Chờ La Minh chạy tới, đầu thang lầu sớm không có bóng người nọ.
Nhìn cánh cửa còn đang lắc lư, La Minh vững tin vừa nãy có người ở đây nhìn trộm bọn họ, không, chính xác mà nói, là nhìn trộm Trần Nặc.
La Minh mơ hồ thấy bất an, rốt cuộc là ai theo dõi Trần Nặc? Mục đích gì? Còn có làm sao biết cậu ta ở đây? Lẽ nào bọn họ ra cảnh cục đã bị theo dõi? Thế nhưng anh không có cảm giác gì?
Trần Nặc dán sau lưng anh, sợ hãi nắm chặt tay La Minh.
Bị nắm đau La Minh phục hồi tinh thần, trấn an vỗ mu bàn tay Trần Nặc, "Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh chẻo."
"Ừ."
Trần Nặc không dám nhìn hành lang âm trầm tối đen kia, anh cảm thấy ở đó có gì đang nhìn mình, cảm giác như muốn nuốt mình vào, khiến anh sợ cực.
...
Trần Nặc cắn đũa, nhìn thực đơn do dự.
La Minh xin lỗi cười với người bán hàng chờ bên, bất đắc dĩ hỏi Trần Nặc vẻ mặt khổ não, tựa hồ không biết ăn gì: "Sao, nghĩ xong chưa? Cậu đã nhìn thực đơn nghĩ hơn mười phút, không phải nói muốn ăn bánh chẻo sao?"
"Thế nhưng tôi lại muốn ăn mì sợi, crossing-the-bridge noodles này hình như cũng rất ngon, tôi có thể gọi cả ba loại sao?" Trần Nặc nháy mắt lấy lòng hỏi.
La Minh bị thần thái như cún con này của anh khiến cho ngẩn ra, một lát sau gật đầu.
Trần Nặc hài lòng, đối với người bán hàng: "Vậy tôi muốn một chén bánh chẻo, một chén mì sợi và một chén crossing-the-bridge noodles."
Người bán hàng nhìn Trần Nặc gầy teo, nhịn không được nhắc nhở: "Anh à, ba loại này phân lượng rất nhiều."
Trần Nặc bất mãn nói: "Cô có ý gì? Nói tôi ăn không hết? Cũng không phải cô trả tiền."
Thật là chó cắn Lã Động Tân không nhìn được tâm người tốt, người bán hàng xấu hổ, vội nói: "Tôi không có ý này."
"Cô rõ ràng ám chỉ tôi ăn không hết."
"Được rồi, đừng cãi." La Minh hoà giải, nói với người bán hàng: "Cô cứ lên món như ý cậu ấy đi."
Người bán hàng lau mồ hôi, "Được, vậy anh gọi gì?"
"Cho tôi một chén bánh chẻo là được."
"Vâng, xin chờ."
Trần Nặc vừa trừng bóng lưng người bán hàng, vừa nhấn mạnh với La Minh: "Tôi có thể ăn hết."
"Phải phải phải, cậu có thể ăn hết." La Minh có lệ nói.
Mất trí nhớ Trần Nặc như một đứa bé, rất dễ dỗ, rất nghe lời, song song cũng rất đáng yêu, La Minh không khỏi thầm nghĩ: kỳ thực thầy đồ mất trí nhớ không phải không có lợi, chí ít anh không cần nghe phát biểu nghìn năm không đổi của cậu ta, hơn nữa Trần Nặc như vậy đáng yêu chết, như một cún con, làm hại anh rất muốn kéo lại hung hăng xoa lại xoa, hôn rồi hôn...
Khái khái, La Minh bị suy nghĩ thình lình xảy ra của mình dọa ngã, vội uống nước che giấu.
.........
......
...
"Ăn không hết thì đừng ăn." Nhìn Trần Nặc vặn vẹo rất giống ăn thạch tín, La Minh hảo tâm nói.
"Không thể lãng phí thức ăn."
Nói là thế, thế nhưng Trần Nặc ngậm bánh chẻo vào miệng nửa ngày nuốt không trôi.
