Thuỷ Hướng Đông ý thức được vấn đề này, y bắt đầu để ý đến Nghê Huy và Sa Hán Minh, phát hiện Nghê Huy đối với Sa Hán Minh quả thật là không giống bình thường, tốt hơn đối với mình điều đó không cần nói, so với mối quan hệ với Trương Dũng cũng thân mật hơn một chút.

Mà thái độ của Sa Hán Minh lại càng rõ ràng, đối tốt với Nghê Huy quả thật có chút quá mức, thấy cái gì hay để chơi, nhất định phải kéo Nghê Huy đi xem, ăn cái gì ngon, nhất định phải để Nghê Huy cũng nếm thử, lúc chụp ảnh, mỗi một cảnh đều kéo theo Nghê Huy cùng nhau chụp chung, còn thường thường kéo Nghê Huy rời khỏi đoàn đi một bên, líu ríu không biết đang nói cái gì.

Ngày thứ ba đến Lệ Giang, lộ trình của bọn họ là đi bình địa Vân Sam, bởi vì độ cao so với mặt nước biển tương đối cao, người già và Thuỷ Hướng Dương đều bị yêu cầu không thể đi, quá nguy hiểm, vì xem phong cảnh mà mạo hiểm đến tính mạng, có chút không đáng. Thuỷ Hướng Dương mặc dù trong lòng không quá cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà nghe theo lời đề nghị, cùng với ông nội bà nội đi các phong cảnh xung quanh chơi.

Bọn họ một đoàn người lại đi bình địa Vân Sam xem núi tuyết, bình địa Vân Sam là ngồi cáp treo để lên, là loại đường cáp treo ghế lộ thiên thô sơ, hai người ngồi, thích hợp nhất cho tình nhân. Thuỷ Hướng Đông vốn dĩ muốn ngồi chung với Nghê Huy, nhưng mà Sa Hán Minh đã đi trước một bước kéo Nghê Huy lên, Thuỷ Hướng Đông đành phải ngồi với Trương Dũng, ngồi phía sau bọn họ, nghe thấy Sa Hán Minh giống như một tên ngốc ở giữa không trung mà hô to gọi nhỏ, Nghê Huy lại thiện ý mà ha ha cười đùa, tim Thuỷ Hướng Đông như bị ngâm trong vò giấm chua.

Bình địa Vân Sam là vùng đất thiêng liêng trong lòng người dân Tây Nạp, nghe nói nơi này có thể thông qua “Thế giới thứ ba Ngọc Long” trong Kinh Đông Ba, nơi này cũng là “Nơi tình chết”, là nơi người dân Nạp Tây chết theo người yêu. Bình địa Vân Nam là một sườn núi đầy cỏ xanh biếc như một tấm đệm, bốn phía cây Vân Sam cao ngất, mọc thành hàng um tùm dày đặc như vệ sĩ bảo vệ cho vùng đất linh thiêng này.

Thời tiết trong xanh, bọn họ thấy được núi tuyết Ngọc Long mỹ lệ, lẳng lặng đứng nghiêm ở đỉnh mây mù, phối hợp với bình địa Vân Sam vô cùng phù hợp. Dường như tâm tình của tất cả mọi người đều rất thích thú, bởi vì không phải lần nào cũng thấy được núi tuyết, điều này cần phải có vận may.

Chỉ có tâm tình của Thuỷ Hướng Đông là phiền muộn, rõ ràng là địa phương mỹ lệ như vậy, rõ ràng là trời xanh thuần khuyết như vậy, rõ ràng là núi tuyết thiêng liêng như vậy, trong mắt y, đều phủ lên một sắc thái như bị phủ lên một tầng bụi. Y vất vả khổ tâm sắp xếp chuyến du lịch như thế này, kéo theo Trương Dũng và Sa Hán Minh yểm trợ, gọi Nghê Huy trở về, muốn cùng hắn có nhiều thời gian ở cạnh nhau, kết quả lại đẩy chuyện tốt qua cho người khác. Thật là châm chọc!

Y cảm thấy bình địa Vân Sam quả thật là nơi tình chết, đến nơi đây, đại khái chính là chôn cất tình yêu của chính mình. Thuỷ Hướng Đông ngồi trong buồng cáp treo, lẳng lặng mà ngắm nhìn núi tuyết, đột nhiên nghỉ đến, núi tuyết Ngọc Long là thần bảo hộ của người dân Nạp Tây, y thấy rất nhiều cặp tình nhân Nạp Tây ở nơi đây chết vì tình, làm một vị thần bảo hộ, y nhất định sẽ hướng dẫn bọn họ đến miền cực lạc “Thế giới thứ ba Ngọc Long” để đạt được hạnh phúc. Bất kể là dùng loại phương thức nào, chỉ cần bọn họ hạnh phúc là được rồi.

Nghê Huy với chính mình, cũng có thể là như vậy, bất kể hắn ở cùng với ai, chỉ cần hắn hạnh phúc, chính là tâm nguyện lớn nhất của mình, đây không phải là chính mình muốn bảo vệ hắn sao.

Trương Dũng hướng Thuỷ Hướng Đông vẫy tay: “Hướng Đông, đến chụp hình.”

Thuỷ Hướng Đông quay đầu, thấy Sa Hán Minh từ đằng sau ôm lấy Nghê Huy, đem cằm đặt trên vai Nghê Huy, cười đến vô cùng vui vẻ, Nghê Huy cũng đang nhìn về chính mình, trên mặt biểu tình lãnh đạm, nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Thuỷ Hướng Đông hít sâu một hơi, đứng dậy, cầm lấy máy ảnh trên tay của ba Sa: “Thúc thúc, để con chụp hình cho mọi người cho.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Nhìn vào ống kính, cười một cái. Cười lên nào, 1 2 3, cười!”

Nghê Huy trong ống kính, toét miệng cười hướng về Thuỷ Hướng Đông, vô cùng hạnh phúc vui vẻ, như vậy cũng đủ rồi.

Sau lần đi chơi ở Lệ Giang, người trẻ tuổi lại la hét ầm ĩ muốn đi Hồ Lô Cô và Shangri-La, nhưng mà Hồ Lô Cô quá xa, tình hình giao thông lại quá kém, Shangri-La có độ cao so với mặt nước biển quá cao, người lớn tuổi cũng như trước đi không được, vì vậy vẫn phải chia làm hai đường, dựa theo kế hoạch mà Thuỷ Hướng Đông đã vạch ra trước, để người già và Thuỷ Hướng Dương ở Lệ Giang nghỉ vài ngày, ở đây nhàn nhã đi chơi, có thể ở một thời gian, người trẻ tuổi đi bên đó chơi một vòng, đại khái khoảng một tuần.

Nhưng mà người già nói là đợi không có ý nghĩa, còn phải tiêu tiền, không bằng đi những phong cảnh có thể đi là được. Cuối cùng mọi người cùng bàn bạc, Thuỷ Hướng Đông bồi ba vị lão nhân và Thuỷ Hướng Dương quay trở lại Quế Lâm đi chơi, Nghê Huy, Trương Dũng và Sa Hán Minh đi Hồ Lô Cô và Shangri-La chơi.

Nghê Huy đối với việc Thuỷ Hướng Đông chủ động ở lại bồi ông ngoại bà ngoại cảm thấy bất ngờ, hắn cho rằng y sẽ mặt dày mày dạn mà đi theo, để ba mẹ Sa Hán Minh đi bồi lão nhân. Thuỷ Hướng Đông cười nói: “Không sao đâu, sau này còn có cơ hội khác để đi, Quế Lâm ta cũng chưa đi qua, thuận tiện đi xem thử. Lộ trình bên đó của các ngươi liền hoàn toàn giao cho Sa thúc thúc sắp xếp đi.”

Ba Sa gật đầu: “Không thành vấn đề. Ông nội bà nội liền giao cho con, nhiệm vụ có chút nặng, vất vả rồi a.”

Thuỷ Hướng Đông gật gật đầu: “Không có gì đâu ạ, mọi người đi chơi vui vẻ.”

Nghê Huy cùng mọi người cùng nhau lên xe khách đường dài, Thuỷ Hướng Đông đặt vé là ngày hôm sau, còn muốn ở Lệ Giang lưu lại một ngày, cho nên lúc bọn họ đi, Thuỷ Hướng Đông đi tiễn bọn họ. Thuỷ Hướng Đông cẩn thận tỉ mỉ mà dặn dò Nghê Huy: “Bên đó buổi tối trời lạnh, nhớ phải mặc nhiều áo, bị cảm thì đừng chịu đựng, phải uống thuốc, chỗ đó có độ cao so với mặt nước biển rất cao, bị cảm không phải là chuyện nhỏ.”

Nghê Huy không nói một lời, nghe Thuỷ Hướng Đông giống như ông già mà nói liên miên, cuối cùng không nhẫn nại nữa, nói: “Ngươi không phải nói là muốn đi sao, sao lại không đi?”

Thuỷ Hướng Đông sửng sốt một chút, nở nụ cười: “Ông nội nói là ông không cho ta đi cùng, ông bà có thể tự chăm sóc chính mình, nhưng mà người già yếu, ta sao yên lòng được a.”

“Có thể để ba của Sa Tử đi theo mà.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Thúc thúc và dì đều muốn đi Shangri-La, cũng đã đến đây, để bọn họ đi vòng vèo, có chút đáng tiếc.”

“Ngươi cũng biết giả bộ làm người tốt sao.” Nghê Huy cười lạnh một chút.

Thuỷ Hướng Đông hít sâu một hơi: “Sau này ta có cơ hội sẽ đi. Ngươi đi chơi vui vẻ, có chuyện gì, liền gọi điện thoại cho ta, dù sao cũng có điện thoại di động. Nhưng mà ta lo lắng bên đó không có tín hiệu, có thể ngồi máy bay, điện thoại di động của ta khẳng định là có tín hiệu, báo bình an cho các ngươi. Những chỗ nguy hiểm thì đừng đi a.” Ngữ khí của y tỏ ra rất nhẹ nhàng.

Sa Hán Minh đi qua, vỗ vai Nghê Huy một cái: “Đi thôi, lên xe.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Đi đi, phải hảo hảo chăm sóc chính mình.”

Sa Hán Minh nói: “Không sao đâu, có ba mẹ ta mà, ta cũng sẽ chăm sóc Nê Ba. Đi nha, đến lúc đó sẽ mang đặc sản về cho mọi người.”

Thuỷ Hướng Đông cười cười, không lên tiếng, trong lòng nói ngươi chính mình vẫn là một đứa con nít, ngươi chăm sóc hắn như thế nào. Nghĩ đến vấn đề này, không nhịn được lại thở dài, Sa Hán Minh so với Nghê Huy, thật sự vẫn là một đứa con nít, y có thể hiểu được Nghê Huy sao, biết trong lòng Nghê Huy muốn cái gì sao. Nghê Huy nếu như cùng y ở một chỗ, sẽ hay không rất vất vả? Nhưng mà, chỉ cần Nghê Huy cảm thấy hạnh phúc, như vậy đã đủ rồi, đúng vậy.

“Nghê Huy, bái bai! Thuận buồm xuôi gió!” Thuỷ Hướng Đông vẫy tay.

Nghê Huy quay đầu lại nhìn Thuỷ Hướng Đông một cái, cảm thấy y cười có chút khổ sở. Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn khờ khờ đến lợi hại, khoảng thời gian này không khờ khờ nữa, y ngược lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Một đoàn người chia thành hai đường, cùng đến lại không cùng trở về, nói ra vẫn là có chút đáng tiếc. Phong cảnh của lộ trình còn lại không phải là không tốt, nhưng mà người đi chơi lại không có tâm tình như lúc ban đầu.

Lộ trình lúc đầu là do Thuỷ Hướng Đông sắp xếp, bởi vì bồi lão nhân, y liền cố gắng hết sức làm chậm tiết tấu, thời gian không vội, dù sao y cũng không để ý đến chi phí, trì hoãn thêm một ngày, chi phí thêm hơn một vạn thôi. Ba của Sa Hán Minh tự nhiên cũng sẽ không nói là tiết kiệm tiền một chút, Thuỷ Hướng Đông cũng không để ý, ông là một người lớn đã đi làm còn tính toán cái gì, vậy thì có chút không nói được.

Nửa lộ trình sau của Nghê Huy là do ba Sa sắp xếp, hắn cảm thấy đều là người trưởng thành và mấy tiểu gia hoả choai choai, cũng không cần phải chậm rãi thong thả, ở nơi mà hai ngày có thể thăm quan xong, khẳng định sẽ không kéo dài tới ngày thứ ba mới đi. Mặc dù cũng không đến nổi cưỡi ngựa xem hoa, nhưng so với dự tính ban đầu lúc đi chơi thì có chút chênh lệch, nhưng mà Nghê Huy luôn luôn không phải là người thích làm điều ngược lại (ngoại trừ đối với Thuỷ Hướng Đông), vẫn là cùng mọi người chơi hết toàn bộ lộ trình theo kế hoạch đã định.

Mấy người về đến Lệ Giang, chuẩn bị từ Lệ Giang ngồi máy bay về nhà, Thuỷ Hướng Đông bên đó đã dạo chơi xong Quế Lâm, trở về nhà. Lúc ở Lệ Giang, Nghê Huy nói muốn một mình về Thượng Hải, nên không có mua vé máy bay cùng chuyến với bọn họ. Chuyến bay của Sa Hán Minh và Trương Dũng bay trước, chuyến bay của Nghê Huy phải trễ hơn hai tiếng. Lúc hắn ở sân bay đợi lên máy bay, đi ra ngoài hít thở không khí, ngắm nhìn trời xanh mây trắng của cao nguyên, còn có núi tuyết liên miên chập chùng, cảm thấy nơi đây thật sự như chốn thiên đường làm cho con người quên mất thế tục.

Có người ở ngoài sân bay đang nói chuyện điện thoại: “Tôi vừa từ Lhasa qua đây, đi theo tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng, loại trải nghiệm này thật quá kích thích a, quá sảng khoái!”

*拉萨: Lhasa là thủ phủ khu tự trị Tây Tạng của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, cách mặt nước biển 3650m. Lhasa vốn là trung tâm văn hoá, kinh tế và chính trị cả khu Tây Tạng cũng được xem là thánh địa Phật Giáo.

Nghê Huy nghe thấy hai chữ “Lhasa”, đột nhiên thay đổi chủ ý, bây giờ chỉ còn một mình mình, so với kế hoạch lúc ban đầu của mình cũng không khác bao nhiêu, không bằng đi Lhasa?

Lúc Thuỷ Hướng Đông đi đón Nghê Huy, phát hiện không thấy người trở về, hỏi Sa Hán Minh, nói Nghê Huy trực tiếp về Thượng Hải rồi. Trong lòng Thuỷ Hướng Đông vô cùng thất vọng, hắn có bao nhiêu không muốn nhìn thấy chính mình, vậy thì cũng phải trở về thăm ông ngoại bà ngoại của hắn chứ.

Thuỷ Hướng Đông đoán chừng Nghê Huy vẫn còn đang ở trên máy bay, nhưng mà chưa từ bỏ ý định gọi điện thoại cho hắn, kết quả phát hiện điện thoại kết nối được, Nghê Huy bắt máy nghe, Thuỷ Hướng Đông kinh ngạc mà hỏi: “Ngươi đang ở đâu vậy?”

Nghê Huy nói: “Lệ Giang.”

“Sao lại còn chưa đi? Máy bay trì hoãn sao?” Thuỷ Hướng Đông cảm thấy kỳ lạ.

Nghê Huy nói: “Không có, ta nhất thời thay đổi chủ ý, chuyển sang đi Lhasa, sau đó mới trở về.”

Thuỷ Hướng Đông liền nóng nảy: “Ngươi một mình đi Lhasa?”

“Đúng vậy, thì sao?”

“Vậy quá nguy hiểm rồi, ngươi một mình đi Lhasa như thế nào?”

Nghê Huy nói: “Đi bằng xe tốc hành, từ Lệ Giang trực tiếp đến Lhasa.”

Thuỷ Hướng Đông nhíu mày: “Lệ Giang nào có xe trực tiếp đến Lhasa? Ngươi đi xe đen sao?”

Bên đó Nghê Huy sửng sốt: “Ta đi nhờ xe của người ta, 600 tệ, một đường vừa đi vừa chơi, đại khái cũng khoảng một tuần.”

Thuỷ Hướng Đông lòng nóng như lửa đốt nói: “Nghê Huy, ngươi như vậy quá nguy hiểm, khu Tây Tạng rất nguy hiểm a, ngươi chính là thật sự muốn đi, vậy cũng phải đi tuyến xe chính quy a, xe tư nhân vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta đi tìm ai chịu trách nhiệm đây? Ngươi mau xuống xe đi, đừng đi nữa.”

Nghê Huy cũng biết xe tư nhân tương đối nguy hiểm, nhưng mà Lệ Giang không có xe đi thẳng đến Lhasa, muốn đi phải đổi xe ở ngoại thành. Lúc hắn mua vé ở trạm vận chuyển hành khách ở Lệ Giang, gặp tài xế xe tư nhân mời chào khách. Đối phương là tự lái xe du lịch, từ Quảng Đông lái xe đến đây, muốn tìm người chia sẻ lộ phí, cũng muốn tìm bạn đồng hành, thế là chạy đến trạm xe tìm người. Nghê Huy xem qua bằng lái xe, chứng minh nhân dân, và nhớ kỹ bản số xe của đối phương, nghe đối phương nói, cảm thấy vẫn rất khuôn mẫu, mấu chốt là đối phương cũng đi du lịch, không giống như xe tuyến, có thể kêu ngừng khi nào thì ngừng. Nghê Huy cảm thấy, tình trạng này của chính mình, so với tây ba lô đi nhờ xe cũng không khác gì mấy, điều duy nhất không giống chính là trả phí.

Nghê Huy nói: “Ta đã xuất phát rồi. Yên tâm đi, tài xế Hoàng đại ca là người tự lái xe đi du lịch, y trước kia đã từng đi Tây Tạng, kinh nghiệm rất phong phú, y muốn tìm một bạn đồng hành đi cùng. Ta đều đã xem qua giấy tờ, đều rất đáng tin, lát nữa ta sẽ báo cho ngươi thông tin và bảng số xe của y. Trên xe còn có hai người bạn khác, một cặp tình nhân đang học đại học, cũng là từ trạm xe kêu đến. Chắc là không có vấn đề gì đâu, ngươi đừng lo lắng.”

Trong lòng Thuỷ Hướng Đông nghĩ, Nghê Huy sống thời gian dài như vậy, không đến nỗi không đáng tin cậy như vậy, cơ bản là phân biệt có năng lực hay không có năng lực. Điều lo lắng duy nhất chính là tình hình khu Tây Tạng rất phức tạp, lại vào mùa mưa, tình hình giao thông quá phức tạp, tại nơi mà chim không thèm đếm xỉa tới*, gặp phải nguy hiểm đều không có cách nào kêu cứu a, y nói: “Vậy các ngươi nhất định phải cẩn thận, xe đừng chạy quá nhanh, an toàn là trên hết. Điện thoại phải luôn lúc nào cũng có pin, giữ nguyên trạng thái trò chuyện, có vấn đề gì nhanh chóng gọi điện thoại báo cho ta biết hoặc là tìm cảnh sát.”

* 鸟不拉屎: dịch thẳng ra là chim không ỉa ra, mà mình thấy nó kỳ quá nên dịch lại là chim không thèm đếm xỉa tới.

Nghê Huy nói: “Ta biết rồi, ta bên này sau khi vào khu Tây Tạng có thể tín hiệu sẽ không tốt, điện thoại gọi không được, ta đến nhà trọ, có điện thoại bàn liền gọi cho ngươi. Ngươi đừng nói chuyện này cho ông ngoại bà ngoại, ta sẽ gọi điện thoại cho họ, hãy nói ta đã về nhà rồi, tránh để lão nhân lo lắng.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy ngươi cũng phải báo với mẹ ngươi đi, đừng để dì lo lắng.”

“Ta hiểu rồi, đã gọi rồi.”

Lộ trình bên này của Nghê Huy sắp xếp tương đối thoải mái, đối phương quả thực là có kinh nghiệm du lịch, cũng không phải là lần đầu tiên đến Tây Tạng, cũng xem như là kinh nghiệm phong phú. Người nhiệt tình yêu thích du lịch, thông thường đều nhiệt tình tốt bụng, có chút chủ nghĩa lý tưởng, thường thường là vừa có ý niệm trong đầu liền xuất phát. Chủ chiếc xe này họ Hoàng, gọi là Hoàng Tuấn Vinh, người Châu Hải, 30 tuổi, tính cách hướng ngoại cởi mở, nói tiếng phổ thông cũng không chuẩn lắm, nhưng mà rất hiền lành, lúc Nghê Huy nghe y nói chuyện, liền có chút mê mẩn mang theo hoài nghi.

Người này kiến thức rộng rãi, là ông chủ nhỏ trong công ty làm đèn led: “Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, phải hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống, còn phải có chút theo đuổi trên tinh thần, các người nói đúng hay không?”

Nghê Huy liền gật đầu phụ hoạ: “Đúng.”

Trên xe ngoài hai người khách du lịch ra còn một đôi tình nhân sinh viên đại học, từ Bắc Kinh đến, trước đi Vân Nam chơi một vòng, chuẩn bị đi Lhasa chơi, đụng phải A Hoàng kéo khách, thấy y và Nghê Huy đều có vẻ mặt hoà nhã, liền cùng nhau đi. Chi phí mặc dù nhiều hơn một chút so với đi xe tuyến, nhưng mà có thể chơi đến đã ghiền thoả thích, như vậy mới vui.

Kỳ thực, từ Lệ Giang đi Lhasa, ngồi xe tuyến cũng khoảng 5 ngày, buổi tối còn không lái xe, tuyến đường Vân Nam đi Tây Tạng tương đối nguy hiểm, ban đêm không chạy xe. Bọn họ tự lái xe đi du lịch, kế hoạch là 7 ngày, đã vô cùng dư dả, A Hoàng nói: “An toàn là trên hết, các người đều không biết chạy xe, ta cũng không mệt nhọc lái xe. Đi chơi mà, phải chơi một cách an toàn mới được.”

Thuỷ Hướng Đông yêu cầu Nghê Huy mỗi ngày đúng giờ gọi điện thoại cho y, để bảo đảm hắn đang an toàn. Đầu năm nay điện thoại di động mới vừa phát triển, căn bản còn chưa phổ biến, rất nhiều nơi xa tín hiệu còn chưa phủ sóng đến, cho nên điện thoại di động bên đó hoàn toàn không sử dụng đến. Nghê Huy biết y lo lắng an nguy cho mình, cho nên cũng không khó chịu, mỗi lần đều là thành thành thực thực mà gọi điện thoại cho y, lúc có tín hiệu liền gửi tin nhắn cho y.

Thuỷ Hướng Đông có chút mừng rỡ nho nhỏ, cách thật xa, Nghê Huy ngược lại trở nên thật gần, không có loại ngữ khí không kiên nhẫn mà nói chuyện với chính mình, còn chia sẻ với mình những điều mắt thấy tai nghe và niềm vui trên đường đi, hai người nói đến vô cùng vui vẻ. Y không biết Nghê Huy có liên lạc với Sa Hán Minh hay không, y cũng tuyệt đối sẽ không đi hỏi.

Ngày thứ tư, Thuỷ Hướng Đông không nhận được điện thoại của Nghê Huy, gọi điện đến, dĩ nhiên là không kết nối được. Thuỷ Hướng Đông phỏng đoán, có thể bọn họ buổi tối bỏ lỡ nhà trọ, không tìm thấy nơi để nghỉ chân, cho nên không có cách nào gọi điện thoại được. Thuỷ Hướng Đông ôm tâm tình lo lắng không yên đợi một ngày, kết quả ngày thứ năm vẫn chưa nhận được tin tức của Nghê Huy. Thuỷ Hướng Đông liền có chút hoảng hốt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hắn chạy đến tiệm Internet lên mạng, tra xem tin tức của tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng, xem một chút có đúng hay không là nguyên do thời tiết, trên đường gặp phải sạt lở hoặc là chuyện gì khác. Nhưng mà đầu năm nay thông tin trên mạng còn ít, căn bản không có bất cứ tin tức gì.

Thuỷ Hướng Đông trong lòng không ngừng cầu khẩn, Nghê Huy nhất định là bởi vì không tìm được nơi có thể gọi điện thoại, cho nên mới không gọi điện thoại cho mình. Nhưng mà y cảm thấy có chút không thuyết phục được chính mình, lộ trình hai ngày, không thể không gặp được trấn nhỏ hoặc thị trấn có thể gọi điện thoại. Nhất định là trên đường có chuyện gì rồi, Thuỷ Hướng Đông trong lòng vừa vội vừa hối hận, quả thực có tâm tư đem chính mình giết đi, sao lại bỏ lại hắn đi Quế Lâm, coi như là hắn không vui, vậy cũng phải treo ở đai lưng quần, mặt dày mày dạn mà thấy hắn an toàn mới được a. Y vội vàng đi mua vé máy bay, bay thẳng đến Lhasa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play