Nghê Huy từ trước đến giờ chưa từng ngủ cùng một phòng với Trương Dũng, lúc ở Côn Minh, hắn ở phòng ba người, ở cùng phòng với ông ngoại bà ngoại. Trương Dũng và Sa Hán Minh còn có ba Sa ở một phòng, không có nghe Sa Hán Minh nói Trương Dũng khi ngủ sẽ ngáy a, hy vọng là bởi vì mệt quá, ngáy chỉ có tính tạm thời.

Trương Dũng bên đó đang thổi gió, tâm tình ngắm phong cảnh của Nghê Huy cũng không còn, hắn chạy đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường, nhắm mắt lại, phát hiện thanh âm càng ngày càng rõ. Nghê Huy xoay mình, đem một bên lỗ tai áp vào gối, định giảm thiểu một chút tạp âm, nhưng mà hoàn toàn không có hiệu quả. Nghê Huy đem một tay che lỗ tai lại, cảm thấy vẫn không được.

Nghê Huy ngồi dậy, thôi bỏ đi, đi ra ngoài ngồi một lát, dường như cũng không phải rất mệt, để Trương Dũng ngủ trước một chút. Chính mình ngủ sao có thể không nghe được thanh âm, nghe nói người không nghe được thanh âm, là thần kinh có chút suy yếu, hoặc là có chứng bệnh hay lo lắng, đây là chuyện gì chứ.

Trong sân không có ai, ông ngoại ở bên ngoài hóng gió cũng trở về phòng nghỉ ngơi rồi. Nghê Huy ngồi trên xách đu dưới giàn hoa Tử Đằng ở trong sân, ngẩn đầu nhìn giàn hoa Tử Đằng, thời kỳ nở hoa đã qua rồi, còn lại hoa Đằng và lá cây xanh biết mạnh mẽ mà quấn quýt nhau, giữa những cành lá có thể lộ ra một chút trời xanh mây trắng, lá xanh biếc, trời xanh lam, mây trắng, màu sắc đều thuần khiết như vậy, thuần khiết đến nỗi làm cho lòng người như nhũn ra. Nghê Huy ngáp một cái, cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.

Nghê Huy ngồi ở xách đu, nhẹ nhàng đong đưa, dần dần cũng tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Thuỷ Hướng Đông ngồi ở hành lang ngắm nhìn bóng dáng của Nghê Huy, nhẹ nhàng đi qua, thấy hắn ngồi ở xách đu ngủ gà ngủ gật, liền cười rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Bước chân của y rất nhẹ, lại mang giày vải, Nghê Huy không nghe thấy tiếng bước chân của y, vẫn còn nhắm mắt mà ngủ gà ngủ gật, đầu dựa vào dây thừng treo xách đu, thỉnh thoảng động nhẹ một chút.

Thuỷ Hướng Đông tham lam mà nhìn Nghê Huy, ngũ quan nhu hoà lại tuấn mỹ, làn da có sự nhẵn nhụi bóng loáng mà thiếu niên đặc biệt có, lông mi dài như cái quạt che đôi mắt, đẹp đến nỗi không giống như sinh linh ở nhân gian. Y nhìn một hồi, đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Nghê Huy, đây là một cái bàn đu dầy, vô cùng rộng, có thể ngồi hai ba người.

Xách đu lúc lắc một cái, Nghê Huy bị giật mình tỉnh giấc, thấy Thuỷ Hướng Đông ngồi một bên, còn chưa kịp mở miệng nói, Thuỷ Hướng Đông liền nói trước: “Sao không ở trong phòng mà ngủ? Ở đây ngủ sẽ bị lạnh, bị cảm không tốt đâu.”

Nghê Huy nói: “Trương Dũng khi ngủ sẽ ngáy, ồn lắm. Ta đổi phòng với ngươi a.”

Thuỷ Hướng Đông chần chờ một chút rồi nói: “Ta cũng không chịu được tiếng ngáy, nếu không đi thuê thêm một phòng đi.”

“Ta hỏi rồi, hai ngày này phòng đều đã đặt hết rồi, không có phòng trống.” Nghê Huy ngáp một cái, “Vậy ta cùng Sa Hán Minh đổi phòng.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy cũng phải đợi bọn họ dạy rồi mới nói được, bây giờ qua phòng của ta đi, chiều rồi tính tiếp.”

Nghê Huy nói: “Vậy ngươi không ngủ sao?”