La Minh nhìn không được, lệnh nói: "Cậu nhổ ra cho tôi!"
Trần Nặc bị anh dọa, lập tức phun ra.
La Minh kéo anh lại, gọi người bán hàng tính tiền.
"Lãng phí thức ăn là không tốt." Trần Nặc kiên trì nói, "Tôi có thể ăn hết, cho tôi nửa giờ tôi có thể ăn hết."
Cho cậu hai giờ cậu cũng ăn không hết, La Minh thầm nói.
"Bình thường cơm thừa ở nhà hàng đều có người đặt trước, dùng để nuôi heo hoặc làm việc khác, cho nên cậu không cần lo lắng sẽ lãng phí, cậu ăn không hết, heo ăn giúp cậu."
"A, là vậy sao?" Trần Nặc ngây thơ.
"Phải, cho nên đừng ăn nữa, để đó heo ăn."
Người bán hàng vừa thu thập, vừa nói thầm: xem đi, tôi đã nói khỉ ốm kia ăn không hết, còn lại phân nửa không động đũa, giúp anh ta tiết kiệm còn nghĩ mình hại anh ta, hừ!
...
Vừa ra thang máy, La Minh đã thấy một người lén lút bồi hồi trước cửa nhà mình.
Ngon lắm! Lúc này để tao bắt được mày!
La Minh làm thủ thế đừng lên tiếng với Trần Nặc, lén lút lẻn ra sau, bất ngờ vặn lại tay người nọ, đổ lên tường, quát hỏi: "Mày là ai? Lén lút làm gì?"
Người nọ vội kêu to: "Đừng hiểu lầm, tôi ở sát vách, bất quá tới mời ăn dưa hấu, không có ác ý, tôi không phải trộm!"
Mời ăn dưa hấu?
La Minh xoay người nọ lại, quả nhiên là sát vách, hình như gọi Lý Nham, cúi đầu nhìn, tay còn lại quả nhiên ôm nửa quả dưa hấu.
La Minh vội buông ra, xin lỗi: "Ngại quá, thói quen nghề nghiệp, đắc tội."
Lý Nham hiền lành cười, "Không sao, tại tôi ấn chuông cửa đã lâu mà không ai ra mở, thế nên —— vị này là bạn anh?"
Lý Nham lúc này nhìn Trần Nặc bên cạnh, "Chào anh, tôi là Lý Nham."
Trần Nặc lui đến sau La Minh, cảnh giác nhìn Lý Nham không nói lời nào.
Lý Nham thu hồi bàn tay vươn ra, có chút không hiểu.
La Minh giải thích nói: "Cậu ta khá sợ người lạ."
Lý Nham a một tiếng, đưa dưa hấu trong tay cho La Minh, "Mời ăn."
La Minh khách khí một phen, thấy từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy nửa quả dưa hấu, "Vậy cảm ơn."
Lý Nham cười, lúc này mới xoay người về nhà.
Khi gã xoay người, La Minh bỗng nhiên nghe thấy một thứ mùi kỳ quái, một loại tanh tưởi cùng loại hư thối.
...
Huyền hệ liệt
Story 10: Truyện Thừa
(Truyền thừa)
Đệ Tam Thập Thất Chương
Nhìn bóng lưng Lý Nham, La Minh rơi vào trầm tư, người này đã nhiều ngày không tắm sao? Bất quá không lý nào, cho dù mười ngày không tắm cũng không thể thối thành vậy? Quả thực như bò ra từ cống.
Trần Nặc trừng dưa hấu trên tay La Minh một hồi, bỗng nhiên một tay đoạt lấy, đặng đặng chạy đến thang lầu ném vào thùng rác.
La Minh bị anh khiến cho sửng sốt, một hồi lâu mới hỏi: "Ném làm chi?"
Trần Nặc không nói lời nào, gãi mặt, một lát mới phun ra một câu: "Không thể ăn."
"Vì sao không thể ăn?" La Minh nghi hoặc.
Trần Nặc lại gãi mặt, mờ mịt nói: "Không biết, là không thể ăn." Một lát sau, anh lại nói: "Tôi nghĩ người nọ không phải người tốt, cho nên đồ người kia đưa không thể ăn."
La Minh nhún vai, dưa hấu ăn hay không không phải vấn đề, chỉ là——
"Đồ người khác đưa, cho dù không cần, cũng không thể ném, nếu người nọ quay đầu lại thấy, vậy rất xấu hổ."
Trần Nặc đỏ mặt cười hắc hắc, "Thế nhưng người nọ đã vào nhà, không thấy."
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng phấn nộn này, La Minh rất có xung động xoa bóp, anh thì thào tự nói: "Nghe nói người mất trí nhớ sẽ trở về bản tính, thầy đồ này lẽ nào khi bé là một bé ngoan cực kỳ đáng yêu, lớn lên sao lại thành thầy đồ cổ hủ? Thật là nghĩ mãi không ra."
La Minh vừa lắc đầu, vừa cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.
Cánh cửa vừa đóng, cửa sát vách đã mở, Lý Nham từ trong lóe ra.
Gã rón ra rón rén tới trước cửa nhà La Minh, nhón chân nhìn vào lỗ nhỏ trên cửa, ánh vào mi mắt là một mảng huyết hồng.
Lý Nham hoảng sợ, suýt nữa té ngã, gã lấy lại bình tĩnh, chưa từ bỏ ý định nhìn vào, lúc này thấy là một mảng tuyết trắng.
Lý Nham kinh nghi bất định, lẽ nào tên cảnh sát là đạo sĩ? Biết thân phận mình, cho nên trải kết giới trong nhà? Thế nhưng nhìn phản ứng vừa nãy, hẳn là không nhận ra thân phận mình? Vậy màu đỏ và màu trắng là vật gì?
Lý Nham chưa từ bỏ ý định lần thứ hai ghé lại, lúc này gã nhìn thấy một con mắt màu đỏ, lóe lên lãnh ý.
Lý Nham rút lui một bước, không dám dừng lại, cuống quít chạy về nhà.
Gã đóng cửa, dán lên đó thở dốc.
Vật kia không phải người, tuyệt đối không phải người, người sao lại có ánh mắt như vậy? Tên cảnh sát rốt cuộc nuôi yêu quái gì trong nhà?
Lý Nham nôn nóng tới tới lui lui, hôm nay đã là mười bốn, ngày mai là mười lăm, là ngày tế tự, nếu không hoàn thành truyền thừa, vậy phải chờ thêm hai mươi năm nữa, không, ngày như vậy gã đã chịu đủ rồi, gã không chịu được nữa!
Trong đôi mắt màu tro tàn của Lý Nham bắn ra một loại tuyệt vọng thê lương, cơ thịt trên mặt quấn quýt vặn vẹo, có vẻ dị thường âm trầm kinh khủng.
Gã cởi đồ ra, một vết nứt xấu xí từ cổ kéo dài đến mông chảy ra dịch thể màu đen ghê tởm trên lưng, thấy mà giật mình.
Lý Nham vươn tay ra sau, dọc theo vết nứt chậm rãi lột da, lộ ra thân thể hư thối đã bắt đầu tanh tưởi.
Trần Minh cởi xuống bộ da thuộc về Lý Nham quăng lên ghế, để lộ khuôn mặt phân nửa hư thối mà mình vốn có.
Gã vươn tay sờ khuôn mặt thối rữa của mình, trong mắt hung quang tẫn hiện, nếu không phải con ả kia thừa dịp gã không chuẩn bị giết gã, gã sao lại rơi vào cảnh này? Suýt nữa không có cơ hội hoàn thành truyền thừa.
Đều là con ả kia phá hủy đại sự, bằng không gã sớm có thể thoát ly cực khổ, con ả chết tiệt đó còn giấu Trần Nặc đi, may mà gã kịp ở thời khắc cuối cùng tìm được, thời gian không còn nhiều, gã chỉ có một ngày, không thể chờ thêm nữa...
...
