Minh Hy nhìn màn hình ba chiều trong phòng đang chiếu tình hình diễn ra trên tinh cầu Hull số 7, liền hiểu ngay Minh Lăng đang tra gì.
Nếu Minh Lăng đã nói muốn gả cho Eis Marton, Minh Hy tất nhiên không ép duyên em trai mình vào một người chưa rõ lòng dạ, mà anh sẽ điều tra Eis Marton tỉ mỉ.
Chuyện đấu thú ở hành tinh số 7, Minh Hy cũng biết. Anh biết cả việc Eis Marton là một trong những cổ đông của hành tinh đấu thú này, biết hắn mắc không ít thói xấu của quý tộc. Có lúc Minh Hy từng bất mãn cực độ vì vô số tình nhân Beta của hắn, và cũng rất để bụng vụ án của hắn ở hành tinh đấu thú, song những khuyết điểm này không đến nỗi chí mạng.
Alpha, trước khi chưa gặp gỡ được Omega định mệnh, có hẹn hò với bao nhiêu Beta cũng không phải chuyện to tát mà hắn giữ cổ phần hành tinh đấu thú tuy gọi là phạm pháp nhưng nhà hắn đã giải quyết rốt ráo sự việc, mọi thứ hoàn toàn chìm xuồng, căn bản chưa lan truyền rộng rãi.
Mà Minh Hy cũng đã gặp Eis Marton. Ngay trước mặt anh, Eis không tiếc lời ca ngợi mỹ mạo và tính nết Minh Lăng, hắn nói rằng chỉ gặp một lần đã say mê cậu cả thể xác lẫn tinh thần, sau khi hai người họ làm đám cưới, cuộc sống hôn nhân chắn chắn vẹn toàn và mỹ mãn. Hắn làm việc ở Cục quản lý khai thác khoáng sản, sẽ luôn dẫn Minh Lăng theo cùng, không chia lìa với cậu.
Minh Hy có nhắc đến chuyện tình nhân Beta của hắn, hắn cũng thành khẩn nói rằng kể từ khi xác định cưới vợ đã đuổi họ đi, sau này cũng không liên lạc nữa, để Minh Hy an tâm giao Minh Lăng cho hắn.
Một khi đã vậy, Minh Hy còn gì để than thở?
Thế nhưng hiện thời, Minh Lăng đã biết chuyện hành tinh Hull số 7. Tại sao em ấy lại xem chúng? Tự mình tìm hiểu về Eis Marton nên mò ra ư? Liệu em ấy cũng đã biết Eis Marton từng trăng hoa trác táng không…
Minh Hy đi tới trước mặt Minh Lăng, nhìn gò má cậu trắng bệch, anh bèn tắt luôn máy tính, sờ má cậu, “Anh gặp Eis Marton rồi. Anh ta nói sẽ không phụ lòng em đâu, em đừng sợ.”
Minh Lăng ngửng đầu nhìn anh, cần cổ mảnh khảnh ngẩng lên, vẻ mặt cậu bình tĩnh, sâu trong đáy mắt lại chồng chất bi thương. Cậu mỏng manh đến vậy.
Minh Hy khom người bế cậu khỏi ghế, bước ra phòng ngủ bên ngoài, “Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Minh Lăng cúi đầu trong lòng anh, lẩm bẩm, “Em không thích ngài ấy đâu, anh hai, em không thích.”
Khi thả cậu xuống giường, anh phát hiện cậu đang run. Anh đành ngồi xuống, ôm cậu vào lòng vuốt lưng, “Được được, đừng sợ.”
Minh Lăng vòng tay ôm anh sít sao, nói lí nhí, “Ngài ấy tàn nhẫn giết khủng long, chẳng biết xót thương. Làm sao ngài ấy có thể dửng dưng giết chết một con khủng long thế chứ? Ngài ấy không biết thế nào là đau khổ, thế nào là nhẫn tâm ư?”
Minh Hy không biết đáp sao cho phải. Anh hiểu rằng, Omega trời sinh có lối suy nghĩ hết sức tinh tế và nhạy cảm, càng gần ngày trưởng thành, độ nhạy cảm càng tăng. Minh Lăng không chịu được cảnh chồng sắp cưới của mình là kẻ tàn sát trên hành tinh đấu thú, Minh Hy thấu triệt.
Tâm trí anh lúc này chẳng bình tĩnh được nữa. Phải gả Minh Lăng cho Eis Marton, nghĩ cảnh sau này Eis Marton có được Minh Lăng, lần trước anh gặp hắn, gần như đã muốn ra tay giết chết hắn tại chỗ. Quãng thời gian này anh khó chịu suốt vì Minh Lăng sắp cưới Eis Marton. Nếu không phải anh có lý trí và ý chí mạnh mẽ, dám anh đã kích động mà gây ra chuyện khó lòng tưởng tượng. Thế nên giờ phút này, nghe Minh Lăng thổ lộ không thích Eis, một Minh Hy luôn bình tĩnh là vậy, ấy thế mà chỉ có sự hả hê trào lên trong anh chứ không phải cảm xúc nào khác, ví dụ như âu lo đáng lẽ phải có trong trường hợp này.
Anh điềm đạm nói, “Nếu thật sự không thích, em đừng lấy anh ta nữa. Anh không muốn em bước vào một cuộc hôn nhân không như ý, để rồi ngày sau không hạnh phúc.”
Trí óc Minh Lăng trống hổng vì lời này của anh. Cậu thực lòng muốn bật thốt em không muốn gả cho ngài ấy, nhưng lý trí lại nhanh chóng rút nó lại, “Giờ ai cũng biết đám cưới của em và ngài ấy rồi mà. Còn hai tháng, em sẽ qua đó, không thể đổi ý ở thời điểm này.”
Minh Hy cúi đầu nhìn cậu, “Chỉ cần em không muốn, anh sẽ có cách.”
Minh Lăng lắc đầu, đắm đuối nhìn anh, “Em không muốn anh gặp rắc rối vì em. Anh hai, em yêu anh mà, em không muốn chỉ vì em mà anh bị chuyện gì.”
Anh quả thực ngỡ ngàng, mà trong nháy mắt Minh Lăng cũng nhận ra mình lỡ mồm. Cậu đã tiết lộ lời trái tim mình mất rồi, sắc mặt cậu thoắt chốc bợt bạt. Bối rối dời mắt khỏi mặt Minh Hy, cậu lắp bắp, “Anh hai, anh hiểu đúng không, là tình yêu giữa người thân gia đình, anh đừng nghĩ linh tinh.”
Ví bằng Minh Lăng không nói câu sau, Minh Hy sẽ tin tình yêu trong lời nói mới rồi của cậu đúng là tình yêu người thân gia đình, nhưng nay cậu lại bối rối phân bua, điều đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ cậu đang giấu giếm sự thật.
Minh Hy bị chuyện Minh Lăng sắp cưới Eis Marton tra tấn trong suốt thời gian vừa qua, tuy nét mặt anh không biểu lộ gì, làm gì cũng hoàn hảo không khác trước đây là mấy, nhưng nỗi giày vò trong tim anh, chỉ có mình anh thấu hiểu.
Anh vẫn đợi Minh Lăng trưởng thành, rồi sẽ hỏi ý cậu, làm vợ chồng cùng cậu. Minh Lăng là con nuôi của Minh gia đồng thời là Omega, ắt hẳn sẽ gây rình rang dư luận, nó không chỉ là luân lý đạo đức mà còn khó được pháp luật chấp nhận. Thành thử, anh vốn là muốn ngay từ bây giờ, tranh thủ xin điều đến khu vực biên giới để trấn thủ biên cương, anh sẽ đưa Minh Lăng qua cùng, né tránh sự chú ý của dư luận, sự tình sẽ dễ giải quyết hơn.
Ai ngờ anh vừa mới xin chuyển sang biên giới, lại hay tin Minh Lăng được gả cho Eis Marton.
Thậm chí cả Minh Lăng cũng tỏ vẻ bằng lòng gả cho hắn, việc này đối với Minh Hy, có thể nói đả kích anh rất lớn. Tuy anh khó chịu cùng cực, song cũng tôn trọng quyết định của em trai. Miễn Minh Lăng hạnh phúc là được.
