(Editor: Chương này Dương Dương làm nhân vật chính nên xưng hô là hắn nhé mọi người!)

Thuỷ Hướng Dương kéo hành lý, cả người mệt mỏi mở cửa nhà, từ bên trong nhảy ra một cái bóng đen, quát to một tiếng: “Surprise! Happy birthday!”

Thuỷ Hướng Dương bị doạ đến giật mình, theo bản năng mạnh lui về phía sau, tránh thoát sự tập kích của đối phương, sau một khắc, đèn trong nhà sáng lên, một cô gái có mái tóc dài xoã xuống, mặc một cái đầm maxi dài rộng thùng thình đang đứng trước cửa, Thuỷ Hướng Dương vỗ ngực một cái, hơi có chút không vui mà nói: “Viên Viên em muốn doạ chết anh hả, bệnh tim của anh đều muốn tái phát!”

Viên Viên thấy Thuỷ Hướng Dương vẻ mặt chưa tỉnh lại, le lưỡi một cái: “Xin lỗi, Dương Dương, em doạ anh rồi, anh không sao chứ? Em chỉ là muốn cho anh một sự bất ngờ.” Thuỷ Hướng Dương khi còn nhỏ đã làm phẫu thuật tim, năng lực chịu đựng phỏng chừng không như người bình thường.

Thuỷ Hướng Dương nói: “Gọi anh. Em sao lại đến đây?” Hắn đi vào nhà, đem cửa thuận tay đóng lại, đứng trước cửa đổi dép.(Editor: Tại vì Viên Viên gọi thẳng tên của Dương Dương nên Dương Dương mới kêu Viên Viên sửa lại là anh đó.)

Viên Viên giúp hắn lấy bản vẻ trên vai xuống: “Em đến chúc mừng sinh nhật với anh.”

Thuỷ Hướng Dương nói: “Lại không phải kỳ nghỉ, có phải lại trốn học nữa hay không?”

Viên Viên cười hì hì khoát tay: “Không có, em đã xin nghỉ rồi.”

Thuỷ Hướng Dương nhíu chặt mày: “Em ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, như vậy ngày nào mới có thể tốt nghiệp a, em cứ như vậy, mãi mãi cũng không tốt nghiệp được.”

Viên Viên gõ gõ quai hàm một cái, tinh thần sa sút: “Dương Dương, người ta đặc biệt đến đây chúc mừng sinh nhật anh, anh đừng hung hăng được không?”

Thuỷ Hướng Dương nửa nằm trên sofa, tay lắc lắc, Viên Viên lập tức chân chó mà chạy đi rót nước, hắn tiếp nhận uống một ngụm: “Sao lại không có đá?”

Viên Viên nói: “Anh Đông đã nói, tim của anh không tốt, không thể ăn những thứ có tính kích thích, bao gồm nước lạnh, các loại kem.”

Thuỷ Hướng Dương nghe lời này, vội vàng đứng dậy, mở tủ lạnh ra xem một cái, kem bên trong quả nhiên toàn bộ đều không thấy: “Em ăn hết của anh?”

Viên Viên cười hì hì: “Vì sức khoẻ thân thể của anh, em hy sinh vóc dáng của mình, giúp anh toàn bộ đều tiêu diệt hết.”

Thuỷ Hướng Dương không có biện pháp với nàng, vươn tay ra: “Đưa ra đây.”

Viên Viên trừng to mắt: “Cái gì?”

“Chìa khoá của anh.”

Viên Viên hất càm: “Không đưa, em vất vả từ chỗ anh Đông lấy được, em đã làm thêm một cái rồi.”

“Tiểu nha đầu này, đừng tuỳ tiện vào nhà của con trai, em không biết điều này rất nguy hiểm sao?” Thuỷ Hướng Dương đứng ở phòng khách quan sát nhà của chính mình, “Em lại động đến nhà của anh, bức tranh của anh còn chưa vẽ xong đâu? Em lại dẹp đi nơi nào rồi, đã nói là đừng động vào đồ của anh mà.”

Viên Viên vội vàng nhảy dựng lên: “Em không có động vào đồ của anh, tranh em di chuyển đến bên kia cho anh rồi, chỉ giúp anh kéo một chút, dọn dẹp phòng một chút mà thôi.”

Nơi Thuỷ Hướng Dương ở là một căn nhà hai tầng, lầu trên là phòng ngủ của hắn, phòng ở lầu dưới hầu như toàn bộ đều làm thông với nhau, thành một căn phòng làm việc rộng lớn, hắn bình thường đều vẽ tranh ở trong này, trên tường treo đầy tranh sơn dầu đã vẽ xong.

Thuỷ Hướng Dương nhìn một chút những bức tranh mà mình chưa vẽ xong, còn tốt không có đụng bậy vào đồ của chính mình. Hắn nhìn một chút, đội nhiên nảy ra linh cảm, liền cầm lấy bảng pha màu, nặn thuốc màu ra, chuẩn bị vẽ tranh.

Viên Viên đứng đằng sau hắn nhỏ giọng nói: “Dương Dương, anh ăn cơm chưa?” Thuỷ Hướng Dương một khi đã chìm đắm vào công việc, liền sẽ bỏ ăn bỏ ngủ, điều này đối với thân thể của hắn vô cùng không tốt.

Thuỷ Hướng Dương đầu cũng không quay lại nói: “Ăn rồi, em ăn chưa?”

“Anh một mình trải qua sinh nhật sao?” Viên Viên hỏi.

Thuỷ Hướng Dương nói: “Anh ăn trên máy bay, còn có ai giúp anh trải qua sinh nhật?”

“Em đến cùng anh trải qua sinh nhật, mua bánh kem cho anh, còn chuẩn bị thật nhiều đồ ăn nữa, ăn cơm rồi lại vẽ tiếp đi.” Thanh âm của nàng có chút nịnh hót.

Thuỷ Hướng Dương dừng lại bút trong tay, quay đầu lại nhìn nàng một cái, Viên Viên nở nụ cười, hôm nay vẫn là anh ấy chính thức chú ý tới mình, nàng giơ cao hai tay xoay một vòng: “Dương Dương, váy của em đẹp không?” Phong cách váy maxi vẫn luôn rất thoải mái, mặc vào sẽ lộ ra khí chất thục nữ, Viên Viên 20 tuổi vẫn luôn tinh quái, trước kia đều là trang điểm không theo trào lưu, hôm nay khó có được đoan trang như vậy.

Thuỷ Hướng Dương gật đầu một cái: “Ờ, rất được.”

Viên Viên trên mặt vui như nở hoa: “Dương Dương anh cũng rất đẹp trai, chính là vành mắt thâm quầng một chút.” Nàng vươn tay chỉ phía dưới mắt của Thuỷ Hướng Dương. Thuỷ Hướng Dương lùi về sau né tránh một chút: “Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, không mệt mới lạ. Em không phải nói là chuẩn bị cơm rồi sao, trước đi ăn cơm đi.” Hắn vừa mới tham gia triển lãm ở Pháp về.

Thuỷ Hướng Dương chạy đến toilet rửa mặt, trở về bàn ăn, phát hiện trên bàn bày đầy món ăn, còn có nến và rượu đỏ, một cái bình hoa tròn dẹp cắm một cây hoa hồng đỏ, xem ra có loại cảm giác con nít mang giày của người lớn, đó là bình hoa làm đạo cụ của hắn. Thuỷ Hướng Dương nhịn không được mà cười ra tiếng.

Viên Viên cao hứng bừng bừng: “Anh xem em hiểu tình cảm không?” Nàng đem cái đĩa và dao nĩa trưng bày ra.

Thuỷ Hướng Dương nhíu mày: “Anh ở Pháp mỗi ngày đều ăn cơm tây, sao về đến nhà vẫn là cơm tây.”

Viên Viên gãi gãi đầu: “Em cảm thấy như vậy rất lãng mạng a, lần sau em sẽ theo mẹ học làm món Trung.”

Thuỷ Hướng Dương nhìn nàng: “Đây là tự em làm sao?”

Hàm răng của Viên Viên cắn môi dưới, gật gật đầu: “Nếm thử đi, ăn được không.”

Thuỷ Hướng Dương dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt gà, có chút cứng, ăn như nhai sáp, nhưng mà hắn vẫn là gật đầu: “Uhm, tạm được.”

Viên Viên cười, chính mình ăn một miếng, sau đó có chút thất vọng nói: “Không ngon.”

Thuỷ Hướng Dương nhìn nàng: “Lần đầu tiên làm, độ lửa không nắm chắc, đã rất tốt rồi, giỏi hơn anh.”

Viên Viên được hắn an ủi như vậy, tâm tình lại tốt lên, nàng đem rau sà lách đẩy qua: “Ăn cái này đi, mùi vị này chắc hẳn rất tốt.” Thuỷ Hướng Dương mặc dù đối với thái độ của nàng có chút thờ ơ, nhưng hắn là người ôn nhu, chỉ cần hắn nguyện ý, tuyệt đối sẽ để cho bạn cảm thấy rất thoải mái, đây chính là nguyên do Viên Viên vẫn luôn dốc hết sức theo đuổi hắn, nhưng mà hắn dường như hoàn toàn không chịu đáp ứng sự nhiệt tình của nàng.

Viên Viên dùng hết tâm tư để làm một bữa cơm, ngoài trừ salad và bánh bao, những món khác đều có chút thất bại, Viên Viên chính mình cũng không thích ăn, Thuỷ Hướng Dương vẫn là cho nàng mặt mũi, mỗi món đều nếm một chút, vẫn rất thành khẩn mà đưa ra ít ý kiến, làm Viên Viên cảm động không thôi, dùng sức gật đầu: “Dạ, lần sau em nhất định sẽ cải tiến.”

Thuỷ Hướng Dương nói: “Lần sau vẫn là đừng ăn món tây, anh thích ăn món Trung, còn có, anh không thích đồ ăn quá nhiều dầu mỡ, thanh đạm một chút mới tốt.”

Viên Viên nhất thời tâm hoa nộ phóng, còn có cơ hội lần sau cùng ăn cơm với hắn: “Em đi học làm món Trung.”

Thuỷ Hướng Dương ăn xong, sau đó nói: “Chén đũa để trong bồn rửa chén là được rồi, dì làm công sẽ rửa.” Nói rồi liền đi tiếp tục vẽ tranh, lúc cầm lấy bản vẻ, nhìn Viên Viên như con bướm nhỏ xoay tròn một cái, không nhịn được thở dài.

Viên Viên dọn bàn xong, dời cái ghế đến bên cạnh Thuỷ Hướng Dương, nâng má yên lặng mà nhìn hắn vẽ. Thuỷ Hướng Dương trước khi lên đại học, ước mơ là làm một tác giả vẽ manga, sau đó hắn gặp được một lão sư rất giỏi, phát hiện hắn trên hội hoạ rất có thiên phú, dẫn dắt hắn vẽ tranh màu nước và tranh sơn dầu, Thuỷ Hướng Dương phát hiện hắn càng thích dùng màu sắc đến biểu đạt tâm tư và tình cảm của chính mình, thế là liền đem manga làm thành sở thích. Sau khi lên đại học, chuyên ngành của hắn liền chọn tranh sơn dầu. Hắn cũng quả thật rất có thiên phú, tuổi trẻ, đã chạy đến Pháp mở triển lãm.

Bởi vì nguyên do thiếu sự vận động, vóc dáng của Thuỷ Hướng Dương vẫn luôn rất gầy, chiều cao khoảng 178cm, cùng vóc người của hắn phối hợp lại, lộ rõ vô cùng thon dài. Nước da của hắn là màu lúa mạch nhạt, có một loại cảm giác rất sạch sẽ, trên người có sự u buồn nhàn nhạt của người làm nghệ thuật, đây là điểm Viên Viên thích nhất, nhìn hoài không chán.

Thuỷ Hướng Dương chỉ cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đó dường như bốc cháy trên người mình, hắn cơ hồ cảm thấy được nhiệt độ của ánh mắt đó, hắn cuối cùng vẫn là không vẽ tiếp nữa, dừng lại quay đầu lại nhìn Viên Viên: “Viên Viên, em sao lại còn chưa về?”

Viên Viên nói: “Anh không giữ em lại qua đêm ở nhà anh sao? Bên ngoài trời đã tối rồi, con gái trở về không an toàn.”

Thuỷ Hướng Dương suy sụp bả vai: “Trong nhà anh không có phòng khác.”

Viên Viên không vui mà bĩu môi: “Trên lầu còn có mấy phòng mà, tại sao không để cho em ngủ.”

Thuỷ Hướng Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Những phòng đó không thể ở.” Những phòng đó có lúc một vài người mẫu đến đây ngủ lại qua đêm, hắn không muốn Viên Viên ngủ ở phòng người khác đã ngủ qua.

“Vậy em sẽ ngủ ở phòng của anh!” Viên viên nở nụ cười.

Thuỷ Hướng Dương ánh mắt sâu thẳm nhìn Viên Viên: “Chuyện đùa này một chút cũng không buồn cười, đi thôi, anh đưa em về.”

Viên Viên cười không nổi nữa, ngồi trên ghế không nhúc nhích: “Em không về, đã tối như vậy rồi, anh lái xe đưa em về không an toàn.”

Thuỷ Hướng Dương nói: “Anh cũng đến nhà anh trai ngủ.” Hắn nói rồi cầm lấy chìa khoá, chuẩn bị đi ra ngoài.

Viên Viên nhào tới, ôm lấy lưng của Thuỷ Hướng Dương, đem mặt dán trên lưng hắn: “Dương Dương, anh vì sao lại cự tuyệt em? Anh nói cho em biết đi, có phải là anh cũng giống với hai anh không, thích con trai?”

Thuỷ Hướng Dương bị động tác của nàng làm sửng sốt một chút, nghe đến lời nói của nàng, lại nhịn không được mà cười rộ lên, tư duy nhảy quá xa, hắn đẩy tay của Viên Viên ra, xoay người lại đối diện với nàng, cười nói: “Không phải, anh không thích con trai.”

“Vậy anh vì sao không thích em?” Viên Viên ngẩng đầu nhìn Thuỷ Hướng Dương.

Thuỷ Hướng Dương nhìn hai mắt cố chấp của nàng, lại đem ánh mắt di chuyển một chút, một đôi môi màu hồng nhạt đầy đặn mê hoặc hắn, cuối cùng hắn liếm môi một cái, di chuyển tầm mắt, nói: “Anh rất thích em.” Viên Viên rất vui mừng, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Chính là giống như anh trai thích em gái vậy.”

Viên Viên như quả bóng cao su bị đâm một nhát, sự kiêu ngạo trong nháy mắt giảm sút, hào quang trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc biến mất.

Thuỷ Hướng Dương kéo cổ tay của nàng: “Đi thôi, về nhà, anh cũng lâu rồi chưa về.”

Viên Viên máy móc mà bước theo, Thuỷ Hướng Dương đem túi của Viên Viên để trên sofa cầm lên, treo trên cổ tay, kéo nàng đi ra ngoài. Viên Viên được Thuỷ Hướng Dương nắm tay, đây nếu như là bình thường, không biết có bao nhiêu vui mừng, nhưng mà tối nay lại một chút tinh thần cũng không vực dậy nổi.

Thẳng đến khi lên xe, Viên Viên mới phản ứng lại: “Anh tối nay uống rượu, không thể lái xe.”

Thuỷ Hướng Dương sửng sốt một chút: “À, vậy chúng ta đón taxi đi.” Thế là từ trên xe bước xuống, đi ra ngoài đón taxi.

Viên Viên cuối cùng cũng bạo phát, cũng không còn giả bộ thục nữ nữa: “Thuỷ Hướng Dương, em cũng không phải là em gái của anh, cùng anh nửa điểm huyết thống cũng không có, đưa đến tận cửa cũng không có phản ứng, em nghiêm trọng hoài nghi anh không lên!”

Thuỷ Hướng Dương nhìn nàng như một con mèo nhỏ bị tạc mao, khẽ nhíu mày nói: “Con gái phải thục nữ một chút, đừng có ăn nói lỗ mãng như vậy. Còn có, đừng tuỳ tiện chạy đến nhà con trai, đừng cho rằng ai cũng quân tử như anh vậy.”

“Ai cần anh làm quân tử. Lúc muốn anh làm lưu manh thì anh lại làm quân tử, hừ, em cảm thấy anh chính là nguỵ quân tử.” Viên Viên không khách khí chút nào nói.

Thuỷ Hướng Dương bất đắc dĩ lắc đầu, không nói nữa, vội vàng chặn một chiếc taxi, hướng đến nhà anh trai. Đã nửa đêm rồi, không biết hai anh đã ngủ chưa.

Lên taxi, Viên Viên không để ý đến Thuỷ Hướng Dương nữa, xoay mặt đi không nhìn đến hắn, Thuỷ Hướng Dương gọi điện thoại cho Nghê Huy, qua một lúc sau mới bắt máy: “Anh Huy, anh ngủ rồi sao?”

Nghê Huy thật dài thở dốc một tiếng, mới trả lời: “Ân, vẫn chưa ngủ, Dương Dương em về rồi hả?”

“Dạ, em lát nữa là đến nhà. Trước cúp máy a.”

Nghê Huy không kịp nói gì, Thuỷ Hướng Dương đã cúp máy rồi.

Thuỷ Hướng Đông nằm trên người Nghê Huy, hai người thân thể tương liên, trên người đều thấm mồ hôi, rõ ràng đang làm vận động mồ hôi đầm đìa, y thở dốc một tiếng: “Sao vậy?”

“Dương Dương muốn trở về.” Nghê Huy động một chút: “Thôi, không làm nữa, đứng dậy.”

Thuỷ Hướng Đông hôn môi y, lấy động tác kiên trì không ngừng tiếp tục làm chuyện hồi nãy, tiểu tử thúi, chuyện này mà cũng dám cắt ngang anh của mi, lát nữa từ từ gọt hắn.

Lúc Thuỷ Hướng Dương kéo Viên Viên vào nhà, Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đều vừa mới tắm xong đi ra, Nghê Huy thấy Viên Viên đằng sau Thuỷ Hướng Dương, thở phào nhẹ nhõm: “Anh cho rằng em trực tiếp từ sân bay về đây, trước về nhà hả?”

Viên Viên xụ mặt, một mặt không vui mà đá bay đôi giày, chân trần chạy về phòng của chính mình, Thuỷ Hướng Dương cả người mệt mỏi ngã xuống sofa: “Nha đầu này, lại trốn học chạy về đây, cứ như vậy, khi nào mới có thể tốt nghiệp a.”

Nghê Huy ngồi xuống sofa: “Sinh nhật vui vẻ! Dương Dương.”

Thuỷ Hướng Dương gật đầu: “Cám ơn anh Huy.”

Thuỷ Hướng Đông từ trên lầu đi xuống, ném một cái hộp nhỏ cho Thuỷ Hướng Dương: “Sinh nhật vui vẻ, quà nè.”

Thuỷ Hướng Dương nhận lấy, lắc lắc, đồ vật rất nhẹ, phát ra tiếng leng keng: “Chìa khoá xe?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh và anh Huy của em tặng cho em đó, xe trong gara, tự lái đi.”

“Cám ơn anh.”

Viên Viên đột nhiên từ trong phòng chạy ra ngoài, váy maxi trên người đã đổi, mặc một cái quần đùi và áo thun ba lỗ, vóc dáng rất nóng bỏng, đây mới phù hợp với phong cách bình thường của nàng, nàng ném một cái hộp cho Thuỷ Hướng Dương: “Cho anh, quà sinh nhật.” Sau đó lại chạy nhanh về phòng.

Nghê Huy nhìn bóng lưng của em gái: “Hai đứa cãi nhau sao? Nàng không phải nói muốn cùng em trải qua sinh nhật sao?”

Thuỷ Hướng Dương nâng mi: “Xong rồi a, cho nên em mới đưa em ấy trở về. Nha đầu đó, cư nhiên nguyền rủa em không lên, anh nói xem là con gái nên nói lời như vậy sao?” Y mở hộp quà của Viên Viên tặng ra, là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là nửa ánh trăng, trên ánh trăng có một người nhỏ, mơ hồ nhận ra được bím tóc đuôi sam của cô gái nhỏ, quay đầu nhìn quanh, xem ra dường như còn một cái khác. Thuỷ Hướng Dương nhìn sợi dây chuyền đến xuất thần.

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đều nhịn không được nở nụ cười, Nghê Huy nói: “Tâm tư của Viên Viên đối với em ai cũng đều nhìn ra, em tính như thế nào?”

Thuỷ Hướng Dương vuốt ve mặt dây chuyền một chút, nắm trong lòng bàn tay, thở dài: “Không dự tính thế nào cả, em vẫn xem em ấy như em gái thôi.”

Nghê Huy do dự một chút, hỏi: “Dương Dương, em có phải cũng thích con trai hay không?” Điều Nghê Huy lo lắng nhất chính là, mối quan hệ của y và Thuỷ Hướng Đông sẽ ảnh hưởng đến Thuỷ Hướng Dương.

Thuỷ Hướng Dương “Phốc” một tiếng cười rộ lên, sau đó cả người ngồi thẳng dậy, tối này mọi người sao lại cảm thấy hắn là đồng tính chứ, hắn khoát khoát tay: “Không có, không có, em tuyệt đối thích con gái, thẳng đến không thể thẳng hơn.”

Nghê Huy thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy chỉ là thuần tuý không thích Viên Viên thôi?”

Thuỷ Hướng Dương lần này không có lập tức phủ định, trầm ngâm một chút, tựa hồ là đang tìm lý do thoái thác thích hợp, hắn quay đầu lại nhìn cầu thang một chút, Viên Viên hoàn toàn không ở đó, cách xa như vậy, đoán chừng nàng cũng không nghe thấy, liền thấp giọng nói: “Em ấy còn nhỏ, chắc hẳn còn chưa hiểu chính mình muốn cái gì. Hơn nữa Chương thúc thúc cũng không muốn để em ấy về nước đâu.”

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương bốn mắt nhìn nhau, xem ra hắn cũng hoàn toàn không phải là không thích Viên Viên, Nghê Huy nói: “Kỳ thực cũng không nhỏ, em ấy đã 20 tuổi rồi. Em ấy thích em nhiều năm như vậy rồi, anh thấy không giống như vui đùa. Em nếu như thật sự thích em ấy, anh sẽ không phản đối đâu.”

Thuỷ Hướng Dương nói: “Không tốt đâu, em ấy là em gái của chúng ta, lỡ như nếu như không thích hợp, về sao phải làm sao?”

Nghê Huy nghĩ cũng đúng, tình yêu là sự xúc động nhất thời, nhưng mà ở cùng nhau lại không phải dựa vào sự xúc động mà có thể quyết định được, lỡ như đến lúc nào đó chia tay, lại là người một nhà, chẳng phải là muốn đến chết cũng không qua lại với nhau.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Em nếu như không có quyết tâm cả đời ở cùng với em ấy, anh cảm thấy em vẫn đừng đi thử. Nếu không em chuẩn bị tốt cả đời không nhìn thấy em ấy đi.”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Thì ra anh đã sớm dự tính cả đời không thấy em?”