Huyền hệ liệt
Story 10: Truyện Thừa
(Truyền thừa)
Đệ Tam Thập Bát Chương
"Cậu đi đâu?" Một khắc trước xem TV mê li, một khắc sau Trần Nặc chuẩn xác bắt được cổ tay La Minh tính lén chạy đi tắm.
La Minh cười khổ xoay người, "Tiểu tổ tông, tôi đi tắm mà thôi."
"Tắm? Tôi cũng đi." Trần Nặc vội từ sô pha bò dậy.
La Minh mồ hôi, "Tắm không cần theo?"
Trần Nặc nghiêng đầu hỏi: "Vì sao tắm không thể theo, chúng ta có thể tắm chung?"
Tắm chung?
La Minh nhìn chằm chằm cái cổ tuyết trắng của Trần Nặc, trong đầu rất không thích hợp nghĩ tới vài thứ không nên nghĩ.
Trần truồng, phấn nộn Trần Nặc, hình như rất ngon miệng...
Stop! La Minh nặng nề vỗ đầu mình, trời, anh nghĩ cái gì? Anh cư nhiên muốn đẩy ngã Trần Nặc, loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, anh cũng không muốn về sau mỗi ngày bị lão phu tử nhéo tai mắng mặt, ngẫm lại đã kinh khủng.
Thế nhưng trong lòng có một La Minh mini hỏi anh: nếu thầy đồ không phải thầy đồ, mà là bé ngoan đâu?
Bé ngoan sao?
La Minh cúi đầu nhìn Trần Nặc ghé trên sô pha ngửa đầu nhìn mình, trong đôi mắt đen bóng đều là ỷ lại và tín nhiệm dành cho mình, bàn tay nắm lấy tay anh, tựa hồ cả đời cũng không muốn buông ra...
La Minh rên rỉ, Chúa ơi, con sám hối, con dao động, ô ô ô...
Trần Nặc vươn tay lắc lư trước mặt La Minh, kỳ quái hỏi: "Không phải đi tắm sao?"
La Minh kéo tay Trần Nặc ra, nghĩa chính ngôn từ nói: "Là đi tắm, bất quá, không cho cậu theo!"
"Vì sao?" Trần Nặc chỉ là đơn thuần hỏi.
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Nhưng chúng ta đều là nam."
"Nam nam cũng thụ thụ bất thân."
"Thế nhưng khi tôi theo cậu đi WC cậu không phải nói chúng ta đều là nam, sẽ không ăn thiệt?"
Điển hình gậy ông đập lưng ông.
La Minh á khẩu không trả lời được.
Thấy La Minh không phản bác, Trần Nặc đắc ý lăn lông lốc từ sô pha dậy, "Chúng ta đi tắm, sau đó lên giường ngủ, mẹ nói phải ngủ sớm dậy sớm, di, mẹ? Mẹ tôi là ai?"
"La Minh, mẹ tôi là ai? Sao tôi nghĩ không ra?" Trần Nặc mờ mịt hỏi.
Nghĩ tới người phụ nữ đoan trang mỹ lệ kia, La Minh sờ đầu Trần Nặc, "Mẹ cậu sao, rất xinh đẹp."
"Tôi không có ấn tượng, tôi nghĩ không ra, nghĩ không ra gì cả..." Nước mắt bỗng nhiên từng giọt chảy ra viền mắt.
Trần Nặc không biết vì sao mình sẽ khóc, anh chỉ là đột nhiên thấy rất bi thương.
La Minh ôm anh vào lòng, vuốt đầu nói: "Đừng lo, cậu sẽ nhớ lại."
"Tôi thật sự sẽ nhớ lại sao?"
"Sẽ, vì có Nguyệt Vũ."
"Ai là Nguyệt Vũ?"
"Một bác sĩ rất giỏi, tôi nghĩ anh ta nhất định có cách trị khỏi cho cậu."
Trầm mặc một hồi, Trần Nặc cố lấy dũng khí hỏi: "Mẹ tôi đã mất đúng không?"
Động tác trên tay La Minh khựng lại, "Sao cậu hỏi vậy?"
Trần Nặc chôn đầu vào lòng La Minh, nghẹn ngào nói: "Mẹ nếu còn sống, nhất định ở bên tôi, tôi nghĩ thế, mà bà lại không có, cho nên bà nhất định là, là..."
"Đừng khóc, cậu còn có tôi."
Chờ Trần Nặc khóc xong, La Minh mới nói: "Được rồi, cậu không phải nói ngủ sớm dậy sớm sao, chúng ta không xem TV, đi tắm rồi ngủ."
"Ừ."
...
Nhìn Trần Nặc trần truồng chết sống nằm trong bồn tắm không ra, La Minh hối hận, anh sai rồi, anh không nên nhất thời nhẹ dạ đáp ứng tắm với Trần Nặc, tên nhóc chết tiệt này, anh đã nhịn rất thống khổ, cậu ta ngược lại vọc nước, vọc nước cũng được, tốt xấu mặc quần áo, này không phải khảo nghiệm lực nhẫn nại của anh sao?
"Cậu đứng lên cho tôi!" La Minh nổi giận.
Trần Nặc chui vào nước, chỉ lộ ra con mắt, lắc đầu.
La Minh rất muốn ngã xuống đất không dậy nữa, ai tới nói cho anh, có phải mỗi người mất trí nhớ đều sẽ biến thành con nít?
Lại để Trần Nặc trần truồng lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình, anh thật sự sẽ nhịn không được mà ăn.
La Minh rất có khí thế mà tóm Trần Nặc từ trong nước ra, khăn tắm bao lại trực tiếp đóng gói ném lên giường, sau đó dùng chăn đắp.
Trần Nặc giãy dụa muốn ngồi dậy, La Minh trừng: "Ngoan ngoãn ngủ, bằng không đêm nay ngủ một mình."
Trần Nặc lúc này mới an phận.
La Minh lau mồ hôi, thở ra một hơi, tiểu tổ tông này thật là ma nhân!
La Minh vừa nằm xuống, Trần Nặc rất tự giác chui vào lòng anh.
La Minh nhận mệnh ôm lấy, vừa định tắt đèn, góc phòng bỗng nhiên có vật gì lóe ra.
La Minh thoáng cái ngồi dậy, nhìn kỹ, lại không thấy gì cả.
"Sao vậy?"
"Không sao cả, ngủ đi."
La Minh nghi hoặc một lần nữa nằm xuống, trong lòng nhịn không được sợ hãi, anh tin chắc mình không hoa mắt, thế nhưng vì sao không thấy gì.
Ngẫm lại, La Minh thấy không an tâm, đứng lên kiểm tra cửa sổ, lại dạo vài vòng quanh nhà, xác định quả thật không vấn đề, lúc này mới bò lên giường ngủ.
Chính là anh không dám ngủ quá say, tiềm thức mấy lần nhắc nhở mình tăng mạnh ý thức, miễn cho nửa đêm bị người mưu sát cũng không biết.
...
Trần Minh nhìn đồng hồ trên tường, nửa đêm ba giờ.
Gã đứng dậy giật lại rèm cửa sổ, bên ngoài tối đen, chỉ có đèn đường khu phố bên đường phát ra ánh đèn lờ mờ ảm đạm, hấp dẫn rất nhiều thiêu thân vây quanh loạn chuyển.
Trần Minh đi tới sân thượng, từ nơi này nhìn qua, nhà La Minh sớm đã tắt đèn.
Dưới ánh sao ảm đạm, Trần Minh che ót mình nhìn sân thượng nhà La Minh âm trầm nở nụ cười.
Gió đêm thổi qua, thổi bay rèm cửa sổ trên sân thượng, cửa sổ sát đất La Minh khóa kỹ trước khi ngủ mở ra, một cô bé tóc bạc lạnh lùng trừng Trần Minh âm hiểm cười.
Trần Minh bị cô bé đột nhiên xuất hiện dọa ngã, trong thời gian ngắn đã quên ẩn dấu mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT