phần ưu tú nhất nhân loại.

Những Alpha này mặc đồng phục màu đen của trường quân đội, lưng dài chân dài, diện mạo cũng rất mực xuất sắc. Nếu ở tinh cầu khác, phỏng chừng có thể khiến vô số người vây quanh trầm trồ, song hiện tại họ lại đang vây quanh trầm trồ Minh Lăng.

Nhận ra Minh Lăng quay đầu lại nhìn, một người bạo dạn nhất trong số đó liền cười, gật đầu một cái với cậu, thậm chí dấn bước tới trước mặt Minh Lăng, khom người nói, “Chào em.”

Minh Lăng lúng túng nhích sang bên cạnh, “Chào anh.”

Đối phương lại nói, “Làm quen được không em? Anh là Karan, Karan Olson.”

Minh Lăng chỉ líu ríu, “Xin lỗi.” Rồi không lên tiếng nữa.

Đối phương rõ ràng có chút thất vọng, nhưng ánh mắt vẫn cháy bỏng nhìn cậu, cũng không bỏ đi.

Bạn bè anh ta cũng chậm rãi tiến đến, han hỏi, “Sao em lại đi một mình? Cần giúp đỡ không?”

Chất dẫn dụ của cả đám họ kích thích quá lớn khiến Minh Lăng khó thở và tim đập dồn dập, một cánh tay ôm chặt chiếc hộp, tay kia cầm thẻ nhanh chóng quẹt ở bảng lấy xe, cốt để xe mình ra nhanh, nhưng hôm nay chẳng biết bãi đỗ xe siêu thị bị làm sao, mãi vẫn chưa thấy xe đến.

Cậu sắp trưởng thành, ngày xưa chưa biết Omega và Alpha ở chung với nhau không ổn ra làm sao, giờ thì cảm nhận rành rẽ rồi. Cái sự lôi kéo đến từ chất dẫn dụ bản năng của thân thể, cảm thụ được chất dẫn dụ của Alpha, đều làm cậu khó ở, tim vô cớ đập nhanh hơn, thân thể nóng lên, trí não dường như váng vất.

Thậm chí Minh Lăng lại vô thức nhớ đến ngọn nguồn trở thành nỗi ấm ức bấy lâu nay của cậu, tại sao mình là Omega? Đây là câu hỏi khó lý giải, bởi từ khi sinh ra, hình như đã không thể thay đổi. Một khi đã vậy, biết tìm ở đâu đáp án?

Cậu lại nhớ đến An An vô tư lự và sống ổn an từng nói với cậu, vì bồ là Omega, nên bồ là Omega, bồ là bồ, bồ là người như thế, nếu bồ không phải Omega, bồ cũng không phải là bồ.

Minh Lăng thở dài sườn sượt.

Bởi thấy nóng, không thể không kéo khăn quàng cổ đang quấn mặt xuống, những người đang quan sát cậu lại nóng bỏng ngắm nghía cậu.

Minh Lăng liếc nhìn về phía họ, “Xin lỗi, xin các anh cách xa tôi ra được không? Tuy yêu cầu của tôi thật vô lễ, nhưng tôi thật sự hy vọng các anh có thể làm vậy.”

Các Alpha tuy bị cậu hấp dẫn cùng cực, hoặc là bị chất dẫn dụ của cậu hấp dẫn, nhưng nói gì thì nói, họ vẫn là học sinh trường quân đội được xưng là tinh anh nhất đế quốc, khả năng kiểm soát rất mạnh, do đó họ lịch sự hành lễ rồi quả thực lùi lại mấy bước.

Đúng lúc ấy, xe Minh Lăng cuối cùng cũng lao ra từ lối đi. Minh Lăng cúi chào lại họ, nói, “Cám ơn.” Bấy giờ mới vội vã lên xe, đặt ngay ngắn hộp quà lên ghế, dùng giọng nói thiết lập đích về, “Tiểu Tạp, về thôi.”

Lúc xe đóng cửa phóng đi, Minh Lăng còn nghe số học sinh trường quân đội kia đang trò chuyện, “Chắc sắp trưởng thành, mùi em ấy ngọt quá, hơn nữa bàn tay hở ra vừa bé xinh vừa mềm mại. Không biết ai may mắn vậy, được ghép đôi với em ấy.”

Vì lời họ nói mà Minh Lăng hậm hực suốt cả chặng đường, thậm chí còn muốn khóc. Cậu nhìn đau đáu hộp quà đặt bên cạnh, ngơ ngẩn đến thừ cả người ra. Ngay cả Tiểu Tạp có trí tuệ nhân tạo cũng phát hiện ra tâm trạng cậu, bèn ướm hỏi bằng chất giọng lo lắng, “Lăng Lăng, muốn nghe nhạc không?”

Cậu đáp khẽ, “Cám ơn, không cần đâu, mình muốn yên lặng một lát.”

Tiểu Tạp hiểu ý, đáp, “Ừa, được.”

Đế quốc trong tương lai sẽ còn bành trướng lãnh thổ bên ngoài, hơn nữa lại đang lâm vào tình trạng giằng co lực lượng cùng một số quốc gia lớn mạnh khác, năm nào cũng chinh chiến, người bỏ mạng nơi sa trường nhiều không đếm xuể, sinh ra tình trạng thiếu lính. Cái sự thiếu lính thật ra không phải là thiếu người. Đế quốc đã thông qua dự luật nhân bản người. Chính dự án nhân bản người là nguồn sung lính chủ yếu cho chiến tranh nên không có khả năng thiếu. Thiếu, phải là thiếu Alpha.

(Tạo một bản sao giống hệt một người về mặt di truyền bằng tạo dòng vô tính.)

Tuy kỹ thuật nhân bản cực kỳ hoàn thiện, nhưng tố chất người nhân bản bất luận thế nào cũng chỉ đạt trình Beta, dẫu có dùng Alpha ưu tú nhất làm mẫu nhân bản nhưng kết quả sau cùng đạt được cũng chỉ là Beta. Con người dù luôn muốn thành Thần, song sử dụng khoa học kỹ thuật rốt cuộc vẫn không cách nào đạt đến trình độ của Thần.

Nhận được ơn phước của Thần để mà trở thành Alpha nhân loại mạnh mẽ nhất, xuất chúng nhất, chỉ có thể dựa vào kết hợp giữa Alpha và Omega, từ Omega thụ thai tự nhiên, mang bầu mười tháng, sinh nở, phần lớn mới có thể trở thành Alpha mạnh mẽ nhất, xuất chúng nhất. Đương nhiên, còn có một bộ phận nhỏ được sinh ra là Omega.

Bởi nguyên nhân chiến tranh, dân cư đế quốc 90% là Beta, 8% là Alpha, và chỉ 2% là Omega. Sự hiếm hoi của Omega lẫn tầm quan trọng của thể chất sinh đẻ giúp họ trở thành tài nguyên quý hiếm và quan trọng nhất đế quốc.

Đế quốc không cần Omega làm lụng gì, chỉ cần sau khi trưởng thành, kết hợp với Alpha của họ và sinh thế hệ sau là được.

Ở cái đế quốc đặt lực lượng quân sự lên trên tất thảy ấy, những thứ như tự do hay nhân quyền, đều là điều hoang đường và xa xôi.

Omega chỉ là cái máy đẻ, không còn sự lựa chọn nào khác.

Tuy Omega chỉ là cái máy đẻ, nhưng, Omega cũng không có quyền oán hận.

Từ khi Omega sinh ra đã được đế quốc bảo hộ, được nuôi nấng ở các tinh cầu có điều kiện tốt nhất đế quốc, không phải gặp chiến tranh, không phải chịu đau khổ, từ nhỏ đến lớn có kẻ hầu người hạ, ngoài hạn chế về tự do thân thể, thì mọi phương diện khác đều được hưởng ưu ái tốt nhất.