“Sao có thể chứ? Tình trạng của anh và Dương Dương không giống nhau, anh cả đời này đã xác định là chỉ có mình em.” Thuỷ Hướng Đông nói ra lời âu yếm mà mặt không đổi sắc.

Nghê Huy vươn tay ra áp lên mặt của y, đem y đẩy đến một bên.

Thuỷ Hướng Dương thấy hai anh liếc mắt đưa tình, thở dài, kỳ thực vấn đề lớn nhất là, Trần Lệ Bình hoàn toàn không hy vọng hắn và Viên Viên ở cùng nhau, bà cảm thấy hắn từ nhỏ đã làm phẫu thuật tim, cơ thể có thể không thể khoẻ mạnh như người bình thường, còn có thể sẽ đối với thế hệ sau có anh hưởng.

“Anh, bệnh tim sẽ di truyền sao?”

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông bốn mắt nhìn nhau, Thuỷ Hướng Đông nói: “Chắc không có đâu, có thể đi trưng cầu ý kiến của bác sĩ một chút.”

Thuỷ Hướng Dương nằm trên sofa, mắt nhìn vào cái đèn treo lưu ly trên trần nhà, thở dài.

Nghê Huy vỗ vai hắn: “Đừng lo, nhà của em ngoại trừ em ra, thì không có ai bị bệnh tim, chắc hẳn không phải là bệnh di truyền. Không yên tâm có thể đi hỏi Trương Dũng một chút, y chắc chắn hiểu chuyện này.”

“A, đúng, em sẽ gọi điện thoại cho anh ấy liền.” Thuỷ Hướng Dương kích động, sao lại quên mất còn có tồn tại tài nguyên như vậy chứ, hắn cầm lấy điện thoại di động, bắt đầu gọi điện thoại cho Trương Dũng, nhìn lên lầu một cái, sau đó chạy vào một phòng ở lầu dưới, khoá cửa lại gọi điện thoại.

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông ngơ ngác nhìn nhau, Nghê Huy nói: “Em cảm thấy hắn hoàn toàn không phải là không thích Viên Viên, có thể là lo lắng sức khoẻ của mình.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Nó mỗi năm đều kiểm tra sức khoẻ một lần, không có bất cứ vấn đề gì, bác sĩ cũng nói có thể giống như người bình thường. Nó chính mình nghĩ nhiều mà thôi.”

Nghê Huy không nói gì, trên người có bệnh, ai cũng sẽ suy nghĩ nhiều một chút, y đột nhiên nhớ đến cha mẹ của mình, Thuỷ Hướng Dương và Viên Viên ở cùng nhau, cha mẹ có thể là trở ngại lớn nhất.

Không bao lâu, Thuỷ Hướng Dương đi ra, thần sắc trên mặt đã nhẹ nhõm hơn: “Anh Dũng nói không quan hệ bao nhiêu cả, sau này trong thời kỳ mang thai ảnh hưởng tương đối nhiều, khả năng di truyền tương đối nhỏ.”

Nghê Huy nói: “Xem đi, cho nên em hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này. Nghỉ ngơi sớm đi, em không thể thức khuya.”

Thuỷ Hướng Dương gật gật đầu: “Dạ.”

“Đúng rồi, Dương Dương, ngày mai giúp anh một chút, anh muốn làm một phòng trưng bày ở dưới tầng hầm, em đến giúp anh tư vấn một chút, cho anh chút ý kiến.” Nghê Huy nói.

Thuỷ Hướng Dương cười nói: “Anh cuối cùng cũng chịu làm phòng trưng bày rồi a, em nói rồi anh kỳ thực có thể chính mình mở một viện bảo tàng tư nhân, đem những đồ mà anh sưu tầm được đều trưng bày ra hết.”

Nghê Huy lắc đầu một cái: “Tạm thời không có dự định làm, số lượng sản phẩm mà anh sưu tầm được tương đối ít, phẩm loại cũng hỗn tạp, không thành hệ thống. Lại nói tiếp, nếu như mở viện bảo tàng, chuyện phiền phức nhiều lắm, đặc biệt là chuyện an ninh không làm được, trước tiên cứ để ở nhà mình là được rồi.”

Nghê Huy từ khi bắt đầu học nghiên cứu sinh thì sưu tầm, cũng từ Tôn gia gia và bạn bè của ông đào được không ít đồ cổ, dần dần cũng sưu tầm được không ít đồ, món đáng giá nhất, cư nhiên là cái bát Thanh Hoa chim Khổng Tước và hoa Mẫu Đơn mà y cùng ông ngoại mua ở trên phố ở Tô Châu năm đó.

Cái bát đó lúc trước để ở nhà ông ngoại, vẫn luôn để ở gác xó đống bụi, sau này sau khi y từ chỗ ông ngoại lấy về, liền vẫn luôn trưng bày trong thư phòng của nhà mình, cũng luôn đều làm đồ trang trí. Y sau khi khai quật từ trấn cảnh Đức trở về, căn cứ theo những kiến thức mà mình học được ở trấn Cảnh Đức, cầm cái bát xoay qua xoay lại nghiên cứu một phen, thấy thế nào cũng cảm thấy là hàng thật. Y không dám xác định, liền đem đến trường học cho giáo sư xem, giáo sư tìm vài chuyên gia nghiên cứu đồ gốm đến nghiên cứu, cuối cùng đưa ra kết luận: Đồ thật không có sai, hơn nữa còn là đồ gốm được làm ra từ trấn Cảnh Đức. Lại có lạc khoản, ngoài ra giá cả thị trường cũng khoảng 50 triệu.

Nghê Huy đang cầm cái bát Thanh Hoa, tay đều run lên, 300 đồng mua được thứ trân quý như vậy, điều này so với việc đầu tư vào công ty Android còn kinh hỉ hơn, đây là thuần tuý sửa mái nhà dột nhặt được. Cái bát sau khi cầm về, Nghê huy liền không dám tuỳ tiện mà trưng bày trong nhà, lần nữa đem bảo bối này cất giữ lại, đặt vào trong tủ sắt rồi khoá lại, đợi đến sau này đặc biệt vì nó mà chế tạo ra một cái giá để trưng bày.

Nghê Huy lúc đến viện bảo tàng làm việc, đã từng nghĩ qua, muốn đem cái bát này quyên tặng, Thuỷ Hướng Đông nói: “Em không phải vẫn luôn có ý định mở một viện bảo tàng tư nhân sao, sau này liền dùng cái này làm bảo bối trấn tiệm, đặt trong viện bảo tàng, em muốn xem cũng không xem được, đồ của chính mình, tuỳ ý lúc nào cũng xem được.”

Nghê Huy quả thật có chút quyến luyến không rời, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là bỏ đi ý niệm quyên tặng, đợi sau này rồi nói tiếp, một ngày nào đó chính mình già đi, những thứ này đều không trông coi được nữa, liền đem nó đi quyên tặng cho nhà nước, tránh cho bại gia tử nào đó làm thất lạc, không biết sẽ rơi vào tay ai.

Thuỷ Hướng Dương vốn dĩ chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nói với Nghê Huy: “Anh Huy, anh nói xem lỡ như em và Viên Viên ở cùng nhau, thúc thúc và dì sống chết không đồng ý thì làm sao?”

Nghê Huy nói: “Em lo lắng chuyện này hả, đừng sợ, em nếu như thật sự thích, chỉ cần lo chuyện yêu đương của em, em nếu như không giải quyết được người lớn, vậy thì giao cho anh trai của em là được, y sẽ giúp em giải quyết.” Nói rồi nháy mắt với Thuỷ Hướng Đông.

Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười, đem tay khoát lên vai của Nghê Huy: “Yên tâm, tụi anh sẽ là hậu thuẫn kiên cường của em, dũng cảm tiến về phía trước đi em trai!”

Hết chương 85.

Hết phiên ngoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play