*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước khi đi ngủ, cha Tưởng có đến phòng Tưởng Chấn Vũ một chuyến để nói cho hắn biết ngày mai đến trường làm kiểm tra đo lường.
Tưởng Chấn Vũ nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu nhớ lại những việc liên quan đến việc kiểm tra học sinh mới.
Học viện Kỳ Ba nằm ở trung tâm thủ đô thành phố S do liên minh Trung Quốc xây dựng, chia làm hai khu vực. Một khu vực dùng để bồi dưỡng người có dị năng, gọi trại huấn luyện dị năng, khu vực còn lại dùng để bồi dưỡng người bình thường nhưng có trí lực phát triển siêu phàm, giáo dục khoa học tri thức, dạy học sinh nghiên cứu gien, gọi là trại công trình nghiên cứu ghen di truyền.
Học viện Kỳ Ba có một viện chuyên môn để đào tạo về dị năng và kiểm tra đo lường trí lực, bác sĩ bên trong đều do liên minh Trung Quốc tuyển chọn, năng lực và học vấn đều là hạng nhất, mỗi năm lúc bọn họ chiêu sinh đều tiến hành kiểm tra đo lường nghiêm khắc đối với từng học viên, họ chia học viên ra thành ba loại, một loại là học viên có dị năng, một loại là học viên có trí lực cao, cuối cùng là học viên bình thường vừa không có dị năng mà trình độ trí lực cũng chỉ bình thường, loại học viên này không đủ tư cách để nhập học.
Nói chung, một người không thể vừa có dị năng vừa có trí lực siêu phàm được, cũng từng có nhà khoa học muốn mở rộng khả năng tư duy sáng tạo của người dị năng, làm cho người đó trở thành một người dị năng có trí lực siêu phàm, nhưng không biết vì sao, vô luận làm bao nhiêu thực nghiệm, trí lực của người dị năng chỉ ở mức người bình thường, đây cũng chính là lý do học viện Kỳ Ba phải chia thành hai khu vực, một cái chuyên dùng để bồi dưỡng người dị năng, một cái chuyên dùng để bồi dưỡng người có trí lực cao. Mà đương nhiên, liên minh Trung Quốc cần nhiều người có dị năng như vậy nguyên nhân lớn nhất là muốn bảo vệ an toàn cho nhóm nhà khoa học, dù thế nào, các nhà khoa học vẫn là vô giá.
Kiếp trước Tưởng Chấn Vũ ở học viện Kỳ Ba đọc sách, nghiên cứu công trình ghen di truyền, mà Dịch Tiểu Lâu lại ở trại huấn luyện rèn luyện dị năng.
Tuy đã biết ngày mai sẽ có kết quả kiểm nghiệm, nhưng Tưởng Chấn Vũ vẫn có chút chờ mong ngày đến trường, bởi vì hắn định lẻn chạy đến trại huấn luyện dị năng thám thính, cho dù không biết dùng dị năng, ít nhất cũng có thể học trộm mấy chiêu đánh nhau chứ? Biết đâu còn có thể nhân cơ hội cùng tiểu Lâu bồi dưỡng cảm tình, cưới y về nhà làm vợ.
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Tưởng Chấn Vũ đã bị Cha Tưởng gọi dậy, ăn sáng xong, cha Tưởng bảo hắn đến nhà bên rủ Dịch Tiểu Lâu cùng đi học, nghe nói tối hôm qua cha Tưởng cùng cha mẹ Dịch Tiểu Lâu đã bàn tính hết rồi.
Lúc Tưởng Chấn Vũ nghe tin đó, vốn còn mơ ngủ lập tức thanh tỉnh, ngay lập tức chạy sang nhà bên, làm cho cha Tưởng phía sau còn tính nói gì đó líu cả lưỡi.
“Mẹ, sao con phải cùng cây tăm nhà bên đi học?”
“Ngoan con, sao con biết người ta là cây tăm? Chẳng lẽ con sờ qua rồi?”
“Sờ rồi, y như cây tăm, thật lo lắng cho hạnh phúc vợ hắn sau này a.”
“Ngoan con, người ta vừa tới đây, con liền sờ soạng, con phải có trách nhiệm, cậu ta còn nhỏ, còn phát triển nữa, đừng vội đừng vội.”
“Không chịu trách nhiệm được không? Nếu cậu ta không phát dục không phải là mệt con rồi sao?”
“Thì tính trước vậy đi, nếu phát hiện cậu ta phát dục không tốt liền đá cậu ta đi.”
“Vâng, quả nhiên là mẹ thông minh, cứ quan sát trước đã.”
Lúc Tưởng Chấn Vũ vừa đến thì đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện, trong đầu nhất thời hỗn độn, mẹ Dịch mẹ đừng dạy hư vợ tương lai của con! Hắn chạy nhanh đến trước mặt hai người, không dấu vết đứng ở trước mặt Dịch Tiểu Lâu “Mẹ Dịch, con vừa đến.”
“A~ con chính là cây tăm kia… Không… đứa bé nhà bên cạnh a, bộ dạng rất đẹp trai nha.” Mẹ Dịch cười tủm tỉm đánh giá Tưởng Chấn Vũ.
“Mẹ Dịch cũng rất đẹp ạ.”
“Đương nhiên~ cô năm đó là hoa hậu giảng đường ~không xinh đẹp sao được?” Mẹ Dịch che miệng cười kiêu ngạo
Tưởng Chấn Vũ giật giật khóe miệng, không biết nên trả lời thế nào, đành hắc hắc cười ngây ngô.
“Đừng có cười, ngốc.” Dịch Tiểu Lâu đột nhiên phán ra một câu như vậy, làm Tưởng Chấn Vũ đang tươi cười cứng đơ cả mặt.
“Chúng ta đến trường đi, không sẽ muộn.”
Tưởng Chấn Vũ trực tiếp bỏ qua lời Dịch Tiểu Lâu, vẫy tay chào tạm biệt mẹ Dịch sau đó không để ý Dịch Tiểu Lâu giãy dụa lôi kéo y đi đến trường, trong lòng yên lặng hồi tưởng, ai tới nói cho hắn, người vợ hiền lành lương thiện tinh khiết của hắn sao lại biến thành như vầy?
“A Vũ, sao cậu không đợi chúng tôi?” Lúc bước qua sân nhà mình, hắn liền bị Bạch Trì đang chờ ngoài cửa ngăn cản.
“Dại gái.” Hắc Hâm là loại người vĩnh viễn đều có thể vào lúc Bạch Trì vừa hỏi ra một vấn đề thì liền lập tức trả lời ngay.
Dại gái! Sao cậu không dùng từ tán gái! Mấy đứa nhỏ này sao vậy? Nói chuyện một hai câu đã khiến hắn nghẹn chết người.
“Cậu nghĩ rằng tôi và cậu ấy là mì tôm, đổ nước sôi vào là chín sao?”
“Nếu không tôi đưa cậu cái chén thử xem?” Bạch trì nói xong đưa tay vói vào trong cặp lục lọi một trận. Trong sự kinh ngạc của Tưởng Chấn Vũ lấy ra một chén ăn cơm.
“Cậu đùa hả?”
“Đừng có phá, mau đưa chén đây?” Bạch Trì khiêu mi, lấy tay gõ gõ bát cơm trong tay, ai~~ âm thanh này thật là dễ nghe.
“Cậu mang bát cơm theo người hả?” Tưởng Chấn Vũ cướp lời Dịch Tiểu Lâu hỏi, nếu cho y mở miệng, không biết còn muốn nói cái gì.
“Lúc đói còn có cái lấy ra mà ăn xin, lần trước tôi đang trên đường về nhà đột nhiên đói bụng, không có tiền đã làm vậy.”
“… Chúng ta vẫn là đến trường đi…” Tưởng Chấn Vũ vô lực chẳng còn biết nói gì nữa.
“Tiểu Lâu, sao hôm nay cậu không mặc váy?”
“…” Dịch Tiểu Lâu đỏ mặt.
Chẳng lẽ còn có người chưa biết! Tưởng Chấn Vũ đi đằng trước, cố gắng dựng thẳng lỗ tai, sợ bỏ qua cái gì.
“Tôi là con trai, con trai sao mặc đồ nữ được?”
“Nhưng mà ngày hôm qua cậu mặc, rất là xinh, tớ còn nghĩ cậu thích mặc váy lắm.”
Tưởng Chấn Vũ phía trước âm thầm gật đầu, kiếp trước số lần Dịch Tiểu Lâu mặc váy khá nhiều, đương nhiên chỉ khi còn bé, sau khi lớn lên thì làm sao cũng không chịu mặc, cũng có chút đáng tiếc.
“Tôi..tôi đó là do cá cược với mẹ thua, bất đắc dĩ mới mặc.” Dịch Tiểu Lâu ủy khuất lý giải.
“À, vậy lần sau khi nào mặc váy nữa cậu nhớ nói tôi biết, chụp cái hình làm kỷ niệm.”
“Chụp cái gì mà chụp! Chạy mau, bị muộn rồi.” Tưởng Chấn Vũ quay đầu khinh thường hừ một tiếng, đột nhiên bắt đầu chạy, ảnh vợ hắn chỉ có hắn mới được chụp thôi.
“A vũ, sao cậu vừa nói là chạy liền.” Bạch Trì kéo Hắc Hâm chạy theo.
Lúc bốn người tới học viện, Bạch Trì cùng Hắc Hâm phất tay chào cáo biệt hai người, đi về lớp, Dịch Tiểu Lâu được mẹ dặn qua nguyên nhân nên không có vào lớp ngay mà đi theo Tưởng Chấn Vũ đến viện kiểm tra đo lường.
“Này cây tăm…”
“Có thể đừng gọi tôi cây tăm gì gì nữa được không… Kêu ông xã…”
“A Vũ”, Dịch Tiểu Lâu nhớ lời mẹ nói trước đây, dừng một chút, đổi giọng gọi A Vũ “Đợi lát nữa lúc kiểm tra đo lường đừng khẩn trương biết không, không đau, ít nhất không có chích đau.”
“Cậu cảm thấy chích rất đau?”
“Đau!” Dịch Tiểu Lâu để gia tăng độ tin cậy, còn mãnh gật đầu khẳng định.
“… Tôi cũng biết là rất đau…” Tưởng Chấn Vũ mặt không chút thay đổi phụ họa nói.
“Cậu xem thường tôi!” Dịch Tiểu Lâu đột nhiên quay đầu đánh về phía Tưởng Chấn Vũ, há mồm hung hăng cắn bờ vai của hắn, nhìn kỹ, vành tai đỏ hoe, xem ra đang giận.
“Oa–” Tưởng Chấn Vũ nhất thời không có phòng bị, kêu to ra tiếng.
Cuộc sống, thật sự là muôn màu muôn vẻ mà.