“Có thể đem hai cái giường trong phòng ta hợp lại, ba người ngủ cũng đủ.” Thuỷ Hướng Đông nói.

Nghê Huy lại ngáp một cái, cảm thấy thật sự rất buồn ngủ, liền nói: “Được.”

Thuỷ Hướng Đông kiềm chế sự vui mừng ở trong lòng, vội vàng dẫn Nghê Huy về phòng. Thuỷ Hướng Dương đã ngủ rồi, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy hợp lực đem hai cái giường đơn ghép lại, hai cái giường ghép lại, giường đơn 1m2 biến thành giường lớn 2m4, ba người ngủ cũng đủ.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngủ đi.”

Nghê Huy nhìn một chút, đem Thuỷ Hướng Dương xê dịch đến giữa giường, ở một bên của y mà nằm xuống, Thuỷ Hướng Đông thấy thì cười cười, đành phải nằm xuống ở một bên khác, như vậy cũng tốt, ít nhất cũng có thể ngủ cùng nhau, mặc dù ở giữa bị ngăn cách bởi Dương Dương.

Nghê Huy rất nhanh đã ngủ, Thuỷ Hướng Đông tối hôm qua không ngủ ngon, nhưng mà thấy Nghê Huy ngủ bên cạnh mình, vừa nhấc mắt liền có thể thấy được đến chỗ Nghê Huy, liền cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ, cơ thể cũng không mệt mỏi nữa. Y xoay người lại, cách em trai mà nhìn Nghê Huy, không biết lúc nào mới ngủ.

Lúc ăn cơm chiều, Nghê Huy nói: “Sa Tử, chúng ta đổi phòng đi, ngươi ngủ cùng Trương Dũng.”

Sa Hán Minh lắc đầu giống như trống lắc: “Ta không đổi đâu, y ngủ ồn lắm. Ngáy vô cùng to, ta đã chịu đủ rồi.”

Quả nhiên tiếng ngáy to như vậy không phải người thỉnh thoảng ngáy mới phát ra, Nghê Huy ngại đổi phòng với ba Sa, sao có thể để trưởng bối thay mình đi chịu tội chứ.

Ông ngoại nói: “Nghê Huy con đổi với ta đi, ta sẽ ngủ cùng Trương Dũng.”

Nghê Huy khẳng định sẽ không để ông ngoại đi chịu loại giày vò này, liền nói: “Thôi khỏi ạ, không cần đổi đâu, dù sao chỉ có một hai đêm, lần sau thì thuê thêm một phòng.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy: “Nghê Huy, ta đổi với ngươi, ngươi ngủ ở phòng ta đi.”

Nghê Huy trừng Thuỷ Hướng Đông một cái: “Buổi tối rồi nói.”

Buổi chiều đi bơi ở hồ Nhĩ Hải, buổi tối lại đi dạo, thể nghiệm phong tục của người bản địa, chơi đến mệt lử mới trở về, Nghê Huy trong lòng nghĩ, chính mình chỉ cần mệt mỏi, tranh thủ ngủ trước khi Trương Dũng ngủ, khẳng định cũng không có vấn đề gì đi.

Trước lúc ngủ, Thuỷ Hướng Đông tắm rửa, đến gõ cửa phòng Nghê Huy: “Nghê Huy, ngươi đến phòng ta ngủ đi.”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông đầu tóc ướt nhẹp, toàn thân tản mát ra hơi thở nhẹ nhàng thoải mái, hắn rủ xuống mi mắt: “Không cần đâu, ta nói với y rồi, y không được ngủ trước, ta tranh thủ ngủ trước khi y ngủ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Chính mình không cần sự đồng tình và chăm sóc của y.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy được rồi, ngươi nếu như ngủ không được, liền đến cách vách tìm ta.”

Nghê Huy theo sự suy tính từ trước tranh thủ đi ngủ trước Trương Dũng. Trước nửa đêm vẫn là ngủ rất ngon, đến sau nửa đêm, đột nhiên truyền tới một tiếng sấm sét cực lớn, đem Nghê Huy doạ giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy, cho rằng có đồ vật gì trong phòng rớt xuống. Phát hiện thì ra là sét đánh, trời đổ mưa to, bầu trời Nhĩ Hải gió nổi mây phun, sấm sét cùng lúc, Nghê Huy đem cửa sổ hé ra một chút đóng lại, để phòng tránh nước mưa chảy vào.