So với Alpha và Beta, Omega nhỏ nhắn, mảnh dẻ, mẫn cảm và yếu ớt, không chịu được gió táp mưa sa. Người ngoài nhận xét vậy đó. Thế nên Omega, đương nhiên phải nhận được bảo hộ và điều kiện tốt nhất, Alpha hay Beta sẽ không so bì gì với điều này.

Mà nhận được sự ưu đãi này hiển nhiên phải hiến dâng cho đế quốc, phải kết hợp với Alpha sinh ra thế hệ sau vĩ đại, đó là lẽ tất yếu.

Đế quốc có một kết quả khoa học kỹ thuật đã nghiên cứu xong, đó là khi Omega sắp trưởng thành, sẽ lấy mẫu máu, tính toán trị số máu rồi so sánh với kho số liệu Alpha, tìm ra người xứng đôi nhất với Omega đó. Hai người kết hợp, có thể sinh ra thế hệ sau ưu tú nhất.

Đây là dự luật đã được thông qua. Hai người được ghép đôi phải tuân theo pháp luật, trở thành bạn đời. Nếu có ai không bằng lòng hay không chấp hành, sẽ bị tống lên tòa án quân sự.

Biện pháp thực thi cứng rắn như thế chỉ là hòng cam đoan đế quốc sẽ có Alpha mạnh mẽ được sinh ra. Có Alpha mạnh mẽ được sinh ra, đế quốc mới có người kế tục, mới có lực lượng mạnh mẽ. Có lực lượng mạnh mẽ, mới có thể đảm bảo an toàn cho lãnh thổ quốc gia đế quốc, đảm bảo sẽ không bị chèn ép hay xâm lăng, đảm bảo hầu hết dân cư đế quốc có cuộc sống thanh bình.

Thành thử, những con người từ nhỏ đã được giáo dục như vậy, có là Alpha, Beta hay Omega, chí ít ở ngoài mặt, cũng không thấy dự luật này sai trái ở điểm nào.

Tự do, hay nhân quyền, cũng đều phải nằm trong phạm vi hạn chế nhất định mới có thể gọi là tự do, gọi là nhân quyền.

Mà bởi độ hấp dẫn nhau từ chất dẫn dụ sinh học bản năng của Alpha và Omega, nên Alpha trời sinh đã có ý muốn bảo vệ và dục vọng độc chiếm với Omega, hơn nữa hễ Alpha đánh dấu Omega, bản năng sinh học của họ sẽ khiến họ chung thủy với nhau trọn đời, cho nên rất ít có ai không hạnh phúc trong hôn nhân vì dự luật bắt buộc này.

Dĩ nhiên, chuyện gì cũng luôn có ngoại lệ. Khi Alpha cống hiến đủ cho đế quốc, kể cả anh ta không được kết hợp cùng Omega do gen không được chọn, anh ta cũng có quyền tự lựa chọn một Omega, đồng thời có quyền tự chủ hôn nhân của mình thêm nữa, Beta mà đủ xuất sắc, có công lao vĩ đại, cũng được ban quyền này.

Nhưng còn Omega, vẫn chưa có quyền tự chủ cho lựa chọn hôn nhân của mình. Có lẽ nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì Omega không thể có cống hiến gì to lớn cho đế quốc trước khi trưởng thành.

Nỗi thống khổ của Minh Lăng xuất phát từ đây.

Cậu sắp trưởng thành rồi. Mấy hôm trước đã bị lấy máu, đối tượng ghép đôi của cậu chẳng chóng thì chầy sẽ được tuyển chọn nhanh thôi, từ nay về sau cậu sẽ làm vợ một người xa lạ, sinh con cho anh ta.