Anh đã nghĩ như vậy. Nhưng mấy hôm nay trôi qua, anh mới biết, thân làm Alpha, mà ngay cả Omega mình khao khát cũng không thể gìn giữ bên mình, quả thực đi ngược với bản năng của anh, hoàn toàn không có biện pháp để nghe theo lý trí.
Minh Hy nói sẽ sàng, “Lăng Lăng, rốt cuộc lời thật lòng của em thế nào, em nói anh nghe. Nếu em yêu anh, anh sẽ dẫn em đi.”
Minh Lăng đâu nghĩ người anh trai luôn đứng đắn và lý trí sẽ nói điều này. Cậu ngạc nhiên nhìn anh, khuôn mặt trắng bệch bỗng chốc ửng đỏ, lúng túng hỏi, “Anh thích ai rồi mà? Em không cần anh lỡ làng cả đời vì phải chăm sóc em đâu.”
Minh Hy chau mày, “Trừ em, anh còn có thể thích ai? Trước khi bác quyết định gả em cho Eis Marton, anh đã xin được cưới em rồi dẫn em rời khỏi Ossifer đến biên giới rồi.”
Nước mắt Minh Lăng thoắt chốc lăn dài. Cậu không biết bản thân mình đang sung sướng hay đang hạnh phúc quá đỗi mà cảm thấy bàng hoàng và khó tin, cậu thậm chí không biết mình đang rơi lệ. Chỉ ngẩn ngơ nhìn Minh Hy, không nói thành lời.
Tuy Minh Lăng nom ốm yếu nhưng Minh Hy chưa từng thấy cậu khóc, nhất thời luống cuống, vừa lau nước mắt cho cậu, vừa hỏi dồn, “Làm sao thế? Em không muốn, hay là không vui?”
Minh Lăng chỉ đang chảy nước mắt, giờ đây bật khóc thực thụ. Cậu ngồi quỳ trong vòng tay Minh Hy, quàng tay ôm siết bờ vai anh, áp mặt nơi vai cổ anh, thút thít ra tiếng, “Không, em đồng ý. Anh hai, vì sao trước kia không nói em biết? Vì sao anh không nói? Em yêu anh suốt, em chỉ muốn gả cho anh. Chẳng muốn gả cho bất cứ ai cả, hễ nghĩ mình sẽ ở cạnh người khác rồi sinh con, em căm hận mình là Omega. Em thậm chí còn muốn tìm thuốc ức chế, biến mình thành Beta cho xong. Vì sao anh không nói sớm cho em biết? Vì sao anh không nói với em?”
Minh Hy thấy ra là không phải cậu không đồng ý, liền thôi hoang mang, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, bảo, “Là anh sai, anh nên nói với em.”
Minh Lăng ngước đầu khỏi hõm vai anh, nước mắt rơi lã chã lúc này hóa thành nước mắt của vui mừng. Cậu tự lau mặt mình, sau đó nhìn anh đăm đắm, thốt nghẹn ngào, “Anh nói lần nữa đi, là anh yêu em, muốn cưới em.”
Minh Hy ôm gọn cậu bằng một tay, tay kia dịu dàng chùi nước mắt dính trên mặt cậu, “Anh yêu em, Lăng Lăng, anh muốn cưới em.”
Minh Lăng bấu mạnh vào đùi mình một cái, đau đến thiếu điều kêu cha gọi mẹ. Xác thực không phải đang nằm mơ, cũng không phải đầu óc mơ màng hoang tưởng, cậu nín khóc, nhưng vẫn hết sức khó tin, lại lặp lại, “Anh hai, nói lần nữa đi, đừng lừa em nha.”
Minh Hy hôn môi cậu khe khẽ, “Anh yêu em, muốn cưới em, không lừa em.”
Minh Lăng cắn môi, “Nhắc lại lần nữa.”
Minh Hy làm chức Tướng, hết chịu được yêu cầu kiểu này của Minh Lăng. Anh lật cậu xuống giường, nghiêng người hôn cậu ngấu nghiến. Nụ hôn đầu của Minh Lăng là đây, cậu mừng tới nỗi não mờ mịt, khờ khạo há miệng, để anh khẩn thiết tiến vào.
Minh Hy quỳ một gối trên giường, cúi xuống hôn nồng nàn, một cánh tay chống người, tay kia nâng gáy Minh Lăng, sau đó càng dấn nụ hôn thêm sâu nữa.
Phiến môi Minh Lăng non mềm, cơ thể tản mát hương thơm ngọt ngào đậm đà, khơi dậy thứ dục vọng quay quắt trong anh. Quả thật không thể kiềm nén, chỉ biết hôn cậu, chẳng thể hành động gì khác.
Minh Lăng bị Minh Hy hôn đến xây xẩm, toàn thân mềm nhũn, da thịt tựa thể có hàng ngàn con sâu trườn bò, khiến cậu sao mà nhột nhạt, sao mà khó chịu. Cậu nâng cánh tay rảnh rang, ôm ghì bả vai và cổ Minh Hy.
Lưỡi Minh Hy đảo khắp khoang miệng cậu, dẫn đến cho cậu một cơn run rẩy. Anh vươn lưỡi chạm vào lưỡi cậu, thế rồi quấn quýt, hôn thật sâu thật sâu, như muốn rút linh hồn ra bằng đường miệng. Tới lúc Minh Lăng hết thở nổi, Minh Hy mới dời môi đi, kéo theo một sợi dãi bạc, rồi anh lại rướn lên liếm hết nước bọt tràn bên miệng cậu.
Minh Lăng mềm mại nằm trên giường, má đỏ bừng, đôi mắt ướt át nhộn nhạo ái ân, môi bị hôn thành đỏ thắm và ướt sũng. Cậu thở hổn hển một lúc, ánh mắt mới dần dần có tiêu cự. Cậu yên lặng nhìn anh, khung ngực phập phồng, sau đó ôm chặt anh, tự áp sát vào đưa môi lên hôn anh.
Minh Lăng hoàn toàn không có kỹ thuật, áp môi lên cọ trúng răng Minh Hy, thế là kêu đau. Minh Hy mau chóng dùng lưỡi liếm môi cậu, thấp giọng hỏi, “Đau không?”
Minh Lăng đắm đuối nhìn anh, “Không ạ.”
Căn phòng tràn ngập mùi hương chất dẫn dụ Omega Minh Lăng phát ra, thốc vào Minh Hy. Minh Hy quả thực không khống chế nổi mình nữa, buộc phải hấp tấp bọc Minh Lăng vào chăn, lại vừa liếm vừa hôn từ cằm chuyển sang cổ cậu. Cậu được anh hôn đến mê mẩn, lòng tràn trề hạnh phúc, lúc này chẳng thể nghĩ suy mà chỉ thấy, cứ thế này mà chết, cậu cũng mãn nguyện.
Trong thân xác cậu bắt đầu dấy lên một cơn xao động, vừa như suy yếu, vừa như dữ dội. Cảm xúc khó lý giải làm cậu hồi hộp, cũng làm cậu an tường.
Mắt Minh Hy không đen kịt như Minh Lăng mà mang màu xam xám, giờ đây chan chứa yêu thương và dục vọng chiếm hữu. Anh lẳng lặng nhìn Minh Lăng, lại hạ môi hôn lên cậu, giọng khàn khàn, “Lăng Lăng, anh muốn lưu dấu ấn trên người em trước, sẽ hơi đau.”
Minh Lăng cúi đầu “ừm” một câu, Minh Hy liền kéo cậu khỏi chăn, chăn trượt khỏi người cậu. Tuy ngoài trời đã trở lạnh, song trong phòng vô cùng ấm áp, Minh Lăng chỉ vận một tấm áo sơ mi rộng, Minh Hy tự tay cởi giúp cậu từng nút thắt. Cơ thể Minh Lăng chầm chậm lộ ra, làn da trắng nõn nà, trước ngực còn là hai điểm non nớt, xương đòn tinh xảo và xinh đẹp. Minh Hy hôn lên đôi mắt ướt của cậu, cậu đành nhắm mắt, rèm mi dài rung rung, cảm thụ Minh Hy dừng trên mắt mình. Thốt nhiên cậu hốt hoảng, trước kia chẳng bao giờ quan tâm diện mạo hay dáng vóc mình, nhưng lúc này lại nơm nớp lo mình có đẹp không, dáng có đẹp không.
Ngón tay Minh Hy phủ một lớp chai sạn, chạm vào đầu ngực câu, toàn thân cậu run lên, miệng cũng vô thức vuột ra âm thanh rên rỉ, “Ưm…”
Ngọt đến cực cùng.
Ánh mắt rực lửa của Minh Hy lại bốc cháy, siết eo Minh Lăng, cúi đầu ngậm một bên điểm đỏ của cậu, vừa liếm vừa day bằng răng. Minh Lăng run lẩy bẩy, tuy cắn môi, vẫn không sao kiềm nén tiếng rên xiết, “Ư… Không…”
Bàn tay Minh Hy xoa mơn thân thể cậu, khiến nước da cậu ửng hồng từ trên xuống dưới. Nhìn hai má cậu cũng đỏ, dáng vẻ hoàn toàn chìm đắm trong dục tình, mùi hương chất dẫn dụ ngọt lự cũng càng đậm mùi, Minh Hy mới dời nụ hôn ra phần vai sau cổ, tiếp theo cắn mạnh. Minh Lăng đau tới độ giật nảy, nhưng bị Minh Hy gắt gao giữ chặt, căn bản không thể cử động.
Cơ thể cậu vẫn dần trào dâng một trận sóng tình, mà cơn đau từ sau vai xen lẫn sự tê dại làm cậu khó ở, không khỏi òa khóc.
Da thịt Minh Lăng vừa trắng vừa mềm, Minh Hy cũng chưa dùng bao nhiêu sức mà không ngờ đã cắn chảy máu. Nghe mùi máu tươi phảng phất trong vòm miệng, nghe tiếng nức nở của Minh Lăng, anh nhanh chóng liếm, rồi mút vết thương. Minh Lăng vẫn khóc, nhưng đã không còn vì cơn đau, mà là vì sự đê mê làm cậu không nén nổi nước mắt.
Minh Hy nhìn tuyến Omega của cậu đã hằn dấu răng, bèn hôn trấn an nơi tai cậu, nói khẽ khàng, “Lăng Lăng, em là của anh.”
Minh Lăng ngoảnh lại nhìn anh, ôm anh, xoang mũi dật ra một tiếng “vâng”.
Quyết định Alpha, Beta hay Omega không dựa vào gen mà dựa vào một loại di truyền còn chưa nghiên cứu ra kết quả. Khi Omega trưởng thành, tuyến Omega cũng sẽ phát triển thành thục, chất dẫn dụ Omega tỏa ra từ cơ thể cũng tiết từ chính tuyến này.
Tại phần vai sau cổ Omega có một tuyến, nơi này là chỗ mẫn cảm nhất của Omega, hơn nữa nếu có bị đâm thủng cũng không gây tổn hại đến cơ thể Omega, cho nên Alpha thường dùng cách này để đánh dấu ngắn hạn Omega trước khi có thể đánh dấu hoàn toàn trong kỳ động dục, bởi lẽ nước bọt của Alpha đã chảy vào tuyến Omega theo răng, làm Omega trong một khoảng thời gian thấm mùi anh ta, còn có thể trấn an Omega, khiến Omega sinh ý thức dựa dẫm vào mình, cũng mang lại cho Omega cảm giác an toàn triệt để, nói chung là rất có tác dụng đối với việc trấn định tinh thần của Omega.
Mỗi một Alpha trưởng thành đều phải học những kiến thức này. Tướng quân Minh Hy dĩ nhiên không ngoại lệ.
Minh Lăng ắt nhiên cũng hiểu Minh Hy rốt cuộc có ý gì. Nỗi tê dại sau vai dần giảm bớt, cảm xúc cồn cào và bối rối vốn có cũng dịu đi. Cậu yên bình dựa vào lòng anh, nắm chặt tay anh, hít hà mùi hương cơ thể. Cậu cảm thấy cực kỳ bình yên và an toàn.
Minh Hy quấn chăn quanh cậu, thấp giọng nói, “Lăng Lăng, ngủ một giấc đi, anh đi có việc, nhé?”
Minh Lăng ngước mắt nhìn anh, “Việc gì vậy? Nếu là việc của em và anh, anh cho em biết với được không? Em hy vọng mình được biết và giúp đỡ gì đó. Anh hai, em không muốn để anh chịu liên lụy.”
Minh Hy bảo, “Anh muốn đi hủy hôn ước giữa em và Eis Marton.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT