“Hoàng hậu nương nương, trong cung bẫm báo bên phía Hoàng thương chưa tra ra tung tích ai hạ độc nương nương và hình như Hoàng thượng cũng không quan tâm tới nó lắm”- Như Ý rụt rè bẩm báo, chắc chắn nàng sắp phải hứng chịu một cơn thịnh nộ đến từ Lương Ngọc. Lương Ngọc lúc trước lúc nào cũng cho nàng phải ăn thay người khác, giận cá chém thớt. Nhưng trái lại, Lương Ngọc chỉ mỉm cười không nói gì cả mà lái sang chuyện khác
“Như Ý, hôm nay ngày trăng rầm, chút nữa ta và ngươi chốn ra hoàng cung chơi nhé”- ánh mắt Lương Ngọc trở nên tinh nghịch khiến cho Như Ý bỗng chút bủn rủn hết cả tay chân “Nương nương, không được, nếu Hoàng thượng biết chuyện này sẽ rắc rối lớn ạ. Lương Ngọc trề môi “hắn biết thì sao chứ, lâu rồi ta không ra ngoài chơi, không nói nữa, đi chơi đi chơi, ngươi ra ngoài chuẩn bị tiền, không cho ai vào phòng, chờ ta nửa canh giờ.
Sau khi Như Ý ra ngoài, Lương Ngọc bắt đầu ngồi thiền, tập trung tinh thần, trong đầu nàng bắt đầu quán tưởng nàng đang trên một cái đài sen thật rộng, có một chiếc cửa trên đó có dòng chữ thiên cơ, bay trên không trung là 8 vị chưởng môn Thiên cơ các, các ngài bắt đầu chiếu thẳng ánh sáng xuống cánh cửa, cánh cửa mở ra, Lương Ngọc mới bắt đầu đi vào trong đó. Lương Ngọc bắt đầu suy nghĩ cửa ải tiếp theo nàng vấp phải là gì. Không gian bắt đầu hiện lên hình ảnh của một cung nữ trong cung của nàng giấu một cái gì đó dưới gốc cây đào. Nàng cố gắng nhìn rõ hơn nữa đồ vật mà ả cung nữ đó giấu, thế nhưng tâm nàng bắt đầu loạn, tất cả biến mất, nàng mở mắt ra thở dài “Ta tưởng sức mạnh thiền định của ta mất đi không nghiêm trọng nhưng bây giờ là quá nghiêm trọng rồi. Vì chỉ có sự tỉnh lặng, có sự thiền định mới có thể duy trì được diễn biến hình ảnh diễn ra trong pháp thiên cơ của nàng. Nhưng bây giờ, tâm nàng loạn, không hề còn một chút căn cơ gì về thiền định. Mỗi tối chắc nàng phải tập ngồi thiền lại từ đầu thôi.
‘Như Ý, chúng ta đi thôi” – Như Ý ở ngoài nghe tiếng Lương Ngọc trong phòng vang lên nhanh chóng chạy vào phòng, đem y phục nam nhân đến cho Lương Ngọc thay, chuẩn bị một bọc tiền để cả 2 trong đêm thác loạn.
“Nhưng mà nương nương, chúng ta làm cách nào ra khỏi cung” – Như Ý lựa lúc Lương Ngọc đang thay đồ, thắc mắc. Lương Ngọc thay xong y phục chạy ra, ngoảnh mặt nhìn lại “đi thôi, ta có cách”.
Nàng và Như Ý bắt đầu đi đến cung Thiên Lạc – đây là nơi mẹ chàng (Hoàng Tuấn) ở. Mẹ chàng hồi đó là hoàng hậu ở trong cung Thiên Lạc. Không may lúc chàng lên 5 tuổi mẹ chàng bị hạ độc mà chết. Người hạ độc bị hoàng thượng lúc đó giấu ẽm đi, không cho Hoàng Tuấn biết vì Hoàng đế muốn cho qua chuyện này. Chỉ công bố với thiên hạ là hoàng hậu bị bạo bệnh mà chết. Kể từ đó cung điện này bỏ hoang, Hoàng thượng không muốn cho ai ở đây và Hoàng Tuấn cũng thế. Lúc nhỏ nàng và Hoàng Tuấn hay trốn ra bằng lỗ chó phía sau điện này, đường này sẽ thông qua một con sông, kế bên con sông có một đường hẽm, đi vào hẽm sẽ ra lại được kinh thành. Đây là con đường mà nhà nàng ngoài cung thiết kế để 2 đứa có thể trốn ra ngoài chơi. Và cũng chính nhờ thường xuyên đi ra vào lỗ chó này, một hôm cả hai phát hiện bức thư của mẫu hậu chàng trong một cái bình cổ bị vỡ vứt ở sau cung. Và đó là bí mật của việc mẫu hậu bị hạ độc và cũng là bí mật của cả hai.
Nàng và Như Ý bắt đầu chạy đến một góc cây um tùm, lấy mấy cành lá ra, sau đó xuất hiện một cải lỗ chỉ vừa được một người.
“A, Nương nương thần kí quá, sao nương nương biết ở đây có lỗ chó”- Như Ý ngạc nhiên hỏi Lương Ngọc, không khỏi quá phấn khích
“Đây là bí mật”- Nàng mỉm cười và bắt đầu chui ra khỏi lỗ chó.
Hoàng Tuấn đang phê duyệt tấu chương, nhìn lên trăng tròn, liền nhớ tới hứa hẹn của hắn và Sở Linh.
- Dòng kí ức của Hoàng Tuấn -
‘Hoàng Tuấn ca ca, cứ mỗi khi trăng tròn, chàng nhớ ra lỗ chó mà muội chỉ, chúng ta sẽ chạy ra kinh thành chơi”
“Cha muội cho người làm lỗ chó đó sao’- Hoàng Tuấn thắc mắc
“Đúng vậy, vì muội đòi nhịn đói một tuần nếu như không đào cái lỗ này cho muội”- Sở Linh cười cười nắm tay của Hoàng Tuấn
“Muội ngốc quá, ta hứa với muội, cứ tới trăng tròn hằng tháng, ta sẽ trốn ra khỏi cung để cùng muội đi chơi’
Hoàng thượng bắt đầu đi dạo ra chốn cũ thì bắt gặp có hai bóng người đang lén lút thập tho trong Thiên Lạc cung. Nhìn kĩ hơn, không khó để nhận dạng được khuôn mặt đó là hoàng hậu mà ngày ngày chàng chẵng muốn nhìn mặt. Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu chàng “Tại sao Lương Ngọc lại biết lỗ chó này”. Chàng tức tốc cho người đem y phục thường dân đến, nhanh chóng thay y phục rồi theo sau Lương Ngọc và Như Ý
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT