*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch Tiểu Lâu dùng sức tát một cái lên lưng Tưởng Chấn Vũ, không vui nói: “Cậu phát ngốc cái gì vậy? phải cùng tôi đi tìm linh thú phù hợp với mình đó.”
Tưởng chấn vũ máy móc quay đầu, há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói cái gì, ngốc ngốc đi theo sau Đoàn Dự thanh.
Hắn là biết linh thú là cái gì, từng người có dị năng đều sẽ có một linh thú phù hợp cho riêng mình, thuộc tính dị năng của linh thú phải thống nhất với người lập khế ước, nó sẽ đi theo chủ nhân tu luyện thăng cấp.
Nghĩ như vậy, Tưởng Chấn Vũ đột nhiên vô cùng chờ mong linh thú của mình có hình dáng thế nào, có phải là sư tử hùng vĩ một phương?
Linh thú kiếp trước của Dịch Tiểu Lâu chính là một con sư tử khổng lồ, thoạt nhìn rất uy phong, mà sau đó vì cứu bọn họ, một mình đánh lạc hướng dụ đám tang thi rời đi, cũng không biết có còn sống hay không?
Đoàn Dự Thanh dẫn theo đoàn người xuyên qua hành lang thật dài, đi lên cầu thang cao cao, ngay lúc Tưởng Chấn Vũ nhịn không được muốn hỏi sao mãi vẫn chưa đến thì khu rừng rậm nhân tạo… cuối cùng xuất hiện trước mắt mọi người…
“Tiểu Lâu, nhéo tôi một phát xem tôi có phải đang nằm mơ không?”
Này, này thật là rừng rậm sao? Rừng rậm không phải đều là một đống cây, một đống đất sao? Nhưng nơi này cái gì cũng không có? Hắn chỉ nhìn thấy một cánh cửa nhỏ đơn sơ, trên cửa treo một tấm biển, ghi là: Hoan nghênh đến khu rừng rậm nhân tạo.
“Áaaa! Không phải bảo cậu nhéo tôi sao? sao lại cắn?” Tưởng Chấn Vũ che mặt, nhịn đau tức giận nói.
“Không cắn sao cậu đủ đau.” Dịch Tiểu Lâu thôi kiễng mũi chân, cười vô tội.
“Cậu không xót thương tôi sao? Mẹ cậu chẳng bảo cậu phải tốt với tôi còn gì, tôi là đồ cổ quý báu đó biết không?”
“Cậu cũng không phải con gái, không cần nâng niu bảo bọc, nói nhảm cái gì? Mau vào đi.”
“Vào thế nào! Cậu cho là treo cái biển rừng nhân tạo thì chính là rừng nhân tạo hả? Cứ như vậy mở cửa đi vào?”
“Đi vào sẽ biết, dong dài quá vậy.” Dịch Tiểu Lâu nhấc chân đá một đá vào mông Tưởng Chấn Vũ, đạp hắn vào trong.
“Cậu… Cái màn hình lớn màu đen này là cái gì? lại còn cái mũ giáp kia nữa?” Tưởng Chấn Vũ hoắc mắt mở lớn miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đội cái mũ giáp kia, Tiểu Lâu cháu cũng đội, bạn học Tưởng lần đầu đến, không khỏi lạc đường.”
Lúc bọn Tưởng Chấn Vũ đội mũ giáp xong, Đoàn Dự Thanh đã ở cạnh màn hình đen kia trái chọt chọt phải xoa xoa, Tưởng Chấn Vũ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó hiện lên một mảng rừng xanh um tươi tốt.
Đây là một khu rừng rất lớn, cây cối cao ngất chạm mây, so le không đồng đều, ngẫu có vài tiếng kêu giống như chim mà không phải chim vang lên, trên cao không thấy mặt trời, nhưng nơi này lại sáng như ban ngày.
“Vào rồi làm gì bây giờ? Đi đâu tìm linh thú?” Tưởng Chấn Vũ không biết nên làm thế nào để tìm kiếm linh thú, dù sao hắn cũng không có kinh nghiệm.
“Ngồi ở chỗ này, đừng nói chuyện, linh thú có thể cảm giác sức mạnh tinh thần của cậu rồi tự mình tìm đến.”
Tưởng Chấn Vũ không có việc gì làm, đành phải ngồi dưới đất nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên, hắn nghe được phía trứơc truyền đến âm thanh sàn sạt rất khẽ.
Kìm chế hưng phấn trong lòng, Tưởng Chấn Vũ thật cẩn thận phủ phục đi tới, sợ kinh động linh thú phía trước.
Đúng lúc này, một cái vòng tròn cuồn cuộn hiện ra, vật nhỏ màu vàng đồng lăn ra ngoài, lách qua Tưởng Chấn Vũ, trực tiếp lăn đến trước mặt Tiểu Lâu, ở bên chân y khều qua khều lại, lại chọt chọt mắt cá chân của y, phát ra tiếng kêu ông ổng.
Tưởng Chấn Vũ há to miệng, trừng lớn mắt, nhìn cái ở trước mặt Dịch Tiểu Lâu lăn qua lăn lại, không ngừng bán manh*, đáy lòng gào thét, chẳng lẽ đây chính là linh thú của mình?
Hắn đúng là muốn có sư tử, nhưng không phải là loại sư tử to cỡ bàn tay thế này!
Dịch Tiểu Lâu thật cẩn thận nâng bé sư tử mượt mà lên, đưa tới bên mặt, dùng hai má cọ cọ, nở nụ cười khanh khách”Lông nó thật là mịn, thật thoải mái ~~~~”
Sư tử con như nghe hiểu lời nói của Dịch Tiểu Lâu, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm hai má y, phát ra tiếng kêu mỏng manh, cứ như đang làm nũng.
Tưởng Chấn Vũ buồn bực nhìn con sư tử con lông tơ mượt mà kia, nhỏ quá đi! vươn một ngón tay dùng sức ấn ấn cái đầu bé nhỏ của nó, lại bị Dịch Tiểu Lâu bế trên tay, nó không nhịn đuợc quơ quơ chân, bộ dạng có chút kích động, Tưởng Chấn Vũ lập tức cảm giác sung sướng khi người gặp họa mà cười ha ha.
Bé sư tử như đang giận, từ trên tay Dịch Tiểu Lâu nhảy xuống, dùng sức đáp xuống mặt đất, vươn móng vuốt nhỏ gãi gãi ống quần Tưởng Chấn Vũ, như muốn thị uy.
“Còn dám hung dữ! Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải ngoan, bằng không đánh nát mông!” Tưởng Chấn Vũ không chút hiền lành lại dùng lực chọt mông bé sư tử, vui rạo rực nhìn nó bị mình chọt cho đứng không vững xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Ngao~!” bé sư tử bị chọc giận, mở to miệng cắn mạnh xuống ngón tay Tưởng Chấn Vũ.
“Còn dám cắn chủ nhân?” Tưởng Chấn Vũ cũng không rút ngón tay đang bị cắn ra, dù sao răng nanh của nó còn chưa trưởng thành, một chút cũng không đau, giơ tay lên không trung quơ quơ, thú vị nhìn bé sư tử nhỏ mượt mà theo ngón tay mình mà đung đưa.
“Ăn hiếp sinh vật nhỏ như vậy có gì hay ho?” Dịch Tiểu Lâu ôm bé sư tử lại “Ngươi béo như vậy, không bằng kêu Béo béo đi~”
“Béo béo ngoan! Ai kêu ngươi béo dữ vậy~ giảm béo đi~” Tưởng Chấn Vũ sờ sờ cái mũi ướt sũng của béo béo.
Béo béo trong nháy mắt hiểu được địa vị của Dịch Tiểu Lâu, chạy nhanh lại dùng cái đầu hạt dưa nho nhỏ cọ vào cằm Dịch Tiểu Lâu, nânh đôi mắt trong suốt mọng nước lên mặt nhìn Tưởng Chấn Vũ.
“Béo béo~ ngoan~ gọi ba ba đi~” Dịch Tiểu Lâu nắm lỗ tai Béo béo, ngón tay ở trên lưng nó nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngao ngao~” Béo béo dùng lỗ tai cọ cọ, ghé vào trong lòng bàn tay Dịch Tiểu Lâu dùng hai móng vuốt bưng lấy mặt mình, ngơ ngác nhìn y.
“Oa~ dễ thươngggg~” Dịch Tiểu Lâu lúc thì xoa bóp cái mông mượt mà của Béo béo, lúc lại xoa xoa lỗ tai nhỏ nhỏ của nó,thật sự vui vẻ.
“Béo béo~ lại đây~ gọi cha đi~” Tưởng Chấn Vũ dùng hai ngón tay tóm lấy cổ Béo béo, nâng lên, làm cho ánh mắt của nó đối diện với chính mình.
“Ngao~” Béo béo vươn móng vuốt cào lên mu bàn tay Tưởng Chấn Vũ một phát, thấy hắn không phản ứng, liền quay đầu đáng thương nhìn nhìn Dịch Tiểu Lâu.
“Ai là cha Béo béo? Cậu coi lại đi~ đừng nhận bừa.” Dịch Tiểu Lâu đem Béo béo ôm ôm vào trong lòng trấn an.
“Kêu cha cái đi~ kêu là có đồ ăn ngon~” Cưỡng bức không được, liền dụ dỗ, xác nhận danh phận mới là việc quan trọng nhất.
“Ngao~” Béo béo há mồm đánh cái ngáp nho nhỏ, đầu tựa vào ngực Dịch Tiểu Lâu, cắn khẽ một cái, nhắm mắt lại vẻ mặt nghi hoặc nút nút vài cái, tại sao không có sữa? Nó đói bụng…
“Tiểu Lâu, nó tưởng cậu là mẹ nó kìa~ mau cho nó uống sữa.” Tưởng Chấn Vũ bắn bắn cái mũi Béo béo một chút, cười nói: “Xem cậu là mẹ, nhận thức chuẩn quá nha.”
“Phắn!” Dịch Tiểu Lâu sắc mặt xấu hổ đưa tay kéo kéo Béo béo mà nó cắn cũng thật chặt, dùng sức một chút đầu nhũ lại đau, chỉ biết tức giận đá Tưởng Chấn Vũ một cái, giật mũ giáp trên người xuống, y phải chạy nhanh đi mua bình sữa giải cứu đầu nhũ bản thân mới được.
“Tiểu Lâu làm sao vậy?” Đoàn Dự Thanh đẩy đẩy cặp kính đen quá khổ của mình “Sao lại tức giận như vậy?”
“Vội đi mua sữa cho con nhỏ đó mà~ thầy ơi con đi trước ạ~” Tưởng Chấn Vũ sờ sờ cái mũi, tâm tình vô cùng tốt đi theo Dịch Tiểu Lâu.
“Hai đứa nhỏ này đang làm gì vậy?” Đoàn Dự Thanh vuốt ót, vẻ mặt không hiểu, sau đó nhún nhún vai, hân hoan lấy điện thoại ra bảo Trần ca đến đón mình tan tầm.
________________________________________
*Bán manh: Theo mình hiểu thì tương tự như ‘phóng điện’ bên mình vậy đó – phát ra sự dễ thương chẳng hạn
*Tên của Béo béo: tên trong nguyên tác là: 胖 Pàng: vật béo nhưng cá nhân mình cảm thấy để vậy hơi kì kì nên đã sửa lại