Trương Dũng vẫn ngủ ngon như trước, ngáy đến mức độ chấn động ầm ầm, bộ dáng nửa điểm cũng không có bị tỉnh giấc. Nghê Huy nằm trở lại, lần này vô luận như thế nào cũng không ngủ được, hắn cầm lấy đồng hồ đeo tay để ở đầu giường lên xem, hai giờ sáng, còn ba bốn tiếng nữa mới tới trời sáng, làm sao chịu được, hơn nữa sáng mai còn phải đi leo núi Thương Sơn a, như vậy làm sao có sức lực mà leo núi. Thì ra là lúc đi chơi, còn phải tìm một bạn đồng hành mới được.

Nghê Huy chơi game trên điện thoại di động một chút, tinh thần ngày càng tỉnh táo, như vậy không được a, hắn quyết định đánh thức Trương Dũng, đợi mình ngủ rồi mới để y ngủ. Mặc dù có chút thất đức, ai kêu y ngáy to như vậy, ngáy có thể bị bệnh a, nhất định phải kêu y đi khám mới được. Thế là Nghê Huy đánh thức Trương Dũng dậy, Trương Dũng mơ mơ hồ hồ mà nhìn Nghê Huy, Nghê Huy nói: “Người anh em, ngươi trước dậy một chút, để ta ngủ rồi ngươi hãy ngủ.”

Trương Dũng mệt muốn chết: “Ngươi làm gì vậy, ngươi không ngủ được sao?”

“Bị tiếng sấm đánh thức, ngươi không biết hả?” Nghê Huy mở to đôi mắt gấu mèo mà nói: “Ngươi trước đừng ngủ a, đợi ta ngủ rồi ngươi hãy ngủ.” Thế là vội vàng nhắm mắt lại ngủ. Nhưng mà giấc ngủ sao có thể đến dễ dàng như vậy, đặc biệt là đối với loại ra hiệu ngầm này chính mình nhất định phải ngủ trước mà nói, càng nghỉ càng ngủ không được. Thế là tiếng gào của Trương Dũng lần nữa lại truyền đến, giấc ngủ của Nghê Huy còn không biết ở nơi nào.

Nghê Huy đã hoàn toàn thất bại dưới tay Trương Dũng, còn có thể hay không để cho người khác vui vẻ mà ngủ a. Hắn trừng to hai mắt, trong bóng đêm hai mắt xanh biếc như hai con sói đói, qua một lát, hắn càu nhàu bò dậy, chạy đến phòng Thuỷ Hướng Đông ở cách vách mà gõ cửa, dựa vào cái gì mà sắp xếp mình và Trương Dũng ngủ chung a, y chính mình vì sao không đi ngủ cùng với Trương Dũng đi!

Thuỷ Hướng Đông bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, thấy Nghê Huy ngoài cửa, có chút ngoài ý muốn: “Nghê Huy trễ như vậy ngươi còn không ngủ?” Y cho rằng hắn đã ngủ rồi.

“Ngươi qua bên đó ngủ với Trương Dũng, ta ngủ không được, ta muốn ngủ ở đây.” Hai mắt của Nghê Huy đã thành mắt kim ngư, thấy hai cái giường vẫn trong tình trạng hợp lại như cũ, liền leo lên.”

Thuỷ Hướng Đông liền đóng cửa lại: “”Thôi, hay là ngủ giống hôm qua đi, chúng ta ba người cùng nhau ngủ.”

Nghê Huy không có dị nghị, ngủ bên cạnh Thuỷ Hướng Dương, Thuỷ Hướng Đông leo lên giường, tâm tình đặc biệt tốt, cư nhiên còn có thể ngủ cùng một phòng với Nghê Huy, nếu như ở giữa không có Dương Dương thì tốt rồi.

Ngày hôm sau Nghê Huy liền dứt khoát dọn đồ qua phòng của Thuỷ Hướng Đông, để Trương Dũng ngủ một mình, mặc dù không thích gần Thuỷ Hướng Đông như vậy, nhưng mà còn hơn bị Trương Dũng gây đau khổ, ở nơi đẹp như vậy, ngay cả việc ngủ ngon cũng ngủ không được, vậy còn có hạnh phúc gì nữa.

