*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ảnh

Tưởng Chấn Vũ che bả vai vừa bị cắn đau, bực bội theo sau Dịch Tiểu Lâu. Lúc sắp đến viện kiểm tra đo lường Dịch Tiểu Lâu đột nhiên dừng bước, ngoan ngoãn đứng nép sát vào vách tường.

Tưởng Chấn Vũ đang băng khoăn tại sao Dịch Tiểu Lâu lại làm như vậy thì bỗng nghe có tiếng thét lên.

“Á– Nổ– chạy mauuu–”

Ngay sau đó, một người mặc áo khoác trắng vội vàng chạy ra, đụng ngay vào người Tưởng Chấn Vũ vốn đang không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra.

“Oái—Trong này sao lại có người? Đau quá! Không phải, không phải, chạy mau, có nổ mạnh.” Giọng nam kinh hoảng vang lên, người nọ luống cuống tay chân bò dậy, nắm đai quần, thất tha thất thểu chạy ra xa.

“A Vũ, cậu đừng đứng ngốc ra nữa, chạy mau.” Dịch Tiểu Lâu vốn đang bỏ chạy bớt chút thời gian quay đầu lại nói một câu xong liền không thấy bóng dáng.

Tưởng Chấn Vũ nghi hoặc, nhíu mi chạy theo, ai tới nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra?

Lao ra không bao xa, một tiếng vang thật lớn truyền đến, lúc Tưởng Chấn Vũ quay đầu lại nhìn, kinh ngạc hít sâu một hơi.

Thì ra nói có nổ mạnh không phải gạt người… Trong phòng kiểm tra đo lường toát ra một luồng khói trắng dày đặc…

“Tiểu Lâu, sao cậu không nói tôi biết trước sẽ xảy ra chuyện này.” Thiếu chút nữa bị sóng xung cập đánh trúng rồi.

Dịch Tiểu Lâu mặt không chút thay đổi nhìn vào mắt Tưởng Chấn Vũ nói: “Tôi cũng không biết, tóm lại chạy là được rồi, hơn nữa, nổ mạnh thế này thường xuyên xảy ra, tạc không chết người, nhiều nhất tàn phế thôi.”

Tưởng Chấn Vũ đáy lòng yên lặng rơi lệ, đây thật sự là Dịch Tiểu Lâu sao? Còn nhỏ như vậy mà nói chuyện nghẹn chết người…

Cái người mặc đồ trắng kia đẩy đẩy cặp mắt kính quá cỡ màu đen trên mũi, đồng ý nói: “Đúng, sẽ không chết người đâu, cùng lắm là tàn phế thôi.”

Tưởng Chấn Vũ lặng im một lát, đột nhiên mở miệng hỏi nói:”Tàn phế thì ai chịu trách nhiệm?”

“Chuyện này vô cùng đơn giản, ai tàn phế thì tôi tiễn hắn về nhà, cậu hãy nghe tôi nói…” Áo khoác trắng đột nhiên cuồng nhiệt bắt lấy bả vai Tưởng Chấn Vũ “Gần đây tôi mới nghiên cứu ra một đống tay chân giả, màu da này, độ ấm này, thật sự là đẳng cấp khác hẳn đồ bên ngoài luôn.v.v. cậu…”

“Nếu là tay chân giả, tôi nhất định không có tiền mua.”

“Không, sẽ không, nếu cậu tự làm mình tàn phế, tôi sẽ dành cơ hội cho cậu ghép tay chân mới, miễn phí cho.” Áo khoác trắng xoạc một tiếng lấy trong người ra một con dao mổ, cổ tay lưu loát múa may, khiến trong lòng Tưởng Chấn Vũ âm thầm run sợ.

Đồ biến thái! Thà không hỏi còn tốt hơn! Tưởng Chấn Vũ lặng lẽ lui về phía sau hai bước, sợ áo khoác trắng tự nhiên hưng phấn nhào lên.

“Chú Đoàn, chú lại giấu dao trên người, nếu để Trần ca biết, đêm nay chú không cần ngủ đâu.”

“Tiểu Lâu, cháu trăm ngàn đừng nói cho Trần ca a! Xem nào, cho cháu một con thỏ nhỏ cháu thích nhất nè, giúp chú giữ bí mật đi.”

Dịch Tiểu Lâu nhíu mi nhìn con thỏ trong tay áo khoác trắng, khinh thường nói:”Một viên sao đủ?”

“Biết mà, cho cháu hết được chưa?” Áo khoác trắng vẻ mặt đau khổ lấy trong túi ra hai viên kẹo con thỏ đưa cho Dịch Tiểu Lâu.