Minh Lăng cứ nhìn hộp quà mãi, đến tận khi tiếng nói của Tiểu Tạp lại lần nữa lay tỉnh cậu, “Lăng Lăng, đại ca gọi điện.”

Minh Lăng ngạc nhiên, vội vàng xoa xoa má, cố tỏ ra vui vẻ, nói, “Chuyển cho mình.”

Đằng trước Minh Lăng nhanh chóng hiện màn hình ba chiều. Trong ảnh là một người đàn ông cao lớn vận đồng phục quân đội trắng tinh, tóc đen mắt đen y hệt Minh Lăng vậy, khuôn mặt lại góc cạnh, cặp mắt sâu, nhưng thần sắc ôn hòa. Anh ngồi trên ghế dựa, nói, “Lăng Lăng, em đang trong xe sao?”

Minh Lăng cầm hộp quà lên tay, cười đáp, “Ban nãy đi lấy quà, quà sinh nhật cho anh đấy, đương nhiên không nói cho anh là gì đâu. Nhưng anh có thể đoán thử.”

Minh Hy cau mày, “Sao em lại lái xe ra ngoài? Em sắp trưởng thành rồi, ra ngoài bị làm sao thì sao?”

Minh Lăng xót xa lắm, mà vẫn cố tươi cười, “Em đến tòa nhà đế quốc lấy đồ thôi, không đi đâu nữa, có thể xảy ra chuyện gì nào?”

Thấy Minh Hy có vẻ chuẩn bị giáo huấn tiếp, cậu bèn giành lời luôn, “Anh hai, đừng có lải nhải em suốt như bảo mẫu nữa đi. Em biết mình không nên ra ngoài, nhưng mà, lần này là lần cuối, lần cuối thật đấy.”

Minh Hy rốt cuộc không tài nào nổi giận với cậu được, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Không được có lần sau, bằng không anh mà về sẽ cài đặt nhà cho em chỉ vào được mà không ra được.”

Minh Lăng vươn tay véo véo cái tai ảo của anh, phụng phịu, “Haiz, đồ đáng ghét.”

Minh Hy nghiêm mặt, “Anh nói được làm được.”

Minh Lăng trề môi với anh, quay phắt mặt đi hướng khác, rõ ràng đang giận.

Minh Hy đành phải làm hòa, “Thôi, nói chuyện chính, không cho em đi đâu nữa, mau về nhà đi.”

Minh Lăng đáp, “Thì em đang trên đường về còn gì, sắp về tới nơi rồi.”

Minh Hy, “Tốt.”

Sau cùng vẫn chuyển mắt về khuôn mặt Minh Hy, thậm chí ánh mắt còn thấm đẫm vẻ mến mộ nồng nàn, Minh Lăng khẽ khàng hỏi, “Bao giờ anh về?”

Minh Hy nói, “Phải mấy ngày nữa.”

Minh Lăng hỏi, “Mấy ngày là mấy ngày?”

Minh Hy trả lời, “Không biết chính xác.”

Minh Lăng nhíu mày, “Toàn thế thôi. Em sắp trưởng thành rồi, anh biết không? Chưa kể, ngày kia là sinh nhật anh ba mươi tuổi, anh không về bóc quà à? Không muốn biết em tặng gì à?”

Không biết Minh Hy ngập ngừng trong thoắt chốc vì câu nào của cậu, song anh lúc nào cũng nghiêm túc, ấy thế mà lại lặng thinh, cũng không trách móc cái sự nhiễu sự của cậu nữa.

Mãi một chốc lâu sau, anh mới nói, “Ngoan ngoãn về nhà mau. Mấy ngày nữa anh sẽ về.”

Minh Lăng chưa kịp nói gì, anh đã tự ý ngắt máy trước. Nhìn hình ảnh Minh Hy biến mắt trước mặt, Minh Lăng đờ ra một lúc lâu, mới cắn môi dưới, tròng mắt đỏ ửng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play