Trương Dũng bị mọi người vô tình mà ruồng bỏ như vậy, Nghê Huy thẳng thắn mà nói: “Trương Dũng, ta cảm thấy ngươi nên giảm béo một chút, ngươi ngáy đến như vậy, thật sự là có chút tổn hại đến hình tượng của ngươi a.” Trương Dũng hai năm nay nỗ lực sửa đổi vóc dáng, bà nội của y sợ rằng dinh dưỡng không đủ sẽ ảnh hướng đến chiều cao của cháu trai, cho nên chuẩn bị cho y các loại đồ ăn ngon, từ đồ bổ đến dinh dưỡng bảo vệ sức khoẻ, giống như không quên, Trương Dũng có thể ăn, phàm ăn tục uống, vóc dáng cao lên không ít, thể hình cũng lớn lên không ít, thân cao 1m75, thể trọng cũng gần 80kg, lại có chút mập.

Trương Dũng trừng đôi mắt không lớn của mình vô tội mà nhìn Nghê Huy: “Ta ngáy là vì ta mập sao?”

“Có nguyên nhân này, ông nội bà nội của ngươi không nói với ngươi sao?”

“Bà nội của ta từ trước đến giờ không cảm thấy ta mập, bà còn sợ ta ăn ít nữa.” Trương Dũng buồn rầu mà nói.

Nghê Huy nói: “Ta cảm thấy ngươi có thể là vì lúc bình thường tập luyện không đủ, bắp thịt ít đi, chất béo thì nhiều lên, nó sẽ đè lên khí quản của ngươi, sau đó lúc hít thở cũng sẽ không thở nổi. Ngươi sau này phải tập luyện nhiều hơn, đừng lười biếng.”

Thuỷ Hướng Đông ở một bên nói: “Cái tên này lười lắm, lúc trước còn cùng ta một tuần đá bóng một lần, bây giờ vừa kêu đi đá bóng y liền nói phải đi luyện đàn ghita. Ngươi còn thật cho rằng ngươi hát liền có thể theo đuổi được tiểu sư muội của Nghê Huy sao? Bây giờ con gái đều thích con trai vận động, về sau vẫn là theo ta đi đá bóng đàng hoàn một chút, đem số mỡ dư thừa tiêu hao hết.”

Nghê Huy nói: “Ngươi ngáy to như vậy, sau này vợ của ngươi cũng không chịu nổi ngươi a. Ngáy là bệnh, đối với cơ thể không tốt, phải trị.”

Trương Dũng bị hai người bạn của mình nói như vậy, còn nghiêm túc mà “ừ” một tiếng.

Thuỷ Hướng Đông trong lòng vô cùng cảm khái, lấy đả kích sự tự tin của Trương Dũng làm cái giá để đổi lấy cơ hội đồng giường với Nghê Huy, y trong lòng cư nhiên không có chút áy náy nào, cư nhiên còn có chút lén vui vẻ, nhưng mà thật sự có chút có lỗi với người anh em a, sao này nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp Trương Dũng, không thì giúp y giải quyết tiểu sư muội bề ngoài thì dịu dàng nhưng thật ra lại rất lạnh lùng kia.

Ở Đại Lý chơi hai ngày, sau đó xuất phát đến Lệ Giang. Độ cao so với mặt nước biển của Lệ Giang đã là 2400m, đối với người già mà nói, là có chút cao, nhưng mà bọn họ là từ Côn Minh đến, ở Đại Lý độ cao so với mặt nước biển là 2000m chơi hai ba ngày, xem như là từ từ thích ứng, chức năng cơ thể sẽ dần dần điều chỉnh cho thích ứng, sau khi đến Lệ Giang, không có điều gì dẫn đến không thích hợp, điều này khiến cho Nghê Huy thở phào nhẹ nhõm.

Có thể sống ở thành cổ Lệ Giang, cơ hồ là ước muốn của vô số người dân đô thị. Con đường đá phiến xanh mượt, dân cư Nạp Tây san sát nối tiếp nhau, khắp nơi đều có thể thấy hoa cỏ, nước chảy róc rách xuyên qua con đường, cây liễu thướt tha lắc lư trong gió, không có nơi nào lịch sử và tươi đẹp rõ ràng như thành phố này.

Đến thành cổ Lệ Giang, mọi người tựa như xuyên vào một thời không khác, trong thời không này, tất cả đều biến thành màn ảnh quay chậm, ánh dương sáng rực mà long lanh, dường như có thể dùng tay để bắt được, trông nom thành phố này, chiếu sáng làm người ta nở nụ cười thoả mãn và thanh thản. Khu phố tĩnh lặng, cửa hàng tuỳ ý mở ra, ông chủ và con mèo của y lấy dáng vẻ lười biếng mà co rúc ở sau quầy, híp mắt dò xét lòng người ở thế giới bên ngoài. Ở trong này, bạn sẽ cảm thấy được, thời gian dường như đều bị kéo thành sợi nhỏ có thể thấy được, dưới ánh mặt trời của cao nguyên hiện ra rõ nét.

Dường như tất cả mọi người đều yêu thích thành phố này, ba mẹ của Sa Hán Minh biểu hiện nhiệt tình nhất, ba Sa là giáo sư lịch sự, đối với sự vật có tính lắng đọng theo bản tính liền nhiệt tình yêu thương, hơn nữa còn bảo tồn được thành phố cổ hoàn hảo vô kkhuyết như vậy, ông nói: “Ta bây giờ cuối cùng cũng hiểu được tâm tình của tín đồ đạo Hồi phải đi Mạch gia hành hương. Mỗi một người học lịch sử đều phải đến đây xem thử, xem thử cổ nhân của chúng ta có bao nhiêu trí tuệ bao nhiêu vĩ đại, cư nhiên sáng tạo ra một thành phố có thể nói là hoàn mỹ, chẳng lẽ không cảm thấy tự hào và kiêu hãnh sao? Càng khó hơn là, cư nhiên còn bảo tồn được hoàn hảo không có khuyết điểm nào, đây thật sự là may mắn của lịch sự, may mắn của nhân loại a…”

Mẹ Sa cũng không để ý tới chồng mình đang ở đó cảm khái, nói với mọi người: “Đừng để ý đến ổng, lại muốn bắt đầu lên lớp. Mệt không a, đến nơi đẹp đẽ như vậy, chính là phải hảo hảo mà hưởng thụ cuộc sống ở nơi đây.”

Đây không phải là lần đầu tiên Nghê Huy đến Lệ Giang, đời trước, hắn cùng Sa Hán Minh lúc cùng nhau nói chuyện yêu đương, hai người trong tình yêu cuồng nhiệt đến Lệ Giang, bọn họ trên đường phố tay trong tay mà đi dạo, trên phố đêm khuya hôn môi, hưởng thụ tình yêu tươi đẹp và Lệ Giang xinh đẹp. Lần này là lần thứ hai Nghê Huy đến thành phố này, đời trước bọn họ tìm chỗ ngủ trọ ở khách sạn bình dân lúc bấy giờ còn chưa phát triển lắm, rất nhiều thứ còn không có dấu vết có thể tìm thấy, hắn nhìn Sa Hán Minh bên cạnh, thiếu niên đẹp trai này ngoài miệng đã bắt đầu toát ra lông tơ màu đen, đã trở thành bạn thân của hắn, cũng không có loại cảm giác động tâm ám muội. Đây vẫn luôn là điều mà hắn luôn muốn, cố gắng che chở, làm bạn thân cả đời.

Sa Hán Minh cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu lại nhìn hắn cười, sau đó đưa tay ra kéo tay của hắn: “Nê Ba, cửa hàng này là cửa hàng gì vậy, chúng ta vào trong xem thử.”

“Được.” Nghê Huy nhìn cánh tay mình bị Sa Hán Minh nắm, hoàn toàn không có cự tuyệt, đây ắt hẳn chỉ là cái nắm tay bạn bè thuần khiết.

Thuỷ Hướng Đông ở đằng sau bọn họ, thấy Sa Hán Minh nắm tay của Nghê Huy, mà Nghê Huy cũng không cự tuyệt, trái tim của y đột nhiên giống như bị cái gì đó cào một cái, đột nhiên ý thức được vấn đề này, giữa bọn họ, chẳng lẽ đã từng trải qua cái gì đi.

Thuỷ Hướng Đông biết tính hướng của Nghê Huy, cho nên y mới cố chấp như vậy với chuyện này, cũng biết bọn họ đã từng là người yêu cảm tình thắm thiết, về sau bị áp lực của hiện thực mà chia tay, Nghê Huy không có đề cập tới đối phương là ai, hắn chỉ là trong lúc say rượu tình cờ mà lỡ miệng.

Thuỷ Hướng Đông cảm thấy rất khủng hoảng, lấy cá tính của Nghê Huy, hắn sẽ không tuỳ tiện thân thiết với người khác, chỉ có người vô cùng quen thuộc mà tính nhiệm, mới có thể kề vai sát cánh với hắn, đừng nói đến dắt tay, Sa Hán Minh với hắn, tuyệt đối là không tồn tại giống như vậy. Thuỷ Hướng Đông đột nhiên cảm thấy, chính mình đại khái đời này, chỉ có thể ở bên cạnh mà nhìn Nghê Huy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play