“Cháu nhớ rõ trong túi chú có ngăn bí mật dùng để giấu kẹo.”

“Không có đâu. Chỉ có mấy viên, chú đưa cháu hết rồi”

“Đưa cháu hết! Bằng không cháu nói cho Trần ca.” Mẹ Dịch không cho Dịch Tiểu Lâu ăn nhiều kẹo cho nên y muốn đào mỏ của chú Đoàn một chút.

“Cháu không chừa chú một viên sao?”

“À, vậy cho chú giữ lại một viên.” Dịch Tiểu Lâu lấy nắm kẹo thỏ trắng, cười híp mắt, nhiều vậy, có thể ăn vài ngày.

“Bộ chú giấu kẹo sau lưng Trần ca của cháu dễ dàng lắm sao? Vừa rồi còn bảo chừa chú một viên…” Áo khoác trắng vẻ mặt đau lòng nhìn Dịch Tiểu Lâu bỏ kẹo vào túi quần.

Dịch Tiểu Lâu làm bộ vỗ vỗ áo khoác trắng, nghĩ nghĩ mới lên tiếng:”Chú Đoàn, lần tới cháu sẽ cho chú giữ lại hai viên.”

“Chú sẽ không cho cháu cơ hội uy hiếp chú nữa đâu…”

Tưởng Chấn Vũ che mặt, hai người này thiếu ngược sao, không phải chỉ mấy viên kẹo thôi à?

“Tiểu Lâu, hôm nay cháu tới tìm chú có chuyện gì?”

“Cháu mang A Vũ đến để kiểm tra trước khi nhập học, xem cậu ấy có tư cách nhập học hay không.”

“Vậy đi theo chú.” Áo khoác trắng làm động tác mời, đi hướng về phòng kiểm tra đo lường,”Đúng rồi, chú là Đoàn Dự Thanh.”

“Chào thầy Đoàn, con là Tưởng Chấn Vũ, con muốn hỏi: cái phòng kiểm tra đo lường kia nổ tung rồi sao?”  Bị tạc bị hủy như thế sao kiểm tra đo lường được?

“Ha ha~ Mary rất lợi hại~y nháy mắt là có thể dọn dẹp xong lại còn sửa lại dụng cụ bị hỏng nữa.”

Mary là ai? Lúc Tưởng Chấn Vũ còn đang suy nghĩ vấn đề này thì Mary xuất hiện.

“Chủ, chủ nhân, lần sau người cho nổ, nhớ đem Mary đi cúc bạo trước đi.”

“Mary, ngươi đây chẳng phải làm khó chủ nhân ngươi sao? Cúc hoa của ngươi là làm bằng hợp kim, không có khoan kim cương, sao bạo cúc ngươi được.”

“Vậy dùng a xít sunfuric ăn mòn đi, dù sao cũng tốt hơn phải thu dọn phòng kiểm tra.”

“Nhưng dùng a xít sunfuric ăn mòn sẽ có mùi tanh, làm mất phong cách riêng của ta.”

“Két– Két–” Mary đột nhiên há to mồm, lấy trong miệng ra một cái tua vít, xoát một tiếng đâm về phía Đoàn Dự Thanh.

Lão thần Đoàn Dự Thanh nắm chặt dao giải phẫu cản phá, hai người, không, một người một máy ngươi tới ta đi, ngươi trên ta dưới đánh nhau loạn xạ.

Tưởng Chấn Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ “Tiểu Lâu, nơi này còn có người nào bình thường không?”

Dịch Tiểu Lâu lấy một viên kẹo thỏ nhét vào miệng, giọng điệu khẳng định nói:”Có, tôi.”

Tưởng Chấn Vũ há mồm, muốn phủ định, nhưng thấy Dịch Tiểu Lâu miệng ngậm đầy kẹo, vẫn nên gật đầu phụ họa, nói:”Cậu nói rất đúng.”

Bên kia đã đánh xong, Đoàn Dự Thanh vô cùng sảng khoái, Mary thua, xám xịt lui ra, lúc này Đoàn Dự Thanh mới rảnh quay đầu vuốt cằm cẩn thận nhận xét Tưởng Chấn Vũ.

Đột nhiên, Đoàn Dự Thanh hai tay chắp bên miệng, rống lớn nói:” Mary~~  Mary của ta~~ Mary có bông cúc hợp kim của ta~~”

Đoàn Dự Thanh gọi thật lâu, Mary cũng không xuất hiện, Đoàn Dự Thanh cả giận, cúi đầu trong đống sắt vụn tìm kiếm lung tung.

Tưởng Chấn Vũ nín thở, che miệng lại, trừng lớn không dám chớp mắt nhìn chăm chú động tác của Đoàn Dự Thanh, tìm cái quái gì ở đó vậy?

Ước chừng một lát sau, Đoàn Dự Thanh móc ra một cái gì đó sáng long lanh, ấn chốt mở đằng sau, tiếng ong ong liền vang lên.

“Lại đây.” Dịch Tiểu Lâu tự nhiên phán ra một câu rồi nhích sang một bên chừa ra một khoảng trống.

“Ôi~bọ cánh cam~bọ cánh cam cục cưng của ta~” Đoàn Dự Thanh không thèm đếm xỉa một mực thâm tình kêu, mà không biết Mary trong cái xó nào bay ra, cuốn phăng ba cái ghế dựa, lách qua phía sau Tưởng Chấn Vũ, thành công đoạt con bọ cánh cam trên tay Đoàn Dự Thanh, kề vào gò má cọ cọ điên cuồng.

“Tiểu Lâu, Mary làm sao vậy? Não bị virus ăn mòn, điên rồi sao?” Cứ như con chó nhỏ đang đói nhìn thấy cục xương vậy.

“Cậu không biết Mary mê bọ cánh cam điên cuồng sao? Tất cả mọi người đều biết.” Dịch Tiểu Lâu khinh thường nhìn Tưởng Chấn Vũ như nhìn thằng nhà quê.

“Cậu cảm thấy tôi nên biết?”

“Người trái đất đều biết, trừ phi cậu không phải.”

“Xem như tôi là người sao hoả đi.” Tưởng Chấn Vũ ngừng tranh cãi, hắn là người vừa sống lại biết cái rắm.

“Tôi biết ngay cậu là người sao hoả mà, cái chỉ số thông minh… Vô cùng thê thảm …”

“Chỉ số thông minh thấp không quan trọng, ít nhất nhan sắc tôi không có khó coi” Tưởng Chấn Vũ đối với bề ngoài của mình vô cùng tự tin.

“Ừ, bề ngoài cũng được, cậu vừa xuất hiện, người trong phạm vi vài trăm dặm nháy mắt biến mất.”

“Là bị mị lực của tôi làm mê đắm choáng ngợp không dám xuất hiện chứ gì.” Tưởng Chấn Vũ vẫy vẫy đầu, bày ra cái động tác tiêu soái nhất.

“Quả thật bị cậu mê đắm ba hồn sáu phách, từ đó về sau đêm đêm ác mộng.”

“Cậu xỉ tôi?”

“Còn tưởng cây tăm ngu ngốc cậu không nghe ra ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của tôi chứ.”

Nói hắn là cây tăm ngu ngốc? Cây tăm có não sao? Đợi lúc có kết quả kiểm tra đo lường cho cậu chết khiếp, Tưởng Chấn Vũ đáy lòng yên lặng oán thầm.

“Mary~ mau kiểm tra thuộc tính của cậu ta đi, kiểm tra xong cho ngươi con bọ ba màu luôn, to như con hai màu lần trước cho ngươi vậy.”

“Chủ nhân! Người là người anh minh đẹp trai tốt bụng, là chủ nhân tuyệt vời đáng kính nhất thế giới này!”

Mary… ngươi vậy mà bị bọ cánh cam mua chuộc…

Đoàn Dự Thanh nghe Mary nịnh nọt sùng bái đủ loại xong, miễn cưỡng lắm mới nhịn được không cười tự mãn, phất tay ý bảo Mary làm việc.

Mary thật cẩn thận đem bọ cánh cam giấu kĩ rồi xoay người đối mặt Tưởng Chấn Vũ, trừng lớn hai mắt, phóng ra một tia sáng màu đỏ quét toàn thân Tưởng Chấn Vũ.

Tưởng Chấn Vũ căng cứng cơ thể, khẩn trương để Mary xem xét thân thể của chính mình, đây là lần thứ hai hắn trải qua loại cảm giác này, cái cảm giác giống như trăm ngàn xúc tua cọ xát trên người, thật sự rất ghê tởm, không đau, nhưng khó chịu.

Đợi một hồi lâu, Mary mới thu hồi tia sáng màu đỏ, há mồm nói:”Trí tuệ cấp A, phân tích, dị năng hệ hoả.”

Tưởng Chấn Vũ đang nghe kết quả kiểm tra sửng sốt, kết quả này không giống với ngày trước.. Có lẽ…sau khi sống lại vận mệnh hắn đã thay đổi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play